Trần Nam vừa xuống máy bay đã vứt hết lại đồ đạc cho thư kí Linh, vội vã lên xe của Hoàng Hải, chiếc xe lập tức lao vυ't đi.
Trong xe, không khí vô cùng im ắng, người đàn ông mở điện thoại, nhanh chóng truy cập vào một phần mềm đã được cài đặt sẵn. Đôi mắt nâu chăm chú nhìn lên màn hình, hai chân mày của anh khẽ cau chặt lại.
" Đi về hướng đông ngoại thành".
Hoàng Hải bẻ tay lái, chiếc xe quay 90 độ rồi chuyển hướng, âm thanh của động cơ kết hợp với tiếng gió rít đập vào không gian vô cùng mạnh mẽ, khẩn trương. Hoàng Hải không hỏi nhiều, anh chỉ nghe mệnh lệnh và tập trung thực hiện nhiệm vụ, kĩ năng lái xe của anh cũng có thể xếp vào hạng đẳng cấp nên không bao lâu đã bỏ xa trung tâm thành phố, thẳng tiến đến vùng núi non mịt mù.
" Giám đốc, anh có nghĩ Thanh Tú, không phải cô ấy gặp chuyện, mà chính là cô ấy bỏ đi với Quốc Đại không?"
Mặc dù không phải người nhiều chuyện nhưng Hoàng Hải không ngăn được sự tò mò nên cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí căng thẳng.
Trần Nam vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi cảnh vật hai bên đường đều được anh thu vào tầm mắt, dường như anh muốn phân tán sự chú ý đến thiên nhiên để che đậy sự lo lắng trong lòng, nghe Hoàng Hải hỏi như vậy ruột gan anh thêm rối bời, nhưng sự tin tưởng đối với Thanh Tú vẫn không hề thay đổi.
" Hoàng Hải, cậu chưa yêu nên không thể hiểu đâu".
Hoàng Hải nhìn sang, phát hiện gương mặt Trần Nam nhuốm đầy vẻ mệt mỏi, anh đã ngồi suốt chuyến bay dài sang Nhật, lại lập tức bay về, nói không chừng cũng chưa ăn uống gì.
" Trên xe có ít bánh mì, anh có muốn ăn không?"
Trần Nam xua tay, tâm trí anh lúc này còn đâu mà đặt vào ăn uống nữa. Vừa đến ngã ba đường, Hoàng Hải giảm tốc độ rồi nhìn Trần Nam ý hỏi rẽ hướng nào, Trần Nam chăm chú cúi nhìn màn hình điện thoại lần nữa rồi dùng ngón tay chỉ về phía bên phải, chiếc xe tăng tốc tiếp tục lao đi.
" Giám đốc, anh dựa vào đâu để xác định phương hướng?"
Hoàng Hải vẫn giữ vững tay lái, luốn lách qua một đoạn đường đầy ổ voi ổ gà.
" Cậu còn nhớ món đồ tôi đặt chỗ ông Thái chứ?"
" Vâng, tôi nhớ".
Đó là một sợi dây chuyền có mặt hình ngôi sao đính đá, chính Hoàng Hải là người đi lấy nó về, ban đầu anh cũng hơi thắc mắc tại sao Trần Nam không mua ở một cửa hàng trang sức nào đó, mà phải đặt hàng chỗ ông Thái cả mấy tháng tháng mới có, lẽ nào có gì đó đặc biệt?
" Giám đốc...là..."
Hoàng Hải gần như phán đoán ra được.
" Đúng... bên trong mặt dây chuyền có gắn chip định vị".
Đó cũng là lí do vì sao vừa về nước Trần Nam đã có hướng đi cụ thể, lần Thanh Tú đi lạc ở Đà Nẵng và suýt bị kẻ xấu cưỡиɠ ɧϊếp đó đã khiến Trần Nam nghĩ ra ý định này, cũng may lần này nhờ có nó mà anh mới lần theo dấu được, nếu không chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Nhưng trong lòng người đàn ông vẫn rất nặng nề bởi vì không biết hiện giờ tên khốn Quốc Đại đã làm gì tổn hại đến Thanh Tú hay chưa, hơn nữa khi càng đi sâu vào vùng núi rậm rạp, sóng điện thoại gần như mất và tín hiệu kết nối với con chip kia cũng rất chập chờn. Điều hòa trong xe được mở hết công suất nhưng trán Trần Nam vẫn túa đầy mồ hôi, dù khuôn mặt anh không thể hiện cảm xúc gì nhưng sự bất an trong lòng thì mỗi lúc một lớn.
Khi đó tại ngôi biệt thự trên núi, người mà Thanh Tú gọi là bạn thân đang dần dần hiện nguyên hình là một kẻ tham lam, xảo quyệt.
" Mai, cậu đang làm cái trò gì?"
Thanh Tú nghiêng người ngồi dậy, hai cánh tay cố giãy dụa nhưng đã bị trói chặt vào nhau từ lúc nào, cô đưa ánh mắt dò xét về phía Ngọc Mai, chỉ ước sao những lời vừa rồi là nghe nhầm, Ngọc Mai sẽ giải thích cho cô, sự thật không phải như vậy.
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Ngọc Mai chậm rãi bước đến, chỉ nở nụ cười mỉa mai rồi hờ hững đáp.
" Chẳng phải nghe thấy nãy giờ rồi sao, còn hỏi thừa làm gì?"
Nhìn giỏ tiền Ngọc Mai cầm trong tay Thanh Tú thật sự bàng hoàng, cô bạn thân thiết đây sao? Vì số tiền đó mà lừa cô đi nhà hàng, rồi đưa đến đây cho Quốc Đại, rốt cuộc hai người họ đang bày mưu tính kế gì? Hay chỉ là...
" Mai, cậu nói đi, là Quốc Đại giở trò, hắn ta ép cậu làm như vậy đúng không?"
Giọng Thanh Tú van nài hơn bao giờ hết, cô tuyệt đối không tin người như Ngọc Mai lại có thể bán đứng mình.
" Ép? Cô nghĩ hắn ép được tôi sao? Bớt mơ mộng huyễn hoặc đi".
Điệu bộ chua ngoa này của Ngọc Mai khiến Thanh Tú giật mình, điều đó khác nào cô ta đang xác nhận tất cả những gì cô nghe hai người họ nói là thật.
" Cậu? Bán tôi cho Quốc Đại, vì số tiền kia?"
Đôi mắt Thanh Tú mở tròn, cô không biết là mình quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu, hay là vì quá sốc mà còn hỏi như vậy.
" Ha... ha..ha"
Ngọc Mai nhìn biểu hiện kia thì cười sang sảng, cô ta bước tới gần chiếc giường, cúi người sát đến khuôn mặt đang bắt đầu đỏ lên của Thanh Tú.
" Tôi bán cô cho Quốc Đại, đúng."
Nói rồi Ngọc Mai lấy ngón tay mình luồn một mớ tóc trên mặt Thanh Tú, từ từ quấn lại, Thanh Tú nghiêng người né sang một bên nhưng không được, đến khi ngón tay kia đã quấn đến tận da đầu, Ngọc Mai siết mạnh lọn tóc một cái khiến Thanh Tú đau đến tê dại.
" Nhưng không phải chỉ vì số tiền này, cô... tất cả vì cô mà Minh Thành mới từ chối tôi".
Căn phòng vắng vẻ, giọng của Ngọc Mai hét lên đến chói tai, tay cô ta vẫn chưa buông ra khỏi đầu Thanh Tú, liên tục siết mạnh ngón tay, đám chân tóc của Thanh Tú bị kéo căng hết mức, cảm tưởng da đầu như sắp bị lôi ra, cô đau đến cắn răng vào môi muốn bật máu.
" Cậu thừa biết tôi không yêu anh ấy, tại sao lại ghét tôi như vậy?"
" Nhưng trong lòng anh ta chỉ nghĩ đến cô".
Ngọc Mai buông tay, hất mạnh Thanh Tú ra một góc, còn mình thì ngồi bịch xuống mép giường, giỏ tiền cũng rơi xuống một bên. Cô nghĩ đến người đàn ông kia, cô yêu anh như vậy, theo đuổi lâu như vậy nhưng một chút tình cảm cũng không nhận được, tại sao anh chỉ nhìn thấy Thanh Tú, cô ta rốt cuộc cũng là một người có xuất thân tầm thường, tại sao đàn ông nào trong công ty này ai cũng để mắt đến cô ta chứ?
" Mai, chúng ta là bạn bè thân thiết, tại sao cậu lại có những suy nghĩ tiêu cực như vậy?"
Nghe giọng nói trong trẻo thuần khiết kia, Ngọc Mai vùng dậy, căm giận nhìn Thanh Tú.
" Bạn bè thân thiết? Nếu cô thực sự coi tôi như vậy thì tại sao lúc tôi bị điều chuyển xuống xưởng cậu không thuyết phục được Trần Nam? Cậu có hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó không? Cha ốm, em gái còn đi học, một tháng lương được hơn 5 triệu, cô nghĩ tôi sống được ư?"
Thanh Tú cúi gằm mặt, cô lúc đó không phải không muốn giúp mà là Trần Nam quá cương quyết cô không thể thuyết phục được, chẳng lẽ vì chuyện này mà Ngọc Mai sinh ra căm hận cô đến như vậy.
" Mai, chẳng phải lúc đó Trần Nam đã hứa nếu cậu làm tốt sẽ..."
" Im đi.."
Ngọc Mai chỉ tay vào mặt Thanh Tú, cắt ngang lời của cô
ánh mắt mỗi lúc một tối đi.
" Anh ta yêu cô như vậy, chỉ cần cô mở lời năn nỉ một chút là được... đằng này, rõ ràng là không muốn giúp tôi ".
" Mai, không phải như cậu nghĩ đâu..." Thanh Tú cố phân trần.
" Câm miệng lại, đừng giả nhân giả nghĩa với tôi nữa, trên đời này ai cũng khinh vì tôi nghèo, cả cô cũng thế... từ ngày cô được Trần Nam để mắt tới, cô có còn coi tôi là bạn nữa không?"
" Cậu nói như vậy được sao Mai?"
Giọng Thanh Tú bỗng nghẹn lại, cô lúc nào lại không nghĩ Ngọc Mai là người bạn gái thân cận. Nếu cô không nghĩ như vậy thì lúc ông Hoàng bệnh nặng cần tiền phẫu thuật cô van xin Trần Nam ứng tiền trước để làm gì? Lúc đó mọi sỉ diện của cô trước mặt anh đều vứt hết, chỉ mong anh chấp nhận, sau đó cô không hề hé miệng nửa lời để đòi lại số tiền đó, trong khi chính mẹ cô lúc đó ở quê không có tiền đóng cho bọn nặng lãi, đến nỗi chúng đòi đốt nhà. Những việc cô làm khi ấy là hoàn toàn nghĩ đến Ngọc Mai, tại sao cô ấy lại không nghĩ đến, lại có thể nói những lời phũ phàng như vậy?
" Mai, cậu quên rồi sao, lúc bố cậu bệnh..."
" Bố tôi bệnh, à tôi cảm ơn sự cao cả của cô rất nhiều... "
Ngọc Mai cười khinh miệt...
" Nhưng mà... cuộc đời của Ngọc Mai này khổ rồi, dù sao cũng phải vươn lên".
" Cậu vươn lên bằng cách hèn hạ như vậy sao?"
" Đúng tôi hèn hạ, vì tôi không được người nhiều tiền để mắt tới và chu cấp giống như cô, tôi không đủ mánh khóe để người ta chết mê chết mệt như cô... nên tôi phải đi đường của mình thôi".
" Cậu nói như vậy là ý gì? Rốt cuộc thời gian qua cậu đã làm những gì?
" Muốn biết không... ha ha, là... chính...tôi đã để lộ bản thiết
kế sản phẩm i4 cho Quốc Đại, vì vậy mà CENX đã tung ra thị trường sản phẩm đó, đồng thời lôi kéo tất cả đối tác..."
"... Không nói nữa cô cũng hiểu rồi chứ?"
Thanh Tú nghe như có tiếng sét nổ, hai tai bỗng chốc ù đi, hóa ra công ty rơi vào tình thế cùng quẫn như vậy là do Ngọc Mai cấu kết với Quốc Đại. Nỗi buồn, thất vọng tràn tới khiến cô không muốn ngước mặt lên nhìn người đối diện nữa, cô co ro vào góc giường. Người mà cô luôn xem là người bạn thân thiết lại không từ bỏ một thủ đoạn nào để đẩy cô vào đường cùng, cô vạn lần không thể tin được, bản thiết kế đó là do chính cô cất giữ, vì lí do gì lộ ra ngoài?
Nhưng cô quên mất rằng cái ngày trưởng phòng thiết kế đưa tài liệu đến, đúng lúc Ngọc Mai cũng ở đó, cô ta đang khóc lóc chuyện bị điều xuống xưởng, khi thấy Thanh Tú cất vào trong tủ khóa lại, mắt cô ta chăm chú nhìn, trong lòng bỗng nghĩ đến ý tưởng xấu xa...
Trời quả thực chiều Ngọc Mai hết sức khi ngay chiều hôm đó Trần Nam gặp tai nạn, trong lúc bối rối Thanh Tú đã đưa chìa khóa nhờ cô ta về công ty lấy điện thoại, không ngờ cô ta đã mở tủ ra và dùng điện thoại cùa mình chụp lại toàn bộ bản thiết kế cùng các thông số kĩ thuật. Kế hoạch hoàn hảo trót lọt như vậy thực sự không ai có thể nghĩ đến, cho đến lúc này khi nghe từng lời Ngọc Mai thốt ra,Thanh Tú còn ngỡ mình nghe nhầm.
Cô điên tiết hét lên.
" Mai... không ngờ, những gì tôi đã làm cho cô lại đổi lại được kết cục này".
" Ha.. ha, chưa là gì đâu, lát nữa đây tình cũ của cô còn những trò khác hay hơn đấy".
Ngọc Mai quăng lại một nụ cười giễu cợt, cô cầm giỏ tiền lên rồi nghênh mặt bước đi.
" Ngọc Mai, những việc cô đã làm nhất định Trần Nam sẽ bắt cô phải trả giá".
Ngọc Mai xoay người, nét mặt giả vờ hiện lên tia nhìn ngây ngô, hai tay ôm trước ngực.
" Ôi, tôi sợ quá đi... "
Sau đó cô ta cười rộ lên.
"...Cứ ở đó mà mơ đến Trần Nam đi, anh ta giờ đang vi vu bên trời Nhật... mà thật sự có về đi chăng nửa, với cái nơi ngoại thành hẻo lánh này, cô nghĩ anh ta sẽ tìm ra ư?"
Nói rồi Ngọc Mai đưa ra trước mặt một tấm hộ chiếu, hôn chụt một cái.
" Còn tôi... xin lỗi nhé bạn thân, từ giờ chúng ta không được gặp nhau rồi, tôi phải ra nước ngoài sống thôi".
"... Cứ ở đây tận hưởng đi, tôi nghĩ kĩ thuật của Quốc Đại không tồi đâu, anh ta sẽ đưa cô lên chín tầng mây, không khéo lúc đó cô sướиɠ đến nỗi phải cảm ơn tôi ấy chứ".
Câu nói trào phúng cùng nụ cười nửa miệng ấy khiến Thanh Tú muốn nôn lập tức. Đến lúc này cô mới hiểu bản chất thật của Ngọc Mai là như thế nào, thật uổng công cho cô đã đối xử với cô ta tốt như vậy, sự bất lực cùng căm giận ùa đến khiến cánh môi Thanh Tú run lên.
" Tôi đã làm gì sai, tại sao cô lại giở cái trò bỉ ổi đó?"
" Ha..ha, cái sai của cô là quá đẹp, cái sai của cô là được người đàn ông kia mê đắm... tôi nhất định không để cô toại nguyện".
Ngọc Mai lần nữa bước đến gần Thanh Tú, túm lấy cằm cô.
" Để xem sau này rồi Trần Nam còn cưng chiều nữa không khi biết cô đã ô uế, tôi không có được hạnh phúc thì cô cũng đừng hòng được sống sung sướиɠ, nghe rõ chưa?"
Đáy mắt Ngọc Mai đỏ ngầu, nhìn trừng trừng vào người đối diện. Khi định xoay người bước đi thì cô phát hiện trên cổ Thanh Tú có sợi dây chuyền sáng lấp lánh, nhìn qua cũng biết đó là đồ có giá trị, lòng tham nổi lên, lập tức đưa tay giựt lấy.
" Cô làm cái gì vậy, đó là đồ của tôi".
Thanh Tú giãy người lên nhưng cô không có cách nào ngăn cản được vì hai tay đã bị trói, chỉ có thể gào thét.
" Trả lại cho tôi, đó là đồ Trần Nam tặng cho tôi, cô không được cướp nó".
Ngọc Mai cười mỉm, đưa sợi dây lên cao ngắm nghía.
" Cô lo gì chứ, Trần Nam giàu như vậy, cô muốn bao nhiêu sợi anh ta lại không mua được".
"... Nhưng mà cũng chưa chắc đâu nhỉ, khi anh ta biết cô đã qua tay Quốc Đại, không khéo anh ta đá thẳng cô ra đường ấy chứ.."
" Chậc chậc... tội nghiệp quá đi mất".
Nói rồi Ngọc Mai thu tay lại, mắt ánh lên tia nhìn đắc ý, bