Tà Y Độc Phi

Chương 161: Đại hôn 2

Cái long phượng trình tường trên mặt giường lớn, xuất hiện

không phải Dạ Nhiễm một thân hồng y tuyệt sắc xinh đẹp, mà là một con cá heo nhỏ đang khoác hồng sa bày ra vẻ mặt hấp dẫn.

Đậu Mao Mao cúi đầu, một mảnh vây cá nằm nghiêng ở trên giường lớn, chớp

đôi mắt to vô tội, trên thân thể nho nhỏ trắng muốt khoác hồng sa, nhìn

vẻ mặt Quân Mặc Hoàng như muốn bùng nổ, ngượng ngùng cười cười: “Người

ta chính là không cho Nhiễm Mao Mao gả cho ngươi.”

Rõ ràng là vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng, nhưng lời nói yếu ớt kia lại tràn ngập ý tứ hàm xúc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói không nên lời.

Dưới cơn giận dữ, Quân Mặc Hoàng xuất ra một cổ nội lực cường đại, xách Đậu

Mao Mao trên tay, lông mày tức giận nhướng lên, từng chữ từng chữ phát

ra từ trong kẽ răng: “Nhiễm Nhi đâu!”

Đậu Mao Mao

chớp đôi mắt vô tội, xấu hổ nhìn hồng sa trên người, rồi nhìn thẳng vào

Quân Mặc Hoàng: “Hôm nay đều là người ta bái đường mà.”

Quân Mặc Hoàng cố nhịn để mình không trực tiếp bóp chết tiểu chút chít này,

nghiến răng nghiến lợi: “Bổn vương sẽ không ngốc đến mức người bái đường cùng mình là ai cũng không biết? Nói, Nhiễm Nhi đâu!”

Đôi mắt to của Đậu Mao Mao bắt đầu phiêu phiêu nhìn trần nhà: “Người ta

chính là không muốn nói, hừ, dù sao ngươi cũng không gây khó dễ người ta được.”

Một tay Quân Mặc Hoàng ném Đậu Mao Mao ra cửa sổ, đằng đằng sát khí nhấc chân đá văng cửa phòng, không mở cửa còn

không sao, vừa ra khỏi cửa, dù là Quân Mặc Hoàng cũng không khỏi sững sờ đứng tại chỗ không chớp mắt.

Đứng ở ngoài cửa là một đám người.

Đội viên Thánh Huy thần đội và đội viên của Vô Địch thần đội.

Trừ hai đội trưởng là Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, còn lại chín người xếp

thành một nhóm đứng ngoài cửa phòng, cả đám người đều nhìn hắn cười dịu

dàng.

Quân Mặc Hoàng khiêu mi, thần thức quét qua bốn phía, mới chính thức xác thực, chuyện hôm nay nhất định là do tất cả

mọi người cố ý liên hợp lại.

Mà trong đó, lại còn có phụ hoàng và gia gia của hắn…

Lần đầu tiên Quân Mặc Hoàng giận đến mức muốn gϊếŧ người, nhưng đối mặt với đám người thân và bằng hữu xấu xa, có giận cũng không có chỗ phát tiết.

“Khụ khụ.” Liễu Ngọc Kiều cười ha ha, nàng nhắc nhở chính mình nhất định

không nên trêu chọc người kia, nhưng là cái này không nhịn được vẻ mặt

cũng muốn suy sụp rồi, việc này chính là đắc tội đội trưởng, vì sao mà

nàng đoán số lúc nào cũng thua!

“Liễu Ngọc Kiều,

ngươi có gì để nói?” Quân Mặc Hoàng hai tay để sau lưng, dung nhan tuấn

mỹ như thần lạnh băng, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Liễu Ngọc Kiều.

Liễu Ngọc Kiều giống như phản xạ có điều kiện đứng thắng lưng, thực hiện quân lễ với Quân Mặc Hoàng: “Báo cáo đội trưởng ————–”

Một đám bằng hữu xấu xa ở xung quanh Liễu Ngọc Kiều thấy chết mà không cứu, dưới ánh mắt xem kịch vui của bọn họ, vẻ mặt đầy đau khổ lại thẳng

lưng: “Đội trưởng, kế tiếp, nếu hôm nay không có sự đồng ý nhường đường

của chúng ta thì không được ra khỏi cửa.”

Tiếng nói

của Liễu Ngọc Kiều dường như run lẩy bẩy, sau khi kiên trì nói xong câu

kia, nàng cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi rồi.

Ánh mắt gϊếŧ người kia của đội trưởng, Liễu Ngọc Kiều nàng không chịu nổi đâu!

Quân Mặc Hoàng nghe vậy, nhíu mày: “Dạ Nhiễm đâu.”

Vẫn là ba chữ kia, nhưng mà chín người ở đây lại đi nhìn lên trời, nhìn

trời, nhìn trời, tóm lại, không làm bọn họ vừa ý, thì bọn họ cái gì cũng không biết.

Quân Mặc Hoàng giận mà không có chỗ

phát, nhấc chân bước lên tới trước mặt Liễu Ngọc Kiều, Lưu Vũ Phi, Quân

Mặc Trạch và Mộng Vũ Trúc, mày kiếm giương lên, thanh âm trầm thấp, chậm chạp nói một câu: “Một là cầm mười tấm thẻ tử kim tránh ra, hai là bị

ta đá văng, tự chọn đi.”

