Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Tạp Tạp nói một câu, nhờ vào tạo hình cục lông tròn vo siêu cấp đáng yêu trở mình như người trong cuộc, mắt to đen bóng nhu thuận mông lung, Tạp Tạp vừa mới tỉnh ngủ, không có dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy, vô cùng đáng yêu!
Bọn người Tập Diệt Nguyệt biết rõ bản tính chân thật của đại gia Tạp Tạp, nhìn thấy một mặt này của Tạp Tạp, là Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu cũng nhìn không được muốn đi lên ôm Tạp Tạp nựng một phen.
Bốn Thất Giai võ giả đối diện bị Linh Thú đột nhiên xuất hiện này dọa rồi.
“Thật sự có thể đánh? Ha ha, bổn đại gia vừa mới tỉnh ngủ liền có mấy linh thú tới đón tiếp, quả nhiên mị lực của bổn đại gia vẫn không có giảm nha?” Ánh mắt Tạp Tạp nhìn rõ ràng thế cục lúc này, thoáng cái liền thanh tỉnh, nhảy một cái lên vai Dạ Nhiễm, mắt to cười tủm tỉm rất có khí thế của Dạ Nhiễm.
Đáng yêu? Bốn Thất Giai của đối thủ, trong chốc lát đã phủ định định nghĩa về Tạp Tạp vừa rồi, một tiểu chút chít hung hăng càn quấy lại tự kỉ như vậy như thế nào lại đáng yêu chứ?
“Tạp Tạp, ngươi muốn ra tay?” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn Tạp Tạp đang ngồi trên vai, khóe miệng giơ lên một đường cong, từ sau khi ăn vào nguyên thần của Tuyết Thần giao long, Tạp Tạp luôn ở trong trạng thái rất thích ngủ, hôm nay thấy Tạp Tạp khôi phục, nội tâm Dạ Nhiễm sao có thể mất hứng được.
“Đương nhiên đương nhiên, bổn đại gia nếu không hoạt động một chút sẽ gỉ sét mất!” Thân thể nhỏ nhắn của Manh Tạp Tạp nhảy xuống, hai chân đứng trên mặt đất, thân thể nhỏ xíu béo ục ục đứng thẳng, duỗi tay phải chân trước, vô cùng hung hăng càn quấy chỉ vào bốn con linh thú khổng lồ ở đối diện, “Là các ngươi muốn đánh với bổn đại gia?”
Dạ Nhiễm buồn cười nhìn Tạp Tạp hung hăng càn quấy, tính cách của tiểu gia hỏa này, chỉ cần khôi phục lại, không phải tự kỉ thì chính là hung hăng càn quấy, hơn nữa còn là loại hung hăng càn quấy đến mức chọc người ta tức điên lên.
Người ở dưới đài nháy mắt nhìn một màn cũng tính là hí kịch này, thân thể nhỏ xíu béo ục ục chỉ có hai bàn tay lớn của Tạp Tạp, mà bốn con linh thú ở đối diện hắn, lại là những con linh thú uy dũng mạnh mẽ thân cao ngoài hai mét!
Một tiểu chút chít lại hung hăng càn quấy chỉ vào bốn con linh thú khổng lồ như vậy, một màn này, sao lại buồn cười như vậy.
“Lục Giai linh thú nhỏ bé, cũng dám ở trước mặt gia khoe khoang?” Một tên gia hỏa khổng lồ ở đối diện mở miệng, ánh mắt khinh bỉ miệt thị rơi trên người Tạp Tạp.
Tạp Tạp ngẩng cao cái đầu nhỏ, trong mắt đầy khó chịu nhìn thân hình cao to trước mặt: “Ta nói thứ cao to ngươi, mắt ngươi có tật à?”
Cũng dám đem đại gia Manh Tạp Tạp hắn cho là Lục Giai linh thú thấp kém? Quá sỉ nhục người, a không đúng, là quá sỉ nhục Tạp Tạp.
“Như thế nào, ngươi còn cảm thấy mình là nhân vật nào? Xem ngươi cái dạng kia, một tiểu mao cầu chỉ bằng một bàn tay nhân loại, so ra có thể vượt qua dáng người uy mãnh này sao?” Cái gia hỏa khổng lồ kia lại mở miệng, trong thanh âm là tràn đầy khinh thường với Tạp Tạp.
Đáy mắt Dạ Nhiễm bất động thanh sắc xẹt qua một tia lãnh ý, nụ cười ở khóe môi lại càng sâu hơn.
“Đúng đấy, chỉ bằng một đầu ngón tay bọn ta cũng có thể bóp chết ngươi!” Một con quái vật khổng lồ khác hừ lạnh nói với Tạp Tạp.
“Một tiểu chút chít như vậy mà cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản tôn?” Một con bát giai linh thú khổng lồ nào đó nói.
“Không cần các ngươi ra tay, một mình ta là đủ cho tiểu chút chít này rồi!” Một con Lục Giai linh thú thấp nhất càng cuồng vọng hơn.
Mỗi chữ mỗi câu của mấy con linh thú này đều đả kích Tạp Tạp, tính tính của Tạp Tạp vốn không có gì tốt, lập tức trực tiếp phi thân lên không trung, cúi thấp đầu bao quát mấy thứ to lớn kia, hung dữ quát: “Chỉ bằng mấy quả trứng thối, khoai lang nát các ngươi mà cũng muốn lấy mạng bổn đại gia?!”
Cái. . . Cái gì?
Trứng thối? Khoai lang nát? Xác định là nói chúng sao?
Bốn con quái vật khổng lồ liếc nhau, chúng cho dù không phải Thần Long uy mãnh, không phải Phượng Hoàng hoa lệ, nhưng chúng cũng tuyệt đối không phải cái gì trứng thối, khoai lang nát có được không?
Hơn nữa, trứng thối và khoai lang nát, có lục công kích như chúng sao? Có sao?
Nhóm linh thú đang khiêu chiến trên đài, nhao nhao đến nhao nhao đi, hoàn toàn bỏ qua từng chủ nhân đầu đầy hắc tuyến.
Bốn cái thiếu niên thiếu nữ của đối phương, ngay ngắn phi thân lên trên, ở trên đầu linh thú của mình dùng sức gõ một cái mạnh: “Ta gọi các ngươi ra ngoài là để cãi nhau sao?”
Tạp Tạp thấy một màn như vậy, quay người bay trở về trong lòng Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm xoa xoa đầu Tạp Tạp, ha ha cười cười: “Làm tốt lắm.”
Tạp Tạp thoải mái cọ vào tay Dạ Nhiễm, ánh mắt đắc ý nhìn về phía bốn linh thú đại ngốc bị chủ nhân đánh.
Bốn con quái vật khổng lồ lập tức ôm đầu, bên trong nội tâm đều hiện trên mặt, vì cái gì, đều là linh thú khế ước, đãi ngộ lại khác xa như vậy?
“Các ngươi còn muốn đánh hay không?” Làm trọng tài của trận này là một Thất Giai thiếu nữ, nhìn một màn này, không khỏi phi thân lên đài hỏi.
Dạ Nhiễm quay đầu lại, nheo hai mắt: “Đương nhiên đánh.”
“Đương nhiên muốn đánh.” Bốn cái thiếu niên thiếu nữ đối phương cũng đồng thời mở miệng nói.
“Vậy thì lập tức bắt đầu.” Thiếu nữ sau khi nói xong liền phi thân ly khai.
“Đi thôi!” Bốn cái thiếu niên thiếu nữ đưa tay vỗ linh thú của mình, rồi trực tiếp chuẩn bị cùng xông lên!
Nhưng mà Tạp Tạp lúc này không hài lòng rồi!
Tôn nghiêm của linh thú đẳng cấp cao tuyệt đối không cho phép bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi bỏ qua như vậy.
Tạp Tạp lại là siêu cường linh thú như vậy, dù mấy con linh thú thấp kém này nhìn thấy nó không thi lễ đi? Trước cười nhạo nó không nói, bây giờ lại còn dám bỏ qua nó?
Rất tốt rất tốt!
“Các ngươi đều cho bổn đại gia nhìn tốt rồi!” Tạp Tạp trực tiếp từ trong lòng Dạ Nhiễm phi thân lên trời, miệng niệm khẩu quyết, sau đó một đạo lực lượng cường đại bỗng nhiên xuất hiện trên đài khiêu chiến tạo thành một vòng xoáy.
Sau đó, thân thể béo ục ục bình thường của tiểu mao cầu Tạp Tạp liền bắt đầu lớn lên!
Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Nhiễm thấy Tạp Tạp biến thân, nhưng mà tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Dạ Nhiễm cũng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ siêu lớn, hoàn toàn nhìn không ra đến tột cùng là linh thú gì.
Thanh âm của Tạp Tạp vẫn nhu nhu như cũ, so với trước xen lẫn thêm nhiều uy nghiêm: “Các ngươi thấy bổn tọa còn không hành lễ?”
Trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, bốn con linh thú mới nãy còn giữ bộ dạng lỗ mũi hướng lên trời, bỗng dưng lập tức quỳ xuống, ánh mắt hoảng sợ ngốc trệ.
