Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Nghe vậy, thân thể Dạ Nhiễm bỗng dưng trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt nhìn vào một xấp tài liệu trong tay Quân Mặc Hoàng.
Nàng biết rõ sức ảnh hưởng của Mặc Hoàng tại Thương Minh đại lục, cũng biết thực lực của Minh Vực quốc, nàng biết rõ Quân Mặc Hoàng giúp nàng tra ra thân phận, là chuyện sớm hay muộn.
Lại không ngờ rằng, lại nhanh như vậy liền tra được thân phận của nàng ở kiếp này.
Hai tay, có chút run rẩy.
“Xem một chút đi. Cũng không phải như trong tưởng tượng của nàng vô tình như vậy, chỉ là …” Lời kế tiếp, Mặc Hoàng không nói ra, không biết nên nói như thế nào.
Dạ Nhiễm tiếp nhận tư liệu trong tay Quân Mặc Hoàng, dựa lưng vào vách tường, bắt đầu lật xem từng chút từng chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thần sắc Dạ Nhiễm thủy chung không có gì thay đổi.
Chỉ là giờ khắc này, Mặc Hoàng hiểu rõ Dạ Nhiễm, Tiểu Khung cùng Dạ Nhiễm huyết mạch tương liên, đều cảm nhận được sự yên lặng kia giống như cảm giác hủy diệt.
Tiểu Khung khiêu mi, nghi hoặc lại không có mở miệng, đối với Dạ Nhiễm ở Thương Minh đại lục này hơn mười năm, hắn chỉ có thể cảm nhận được là nàng còn sống, bất luận những thứ khác đều không cảm thấy.
“Vẫn là không nghĩ tới, lại là gia tộc Dạ Thị.” Dạ Nhiễm khép tư liệu trong tay lại, cho dù khóe môi là bộ dáng tươi cười như trước, nhưng con ngươi đen nhánh lại chuyển hóa trở thành một yêu hồng một ma ngân.
Dạ Nhiễm thật đúng là không nghĩ tới, gia tộc kiếp này cũng họ Dạ.
“Nàng muốn làm như thế nào?” Quân Mặc Hoàng thầm nghĩ mang theo đại bộ đội trực tiếp đi diệt toàn bộ Dạ gia!
“Sinh mệnh này đã là Dạ gia cho, như vậy vị trí gia chủ của Dạ gia này, ta liền không khách khí.” Khóe miệng Dạ Nhiễm kéo ra một nụ cười lạnh.
Gia tộc Dạ Thị, ở trong Thương Minh đại lục, cùng Tập gia của Tập Diệt Nguyệt, là hai gia tộc có thực lực tương đương coi thường hoàng quyền.
“Tổn thương bọn họ, toàn bộ Dạ gia chôn cùng đều không đủ!” Nghĩ đến tư liệu về cha mẹ thân sinh ở kiếp này, hai tròng mắt yêu tà của Dạ Nhiễm có sát khí, đau lòng, lóe ra đủ loại cảm xúc phức tạp.
Luôn luôn biết, kiếp này có một mẫu thân tốt, nhiều năm như vậy quá trình mẫu độc ức chế tử độc cũng không dễ dàng, nhưng mà nàng lại như thế nào cũng không nghĩ sự thật sẽ lại là như vậy.
Phụ thân, Dạ Huyền Diệp, thiên tài thiếu chủ của gia tộc Dạ Thị, cũng vì trong một trận đấu thí luyện, bị đối thủ phế bỏ đan điền, từ đó địa vị ở Dạ gia rơi xuống ngàn trượng.
Mẫu thân, Vũ Nhược Phiêu, là nữ tử Dạ Huyền Diệp cứu trong chiến tranh, dung mạo tuyệt lệ. Trong lúc mang thai, một chén cháo chứa tử mẫu độc hoa mạn châu sa, từ đó thân thể không gượng dậy nổi.
Hài tử sau khi sinh, trong tiệc đầy tháng, bị dò xét ra kinh mạch bế tắc, trời sinh phế thể.
Về sau, Dạ gia gia chủ Dạ Nhung, hạ lệnh, đã trời sinh phế vật, như vậy ban thưởng rượu độc.
Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu liều chết bảo vệ hài tử nho nhỏ, lại bị Dạ Nhung vung một chưởng khai trừ, một chén không biết hỗn hợp bao nhiêu độc tố độc dược cưỡng ép rót vào trong miệng tiểu hài tử.
Dạ Nhung tiếp theo hạ lệnh, giam lỏng Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu, hài nhi vừa đầy tháng trực tiếp ban chết.
Hành hình là một người đã từng là hảo huynh đệ của Dạ Huyền Diệp, có lẽ là lương tâm phát giác, trước lúc hành hình đã đem hài tử đánh tráo, phái người đem hài nhi đưa đến dãy núi Hắc Chỉ.
Có thể sống tiếp hay không, phải xem ý trời rồi.
Sau đó, hài nhi nho nhỏ liền cứ như vậy chết ở dãy núi Hắc Chỉ, nghênh đón linh hồn cường đại của Dạ Nhiễm.
Nắm chặt nắm đấm, gần như nhỏ ra máu tươi, Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, ngăn chặn bão táp trong hai tròng mắt yêu dị phảng phất muốn hủy thiên diệt địa.
“Sau thi đấu của những tân sinh khiêu chiến, ta phải về Dạ gia.” Dạ Nhiễm mở mắt ra, hai con ngươi yêu dị tràn đầy huyết tinh.
“Được.” Quân Mặc Hoàng gật đầu, Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu là cha mẹ tốt, là một đôi cha mẹ vĩ đại.
“Đừng nghĩ quá nhiều, có ta ở đây.” Sau khi Quân Mặc Hoàng biết rõ những điều này, đã bố trí cao thủ tiến vào gia tộc Dạ Thị âm thầm bảo vệ Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu.
Dạ Nhiễm chỉ nhẹ gật đầu, nàng không muốn lại nói tiếp, ở trong ngực Mặc Hoàng nhắm mắt lại.
Tiểu Khung ở một bên cầm lấy tư liệu của Dạ Nhiễm bỏ xuống, xem qua từng tờ một, nụ cười lãnh liệt huyết tinh ở khóe miệng càng nâng càng cao.
Hắn thật đúng là không ngờ, thân phận của Dạ Nhiễm ở kiếp này, lại sẽ như thế.
Thời gian ba ngày tu luyện trong cấm địa trong nháy mắt trôi qua.
Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm khoanh chân ngồi ở một gian bế quan trong phòng, Tiểu Khung thì nhàm chán ghé vào mặt bàn ngáp.
“Đội trưởng!” Âm thanh hưng phấn từ bên ngoài bế quan phá cửa mà vào.
Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng đồng thời mở mắt, Khúc Thừa Trạch hưng phấn thoáng một phát ngây người tại chỗ, nụ cười trên mặt còn chưa có biến mất, thân thể lập tức đứng thẳng cung kính hành lễ: “Chào Quân giáo quan!”
Quân Mặc Hoàng khoát tay áo, ra hiệu Khúc Thừa Trạch không cần đa lễ.
Khúc Thừa Trạch nhận được mệnh lệnh của Quân Mặc Hoàng, mặt mày tiếp tục bắt đầu bay múa, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Dạ Nhiễm: “Đội trưởng đội trưởng, ta đột phá! Hơi nữa là Lục Giai đỉnh phong! Lục Giai đỉnh phong nha!”
Khúc Thừa Trạch nằm mơ cũng khó có khả năng nghĩ đến chỉ mới thời gian ba ngày, chính mình lại sẽ đột phá đến Lục Giai đỉnh phong!
Ngẫm lại ba tháng trước, hắn vẫn là một Tứ Giai võ giả mười lăm tuổi tư chất bình thường, vậy mà hôm nay hắn đã trở thành Lục Giai đỉnh phong võ giả, có thể nói là võ giả thiên tài!
Dạ Nhiễm nghe vậy, lộ ra bộ dạng tươi cười, đối với việc thăng cấp của ba người Khúc Thừa Trạch, Dạ Nhiễm là có thể đoán được, dù sao bên trong đan dược lúc trước luyện chế có trộn lẫn Ma Thảo dược, là thảo dược biến đổi trạng thái, mặc dù chỉ là từng chút một, lại đủ để cho tư chất của bọn họ nâng cao gần gấp đôi.
Hơn nữa thật vừa vặn là thời gian đi vào tu luyện trong cấm địa, khi dược hiệu trong cơ thể năm người Khúc Thừa Trạch còn chưa hoàn toàn tiêu tán, ba ngày tu luyện này có thể nói là nhanh gấp mười lần bình thường!
“Đội trưởng, đột phá.” Hai người Tập Diệt Nguyệt của Tư Mạt Tiêu đồng thời đi vào bế quan thất của Dạ Nhiễm, biểu lộ trên mặt đều là vô cùng hưng phấn, ở trong Thương Minh đại lục, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm người ta hưng phấn kích động bằng thực lực tăng lên.
“Cái này, thực lực cả tiểu đội chúng ta xem như ngang hàng rồi.” Liễu Phi Tiếu theo sát phía sau hai người Tập Diệt Nguyệt, cảm nhận được thực lực của đồng bạn ở chung quanh, mặt mày tràn đầy vui vẻ như đóa hoa sen.
“Ừ? Đội trưởng cùng Phi Tiếu lại không có đột phá thất giai.” Khúc Thừa Trạch bỗng chốc cảm nhận được, phát hiện thực lực của Liễu Phi Tiếu cùng Dạ Nhiễm lúc này cũng đều là Lục Giai đỉnh phong, không khỏi có chút khó hiểu lắc đầu.
Tập Diệt Nguyệt cùng Tư Mạt Tiêu cũng không quá tin tưởng, theo bọn họ nghĩ, lần bế quan tu luyện này, có lẽ Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu sẽ đột phá thất giai mới đúng.
“Ta cùng Phi Tiếu vừa mới đột phá Lục Giai, trong thời gian ngắn không có khả năng sẽ đột phá thất giai. Chỉ là, như vậy không phải rất tốt sao?” Khóe miệng Dạ Nhiễm chậm rãi giơ lên, bọn họ là cả một đội nhóm, vốn là không cần phân chia thực lực rõ ràng như vậy.
Năm Lục Giai đỉnh phong của tân sinh tiểu đội, năm người liếc nhau, bây giờ xem ai còn dám xem nhẹ tiểu đội của bọn họ!
Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhìn một màn này, khẽ nhếch con mắt màu đen lập lòe vài phần kiêu ngạo cùng tự hào, đây chính là nữ nhân của hắn, không hề làm gì nhiều, lại làm cho những người chung quang thay đổi một cách vô tri vô giác.
“Ách! Ngài giáo quan?!” Ánh mắt Tập Diệt Nguyệt lướt qua bên trong phòng bế quan, lúc chợt thấy nam tử tuấn mỹ cao ngạo đang khoanh chân mà ngồi, yết hầu xiết chặt, giống như nuốt xuống một quả trứng gà.
“Ngài giáo quan.” Liễu Phi Tiếu cùng Khúc Thừa Trạch cũng nhìn thấy Quân Mặc Hoàng, hai người lập tức cung kính hành lễ với Quân Mặc Hoàng.
Trong nội tâm đệ tử của Học Viện Quân Sự, Quân Mặc Hoàng có địa vị cao nhất.
Quân Mặc Hoàng đứng lên, hai tay chấp sau lưng, nhìn năm người khẽ gật đầu: “Lần thăng cấp này không tệ.”
Vẻn vẹn chỉ ngắn ngủn một câu, lại làm cho nội tâm mấy người Khúc Thừa Trạch vui mừng nở hoa, có thể có được một câu đồng ý của Quân Mặc Hoàng, hiện tại bọn họ làm cái gì cũng đều nguyện ý.
“Hừ!” Tiểu Khung không vui, những người này chẳng lẽ không nhìn thấy hắn ở trong góc sao?
Ách?
Bốn người Liễu Phi Tiếu nghe được thanh âm, ánh mắt liền chuyển đến nơi phát ra tiếng hừ lạnh.
Lúc ánh mắt bọn họ tiếp xúc với hai con người yêu dị của Tiểu Khung, phản ứng đầu tiên chính là quay lại nhìn Dạ Nhiễm, trước kia trên chiến trường Nhân Ma, yêu đồng của Dạ Nhiễm đúng là đã xuất hiện một lần.
“…, đây là thân nhân của ta, giống như Tạp Tạp, Dạ Thương Khung.” Dạ Nhiễm nhấc chân bước đến bên người Tiểu Khung, thò tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khung, đi đến bên mấy người Phi Tiếu giới thiệu.
Mấy người Liễu Phi Tiếu là đồng bọn mà nàng nhận thức, cho nên đối với bọn họ Dạ Nhiễm không có giấu diếm, cũng không cần giấu diếm.
“Chào Tiểu Khung, ta là Diệt Nguyệt tỷ tỷ nha.” Tập Diệt Nguyệt hoàn toàn bị con ngươi vô cùng xinh đẹp của Tiểu Khung hấp dẫn, lúc trước khi nhìn thấy đôi mắt của đội trưởng đối với Diệt Nguyệt là đau lòng nhiều hơn, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Tiểu Khung, Diệt Nguyệt là hoàn toàn bị hấp dẫn rồi.
“Ừ.” Tiểu Khung nhẹ gật đầu, đối với Dạ Nhiễm là người tốt, Tiểu Khung liền xác nhận nàng là người tốt, đối với Dạ Nhiễm không phải là người tốt, kia chính là người tìm chết.
Dễ nhận thấy được, về mấy cái người ở trước mặt này, cho nên, ân, mấy người này đều là người tốt.
“Liễu Phi Tiếu.” Mặt mày như đóa hoa sen, thiếu niên áo trắng khí chất thanh nhã, hai đầu lông mày ít đi một phần đạm mạc Liễu Phi Tiếu, như là tiên nhân.
“Ta là Khúc Thừa Trạch, hắc hắc.” Kiểu cười ngây ngô của Khúc Thừa Trạch, lại ngoài ý muốn làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
“Tư Mạt Tiêu.” Mặc dù Mạt Tiêu bày ra một nét mặt co quắp nhạt nhẽo, chẳng qua trước đó hắn hưng phấn bởi vì thăng cấp nên đối với Tiếu Khung có hảo cảm, bên trong mắt đen tràn đầy tươi cười.
“Các ngươi có thể gọi ta Thương Khung.” Không được gọi hắn Tiểu Khung, khó nghe muốn chết! Không thể làm cho nữ nhân ngốc kia đổi giọng, chỉ có thể hung dữ cảnh cáo mấy người này.
“Được.” Ngoài ý muốn, bốn người chỉ cười nhạt đáp ứng một tiếng, thiếu niên nho nhỏ trước mắt, thật sự là một tiểu gia hỏa hiếm có.
“Ách! Đội trưởng, đây là cái gì vậy?” Chỗ Khúc Thừa Trạch đứng vừa vặn bên cạnh cái bàn đá, ánh mắt lướt qua tư liệu đang bày ra, kinh ngạc hỏi một câu.
Vốn không muốn xem, nhưng là ánh mắt lại nhìn đến một câu: cường hành hạ độc dược, được một nam tử lương tâm phát giác bí mật đưa đến núi Hắc Chỉ.
Ánh mắt Khúc Thừa Trạch bỗng dưng lạnh băng, hắn đương nhiên không quên lời nói lúc trước Dạ Nhiễm nói trên Phi Thiên Bằng, tư liệu này …
Khúc Thừa Trạch nhìn về phía Dạ Nhiễm, có phải chính là tìm được gia tộc đã vứt bỏ đội trưởng?
Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu nhìn thấy thần sắc Khúc Thừa Trạch bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, ba người có chút kỳ quái nhìn về phía Dạ Nhiễm, ánh mắt xéo qua lướt lấy tài liệu trên bàn.
Dạ Nhiễm lắc đầu, nàng cũng không có ý định đối với bọn họ giấu diếm bất kỳ thứ gì: “Đây là tư liệu Mặc Hoàng vừa mới điều tra ra, tư liệu về gia tộc của ta.”
Liễu Phi Tiếu mục quang sáng lên, đã tìm được gia tộc, như vậy tử mẫu song độc trên người đội trưởng, chẳng phải có thể giải trừ sao?
“Đội trưởng, ta có thể nhìn xem không?” Tập Diệt Nguyệt cắn cắn môi, hỏi Dạ Nhiễm.
Mấy người Tư Mạt Tiêu cũng nhìn về phía Dạ Nhiễm, bọn họ có thể nhìn xem không? Có thể hay không nhìn xem đến tột cùng là người nào, có thể nhẫn tâm đem đội trưởng ưu tú như vậy vứt bỏ.
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng đem lưng dựa vào vách tường, nàng phải làm sao mở miệng nói cho bọn họ biết, nàng phải rời khỏi đây.
Thời gian từng ly từng tý đi qua, bốn người Liễu Phi Tiếu vẻ mặt lạnh như băng làm cho người khác không rét mà run.
Gia tộc Dạ Thị, coi như là gia tộc Dạ Thị áp đảo trên cả hoàng quyền, cũng không thể khi dễ đội trưởng nhà mình như vậy!
Theo một phương diện nào đó mà nói, Vô Địch tiểu đội là một đội ngũ vô cùng bao che khuyết điểm.
Bọn họ có một đội trưởng bao che khuyết điểm giúp thân không giúp lý, lại còn một đám đội viên bao che khuyết điểm ngay cả người của chúng ta sai cũng nói thành đúng, cho nên, gia tộc Dạ Thị, từ nay về sau, Vô Địch tiểu đội đối đầu cùng với gia tộc này!
Bọn họ đau lòng những việc từng trải qua với đội trưởng, lòng càng chua xót tình cảnh lúc này của cha mẹ đội trưởng, trái tim càng băng giá với sự nhẫn tâm của gia chủ Dạ Thị.
Bọn họ cũng không quên một câu tử mẫu song độc kia.
Bốn người chậm rãi đem ánh mắt đặt trên người Dạ Nhiễm, đội trưởng, độc của ngươi …
Dạ Nhiễm tựa gáy trên vách tường, lộ ra cái cổ trắng nõn, mà dưới cổ, bọn họ thấy được một cây hoa mạn châu sa đỏ màu đỏ như máu, diêm dúa lẳиɠ ɭơ ở đó, màu đỏ yêu mị chói mắt.
“Đội trưởng, độc của ngươi vẫn một mực chưa giải hết đúng không?” Thanh âm của Tập Diệt Nguyệt có chút nghẹn ngào, tử mẫu song độc hoa mạn châu sa, mọi người ở đây cho dù là chưa từng gặp qua, vậy nhất định cũng đều nghe nói qua.
Thì ra đội trưởng vô cùng cường hãn của bọn họ, trong cơ thể có độc dược có khả năng tùy thời uy hϊếp tánh mạng của nàng.
“Không có việc gì rồi.” Dạ Nhiễm nhìn bốn người, ôn nhu nở nụ cười, nàng không có việc gì rồi, độc phát năm nay đã qua.
Gia tộc cũng tìm được, độc của nàng, rất nhanh là có thể giải hết rồi.
Cho nên, không cần vì nàng mà lo lắng.
“Thật là nữ nhân ngốc.” Tiểu Khung nghiêng đầu sang chỗ khác, bên trong yêu đồng lấp lánh thủy quang, như thế nào nữ nhân này vẫn là đần như vậy.
“Các ngươi nên rời khỏi cấm địa.” Thanh âm đột ngột truyền vào trong tai mọi người, không đợi bọn họ phản ứng, một đạo ánh sáng màu trắng hiện lên, một giây sau, thân thể của bọn họ liền xuất hiện ở trong Học Viện Quân Sự.
Quân lão gia tử lúc này đã sớm tức giận đến râu ria cũng hung hăng vểnh lên, hay cho một Dạ gia, hay cho một Dạ Nhung, cũng dám đối đãi như vậy với cháu dâu Quân Thiên Thánh hắn như vậy! Xuất ra máy truyền tin, nói ra một đống dặn dò không dứt.
Học Viện Quân Sự.
Thân thể mấy người Dạ Nhiễm ổn định lại, bước chân còn có chút lảo đảo, Quân Mặc Hoàng cùng Tiểu Khung một trái một phải đỡ Dạ Nhiễm.
Đợi đến khi mọi người đứng vững, tầm mắt của mấy người Dạ Nhiễm cũng rõ ràng rồi, ngẩng đầu liền thấy được đối diện là năm thiếu niên thiếu nữ cũng vừa mới hoàn hồn, tiểu đội Lạc Nhật.
Tiểu đội Lạc Nhật, thực lực tổng thể tăng lên đến Lục Giai, thực lực của thiếu niên cao gầy là Lục Giai đỉnh phong.
Tiểu đội Lạc Nhật nhìn năm người Dạ Nhiễm ở đối diện, ánh mắt dường như liền hoảng sợ! Năm cái Lục Giai đỉnh phong?! Cái này là nói đùa phải không?!
Hôm nay, ai mạnh ai yếu, chỉ cần liếc mắt liền thấy rõ ràng.
“A, Nhiễm Nhiễm, ngươi rốt cục trở về rồi!” Một đạo thanh âm nhu nhu lại ngọt ngào vang lên bên tai mọi người, chỉ thấy một vòng bạch quang hiện lên, đại gia Manh Tạp Tạp dùng tốc độ có thể phát huy nhanh nhất hiện nay bổ nhào về phía Dạ Nhiễm.
Lại ở nửa đường, bị một cái tay trắng nõn chặn ngang nhấc lên.
Tiểu Khung nhướn lông mày, nhìn một cái tiểu bạch lông vo tròn, thanh âm có chút lãnh đạm: “Ngươi là Manh Tạp Tạp?”
Cảm giác nguy hiểm!
Tạp Tạp đối với nguy hiểm vẫn là vô cùng mẫn cảm, Tạp Tạp lúc này cũng không nóng nảy bổ nhào về phía Dạ Nhiễm, thân thể mập mạp bóng bẩy co rụt lại, dễ dàng từ trong tay Tiểu Khung rơi xuống, căng mắt mở to tròn âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi là Dạ Thương Khung?”
Lúc ở trong cấm địa, Dạ Nhiễm liền nói với Tiểu Khung, nàng đi tới nơi Dị Giới này, người đầu tiên gặp được, cũng chính là Tạp Tạp cứu nàng.
Đồng thời cũng truyền âm cho Tạp Tạp, nói cho hắn sự tồn tại của Tiều Khung.
Tạp Tạp cùng Tiểu Khung, một bên có khế ước ngang nhau, một bên huyết mạch tương liên, hai người bọn họ là vô luận như thế nào Dạ Nhiễm cũng sẽ không vứt bỏ.
Vì vậy, Dạ Nhiễm thật lòng hi vọng hai người có thể chung sống hòa bình.
“Hừ, ngươi ngăn đón bổn đại gia làm cái gì?” Manh Tạp Tạp mắt lạnh nhìn Tiểu Khung, hừ, Dạ Thương Khung này lại cùng với đại gia hắn đoạt Nhiễm Nhiễm.
“Khó chịu ngươi bổ nhào vào Dạ Nhiễm, như thế nào?” Yêu đồng của Tiểu Khung khẽ nhếch, môi mỏng phun ra mấy chữ.
Manh Tạp Tạp nghiến răng nghiến lợi: “Cùng bổn đại gia đánh một trận!”
“Chính là có ý đó.” Tiểu Khung kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn tới.
Dạ Nhiễm đau đầu nhìn hai cái tiểu gia hỏa, vẫn không nói gì, Tạp Tạp cùng Tiểu Khung giống như thương lượng tốt rồi, gật đầu với Dạ Nhiễm một cái, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Trên trán Dạ Nhiễm chảy xuống mấy vệt đen.
“Ôi! Tiểu Dạ Nhiễm ngươi không chết nha.” Thanh âm vô sỉ, tuyệt đối là thanh âm vô sỉ.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng đang bay giữa không trung, nghiến răng nghiếng lợi tiến lên một tay kéo lấy hai bên cánh Tiểu Phượng Hoàng, khóe môi Dạ Nhiễm giơ một một độ cong tà ác: “Tiểu Phượng Hoàng, muốn theo giúp ta đánh một trận không?”
Tiểu Phượng Hoàng lập tức vội vỗ cánh bay xa ra khỏi bên người Dạ Nhiễm, tiểu gia hỏa ăn tươi nuốt sống này, nó mới không cần cùng nàng đánh một trận!
Dạ Nhiễm nhìn nét mặt Tiểu Phượng Hoàng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Này, đúng là đáng tiếc nha.”
Tiểu Phượng Hoàng run rẩy giống như suy nghĩ, nó làm sao lại có thể lo lắng cái nha đầu này xảy ra chuyện?
Mặc dù giữa Dạ Nhiễm cùng Tiểu Phượng Hoàng sóng ngầm tuôn chảy, nhưng là dưới hai đáy mắt, lại chưa bao giờ giả dối, vẫn là đối với nhau lo lắng cùng yên tâm.
Trước đó Dạ Nhiễm vẫn còn nghi hoặc Quân Mặc Hoàng làm sao có thể nhanh như vậy đã tới cấm địa, khi nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng, liền khẽ cười, ngoại trừ Thất Thải Phượng Hoàng bay lượn trên chín tầng trời, còn có loại tộc nào có tốc độ nhanh như vậy?
“Hai ngày sau, gặp lại trên chiến đài khiêu chiến.” Thiếu niên cao gầy cùng đồng đội của chính mình liếc nhau, đi đến trước mặt Dạ Nhiễm ôm quyền nói, sau đó năm người lập tức quay người ly khai.
Bọn họ vừa mới thăng cấp, còn cần một đoạn thời gian để củng cố.
Dạ Nhiễm nhún vai, khóe môi tà tứ giơ lên, giờ phút này đối với tiểu đội của mình, Dạ Nhiễm là tin tưởng mười phần.
Mấy người Khúc Thừa Trạch cũng là kích động, thực lực của Lục Giai đỉnh phong cùng Tứ Giai quả thực liền cách biệt một trời, giờ đây bọn họ cũng muốn thử xem thực lực chính mình!
“Quay trở lại biệt thự.” Dạ Nhiễm nhìn nhìn, không nhìn thấy thân ảnh lão sư, sau đó nói thẳng, mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng cần củng cố nội lực.
Mấy người Tập Diệt Nguyệt đi phía trước, cười cười nói nói.
Quân Mặc Hoàng cùng Dạ Nhiễm sóng vai đi ở phía sau, trên đường đi cũng không nói lời nào, ở giữa không khí lại ấm áp vô cùng.
Quân Mặc Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Nhiễm, môi mỏng giơ lên một độ cong hoàn mỹ, Dạ Nhiễm của hắn, càng ngày càng chói mắt rồi.
“Mặc Hoàng, chàng bây giờ mạnh đến mức nào rồi?” Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn Quân Mặc Hoàng, trong mắt to đen nhánh tràn ngập nghi hoặc.
Thực lực của Quân Mặc Hoàng không chỉ ở trong mắt Dạ Nhiễm là một câu đố, mà còn là một màn sương mù ở trên toàn bộ đại lục, hai năm trước đi vào Tiên Thiên, hôm nay khi đã qua hai năm, thực lực Quân Mặc Hoàng đến tột cùng là đạt tới tình trạng gì?
“Phân chia thực lực trên Tiên Thiên nàng biết không?” Quân Mặc Hoàng không có trả lời vấn đề của Dạ Nhiễm, mà đối với Dạ Nhiễm hỏi cái vấn đề này.
Dạ Nhiễm chậm rãi lắc đầu: “Không biết.”
Trung Hoa của kiếp trước, Tiên Thiên chính là đỉnh phong, bởi vì đến thế kỉ hai mươi mốt, linh khí trên địa cầu cơ hồ biến mất hầu như không còn, cho dù đã đi vào Tiên Thiên năm năm, Dạ Nhiễm vẫn như cũ là Tiên Thiên tông sư.
Giờ đây đi vào Dị Giới, cũng không có nghe nói qua phân chia thực lực ở trên nữa, chỉ biết rõ phía trên Tiên Thiên là Mộng Cấp.
“Đẳng cấp sau khi đột phá Tiên Thiên tông sư, được xưng là Mộng Cấp cao thủ, mà Mộng Cấp cao thủ lại phân chia làm Nhất Giai đến Cửu Giai Mộng Cấp.Trên Cửu Giai Mộng Cấp…” Nói đến đây, Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt lắc đầu, đôi mắt màu đen thâm thúy u ám.
“Trên Cửu Giai Mộng Cấp, chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết, Thương Minh đại lục đến bây giờ cũng không nhìn thấy có người như vậy.” Quân Mặc Hoàng cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, đối với Tiên Nhân ở trên Mộng Cấp, Mặc Hoàng chỉ là nhàn nhạt câu dẫn ra bộ dạng tươi cười, võ cực đỉnh phong, hắn dĩ nhiên muốn thăm dò một chút.
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, không nói gì, thực lực của nàng hôm nay, cùng lắm chỉ là Lục Giai võ giả, cho dù dựa vào công pháp cùng kinh nghiệm kiếp trước, hôm nay tối đa cũng chỉ có thể phát huy ra Hậu Thiên đỉnh phong, có thể so với thực lực Tiên Thiên.
Quả nhiên, con đường tương lai của nàng, còn rất dài rất dài.
Chỉ là ——————–
Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn bên mặt tuấn mỹ của Quân Mặc Hoàng, đột nhiên cảm giác được, theo đuổi võ cực đỉnh phong, trên con đường buồn tẻ này, có hắn làm bạn, có thể làm cho người khác chờ mong.
“Mặc Hoàng, ta tính kế Quân Mặc Ca một phen.” Dạ Nhiễm nháy con ngươi, nhớ tới người thiếu nữ Quân Mặc Ca kia, khóe miệng sẳng giọng hiển hiện một nụ cười.
“Có nghe nói.” Quân Mặc Hoàng không nhịn được cười, quả nhiên, bảo bối nhà mình bất luận làm chuyện gì đều khiến hắn không thể không yêu.
“Đúng rồi, Mặc Hoàng, chàng còn chưa nói cho ta biết thực lực của chàng.” Dạ Nhiễm bĩu môi, vậy mà thiếu chút nữa liền quên chính sự rồi, tròn căng con mắt nhìn Quân Mặc Hoàng.
“Bổn đại gia quay trở lại rồi!” Thanh âm Manh Tạp Tạp vang dội phá vỡ hào khí tĩnh dật trong biệt thự, bạch quang hiện lên trực tiếp nhào vào trong ngực Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp trong ngực, đảo mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy một thiếu niên nho nhỏ trong bộ áo tím chớp hai con ngươi yêu tà hướng nàng đi tới.
Tạp Tạp cùng Tiều Khung biến mất hai ngày, trở về rồi.
Hai tiểu gia hỏa cho dù đến giờ vẫn là nhìn đối phương khó chịu tới cực điểm, nhưng tóm lại vẫn là chung sống hài hòa.
Quân Mặc Hoàng cùng hai cái tiểu gia hỏa liếc nhau, ngay ngắn hừ lạnh ba tiếng quay đầu đi.
Chỉ là, mặc dù ba người bọn họ sẽ vì Dạ Nhiễm mà nảy sinh xung đột, lại vĩnh viễn sẽ không nghiêm túc, bởi vì, ở giữa bọn họ, muốn bảo vệ là một người, kia chính là Dạ Nhiễm.
“Đội trưởng, một trận hôm nay cần phải đánh sao?” Khúc Thừa Trạch ăn bữa sáng, bĩu môi, năm người bọn họ hiện tại đều là Lục Giai đỉnh phong rồi, còn cần đi chiến đầu với tiểu đội Lạc Nhật mới vào Lục Giai sao?