Nghe thấy được lì xì mười

tấm thẻ tử kim, bốn người Liễu Ngọc Kiều yêu tiền như mạng động tâm rồi, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của đội trưởng, kỳ thật bọn họ hiểu rõ kẻ

thức thời mới là hào kiệt.

“Chọn điều thứ nhất.” Bốn

người trăm miệng một lời, Quân Mặc Hoàng phất tay lấy ra bốn mươi tấm

thẻ tử kim, vững vàng rơi vào tay bốn người Liễu Ngọc Kiều.

Bốn người Liễu Ngọc Kiều nhìn thẻ tử kim trong tay, cười đến thấy răng

không thấy mắt, đối với Quân Mặc Hoàng ngượng ngùng cười cười, chuyển

ánh mắt tự cầu phúc cho năm người Liễu Phi Tiếu, lập tức kề vai sát cánh cười tủm tỉm tránh đường, đứng sang một bên.

Không

đợi Quân Mặc Hoàng lên tiếng, Khúc Thừa Trạch dường như là người đầu

tiên ồn ào: “Ngài giáo quan, ngài cũng đừng nghĩ lấy mười tấm thẻ tử kim đuổi ta đi, Khúc Thừa Trạch ta không phải người thấy tiền liền bán đội

trưởng đâu.”

Quân Mặc Hoàng nhướng nhướng mày, trong tay hiện lên một trận hào quang, một tấm thẻ thủy tinh im lặng nằm trong lòng bàn tay.

Nhất thời tên béo Khúc Thừa Trạch này liền ngậm miệng, đôi mắt thẫn thờ nhìn tấm thẻ thủy tinh kia, trong đôi mắt to đen bóng quả thực muốn bốc hỏa

rồi.

“Tránh ra, cái này sẽ là của ngươi.” Quân Mặc

Hoàng cầm thẻ thủy tinh chậm rãi quơ qua quơ lại, nhìn Khúc Thừa Trạch

đang giống như con chó nhỏ nhìn thấy khúc xương, đáy mắt hiện lên tia

cười.

“Tốt, ta tránh.” Khúc Thừa Trạch gần như không

chút suy nghĩ trực tiếp đáp ứng, sau khi đáp ứng, hận không thể cho mình một cái tát, sao mà hắn lại bị mua chuộc rồi, thế nhưng mà, thế nhưng

mà đó là thẻ thủy tinh đó, thẻ thủy tinh đó!

BA~!

Một bàn tay gõ lên trán Khúc Thừa Trạch, một bàn tay khác lại đánh vào sau ót tiểu tử này!

“Ngươi tên đại béo thấy tiền liền sáng mắt!” Tập Diệt Nguyệt thực sự muốn trực tiếp một cước đạp bay tên béo này, mới vừa rồi là ai thề son hẹn biển

nói sẽ không vì tiền mà bán đội trưởng hả?

Khúc Thừa

Trạch ủy khuất xoa xoa cái đầu bị trước sau hai kích, chép miệng, tiếp

tục nhìn thẻ thủy tinh kia, hắn có thể hay không bán đội trưởng một lần

này thôi? Hơn nữa là bán cho phu quân của đội trưởng, hắn cũng không có

thiếu đạo đức nha, đúng không?

“Mộ Dung Nguyệt, mấy ngày nay hình như…” Quân Mặc Hoàng thấy Khúc Thừa Trạch như vậy, môi mỏng khẽ nhếch, nói mấy chữ ———–

Khúc Thừa Trạch thoáng cái đoạt lấy thẻ thủy tinh trên tay Quân Mặc Hoàng,

mặt cười như chân chó: “Cái kia, ngài giáo quan à, ta thật sự rất mong

chờ đại hôn của ngài và đội trưởng, đường này ta nào dám ngăn cản ah

không dám ah…”

Nhìn Khúc Thừa Trạch, mấy người Liễu Phi Tiếu tức đến mức muốn trực tiếp đánh hắn một trận.

Khúc Thừa Trạch rụt rụt đầu, núp ở phía sau cười hắc hắc, hắn có nói sau khi lấy thẻ thủy tinh sẽ nói cho ngài giáo quan vị trí của đội trưởng đâu?

Quân Mặc Hoàng nhìn người kế tiếp, Tư Mạt Tiêu.

Tư Mạt Tiêu vẫn giữ nguyên gương mặt co quắp, đôi mắt tinh tường nhìn

thẳng Quân Mặc Hoàng, không bị ảnh hưởng bởi sự u ám trong mắt Quân Mặc

Hoàng.

Quân Mặc Hoàng đi tới trước mặt Tư Mặt Tiêu,

hắn chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tư Mạt Tiêu, nói một câu: “Ta sẽ

cho Dạ Nhiễm hạnh phúc.”

Tư Mạt Tiêu nhìn thật sâu Quân Mặc Hoàng, ba mươi giây sau, nghiêng người nhường đường.

Cái gì hắn cũng không cần không muốn, thứ Quân Mặc Hoàng có thể khiến hắn

nhường đường chỉ có lời hứa của hắn, hứa hẹn sẽ làm cho Dạ Nhiễm hạnh

phúc.

Đội trưởng ba lần bốn lượt cứu hắn, ba lần bốn

lượt vì chuyện của hắn chạy ngược chạy xuôi, thứ Tư Mạt Tiêu mong muốn

chính là Dạ Nhiễm hạnh phúc.