Thanh âm Tạp Tạp lần nữa từ trong hình ảnh mơ hồ truyền đến: “Đối với chuyện trước đó, bổn tọa không muốn nhiều lời, cút ngay!”
Lời của Tạp Tạp vừa dứt, bốn con linh thú kia trong chớp mắt biến mất trên đài khiêu chiến!
Trong nội tâm bốn con linh thú này, quả thực đều có suy nghĩ muốn mắng ông trời! Chết tiệt, sao lại gặp vị đại thần này!
Vị đại thần này không ở trong giới diện(?), chạy tới Thương Minh đại lục này chơi làm gì?
Càng làm cho bọn họ khϊếp sợ chính là, vị đại thần này laị cùng nhân loại lập khế ước, chẳng lẽ những lão quái vật trong gia tộc kia đồng ý sao?
Hiện tại khϊếp sợ cũng không chỉ có bốn con linh thú kia, càng khϊếp sợ chính là năm người Dạ Nhiễm, còn có năm người đối thủ kia!
Sau khi thân ảnh mơ hồ của Tạp Tạp xuất hiện, cơ hồ tất cả các tuyển thủ trên đài khiêu chiến đều ngừng động tác, giương mắt nhìn về phía Tạp Tạp bên này.
Nhìn thấy bốn con linh thú uy mãnh kia chạy trối chết, không thể nào không khϊếp sợ được.
“Tạp Tạp.” Dạ Nhiễm giương mắt, hướng về phía Tạp Tạp hô một tiếng.
Tạp Tạp nghe thấy Dạ Nhiễm gọi, thân ảnh mơ hồ to lớn liền biến mất, tiểu mao cầu nhanh như chớp chạy đến trong lòng Dạ Nhiễm, giơ cái đầu nhỏ, bày ra một bộ dạng đầy khoa trương: “Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia có đẹp trai hay không?”
Dạ Nhiễm cười nhẹ vỗ vỗ đầu Tạp Tạp, “Đẹp trai, Tạp Tạp của ta là đẹp trai nhất.”
“Uy, bổn đại gia chiến đấu xong rồi, Nhiễm Nhiễm ngươi nhanh chút giải quyết bọn họ được không? Bổn đại gia đói bụng.” Tạp Tạp chỉ chỉ năm người thiếu niên thiếu nữ đã hóa đá kia, trong miệng ném ra mấy chữ.
“Đại công thần Tạp Tạp của chúng ta đói bụng, cũng nên giải quyết dứt điểm chứ?” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn đồng đội của mình, khóe môi câu dẫn ra một tia cười tà ác.
“Được.” Bốn người Tập Diệt Nguyệt ngay ngắn đáp lời.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu đội đối thủ, lấy ra vũ khí của từng người.
“Phi Tiếu, thực lực của ngươi, hôm nào ta tự mình thử.” Dạ Nhiễm quay đầu nhìn về phía Liễu Phi Tiếu, nói từng câu từng chữ.
“Tốt.” Tay Liễu Phi Tiếu nắm cây sáo đã cứng đờ, sau đó lại khôi phục bộ dạng tươi cười như trước, chỉ là nhiều hơn một phần chờ mong.
“Vậy thì, giải quyết trận đấu trong 10 phút!” Đồng tử Dạ Nhiễm có chút phóng đại, khóe miệng là nụ cười lạnh như băng.
Càn rỡ! Lời nói của Dạ Nhiễm, thật đúng là càn rỡ!
Trước khi tỷ thí, hai bên là tám lạng nửa cân, bây giờ, mặc dù linh thú của đối phương đã không dám ra tay, nhưng trước đó cũng không có dùng linh thú không phải sao?
Dạ Nhiễm bọn họ, tự tin từ đâu tới?
Thật không nghĩ tới, chính là vì Tạp Tạp bỗng nhiên phát uy, lại triệt để khơi dậy nhiệt huyết cùng chiến ý của bọn Liễu Phi Tiếu!
Bọn họ tự cho là thực lực đã từng bước tăng lên, nhưng thấy chỉ với mấy câu của Tạp Tạp liền quát lui bốn con linh thú uy mãnh, bọn họ đương nhiên không muốn bại bởi Tạp Tạp, bại bởi đệ đệ Tạp Tạp bọn họ một mực yêu thương.
“Phi Tiếu, chuẩn bị Âm Công.”
“Mạt Tiêu, Diệt Nguyệt, ở bên cạnh ta trợ công.”
“Thừa Trạch, dùng Huyễn Ảnh bộ pháp nhiễu loạn tầm mắt bọn họ.”