“Không nên xem thường bất cứ đối thủ nào.” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Khúc Thừa Trạch, thần sắc có chút lạnh như băng, tiểu tử này lúc nào mới có thể biết hai chữ khiêm tốn đây.
Sư tử vồ thỏ cùng dùng toàn lực, huống chi Lạc Nhật tiểu đội cùng thực lực bọn họ cũng không kém nhiều.
Hơn nữa, lúc trước, năm ngươi Dạ Nhiễm hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, đồng thời ở học viện hoàng gia kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công, những việc này cộng lại, đều không có thắng được quán quân, có thể thấy được thực lực của tiểu đội Lạc Nhật, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Đã biết.” Bị ánh mắt Dạ Nhiễm nhìn đến da đầu run lên, Khúc Thừa Trạch giơ giơ hai tay, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Hắn hoàn toàn hiểu rõ ý của Dạ Nhiễm, với tư cách là một thương nhân hợp cách, hắn chỉ là tính toán như thế nào để trả giá nhỏ nhất nhưng đổi lấy hồi báo lớn nhất mà thôi, vậy nên hắn liền nghĩ đến phương pháp đơn giản nhất.
Tập Diệt Nguyệt duỗi tay gõ đầu Khúc Thừa Trạch: “Đồ đần, đừng dùng ý nghĩ thương nhân của ngươi ở chỗ này tính toán, nắm đấm của Học Viện Quân Sự mới là đạo lý tiên quyết.”
Tư Mạt Tiêu vẫn cúi đầu ăn cơm, hắn cũng không muốn nói câu nào sai, dẫn tới bị pháo oanh.
Liễu Phi Tiếu cười nhạt, Dạ Nhiễm đã từng hoài nghi, Liễu Phi Tiếu này, cùng Tư Mạt Tiêu, hình như cũng đều là mặt co quắp cường độ thấp.
Giờ phút này, bầu không khí giữa mấy người Dạ Nhiễm là mỹ hảo mà yên tĩnh.
Mà Học Viện Quân Sự lúc này, nhưng lại giống như là nổ nồi.
Toàn bộ tân sinh cơ hồ đều tề tụ dưới chiến đài khiêu chiến, Lạc Nhật tiểu đội cùng Vô Địch tiểu đội theo cấm địa trở về rồi, hơn nữa bản chất thực lực đã có một cái bay vọt, hôm nay, hai cái tiểu đội muốn tiến hành một trận tỷ thí, những tân sinh làm sao có thể bỏ qua dịp này?
Trong 500 tân sinh, hai tiểu đội mạnh nhất chiến đấu, có thể hấp dẫn không ngớt các tân sinh, đối với một ít học viên ở khu lầu các cùng khu biệt thự mà nói, thế nhưng lại là một trận tỷ thí hiếm thấy.
Một ít lão sư, các giáo quan, thậm chí là Lưu Dược viện trưởng cùng Thiên Tứ bà bà lúc này cũng từ một nơi bí mật gần đó quan sát đến hướng đi của trận tỷ thí.
Thiên Địa của tương lai chính là bọn tiểu tử này, để cho bọn họ nhìn xem hai tiểu đội năm nay, sau khi trải qua tu luyện trong cấm địa, phát triển đến mức nào đi!
Trong đám người, Mộc Hi Trần một bộ áo đỏ, nghiêng người tựa trên vách tường, trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển một ánh sáng không biết tên.
Dạ Nhiễm, trong lòng Mộc Hi Trần niệm lấy hai chữ này, sau nửa ngày, khóe môi giơ lên một độ cong lạnh như băng, chỉ là trong chỗ sâu của đôi mắt đen kia, lại có chút hàm ý cay đắng.
Thời điểm cơ hồ toàn bộ học viên của Học Viện Quân Sự đều bắt đầu chú ý tới trận tỷ thí này, thiếu niên cao gầy mới chậm rãi dẫn đầu tiểu đội Lạc Nhật đi vào chiến đài.
Năm người Dạ Nhiễm khoan thai đến trễ, khóe môi năm người nhẹ nhàng giương lên độ cong tự tin, dưới sự chăm chú của mọi người, từng bước một bước lên đài khiêu chiến.
“Đến thật là sớm nha.” Thiếu niên cao gầy nhìn Dạ Nhiễm, hơi mỉa mai.
Dạ Nhiễm không chút nào để ý nhún nhún vai, híp mắt cười nói: “Quá khen quá khen.”
Khóe miệng thiếu niên cao gầy co giật, so với bọn họ đến còn muộn hơn, còn nữa hắn đây là đang khen ngợi sao? Vậy sao? Chính hắn như thế nào lại không biết!
“A đúng rồi, các người muốn so như thế nào?” Dạ Nhiễm một bộ áo đỏ miễn cưỡng ngáp một cái, đáy mắt có vẻ như vẫn còn mông lung buồn ngủ.
Nổi giận. Cười.
Tiểu đội Lạc Nhật bị thái độ không chút nào để ý của Dạ Nhiễm chọc giận.
Vô Địch tiểu đội chính là bị lời nói cùng động tác anh tuấn của đội trưởng nhà mình làm cho vui vẻ nở nụ cười.
“Hai người đội trưởng chúng ta đánh một trận, như thế nào?” Thiếu niên cao gầy khiêu mi, dường như không đem việc Dạ Nhiễm cố ý chọc giận để vào mắt.
“Được.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, đội trưởng này cũng không ngốc.
Nếu là so cả đội tác chiến, Vô Địch tiểu đội của Dạ Nhiễm thực lực rõ ràng trên bọn họ, luận phối hợp thì ăn ý của năm người Dạ Nhiễm lúc trên chiến trường Nhân Ma cũng nhìn ra được.
Cho nên, nếu là tiểu đội tác chiến, như vậy tiểu đội Lạc Nhật không nghi ngờ gì mà sẽ thua.
Nhưng mà đội trưởng so đấu liền không giống nhau, Dạ Nhiễm cùng thực lực của hắn đồng dạng đều là Lục Giai đỉnh phong võ giả, thực lực tương đương, ai thua ai thắng, kết quả sau cùng còn chưa biết.
Mộc Hi Trần ở dưới đài xùy cười ra tiếng, để hắn đến xem, cái thiếu niên cao gầy kia quyết định quả thực ngu xuẩn.
Học Viện Quân Sự, mạnh ở tác chiến cả đội, mạnh ở sự ăn ý không gì sánh kịp giữa tiểu đội.
Đội trưởng có thể mạnh, đội trưởng có thể nắm giữ sinh tử của cả đội, nhưng không có nghĩa là đội trưởng có thể một mình đi khiêu chiến, huống chi là không có nắm chắc chiếng thắng, nếu là thua, như vậy cả tiểu đội này sẽ bị đánh dấu là kẻ bại.
Bốn người của tiểu đội Lạc Nhật ngược lại là bình tĩnh đứng tại chỗ, đây là kết quả mà bọn họ đã thương lượng, bốn người bọn họ tuy không kém, nhưng so với Lục Giai đỉnh phong vẫn là kém hơn không ít, nếu đi lên khẳng định sẽ thua, cuối cùng vẫn là đem tiền đặt ở trên người đội trưởng nhà mình.
Mặt khác Dạ Nhiễm bất động thanh sắc đem thần sắc bốn người của Lạc Nhật tiểu đội bao vào trong mắt, cảm thấy âm thầm thất vọng, nếu là cả thử cũng chưa thử mà đã xác định chình mình sẽ thua không thể nghi ngờ, võ giả như vậy, Dạ Nhiễm không biết nên đánh giá như thế nào.
Mấy người Tập Diệt Nguyệt cũng thất vọng rồi, giống như là phá thủng khí cầu, vốn là tràn đầy mãnh liệt, thời khắc này đã biến mất hầu như không còn, còn tưởng rằng có thể thống khoái đánh một trận, kết quả đối phương nhìn thấy thực lực của mình liền không đánh? Như vậy ai mà không phiền muộn.