Tư Mạt Tiêu xoay ngươi,

mấy người Liễu Phi Tiếu không một lời khiển trách, nếu như là bọn họ,

bọn họ cũng sẽ như vậy, bởi vì đáy mắt nghiêm túc của Quân Mặc Hoàng,

không cần phải nghi ngờ.

Ánh mắt Quân Mặc Hoàng nhìn

về phía La Lỵ, đối với người đồ đệ này của bảo bối nhà mình, vẻ mặt của

Quân Mặc Hoàng cũng nhu hòa hơn: “La Lỵ, Ẩn Thích của hoàng thất Minh

Vực…”

Nhưng không chờ Quân Mặc Hoàng nói xong, La Lỵ thẳng thắng cắt đứt: “Ta đi theo sư phụ vốn có thể học được rất nhiều thứ nha.”

Ý tại ngôn ngoại, bổn tiểu thư đối với công pháp Ẩn Thích của hoàng thất không có hứng thú!

Quân Mặc Hoàng khiêu mi cười nhạt một tiếng: “Là Ẩn Thích, thích khách đứng đầu đại lục, cô không muốn gặp?”

Trong phút chốc, đôi mắt La Lỵ mở to, nàng tưởng rằng đó là một bộ công pháp

ẩn thích, lại không nghĩ rằng lại để cho nàng gặp đệ nhất thích khách

trên đại lục – Ẩn Thích?!

La Lỵ động tâm, hơn nữa còn là động tâm mãnh liệt.

Cho nên, La Lỵ vì Quân Mặc Hoàng cho nàng gặp Ẩn Thích và bộ công pháp ẩn thích hấp dẫn, đầu hàng.

Sau khi tiểu nha đầu nghiêng người nhường đường, đứng bên cạnh Khúc Thừa

Trạch và Tư Mạt Tiêu, cúi đầu, sư phụ à, nàng chính xác là không có dễ

dàng bán người đi đâu ah!

Quân Mặc Hoàng nhìn hai

người khó đối phó nhất đang đứng tại chỗ, Tập Diệt Nguyệt và Liễu Phi

Tiếu, nhướng mày, trước nhìn về phía Tập Diệt Nguyệt: “Ngươi muốn thế

nào mới bằng lòng nhường đường?”

Tập Diệt Nguyệt

ngược lại không nghĩ rằng Quân Mặc Hoàng sẽ trực tiếp đá quả bóng cao su cho nàng, suy tư một chút, nàng phát hiện mình giống như không muốn thứ gì, vòng đầu tiên cũng không cần phải tra tấn tân lang thống khổ quá,

ừm, Tập Diệt Nguyệt giương mắt nhìn Quân Mặc Hoàng: “Ta muốn ngươi hứa

một chuyện.”

Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhìn Tập Diệt Nguyệt, không nói gì, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

Khóe môi Tập Diệt Nguyệt mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu nói: “Ngươi phải hứa

nếu sau này làm chuyện có lỗi với đội trưởng, tất cả mọi thứ ngươi có

đều là của đội trưởng, kể cả mạng của ngươi.”

Trong

đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng phát ra một tia thâm thúy: “Không có khả

năng này. Nhưng mà, nếu như có một ngày Quân Mặc Hoàng ta thật sự tổn

thương Dạ Nhiễm, thì ta nhất định sẽ sống không bằng chết.”

Nghe Quân Mặc Hoàng nói như vậy, Tập Diệt Nguyệt cũng không còn lời nào để

nói nữa, đội trưởng gả cho ngài giáo quan sẽ rất hạnh phúc, Tập Diệt

Nguyệt cười dịu dàng nhìn thoáng qua Liễu Phi Tiếu, nghiêng người,

nhường đường.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Liễu Phi Tiếu, một thân áo trắng, phiêu dật độc lập.

Liễu Phi Tiếu nhìn Quân Mặc Hoàng, giương môi cười: “Kỳ thật, ta đã quyết

định nhường đường rồi, nhưng nếu không có điều kiện, thì không thể nào

cho qua được.”

Quân Mặc Hoàng đi tới bên cạnh Liễu

Phi Tiếu, lúc lướt qua vai nhau, thanh âm trầm thấp chậm rãi đi vào

trong tai Liễu Phi Tiếu: “Thiếu chủ của Liễu gia và Tập gia có quan hệ

thông gia, cũng không tồi.”

Những lời này, chỉ có một mình Liễu Phi Tiếu nghe thấy, Liễu Phi Tiếu thoáng giật mình, ngay sau

đó liền cười nhẹ nghiêng người nhường đường.

Bọn Tập

Diệt Nguyệt đều tò mò, rốt cuộc Quân Mặc Hoàng đã nói gì để Liễu Phi

Tiếu nhường đường, nhưng mà Liễu Phi Tiếu chỉ cười thần bí mà không nói, mà đám bọn họ lại không có gan đến hỏi Quân Mặc Hoàng, cho nên ừm, vẫn

là không biết thì tốt hơn.

Quân Mặc Hoàng xoay người, nhìn chín người bọn họ, chậm rãi hỏi: “Nhiễm Nhi đâu?”