Dạ Nhiễm từng câu rơi xuống, năm người liền sắp xếp đội ngũ, Liễu Phi Tiếu đứng cuối cùng, ba người Dạ Nhiễm tạo thành trận hình tam giác chủ công, Khúc Thừa Trạch ở bên cạnh, tùy thời chuẩn bị xông ra mê loạn đối thủ.
Đối với tuyệt đỉnh khinh công của Khúc Thừa Trạch và Âm Công của Liễu Phi Tiếu trong tiểu đội của Dạ Nhiễm, tiểu đội đối thú lập tức có chút bất ngờ.
Năm người đối phương đều là loại võ giả thiên về công kích, dưới tình huống này, đội ngũ hợp tác lại kém hơn một chút. Mặc dù độ ăn ý của bọn họ so ra cao hơn năm người Dạ Nhiễm nhiều.
Công kích mạnh mẽ của ba người Dạ Nhiễm, làm cho năm người đối thủ có chút ứng phó không kịp, Dạ Nhiễm xuất ra trường kiếm, Tư Mạt Tiêu xuất ra Song Nguyệt Loan Câu, Tập Diệt Nguyệt xuất ra Kim Lăng Sa, ba người tiến công một kích so với một kích càng kịch liệt, một chiêu so với một chiêu càng hung mãnh!
Ứng phó với ba người Dạ Nhiễm đã vạn phần gian nan rồi, Huyễn Ảnh bộ pháp của Khúc Thừa Trạch cũng đã bắt đầu!
Thân ảnh của Khúc Thừa Trạch ở chung quanh năm người đối thủ không ngừng chuyển đổi, thậm chí còn ngẫu nhiên ở phía sau đánh lén, càng làm cho năm cái Thất Giai võ giả kia choáng đầu hoa mắt.
Tiến công của ba người Dạ Nhiễm cùng Khúc Thừa Trạch đánh lén, cả thảy bốn người, dĩ nhiên là làm theo lời đã nói trước đó, nhằm vào khuôn mặt chữ điền mà đánh!
Từng chiêu, từng quyền, từng cước đều rơi vào mặt đối thủ!
Đương nhiên, ngoại trừ thiếu nữ xinh đẹp kia, dù sao khuôn mặt xinh đẹp đối với thiếu nữ vẫn là rất quan trọng.
Đúng lúc năm người đối thủ bị bốn cái gia hỏa này đánh cho choáng đầu hoa mắt, một hồi sáo lại vang lên.
Âm Công của Liễu Phi Tiếu, lần thứ hai thi triển ở Học Viện Quân Sự!
“Đáng chết, lại là Âm Công!” Năm cái thiếu niên thiếu nữ của đối phương, đều luôn chú ý đến Liễu Phi Tiếu ở phía sau bốn người Dạ Nhiễm, nhưng lại bất đắc dĩ không có cách nào thoát thân.
“Đội trưởng, ngươi đi đối phó với tên thổi sao kia!” Một thiếu niên hô lên với đội trưởng của mình.
Nhưng mà tên Thất Giai đỉnh phong đội trưởng kia nghe thấy đồng đội mình gọi, bỗng nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, hắn cũng không phải không muốn đi, thế nhưng mà —————
Đội trưởng kia nhìn phía đối diện đang nhìn hắn cười trêu tức, hồng y thiếu nữ theo đó đạp vào mặt hắn một cước, hắn muốn la to một tiếng, mẹ kiếp, vì cái gì chứ!
Trận chiến này, tiến hành đến giờ, thắng thua, đã thấy rõ.
Bao nhiêu người đều trừng to mắt, dường như đều theo dõi một màn truyền kỳ này.
Năm Lục Giai võ giả, cơ hồ là toàn thắng năm Thất Giai võ giả.
Thắng. Kết quả cuối cùng gần như mọi người đã đoán trước. Năm người Dạ Nhiễm gần như thắng lợi áp đảo.
Hơn nữa, đúng như lời nói trước đó của Dạ Nhiễm, 10 phút! Trong 10 phút, không nhiều không ít, đem trói hoàn toàn năm người đối phương trên đài khiêu chiến.
“Cho các ngươi một góp ý, được không?” Khúc Thừa Trạch đi tới trước mặt năm người đang bị Thiên Tầm Ti trói, nhìn bốn người thiếu niên anh tuấn mặt đang sưng tím tím xanh xanh, cười hớn hở nói.
Bốn cái thiếu niên phẫn hận quay đầu sang chỗ khác, mà cô gái kia thì nghi ngờ hỏi: “Góp ý gì?”
“Về sau đừng cười vô sỉ như vậy được không? Nếu không, chuyện như vậy tương lai sẽ còn tiếp diễn dài dài.” Khúc Thừa Trạch bĩu môi, chỉ chỉ bốn cái thiếu niên mặt mũi bầm dập.