“Nếu là cả chiến trường cũng không dám lên, như vậy hôm nay, các ngươi phải thua không thể nghi ngờ.” Dạ Nhiễm kìm hãm chính mình không đếm xỉa tới, nhàn nhạt mấy chữ, lại tuyên cáo kết cục của trận chiến này.
Thất vọng, đích thực là thất vọng.
Cơ hồ tất cả mọi người đối với tiểu đội Lạc Nhật thất vọng rồi.
Một tiểu đội ngay cả chiến trường cũng không dám lên, dựa vào cái gì muốn thắng? Dựa vào cái gì muốn trở thành người thắng?
Trầm mặc. Vô tận trầm mặc bắt đầu lan tràn trong tiểu đội Lạc Nhật.
Dạ Nhiễm cũng không nói chuyện, liền như vậy đứng chờ tại chỗ, tiểu đội Lạc Nhật đúng là năm thiếu niên thiếu nữ có tư chất tự nhiên, nếu có thể, nàng cũng không hi vọng năm thiếu niên thiếu nữ này đi vào lạc lối.
Từ một nơi bí mật gần đó Quân Mặc Hoàng thấy một màn như vậy, khóe miệng làm sao cũng không ngăn được bộ dạng tươi cười, đây chính là Dạ Nhiễm, biểu hiện ra là ác nhân, kì thực thiện lương có chút ngốc nghếch.
Không biết qua bao lâu, tóm lại ngay tại thời điểm mọi người ở dưới đài muốn nhịn không được đập trứng gà lên, đội trưởng của tiểu đội Lạc Nhật, tên thiếu niên cao gầy kia ngẩng đầu lên, xoay người lại.
Một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bốn đồng đội của chính mình, khóe miệng thiếu niên cao gầy giơ lên một bộ dạng tươi cười: “Có dám đi lên khiêu chiến hay không?”
Bốn đội viên của tiểu đội Lạc Nhật, ánh mắt lúc này cũng như lửa đốt sáng lên, đứng trên chiến đài khiêu chiến này, ai không muốn thống thống khoái khoái đánh một trận?
“Có nghĩ là muốn đánh thắng bọn họ không?” Thiếu niên cao gầy tiếp tục nhìn bốn người kia, nói mỗi câu mỗi chữ.
Bốn người bọn họ không trả lời, ngay sau đó hắn lại hỏi: “Có nghĩ là muốn đem đối thủ mạnh hơn so với chúng ta, hung hăng dẫm nát dưới chân không?!”
“Muốn!” Bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng trả lời!
Bọn họ muốn thi đấu, muốn thử thực lực sau khi vừa mới thăng cấp một lần, muốn thống khoái đánh một trận!
Thiếu niên cao gầy xoay người, nhìn về phía Dạ Nhiễm, lại một lần nữa giương giọng mở miệng: “Cả tiểu đội Lạc Nhật của ta khiêu chiến, các ngươi có dám tiếp nhận hay không?”
Dạ Nhiễm nở nụ cười, chân thành nở nụ cười, duỗi tay phải ra: “Ta rất chờ mong trận đấu này.”
Thiếu niên cao gầy nhìn Dạ Nhiễm đột nhiên xuất hiện bộ dạng tươi cười, mặt có chút ửng đỏ, vươn tay cầm tay Dạ Nhiễm: “Chúng ta cũng rất chờ mong.”
Giờ khắc này, các nơi ở Học Viện Quân Sự, không biết bao nhiêu người lộ ra nụ cười hài lòng.
Thiếu niên cao gầy hít một hơi sâu, trước đó là lỗi của hắn, quá mức chấp nhất thắng thua, hơn nữa dưới tình huống không rõ lắm về thực lực của đối phương liền đưa ra kết luận bừa bãi, đây là đối với chính mình không tôn trọng, đồng thời cũng là đối với đối thủ không tôn trọng.
“Tốt, lần này tiểu đội khiêu chiến, ta tới đảm nhiệm trọng tài.” Thanh Mị chậm rãi đi đến đài khiêu chiến, bên trong đối mắt đẹp không chút nào che giấu vẻ thưởng thức, đội ngũ tân sinh của Học Viện Quân Sự, năm nay đúng là khó lường, “Năm phút an bài phương án tác chiến, năm phút sau khiêu chiến chính thức bắt đầu.”
Dạ Nhiễm quay người dặn dò đội viên của mình, đang khoanh chân ngồi xuống ở một chỗ trên đài khiêu chiến.
“Tỷ thí lần này, chủ công là Diệt Nguyệt, Thừa Trạch cùng Mạt Tiêu, Phi Tiếu ở phía sau dùng Âm Công trợ chiến, ta đến kiềm chế đội trưởng của bọn họ. Thế nào?” An bài lần này của Dạ Nhiễm, không đơn giản muốn cho mấy người Diệt Nguyệt hiều rõ thực lực của mình ở nơi nào, càng muốn nhìn một chút Âm Công của Phi Tiếu có thể quấy nhiễu đối phương bao nhiêu.
“Không có vấn đề.” Diệt Nguyệt, Thừa Trạch cùng Mạt Tiêu ba người liếc nhau, khóe miệng câu lên một nụ cười vô cùng giống lúc Dạ Nhiễm muốn làm chuyện xấu.
Ba người từ nhẫn trữ đồ lấy ra vũ khí mà Tạp Tạp lấy được từ học viện hoàng gia, vừa vặn bọn họ cũng muốn thử uy lực của vũ khí rất hợp tâm ý này.
Liễu Phi Tiếu từ bên hông gỡ sáo ngọc toàn thân bích lục kia xuống, khóe môi nở nụ cười nổi bật làm hắn càng thêm tuấn mỹ.
“Đã đến giờ, đội viên hai bên lên đài đấu.” Tiếng nói mị hoặc chỉ có Thanh Mị mới có truyền ra.
Năm người Dạ Nhiễm nhìn nhau cười cười, đi vào trong đài khiêu chiến.
Tiểu đội Lạc Nhật cũng đi theo lên đài, không giống với lúc trước chính là, lúc này trong mắt bọn họ đều tràn đầy chiến ý, cho dù không thể thắng, bọn họ cũng muốn liều dùng toàn lực!
“Hai bên đã đến, như vậy ———–” Thanh Mị chậm rãi rời khỏi đài khiêu chiến, “Bắt đầu!”
Thanh âm của Thanh Mị vừa dứt, bốn cái đội viên của tiểu đội Lạc Nhật hung mãnh đánh tới!
Ba người Khúc Thừa Trạch tốc độ phản ứng không chậm chút nào, thừa dịp vũ khí trên tay, ba người lập tức nghênh chiến!
Thân thể trơn trượt của Khúc Thừa Trạch trong tiểu đội chiến đầu, thể hiện ra ưu thế hoàn mỹ của hắn, Thiên Tàm Ti trên tay Khúc Thừa Trạch giống như mọc rễ, dài ngắn co lại phóng tự nhiên, bốn người tiểu đội Lạc Nhật, chỉ cần bị Thiên Tàm Ti chạm tới, trên người liền có vết máu xẹt qua.
Lăng sa màu vàng kim nhạt trên tay Tập Diệt Nguyệt, càng làm cho thực lực của bản thân Tập Diệt Nguyệt tăng lên gần như gấp đôi, nặng nhẹ có thể tùy ý chuyển đổi lăng sa, rơi vào trên người khi thì nhẹ như lông hồng, khi thì nặng như sắt chùy, khiến cho bốn người tiểu đội Lạc Nhật nhìn thấy lăng sa liền trốn, lại nhiều lần bị đánh vào người đều không có bất kỳ lực sát thương nào, sau đó tại thời điểm bọn họ dỡ xuống tâm tư, lăng sa liền giống như thiết chùy, rầm rầm rơi vào người bọn họ.
Trong tay Tư Mạt Tiêu là song nguyệt móc câu, ở trong tây Tư Mạt Tiêu liền giống như hai cái ưng trảo!
Bị song nguyệt móc câu nhìn chằm chằm vào, thật giống như diều hâu trên bầu trời nhìn chằm chằm vào con mồi, bất luận ngươi trốn ở đâu, đều rõ ràng ở trong mắt nó, mỉa mai ngạo nghễ nhìn ngươi chạy trốn, đến thời điểm ngươi kiệt sức, một ngụm phóng xuống.
Dưới đài không thiếu người biết nhìn hàng xịn, ví như Liễu Tự Yên, ví như Tỉnh U Tuyền, ví như Mộc Hi Trần, ví như Lưu Dược viện trưởng đang trừng to mắt ở chỗ tối, ví như Quân Mặc Hoàng trong đáy mắt tràn đầy vui vẻ.
Nghĩ lại sự tích quang vinh của Vô Địch tiểu đội ở Học Viện Hoàng Gia, lại nhìn các trân bảo giấu trong Tàng Bảo Các của Học Viện Hoàng Gia trên tay bọn họ, mấy người họ có chút dở khóc dở cười, trắng trợn đi trộm đồ đạc của người ta, còn trắng trợn sử dụng, có nên nói mấy tiểu gia hỏa này gan lớn không giới hạn rồi hay không?
Song, cho dù ba người Tư Mạt Tiêu sử dụng vũ khí trên tay, đem bốn người tiểu đội Lạc Nhật choáng đầu hoa mắt, nhưng tiểu đội Lạc Nhật cũng không hổ là quán quân đội ngũ, từng chiêu phá giải, từng chiêu đả kích, bốn người giống như là ở thế hạ phong, nhưng trước mắt xem ra, không có chút dấu vết nào thua thiệt.
Một bên khác, thiếu niên cao gầy lại trong nháy mắt tìm tới Dạ Nhiễm!
Lục Giai đỉnh phong đấu với Lục Giai đỉnh phong, thiếu niên cao gầy cũng không cho là mình sẽ thua!
Hai người đều không sử dụng vũ khí, chỉ thuần túy so đấu chiêu thức.
Dạ Nhiễm một cái xoay người liền tránh được phi cước của thiếu niên, tay phải một phát bắt được mắt cá chân của thiếu niên, vận nội lực muốn đem thiếu niên một tay vung xuống mặt đất!
Nhưng mà thiếu niên lại nhẹ nhàng linh hoạt xoay tròn mắt cá chân, thoát khỏi giam cầm của Dạ Nhiễm, sau một cái trở mình trên không liền một chưởng vung đến bả vai Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm ánh mắt ngưng tụ, không né phản công, thời điểm bàn tay hai người đồng dạng ẩn chứa nội lực hùng hầu chống lại nhau, bỗng nhiên, Dạ Nhiễm biến chưởng thành quyền, thân hình bỗng dưng xoay chuyển, trong khi thiếu niên còn chưa hoàn hồn, một quyền đánh đến sau tai thiếu niên!
Thiếu niên bị một quyền này của Dạ Nhiễm đánh thẳng lui về phía sau, đầu tóc lờ mờ thậm chí thấy không rõ lắm tình cảnh trước mặt.
Dạ Nhiễm có thể không tính toán buông tha thiếu niên, chờ hắn khôi phục, thừa thế truy kích, thời điểm cổ tay muốn chém xuống sau cổ thiếu niên, bỗng nhiên, cổ tay của Dạ Nhiễm bị thiếu niên nắm chặt!
Khóe môi thiếu niên nhếch lên một tia cười lạnh, nắm cổ tay Dạ Nhiễm dùng hết toàn lực hướng mặt đất vung xuống!
Dạ Nhiễm dưới tình thế cấp bách, một cước đạp lên đầu gối thiếu niên, thiếu niên bị đau không thể không buông Dạ Nhiễm ra, muốn lần nữa nắm giữ thế công kích, đột nhiên, một trận âm thanh sáo ngọc nhẹ nhàng lượn lờ vang lên trên đài khiêu chiến.
Thiếu niên không để ý tới tiếng sáo này, nhìn đúng Dạ Nhiễm muốn công kích xuống, nhưng trước mắt bỗng nhiên lại xuất hiện hai Dạ Nhiễm, không, là ba, a không phải, bốn rồi!
Chuyện gì xảy ra? Thiếu niên mãnh liệt lắc đầu, muốn đem tinh thần tập trung lại tìm kiếm thân ảnh Dạ Nhiễm, lại phát hiện từng đợt tiếng sáo kia đang làm nhiễu đại não của hắn, bốn người Dạ Nhiễm ở trước mặt đã biến thành mười mấy người.
Lúc này, không chỉ là thiếu niên trở nên như vậy, mà mặt khác bốn đội viên của Lạc Nhật thần đội so với thiếu niên còn muốn thống khổ hơn, bốn người bọn họ đang nhìn thấy khoảng chừng trên trăm nhân ảnh đang không ngừng di chuyển.
Bốn người tiểu đội Lạc Nhật, bắt đầu công kích lên vô số bóng người kia, nhưng đánh đến một cái, là không khí, lại một cái, vẫn như cũ là không khí!
Chết tiệt, năm người tiểu đội Lạc Nhật, tâm tình bắt đầu nôn nóng, càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng gấp gáp tức giận, thanh âm sáo ngọc càng ngày càng vang dội, địch nhân ngày càng nhiều …
Lúc này người xem ở dưới đài, nguyên một đám giống như nuốt phải trứng gà, đây là xảy ra chuyện gì?
Lạc Nhật tiểu đội như thế nào bỗng nhiên giống như là nổi điên công kích bốn phía? Hơn nữa còn không phải công kích đối thủ, mà là không khí? Chẳng lẽ điên rồi chăng?
Bốn người Dạ Nhiễm, lúc này giống như là mèo con gặp con chuột, không ngừng đùa giỡn con mồi trên tay.
Ánh mắt Dạ Nhiễm dừng lại trên người bộ áo trắng, thổi sáo ngọc, Liễu Phi Tiếu giờ phút này không khác gì thiên thần tuấn mỹ chói mắt, khóe miệng có chút giơ lên, nàng càng ngày càng chờ mong tương lai của tiểu đội này rồi!
“Âm Công.” Dưới đài yên tĩnh, không biết là ai, dẫn đầu nói ra hai chữ này.
Ngay sau đó, dưới đài không dám tin nhìn thiếu niên áo trắng đang lẳng lặng đứng vững thổi sáo, là Âm Công? Công kích tinh thần trong truyền thuyết, Âm Công?
Liễu Tự Yên đứng ở dưới đài, ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi ca ca sinh đôi của chính mình, trong đôi mắt đẹp lạnh như băng dịu dàng lóe ra tia kiêu ngạo, ca ca của nàng, vẫn luôn là lợi hại như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
“Lạc Nhật tiểu đội, ngay từ đầu liền đã thua.” Mộc Hi Trần nhàn nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua đồng đội chung quanh, dẫn đầu quay người ly khai, “Đi thôi.”
Bốn người nhún nhún vai cười cười, theo sau lưng Mộc Hi Trần ra khỏi chiến đài khiêu chiến, tiểu đội Lạc Nhật ngay từ đầu tựu như quên đi sự tồn tại của Liễu Phi Tiếu, ván này bọn họ thua vốn đã định xuống rồi.
“Nhận thua.” Hai chữ, bỗng dưng vang lên trên đài khiêu chiến.
Thiếu niên cao gầy ngã ngồi dưới đất, mặt mũi tràn đầy vẻ bi thống nhắm mắt lại, nhả ra hai chữ này.
Nhận thua …
Bọn họ nhận thua!
Đừng giày vò như vậy được không …
Liễu Phi Tiếu chậm rãi đem sáo ngọc buông xuống, khóe miệng chứa đựng một tia cười, đi đến bên cạnh bốn người Dạ Nhiễm, bọn họ, thắng, thắng rất đẹp!
Nếu là bọn họ lại không nhận thua, tiếp tục chiến đấu, tinh thần của bọn họ liền hỏng mất.
Hôm nay, đã nhiều lần lâm vào tình trạng sụp đổ.
“Các ngươi … Chơi xấu …” Một thiếu nữ của tiểu đội Lạc Nhật, gian nan mở to mắt, suy yếu chỉ vào Liễu Phi Tiếu trách cứ.
Dạ Nhiễm ngược lại là cười nhẹ đến gần thiếu nữ, tia cười ở khóe miệng dần trở nên lạnh băng, đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu nữ: “Thiếu nữ, đây là chiến đấu theo đoàn thể, không phải chiến đấu cá nhân.”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm quay người đi đến trước mặt thiếu niên cao gầy đã lấy lại tinh thần, duỗi tay phải ra, “Một trận đấu rất tuyệt, ta là Dạ Nhiễm.”
Thiếu niên cao gầy khóe môi kéo ra một tia cười đắng chát, đem tay nắm tay phải Dạ Nhiễm, được Dạ Nhiễm đỡ lên, thiếu niên tuy là chật vật, nhưng tia sáng dưới đáy mắt vẫn không biến mất: “Ta là Đông Phương Minh, ta nhất định sẽ dẫn đầu tiểu đội Lạc Nhật, vượt qua các ngươi!”
“Đúng, vượt qua các ngươi!” Bốn người khác của tiểu đội Lạc Nhật đỡ nhau đứng sau lưng Đông Phương Minh, thanh âm suy yếu nhưng không mất kiên định.
“Được, bọn ta sẽ đợi.” Dạ Nhiễm quay đầu lại cùng bốn người Liễu Phi Tiếu liếc nhau, vừa mỉm cười vừa nói.
Ba ba ba!
Thanh Mị với tư cách trọng tài dẫn đầu vỗ tay, tiếp đó, đệ tử dưới đài, mọi người ẩn ở một nơi bí mật gần đó, đều vỗ tay.
Đây là một trận tỷ thí đặc sắc. Là hai tiểu đội tuyệt đối ưu tú!
Thắng lợi do Vô Địch tiểu đội nắm, Lạc Nhật tiểu đội tuy bại nhưng quang vinh.
Từ dưới đài nhìn lên trên đài, trong mắt một đám đệ tử dấy lên chiến ý, Lưu Dược viện trưởng cùng Thiên Tứ bà bà hai người đồng thời nở nụ cười, có những học viên ưu tú này, tương lai của Học Viện Quân Sự, thật làm cho người ta khát khao.
Một trận chiến, như vậy kết thúc.
Vô Địch tiểu đội ở trong biệt thự ăn cơm trưa xong, rãnh rỗi ngồi trên tràng kỷ hàn huyên.
Mà Dạ Nhiễm lại là xoa mi tâm của mình, nàng đã quên mất sự tình gì.
“Đội trưởng, ngươi làm sao vậy?” Tập Diệt Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, cẩn thận phát hiện Dạ Nhiễm không thích hợp.
Dạ Nhiễm lắc đầu, cau mày: “Cảm giác giống như mình đã quên chuyện gì …”
“Hôm nay ngày mấy?” Khúc Thừa Trạch mãnh liệt vỗ trán một cái, vội mở miệng hỏi.
“Ngày 17, mập mạp ngươi mơ mơ màng màng à?” Tập Diệt Nguyệt nhướn lông mày, đứa nhỏ này ngay cả một chút cũng không nhớ được.
“Ta nhớ ra rồi, đội trưởng, đêm nay có hội đấu giá!” Khúc Thừa Trạch âm thầm ão não chính mình như thế nào lại quên cái chuyện trọng yếu này nha.
Dạ Nhiễm lúc này mới gật đầu: “Ta nói mình quên mất cái gì, hội đấu giá đêm nay mấy người các ngươi có muốn hay không cùng đi?”
Liễu Phi Tiếu nghĩ nghĩ, thả cây sáo trong tay xuống, “Được, đi xem có vật gì tốt không.”
Tập Diệt Nguyệt cũng đồng ý, mười ngày nay tinh thần của bọn họ luôn căng thẳng, thích hợp đi thư giãn một tý cũng không tệ.
Về phần Tư Mạt Tiêu, ý kiến của đứa bé này thế nhưng bị bỏ qua mất, đại bộ phận đã đồng ý, Mạt Tiêu chính là không đi cũng sẽ bị kéo đi.
Quân Mặc Hoàng vừa đi vào biệt thự, chợt nghe thấy Dạ Nhiễm nói đêm nay muốn đi hội đấu giá, Quân Mặc Hoàng đi tới vươn tay vuốt cái mũi Dạ Nhiễm một cái: “Ta buổi tối không đi cùng ngươi được, cầm thẻ vàng đi.”
Dạ Nhiễm nhìn thẻ vàng trên tay, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên một đường cong, “Nể mặt thẻ vàng, ngày mai bổn cô nương sẽ vì chàng luyện chế một khỏa năng lượng miễn phí tặng cho chàng.”
Khóe mắt mấy người Liễu Phi Tiếu run rẩy, miễn phí? Miễn phí?! Nhìn cái thẻ vàng sáng loáng kia, mắt của đội trưởng bọn họ từ đâu nhìn ra được hai chữ miễn phí này?
Quân Mặc Hoàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nha đầu kia giống như thật thích thu tiền của hắn.
Dạ Nhiễm nhìn ra ý nghĩ của Quân Mặc Hoàng, kiễng mũi chân đến bên tai Quân Mặc Hoàng thấp giọng nói: “Nếu là có một ngày, lòng của chàng có rời bỏ ta, vậy thì chàng sẽ vì thiếu nợ ta những thứ này mà vẫn thuộc về ta.”
Liên quan đến tình yêu, Dạ Nhiễm chính là bá đạo như vậy.
Người thuộc về nàng, được nàng yêu, vậy liền đừng vọng tưởng có ngày rời khỏi nàng, cho dù là dưới Minh Giới, cũng phải ở cùng một chỗ.
Quân Mặc Hoàng câu dẫn ra một tia cười yếu ớt, ở trên môi Dạ Nhiễm ấn xuống: “Nếu như nói như vậy, bổn vương thiếu nợ nàng đã sớm không còn rõ ràng.”
A uy, đội trưởng, giáo quan, hai người các ngươi có thể bận tâm một chút đến bốn nam nữ độc thân ở đây hay không?
Bốn người Liễu Phi Tiếu không có chút hình tượng nào ngay ngắn mắt trợn trắng.
Ánh mắt Quân Mặc Hoàng chuyển đến trên người bốn người Liễu Phi Tiếu, khiêu mi, có ý kiến?
Bốn người lạnh run, vội vàng lắc đầu, nói giỡn, bọn họ dám có ý kiến gì sao?
“Lại nói, Mặc Hoàng, chàng đem Tạp Tạp cùng Tiểu Khung của ta thả đi đâu rồi?” Trên đường mấy người Dạ Nhiễm từ cấm địa trở lại biệt thự, Quân Mặc Hoàng một tay đem Tạp Tạp cùng Tiểu Khung xách đi.
“Thực lực quá yếu, đi tu luyện ở một nơi tốt rồi.” Quân Mặc Hoàng sắc mặt không thay đổi nói.
Ra khỏi Học Viện Quân Sự, năm người Dạ Nhiễm trực tiếp đi tới phòng đấu giá.
Bên ngoài phòng đấu giá, một giọng nói hấp dẫn sự chú ý của Dạ Nhiễm.
“Uy, ngươi nghe nói chưa? Đại nhân vật lần này là Tam thiếu gia cùng Tứ tiểu thư Dạ gia bao trùm phía trên hoàng quyền.”
“Dạ gia? Chính là Dạ Thị gia tộc?”
…
Năm người Dạ Nhiễm nghe xong đều rõ ràng, ánh mắt năm người, đồng thời bắt đầu lạnh như băng.
Thiếu gia cùng tiểu thư của gia tộc Dạ Thị sao?
Khóe miệng Dạ Nhiễm kéo ra một chút cười lạnh, quay đầu lại nhìn bốn người Liễu Phi Tiếu, âm thanh lãnh đạm: “Đi gặp cái gọi là thiếu gia tiểu thư của Dạ gia!”