Lại là ba chữ kia, bây giờ chín người họ cũng không dám lại nhìn trời, chín người liếc nhau đưa mắt ra hiệu, ngay tức khắc có một rừng cánh hoa rơi lên người Quân Mặc Hoàng, mà đám người Liễu Phi Tiếu cũng cười cười

huyên náo biến mất không thấy.

Trong không khí, còn

mơ hồ truyền đến âm thanh của Liễu Ngọc Kiều: “Tân nương tử đã bị cướp

đi rồi, tân lang sốt ruột lo lắng tìm không thấy, ha ha ha. . .”

Quân Mặc Hoàng đứng tại chỗ, sau khi phát hiện ra mình lại bị chơi xỏ lần

nữa, khí tức quanh thân giảm mạnh, trong đôi mắt màu đen dường như mưa

to gió lớn không ngừng thổi qua.

Đậu Mao Mao ẩn trên

không trung cười ha ha ha không ngừng, hắn dám ném nó, hắn lại dám ném

nó, hừ hừ, nam nhân này thật là kiêu ngạo không ai bì nổi, có thể đây là một việc thoải mái đến tận đầu ngón chân.

Tuy nhiên, tiểu gia hỏa Đậu Mao Mao này hình như là không có đầu ngón chân.

Mà, ngoại trừ Đậu Mao Mao ở ngoài, trong chỗ tối, hoàn toàn không thể xác

thực có chính xác bao nhiêu người đang ẩn nấp, đều đang nhìn một màn

hiếm có này.

“Hắc Ưng, Hắc Hổ, tìm cho ta!” Quân Mặc Hoàng vừa ném ra một câu, ở chỗ tối liền truyền đến âm thanh của Hắc Ưng và Hắc Hổ.

“Vương gia, thuộc hạ bị trói rồi.”

“Vương gia, thuộc hạ không nhúc nhích được.”

Quân Mặc Hoàng nghe thấy rõ ràng trong lời từ chối kia lại ẩn chứa chút trêu chọc với vui vẻ của hai tên gia hỏa kia, môi mỏng Quân Mặc Hoàng chậm

rãi giơ lên một nụ cười, rất tốt, xem ra hôm nay tất cả mọi người đều

liên hợp lại, chính là không cho Quân Mặc Hoàng hắn tìm thấy Dạ Nhiễm!

Quân Mặc Hoàng hừ lạnh một tiếng, hất ống tay áo, cất bước đi ra ngoài viện, ánh mắt vô cùng âm hàn, nhưng mà vừa mới đi ra khỏi cửa viện, ngoài cửa lại đứng một đám người.

Mà trước mặt nhóm người này là một cái bàn dài chừng năm mét, trên mặt bàn là một loạt các loại rượu mạnh.

Ngồi ở phía trước là Bắc Thần Linh, Thanh Việt Nam và Hoàng Đế bệ hạ, phía

sau bọn họ là tân khách đến tham gia hôn lễ, hơn nữa chỉ là một phần tân khách mà thôi.

Quân Mặc Hoàng đứng yên, nhíu mày nhìn một màn này.

Đôi con ngươi màu vàng của Bắc Thần Linh nhàn nhạt đảo qua Quân Mặc Hoàng,

khóe miệng cong lên: “Là nam nhân, lại còn là nam nhân muốn thành hôn

với tiểu công chúa thì uống hết rượu trên bàn đi.”

Quân Mặc Hoàng một cước trực tiếp đá văng cái ghế, khóe môi mang theo nụ

cười lạnh, đáy mắt đen kịt là cuồng phong vũ bão: “Nhiễm Nhi ở đâu?”

Thanh Việt Nam chậm rãi nở nụ cười yêu nghiệt, đôi mắt màu lam mang theo vài

phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ngươi không dám? Không uống, bọn ta sẽ không để cho

ngươi gặp tân nương tử đâu.”

“Hoàng nhi à, tửu lượng

của con cũng không tệ mà?” Hoàng Đế bệ hạ cười gần giống như một con hồ

ly, trò cười của hoàng nhi, ngày thường rất hiếm khi được thấy nha, rất

hiếm nha, lúc này còn không nhìn cho đủ, cũng quá lỗ vốn rồi.

Quân Mặc Hoàng nhìn phụ hoàng của mình, xuất hiện một cảm giác vô lực, hắn

thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về nhà, một đám bạn xấu xa làm ầm ĩ thì

thôi, phụ hoàng à phụ hoàng, lão gia ngài đây là làm cái gì.

“Ha ha, Cẩn Vương uống nhanh, uống nhanh đi, không nên bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc ah.”

“Đêm đẹp một khắc giá trị thiên kim, Cẩn Vương, ngày hôm nay nếu như ngài không uống, chúng ta sẽ không cho qua.”

. . .

Các tân khách ở xung quanh cũng náo nhiệt cười toe toét, ngày hôm nay bọn

họ đều đã được nghe nói qua, bất luận như thế nào, khẳng định cũng sẽ

không đắc tội vị Cẩn Vương bình thường không dám nhìn thẳng này, cho nên hôm nay sao có thể không đùa một chút?

Quân Mặc

Hoàng dường như muốn đá bay toàn bộ đám gia hỏa này ra ngoài, nhưng lại

không thể không bình tĩnh lại, đè xuống một bụng tức giận, nhìn hai vị

bằng hữu của Dạ Nhiễm ở trước mặt, phụ hoàng của mình, còn có một đám

tân khách đến chúc mừng, hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, không thể thấy

máu.