Năm thiếu niên thiếu nữ nghe thấy vậy, trước giật mình sững sờ một chút, sau đó nhớ lại liền một thân muốn phát hỏa, bọn họ là cười xã giao! Là cười xã giao!
“Chúc mừng các ngươi, hai chiếng thắng liên tiếp.” Ánh mắt Thiên Tứ bà bà rơi xuống người năm người Dạ Nhiễm đứng trên đài, cười tủm tỉm chúc mừng.
“Tạ ơn sư phụ.” Đối với Thiên Tứ bà bà, Dạ Nhiễm trước đó đã trải qua ba ngày đặc huấn, ngoài tôn kính ngày càng nhiều thì thêm vài phần bất đắc dĩ, ba ngày kia, lão sư này lại đem nàng thao luyện gần chết.
“Tốt rồi, mau trở về biệt thự nghỉ ngơi đi, hai giờ chiều sẽ bắt đầu vòng khiêu chiến thứ ba, mà các ngươi lại là người ứng chiến.” Thiên Tứ bà bà vỗ vỗ vai Dạ Nhiễm, nói xong liền quay người đi khỏi.
Năm người Thất Giai tiểu đội kia, nguyên một đám mặt mũi bầm dập nhìn bóng lưng năm người Dạ Nhiễm rời đi, thật muốn ngửa mặt lên trời mắng to một tiếng, lừa bố! Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là đánh người không đánh mặt sao?
Trận đấu đội này, bọn họ là thua tâm phục khẩu phục. Cho dù đã thua bởi tân sinh đội ngũ, trong nội tâm không thể nào không ấm ức, nhưng mà nghĩ đến hậu bối của mình lại là tiểu đội ưu tú như vậy, loại cảm giác này, cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, bỏ qua hành động chăm sóc khuôn mặt anh tuấn của bọn họ của năm tiểu gia hỏa kia!
Sau khi năm người Dạ Nhiễm trở về biệt thự, cộng thêm Tạp Tạp tổng cộng là năm đôi mắt sáng lóng lánh nhìn về phía Tập Diệt Nguyệt, biểu đạt cùng một ý tứ: Diệt Nguyệt thiếu nữ, ta đói bụng.
Diệt Nguyệt thiếu nữ hung ác trừng lại! Nàng cũng đói mà, không chỉ một lần muốn hất tung bàn, vì cái gì? Vì cái gì nàng lại trở thành đầu bếp nữ!
“Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi.” Thân ảnh Quân Mặc Hoàng bước vào biệt thự, thấp giọng nói một câu, đối với mấy người Tập Diệt Nguyệt thì lại giống như là âm thanh từ thiên nhiên!
Phút chốc, thân ảnh hai người Tập Diệt Nguyệt và Khúc Thừa Trạch đã biến khỏi phòng khách, bay thẳng vào phòng bếp.
Liễu Phi Tiếu cùng Tư Mạt Tiêu cũng nhịn không được đi vào phòng bếp, lại một lần nữa cảm thán, có Quân giáo quan ở khắp nơi che chở cảm giác thật là tốt.
Dù là trong mắt Quân Mặc Hoàng, bọn họ chỉ là lệ thuộc vào đội trưởng.
“Nàng cũng đi ăn một ít, trận đấu buổi sáng, miễn cưỡng vừa mắt.” Quân Mặc Hoàng ngồi xuống tràng kỷ, tiện tay cầm một cái chén ngọc trên mặt bàn vuốt vuốt, nhướng mày nói.
Quân Mặc Hoàng tuyệt đối không chấp nhận, hôm nay nhìn thấy ở dưới đài nhiều ánh mắt giống đực đều tập trung trên người Dạ Nhiễm thật khó chịu.
“Rõ ràng là rất tốt mà.” Dạ Nhiễm đứng lên, đi đến bên người Mặc Hoàng, cúi đầu ấn vào má Mặc Hoàng một nụ hôn.
Được hôn một cái, Quân Mặc Hoàng mới thỏa mãn giương môi mỏng, về phần nhưng ý nghĩ xấu xa của bọn giống đực đối với Dạ Nhiễm kia, bổn cương ngược lại không ngại một mình tìm các ngươi nói chuyện.
Ăn cơm trưa xong, năm người Dạ Nhiễm cũng không nghỉ ngơi nhiều liền hướng về phía đài khiêu chiến.
Vòng khiêu chiến thứ ba dưới sự chờ mong của mọi người dần dần bắt đầu, khiêu chiến năm người Dạ Nhiễm chính là một đội ngũ đều là Ngũ Giai thực lực.