“Được, ta uống.” Quân Mặc Hoàng ngửa đầu uống chén thứ nhất.

Trên bàn xếp 99 chén rượu lớn loại mạnh, tượng trưng cho sự dài lâu.

Quân Mặc Hoàng là một ngụm uống hết, ngày đại hôn, không thể dùng nội lực

bức rượu, dù là Quân Mặc Hoàng thì bây giờ cũng không nhịn được thân

hình có chút lảo đảo rồi.

Bắc Thần Linh và Thanh Việt Nam nở nụ cười thỏa mãn, nam nhân uống rượu một ngụm như vậy mới đủ vị! Rất tốt, cửa ải này của bọn họ, qua!

Bắc Thần Linh

và Thanh Việt Nam đứng lên, đi đến bên người Quân Mặc Hoàng, hai thiếu

niên xuất chúng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng, nói cho

Quân Mặc Hoàng một sự thật.

Nếu như Quân Mặc Hoàng

làm bất cứ điều gì tổn thương tiểu công chúa, bọn họ nhất định sẽ mang

Dạ Nhiễm đi, đưa đến một nơi mà Quân Mặc Hoàng vĩnh viễn tìm không thấy, tin tưởng bọn họ tuyệt đối có năng lực này.

Quân Mặc Hoàng khiêu mi, nhìn hai người họ, không nói gì, hắn sẽ không cho bọn

họ có cơ hội, cũng sẽ không cho bản thân cơ hội khiến Dạ Nhiễm rời xa

hắn, càng không cho Dạ Nhiễm có cơ hội rời khỏi hắn.

“Ha ha ha, tửu lượng Cẩn Vương thật tốt!”

“Cẩn Vương quả là nam nhân tốt!”

. . .

“Tân nương tử ở nơi nào? Tân nương tử muốn tân lang tự mình đi tìm ah.”

Những lời này là phát ra từ miệng Hoàng Đế vĩ đại của Minh Vực quốc,

giọng nói trước sau như một ôn hòa.

Quân Mặc Hoàng

nghiến răng nghiến lợi, tốt, hắn ngược lại muốn nhìn xem những người này sẽ chuẩn bị cái gì, còn có tiểu nha đầu Nhiễm Nhi đang trốn kia.

Quân Mặc Hoàng tiếp tục đi về phía trước, lần này đi ra không thấy ai, nhưng lại trực tiếp bị một tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, Quân Mặc

Hoàng hừ lạnh một tiếng, thân hình biến mất ngay tại chỗ, tay phải vung

lên, tóm gọn tấm lưới trong không trung trên tay ném đi.

“Thân thủ tốt!” Mị Vũ BA~ BA~ vỗ tay, từ trong chỗ tối đi ra, Mị Vũ tướng mạo yêu nghiệt nhìn Quân Mặc Hoàng, đáy mắt không hề giấu đi chiến ý.

Sau lưng Mị Vũ lại xuất hiện thêm hai thân ảnh, Như Mộng Nhi và Thanh Nhiên.

Như Mộng Nhi nhìn Quân Mặc Hoàng, vị đại tỷ này híp lại con mắt: “Muốn gặp Dạ Nhiễm, trước đánh thắng bọn ta.”

Thanh Nhiên thì cười tủm tỉm nhìn Quân Mặc Hoàng, còn miễn cưỡng ngáp một

cái: “Ta thích tiểu công chúa, ngươi muốn thành hôn với nàng, đánh bại

bọn ta trước.”

“Các ngươi cùng lên đi.” Quân Mặc

Hoàng hai tay chắp sau lưng, ngay cả chân mày cũng không động nhìn ba

người trước mặt, trên khuôn mặt tuấn tú còn mang theo một chút men say

vì mới uống rượu.

Ba người liếc nhau, không chút do dự xuất chiêu rất ác liệt, bay thẳng về phía Quân Mặc Hoàng mà đánh!

Bọn họ biết rõ Quân Mặc Hoàng rất mạnh, nhưng bọn họ cũng muốn tự mình

chứng thực xem thực lực của Quân Mặc Hoàng đến tột cùng là mạnh đến mức

nào.

Có đủ mạnh để bảo vệ tiểu công chúa của bọn họ.

Nhưng mà, một đạo hồng ảnh xuất hiện, ba người thậm chí còn không thấy rõ

Quân Mặc Hoàng ra tay như thế nào đã bị Quân Mặc Hoàng cố định ngay tại

chỗ không thể nhúc nhích.

Quân Mặc Hoàng đứng ở chỗ cũ nhìn ba người kia, thản nhiên nói: “Các ngươi thua.”

Mị Vũ, Như Mộng Nhi, Thanh Nhiên, ba người đều là những người nổi bật

trong Bá Quyền Chi Địa, thậm chí một chiêu còn chưa xuất ra, liền thất

bại.

Đây tuyệt đối là thực lực cường hãn, ba người

kinh ngạc thậm chí là hoảng sợ nhìn Quân Mặc Hoàng, thật sự người nam

nhân này chỉ vừa mới hai mươi tuổi sao? Thực lực thật sự chỉ là mộng cấp thôi sao?

Loại sức mạnh làm cho bọn họ cũng không dám phản kháng này, quá kinh khủng.

“Hiện tại có thể đi rồi chứ?” Quân Mặc Hoàng nhìn thoáng qua ba người họ,

tiếp tục đi về phía trước, Quân Mặc Hoàng có chút say, trong lòng không

khỏi có phần than vãn, Quân Mặc Hoàng hắn lấy vợ, mọi người sao lại đều

đối nghịch với hắn rồi.

Ba người Mị Vũ đứng nguyên

tại chỗ, sau khi thân ảnh Quân Mặc Hoàng biến mất không thấy, thân thể

mới khôi phục lại cảm giác, ba người kinh hãi liếc nhau, sau đó đều vô

lực thở dài, có người nam nhân này ở bên cạnh, tiểu công chúa sau này

xác thực không cần lo lắng. Cửa tiếp theo, đứng ở trước mặt Quân Mặc

Hoàng chính là một đám nữ nhân.

Huyệt thái dương của

Quân Mặc Hoàng bắt đầu giật giật, nhìn ở trước mặt một đám nữ nhân thi

nhau trang điểm xinh đẹp, khuôn mặt tuấn tú trở nên xám xịt.

“Cẩn Vương gia, ở đây là mười tân nương tử, nếu ngài đoán đúng ai là vương

phi, cửa này xem như ngài đã qua.” Một nữ tử thoạt nhìn tuổi trung niên

chậm rãi cười nói, dường như không chút nào coi người trước mắt gắn với

hình tượng Cẩn Vương lòng dạ độc ác.

Quân Mặc Hoàng

đè xuống hỏa khí nồng đậm, nhìn đám nữ nhân ở trước mặt, ngữ khí có thể

nói là cực kỳ không tốt: “Các ngươi cũng biết Bổn vương đối với nữ nhân

tâm ngoan thủ lạt?”

Ai ngờ, sau khi Quân Mặc Hoàng

nói xong câu kia, chẳng những không làm cho những nữ nhân trước mắt lo

lắng sợ hãi, ngược lại ngoại trừ mười nữ nhân đoan trang khăn voan áo đỏ kia, các nữ tử khác đều cười đến lỗng lẫy.

Nữ tử

trung niên kia cười khanh khách không ngừng: “Ha ha ha, Cẩn Vương gia,

hôm nay là ngày đại hỉ của ngài và Vương phi, không thể thấy máu ah.”

Quân Mặc Hoàng nắm chặt nắm đấm, rất tốt, lấy cái này để gây khó dễ hắn,

Quân Mặc Hoàng hắn đích thực không thể động thủ với bất cứ ai, nhìn lướt qua mười nữ tử kia, Quân Mặc Hoàng lạnh giọng nói: “Đều không phải.”

Nhiễm Nhi của hắn, cuồng ngạo mà bất kham, tà tứ mà thẳng thắn, những cô gái này sao có thể là Nhiễm Nhi của hắn?

Vị nữ tử trung niên kia cười càng thêm vui vẻ: “Vương gia xác định? Nếu

ngài đoán sai, Vương phi của chúng ta không thể trả lại cho người nha…”

“Đừng để cho Bổn vương nói lần thứ hai.” Quân Mặc Hoàng cảm thấy mình đã nhẫn nại đến cực hạn, huyệt thái dương cũng nổi gân xanh.

Nữ tử trung niên không hề bị Quân Mặc Hoàng hù dọa, ai ôi ai ôi hai tiếng, xác định Quân Mặc Hoàng đã chắc chắn, không khỏi có chút tán thưởng:

“Vương gia đối với Vương phi hiểu rõ, có thể nói là kinh ngạc, cửa ải

này Vương gia đã qua.”

Nghe thấy lời nói của nữ tử

trung niên, sắc mặt Quân Mặc Hoàng hơi tối sầm xuống, tiếp tục đi về

phía trước, bên tai lại truyền tới giọng nói của nữ tử trung niên kia:

“Ai ôi, Vương gia, hôm nay là đại hôn, ngài không thể xụ mặt như vậy,

không thể ah…”

Quân Mặc Hoàng cố nén ý muốn ném nữ tử trung niên kia ra khỏi suy nghĩ, bước nhanh đến cửa kế tiếp.

Người canh giữ ở cửa này, không phải ai khác chính là gia gia của hắn, Quân lão gia tử.

Quân lão gia tử vuốt ria mép, cười đến sung sướиɠ: “Tôn nhi à, chơi vui không?”

Quân Mặc Hoàng nắm chặt tay, tự nói với mình, đó là gia gia, đó là gia gia của hắn, tỉnh táo, ừm, tỉnh táo.

Thế nhưng mà, lật bàn ah, hắn sao có thể bình tĩnh được nữa!

“Gia gia, lão gia ngài cũng cùng một chỗ đùa giỡn tôn nhi của ngươi ah!”

Tính khí tốt đẹp Quân Mặc Hoàng thật sự đã dùng hết rồi, vị gia gia này

của mình vậy mà cũng tham gia một chân, lại còn một mình một cửa nữa

chứ.

“Ha ha ha, xem trò cười của tiểu tử ngươi, lão

phu ta là mười vạn lần cam tâm tình nguyện ah. Xú tiểu tử, đừng nói nhảm nữa, nương tử của ngươi bị bắt đến Dạ phủ rồi, nhanh đi đón về đi.”

Quân lão gia tử ha ha cười cười, ra vẻ như muốn một cước đạp lên Quân

Mặc Hoàng.