Lúc này, đương nhiên lại là thắng lợi áp đảo.
Hai ngày sau đó, mỗi ngày bốn lần khiêu chiến, năm người Dạ Nhiễm cơ hồ đều không nghỉ ngơi.
Liên tục ba ngày, thắng liên tiếp mười hai trận khiêu chiến!
Đoàn đội khiêu chiến thi đấu còn hai ngày, biết rõ là sẽ thất bại, những tiểu đội lại như cũ đón khó tiếp tục khiêu chiến năm người Dạ Nhiễm.
Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, khóe miệng mấy người Dạ Nhiễm đều cười thư thái.
Ba ngày liền thắng mười hai trận, thành tích mười hai trận thắng liên tiếp, quả thực là thành tích mà Học Viện Quân Sự chưa từng có, danh xưng Thần đội Vô Địch, bọn họ đã cầm chắc trên tay rồi.
“Hai ngày sau còn muốn tiếp nhận khiêu chiến không?” Dạ Nhiễm hỏi bốn người khác.
“Tiếp nhận. Dưới sự khiêu chiến trong ba ngày này, độ ăn ý của chúng ta ngày càng cao.” Liễu Phi Tiếu nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp nhận khiêu chiến đi, dù sao cách nhanh nhất để tăng thực lực là thực chiến.
Ba người Tập Diệt Nguyệt cũng suy nghĩ một chút, liền nghiêng đầu đồng ý, dù sao hai ngày nếu không đáp ứng khiêu chiến, cũng rất nhàn rỗi.”
“Tốt, vậy tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt.” Dạ Nhiễm gật đầu đáp ứng, ôm Tạp Tạp đã buồn ngủ chịu không nổi cùng bốn người khác đi lên tầng hai.
Trong phòng, Tiểu Khung đã vài ngày không có động tĩnh hiện thân, ngồi ở đầu giường Dạ Nhiễm, trong đôi tròng mắt yêu mị lóe ra một chút nghi hoặc: “Dạ Nhiễm, ngươi bây giờ có thể nhìn thấy bản thể của ta bên trong đan điền của ngươi không?”
Dạ Nhiễm gật đầu: “Có thể, sau khi ở trong cấm địa tìm thấy ngươi thì được.”
Sau khi tiếp xúc Tiểu Khung ở trong cấm địa, Thương Khung bảo tháp liền xuất hiện trong đan điền của Dạ Nhiễm.
“Thế nhưng mà bản thể của ta, giống như đang ngủ say, mà ta lại có thể đi lại tự nhiên, đây là đạo lý gì?” Trong mắt Tiểu Khung đã có chút hoảng sợ, hiện tại thì loại tình huống này tuyệt đối không tốt.
“Cái gì?” Dạ Nhiễm nhíu chặt mày, làm sao có thể?
“Thân thể này của ta vốn chính là linh khí bên trong Thương Khung bảo tháp luyện ra, trước kia cũng xuất hiện tình huống tương tự, nhưng là khi đó ta cũng đang ngủ say, còn lần này, lại chỉ có riêng bản thể ngủ say thôi.” Sắc mặt Tiểu Khung vô cùng nghiêm túc, mấy ngày nay hắn một mực không xuất hiện, chính là ở trong đan điền của Dạ Nhiễm nghiên cứu vấn đề này.
“Ta trước khai thông thử xem sao.” Dạ Nhiễm liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, đi vào nội tâm, nhìn thấy chính là bảo tháp màu đen nho nhỏ lơ lửng trong đan điền.
Dạ Nhiễm thử cùng Thương Khung bảo tháp khai thông, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng kỳ dị kháng cự.
“Chính là cỗ lực lượng này!” Tiểu Khung do cùng Dạ Nhiễm có sự cảm ứng đặc biệt, cảm nhận được rõ ràng cỗ lực lượng này chống lại Dạ Nhiễm, không nhịn được nói.
Dạ Nhiễm nghi hoặc mở to mắt nhìn về phía Tiểu Khung.
“Chính là vì cỗ lực lượng này mà bản thể lâm vào tình trạng ngủ say.” Tiểu Khung trầm giọng nói, qua nhiều năm như vậy chưa bao giờ có chuyện bản thể một mình ngủ say, hơn nữa Tiểu Khung cảm thấy cỗ lực lượng kỳ quái này rất lạ lẫm.
“Cỗ lực lượng này. . .” Dạ Nhiễm híp mắt lắc đầu, tay phải vô thức vuốt cằm, cỗ lực lượng này rất kỳ lạ, hơn nữa còn làm cho bản thân nàng sinh ra một cảm giác sợ hãi.