Thân hình Quân Mặc Hoàng lóe lên, đối với

gia gia của mình cười một cái, rất nhanh đi về phía Dạ phủ, Nhiễm Nhi

đúng là đã bị bắt về nha.

“Xú tiểu tử, đón không được cháu dâu của lão phu về, lão phu liền nấu ngươi.”

Bên tai, còn quanh quẩn thanh âm uy hϊếp của Quân lão gia tử, Quân Mặc Hoàng mỉm cười, chỉ một lát liền đi đến cửa Dạ phủ.

Quân Mặc Hoàng vừa định đi vào, đã bị một đám chặn ngoài cửa.

Dẫn đầu, còn không phải là ba tên tiểu gia hỏa Tiểu Khung, Tạp Tạp và Đậu

Mao Mao thường xuyên làm Quân Mặc Hoàng nghiến răng nghiến lợi sao!

Phía sau ba tên Tiểu Khung là bốn người Như Lệ Nhi, Thanh Huyền, Dung Mục, Tuyền Dụ.

“Hắc! Muốn đi vào, trước tiên qua được cửa ải này của bổn đại gia rồi nói

sau.” Đại gia Manh Tạp Tạp đắc ý nhìn Quân Mặc Hoàng, thế nào, lễ vật

dọc đường của hắn và Tiểu Khung cũng không tệ chứ?

Tiểu Khung mặc dù vẫn như cũ lãnh khốc đứng đó, nhưng đáy mắt, hai đôi mắt

yêu dị lại tràn ngập vui vẻ, nhìn bộ dạng bị chọc giận dường như muốn

bùng phát của Quân Mặc Hoàng, xem ra đối với sự sắp xếp của bọn họ là

rất hài lòng ah.

Đúng vậy, đọc con đường này, toàn bộ cửa ải, an bài đều là kết quả bàn bạc trao đổi của ba tên Tiểu Khung,

Tạp Tạp và Đậu Mao Mao, sau đó khi bọn họ đi tìm những người kia phối

hợp, ngược lại không ai từ chối.

Có trò hay cho mọi

người xem, cũng đúng mà, phải không? Huống chi lại là trò hay của Quân

Mặc Hoàng, đời này sợ là không có lần hai.

Quân Mặc Hoàng híp mắt, nhìn mấy vị ở trước mặt, lạnh băng nói: “Nói điều kiện.”

“Điều kiện của người ta, chính là ngươi không thể không cho người ta hôn

Nhiễm Mao Mao.” Đậu Mao Mao là người đầu tiên hừ hừ một tiếng nói điều

kiện, hừ, không cho người ta hôn, người ta liền không cho ngươi gặp

nương tử!

“Điều kiện của bổn đại gia là sau này không được ném bổn đại gia ra khỏi ngực Nhiễm Nhiễm.” Manh Tạp Tạp chỉ cao

khí ngang ngước đầu nhìn Quân Mặc Hoàng nói, tương lai bổn đại gia nhất

định nhất định đá tên nam nhân đáng giận này ra khỏi cái ôm của Nhiễm

Nhiễm!

“Điều kiện, đối xử tốt với nữ nhân kia.” Tiểu Khung đứng yên, nói với Quân Mặc Hoàng, đôi mắt yêu dị mang vài phần lãnh ý.

Quân Mặc Hoàng nhìn Đậu Mao Mao, không khách khí nói hai chữ: “Không được.”

Sau đó là Manh Tạp Tạp, nói ra ba chữ: “Không thể được.”

Cuối cùng nhìn về phía Tiểu Khung, trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ.”

Tiểu Khung hài lòng, còn Manh Tạp Tạp và Đậu Mao Mao tức giận nha…

Mà bốn người Như Lệ Nhi dường như bị bỏ qua một bên thì cười híp mắt đứng

yên. Kỳ thật, từ lúc trước người nam nhân này đã làm cho bọn họ yên tâm

giao Dạ Nhiễm cho hắn, lúc này đáp ứng đề nghị của ba tên Tiểu Khung và

Tạp Tạp, bọn họ chỉ muốn nhìn một chút sự cam chịu của người nam nhân

không ai bì nổi này thôi.

Nhưng mà sự nhẫn nại của Quân Mặc Hoàng, lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ, một đường đến đây, vậy mà chỉ có chút lửa giận.

Bên ngoài Dạ phủ là một cảnh, bên trong Dạ phủ lại là một quang cảnh khác.

Từng bàn yến hội xa hoa, trải thảm đỏ thẫm, lần lượt từng chữ hỉ dán ngoài

cửa, đèn l*иg đỏ chót treo trên cao, trên mặt mỗi người đều là bộ dáng

vui mừng tươi cười.

Ở trong một căn phòng, Dạ Nhiễm

hôn mê nằm trên giường, ngồi bên cạnh nàng còn không phải là Ngân lão

cha, Dạ lão cha, mẫu thân và Tử Liên thúc thúc một mực tâm tâm niệm niệm nàng sao.

Bốn người nhìn Dạ Nhiễm đang ngủ say, bộ dạng cười híp mắt muốn ăn đòn.

Tử Liên một thân tử y, con ngươi màu lục hẹp dài thông suốt lóe lên, có

chút trêu tức nhìn ba vị còn lại: “Các ngươi nói sau khi Tiểu Dạ Nhiễm

tỉnh lại có tức giận hay không?”