“Sức mạnh này không phải của ta, cũng không phải của ngươi.” Tiểu Khung vô cùng khẳng định nói. Nếu là sức mạnh của một trong hai bọn họ, vậy thì không thể đối với họ sinh ra kháng cự.
“Chẳng lẽ là —————-” Tiểu Khung vỗ đầu của mình, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ là lúc ấy phá vỡ không gian, ở trong không gian đó hấp thu được?”
Sau lúc Tiểu Khung đem toàn bộ địch nhân hủy diệt, dùng sức mạnh cuối cùng của chính mình, mở ra đạo không gian, đưa linh hồn Dạ Nhiễm đến thế giới khác, không lẽ là lúc đó?
“Nếu thật sự là như thế, vậy tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?” Dạ Nhiễm khẽ lắc đầu, nếu là sức mạnh hấp thu trong đạo không gian đó, không nên sau mười năm mới xuất hiện chứ?
“Có lẽ vừa mới thức tỉnh.” Tạp Tạp chớp mắt to, hắn trước kia đã từng nghe Ngân Vũ thúc thúc nói qua, một số lực lượng khi chưa thức tỉnh đều giống như không tồn tại.
Dạ Nhiễm cùng Tiểu Khung vì câu nói của Tạp Tạp mà trầm mặc.
Hai người đều biết rõ, câu nói của Tạp Tạp, tỷ lệ chính xác đến 90 phần, nhưng đây là loại chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy.
Một cỗ lực lượng kỳ dị, hơn nữa làm cho Dạ Nhiễm cùng Tiểu Khung cảm thấy sợ hãi, giống như một quả bom không hẹn giờ cột vào trên người Dạ Nhiễm.
“Tự chính mình sẽ chú ý, Tiếu Khung những ngày nay cũng tùy thời chú ý đến sự biến hóa của cỗ lực lượng này.” Cuối cùng Dạ Nhiễm chỉ có thể đưa ra kết luận này, Thương Khung bảo tháp từ sau khi sư phụ luyện chế xong, vẫn luôn là một món Bảo Khí vô cùng thần bí.
Trong hai đồng tử dị sắc của Tiểu Khung xẹt qua tia yêu dị lạnh băng, bất luận cỗ lực lượng này là cái gì, nếu muốn tổn thương Dạ Nhiễm, hắn coi như là tự hủy đi bản thể cũng không để nó thực hiện được!
Tạp Tạp lúc này cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, không nói gì. Nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ngủ.” Dạ Nhiễm phiền muộn vuốt mái tóc, tay trái ôm lấy Tiểu Khung, tay phải ôm Tạp Tạp, đắp chăn, nhắm mắt đi ngủ.
Nửa đêm, thời điểm ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng của Dạ Nhiễm, ai cũng không biết, ngọn bảo tháp kia trong đan điền của Dạ Nhiễm, tản ra một màu đỏ tươi sáng bóng, huyết tinh diêm dúa lẳиɠ ɭơ còn hung ác hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Khung tiếp tục trở vào trong đan điền của Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm thì ôm Tạp Tạp đi xuống cầu thang.
Mắt thấy Tập Diệt Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp, Dạ Nhiễm không khỏi nở nụ cười, Diệt Nguyệt thiếu nữ, từ lúc bắt đầu là một nữ tử cao ngạo khó chịu, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thực lực phát triển không ngớt, tính cách thì càng ngày càng ——————
Khụ, bốn chữ kia là gì nhỉ?
“Bà chủ gia đình!” Tiểu Khung ở trong đan điền của Dạ Nhiễm, nhịn không được nói ra.
Dạ Nhiễm khóe miệng co lại, đây cũng không phải là nàng nói.
Tập Diệt Nguyệt nếu là nghe được câu nói của Tiểu Khung, nhất định sẽ ném dao phay trong tay đi luôn.
Sau khi ăn bữa sáng, năm người Dạ Nhiễm thêm một Tạp Tạp, đi về phía đài khiêu chiến.
Liên tiếp hai ngày, năm người Dạ Nhiễm trước sau lại thắng tiếp sáu trận, tổng cộng, năm người Dạ Nhiễm trong năm ngày thi đấu tổng cộng có thành tích mười tám trận thắng liên tiếp!
Năm người Dạ Nhiễm bên trong sự nhiệt huyết của tân sinh, mỗi một tiểu đội đều đã coi Tiểu Đội Vô Địch là mục tiêu để vượt qua! Đều đã coi là thần tượng để sùng bái!
Thời điểm đem một người so với một người mạnh hơn một chút, ngươi sẽ bất mãn sẽ ghen ghét, nhưng đến khi người đó cường đại hơn ngươi, như vậy, tất thảy bất mãn cùng ghen ghét đều biến thành hư ảo.
Chỉ còn lại sùng bái, cùng một trái tim nóng bỏng kiên định!
“Thật sự là từ trước đến nay, tiểu đội có thành tích cao nhất, danh xưng Thần đội Vô Địch, hoàn toàn xứng đáng!” Đây là câu duy nhất mà Lưu Dược viện trưởng nói sau khi đoàn thể thi đấu kết thúc, lúc đem vương miệng thần đội trao cho năm người Dạ Nhiễm.
Hoàn toàn xứng đáng!
Đúng vậy, danh xưng Vô Địch, đến nay xem ra, bọn họ hoàn toàn xứng đáng.
Lưu Dược viện trưởng, Thiên Tứ bà bà cùng một đám cao thủ chú ý đến năm người Dạ Nhiễm, cũng chỉ muốn nói một câu kia, cũng chỉ hi vọng năm người bọn họ, tương lai đừng phụ lòng danh xưng Thần đội Vô Địch này!
Thi đấu tân sinh đoàn thể khiêu chiến, đến đây hạ màn.
Đạt được danh hiệu thần đội, chỉ có Tiểu Đội Vô Địch.
Ăn xong bữa tối, Tiểu Đội Vô Địch, à không, hẳn là Thần đội Vô Địch, tiến hành họp lại một lần nữa.
Chủ đề của lần hội họp này, hiển nhiên là Tân Nhân Vương khiêu chiến thi đấu bắt đầu vào ngày mai. Mỗi tiểu đội chỉ có thể đề cử ra hai người, người này cần bọn họ chọn ra.
“Ta cảm thấy thích hợp tham gia là đội trưởng cùng Phi Tiếu.” Tập Diệt Nguyệt nhìn quét một vòng đồng đội nhà mình, rồi nói.
Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch cũng theo sát gật đầu, đội trưởng cùng Phi Tiếu là hai người mạnh nhất trong đội, nếu là ra chiến đấu, cũng chỉ có thể là hai người bọn họ.
Hơn nữa, ánh mắt ba người sáng ngời nhìn Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch hắc hắc cười: “Đội trưởng, Phi Tiếu, nếu Tân Nhân Vương lần này không rơi vào trên đầu Tiểu Đội Vô Địch chúng ta, hai người các ngươi liền tiếp nhận trừng phạt đi!”
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu bất đắc dĩ nhún vai, hai người bọn họ còn chưa nói gì, cứ như vậy quyết định rồi. Chỉ là Dạ Nhiễm chính là tuyệt đối muốn tham gia, bọn họ đều biết rõ vinh quang của Tân Nhân Vương, đối với việc Dạ Nhiễm sắp tới Dạ gia quan trọng cỡ nào.
Là ban đêm. Ánh trăng yên tĩnh.
Dạ Nhiễm trong lúc ngủ say, bỗng dưng mở hai mắt.
Con ngươi một yêu hồng một ma ngân, trong đêm đen như mực lóe ra màu sắc đẹp đẽ sáng bóng.
“Nhiễm Nhiễm?” Tạp Tạp ở trong lòng Dạ Nhiễm mở to mắt, Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện gì?
Dạ Nhiễm nghe thấy giọng Tạp Tạp, hít sâu một hơi, hai đồng tử yêu dị dần dần biến thành màu đen, quay lại vuốt vuốt đầu Tạp Tạp, thấp giọng nói: “Không có việc gì, ác mộng thôi, ngủ tiếp đi.”
Tạp Tạp dụi vào lòng Dạ Nhiễm, nhẹ gật đầu, lại chậm chạp không thể chìm vào giấc ngủ. Mới vừa rồi Dạ Nhiễm sát khí lạnh như băng, làm sao có thể chỉ là ác mộng mà thôi.
Tạp Tạp không có nhìn thấy chính là, Tiểu Khung ở trong đan điền của Dạ Nhiễm, ở cùng thời khắc đó, lăng liệt sát khí trong con ngươi yêu dị với Dạ Nhiễm không khác biệt.
Không phải muốn gạt Tạp Tạp, mà là một số chuyện chưa xác định được, cũng không muốn làm Tạp Tạp lo lắng.
Tạp Tạp hiểu rõ điểm này, cho nên hắn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là một mực ôm Dạ Nhiễm, mặc kệ có thứ gì muốn thương tổn Nhiễm Nhiễm, hắn đều sẽ không bỏ qua, tuyệt đối.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu bèn nhìn nhau cười.
Tân Nhân Vương tỷ thí, bắt đầu từ hôm nay đến khi kết thúc, vinh quang này, đến cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?!