Vũ Nhược Phiêu dùng

lực trừng mắt liếc Dạ Huyền Diệp, nàng vẫn ôm Dạ Nhiễm vào lòng, lâu như vậy không gặp nữ nhi bảo bối, rõ ràng nàng đã sớm đến nhưng lại không

cho nàng gặp con gái, hai người Dạ Huyền Diệp và Ngân Vũ lại đến tân

phòng của Dạ Nhiễm, làm con gái hôn mê, nàng có thể không giận sao.

Chỉ có điều, Vũ Nhược Phiêu ho nhẹ hai tiếng, tuy nhiên lúc nàng nhìn từng màn của Quân Mặc Hoàng, cũng rất sung sướиɠ.

“Tiểu nha đầu này, dám tức giận sao?” Ngân Vũ cười híp mắt vuốt vuốt mấy sợi

tóc màu bạc, nhìn Dạ Nhiễm đang hôn mê, tâm tình khoan khoái dễ chịu ah, tiểu nha đầu này, trước khi đại hôn cũng không đi thăm nhà mẹ đẻ ở núi

Hắc Chỉ một chuyến, loại trừng phạt nho nhỏ này, nàng cũng dám tức giận

sao?

Dạ Huyền Diệp cũng lộ ra một bộ dáng tươi cười như hồ ly: “Dù sao cũng sẽ động phòng ở đây đúng không?”

Bây giờ Dạ Nhiễm chưa có tỉnh, nếu như nàng tỉnh, không chừng có thể trực

tiếp bạo phát với hai vị lão cha, mẫu thân và thúc thúc này.

Bốn người cười híp mắt nhìn tân nương tử đang bất tỉnh, ừm, xác định nha

đầu này nửa giờ sau sẽ tự nhiên tỉnh lại, bọn họ đương nhiên không cần

bận tâm nữa.

Bốn người ra khỏi phòng, Cô Lang và Lạc

Nguyệt của Bá Quyền Chi Địa đang chỉ huy một đám người, hôn lễ vào buổi

sáng tất nhiên sẽ theo thủ tục của hoàng thất, nhưng giờ là buổi trưa,

chắc chắn sẽ là hôn lễ thật sự mặc sức ăn uống của đám người kia.

Tân khách tề tụ, nói cười ca hát, lớn tiếng cười vui, miệng lớn uống rượu,

so với yến hội hoàng cung dễ chịu hơn biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, lúc này tất cả tân khách đều nhìn vào một bàn ở trong góc.

Một bàn kia, ngồi bốn nữ tử, bốn nữ tử lụa mỏng che mặt, chỉ ngồi một chỗ,

ngẫu nhiên bắt chuyện vài câu, cũng không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt.

Mà càng làm cho mọi người khϊếp sợ đến nổi cằm rơi xuống đất chính là thân phận của bốn cô gái kia.

Đó là tứ đại thế gia của Thương Minh đại lục.

Một thân váy lụa trắng – chuyên gia đàn cổ Lâm Hân Nhi, một thân váy tử sa – chuyên gia vũ đạo Lăng Nhược Hàm, một thân váy lam nhạt – bậc thầy sáo

ngọc Khanh Nhược Dao, một thân váy áo màu vàng hoa lệ – bậc thầy ca

xướng Linh Ngọc Uyển.

Tương truyền, tứ đại thế gia

của Thương Minh đại lục dường như chưa từng ngồi cùng một chỗ họp mặt,

cho dù là yến hội do mười ba đại thế lực cùng nhau tổ chức, cũng chưa

bao giờ mời đủ các nàng, vậy mà đại hôn của Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm

lại tề tụ đủ cả bốn người ở Dạ phủ, đây đúng là chuyện làm cho cả đại

lục khϊếp sợ.

Hơn nữa, giống như bọn họ còn nghe nói, tứ đại thế gia lần này là không mời mà tới.

Ngay khi các vị tân khách đang tự nói tứ đại thế gia sẽ biểu diễn cái gì

trên yến hội, kết giới ở bên ngoài đại môn đột nhiên bị phá vỡ.

Quân Mặc Hoàng một thân hỉ phục màu đỏ đạp không đi vào, đợi đến khi thân

ảnh của hắn đi vào nơi yên hội còn chưa bắt đầu này, nhìn lại hầu như

đều là toàn bộ tân khách lúc nãy còn ở Cẩn Vương phủ nay đã tập trung

đầy đủ đến đây, Quân Mặc Hoàng dường như đã hiểu rõ một chút.

Đối với tình hình lúc này của Quân Mặc Hoàng, các tân khách dường như đều

biết rõ, thấy Quân Mặc Hoàng đi tới, cả một đám tân khách đều nở nụ

cười, thậm chí còn có người nhỏ giọng: “Tân lang cuối cùng cũng qua được cửa ải cuối cùng rồi.”

Lúc này bốn vị đại thế gia xinh đẹp cũng che miệng cười khẽ. Hôn lễ này, các nàng không ai muốn bỏ qua.

Quân Mặc Hoàng không để ý tới bất cứ ai, trực tiếp đi về phía khí tức của Dạ Nhiễm.

Quân Mặc Hoàng một thân hỉ phục màu đỏ, đang muốn đẩy cửa gian phòng của Dạ Nhiễm ra thì bị một bàn tay ngăn cản.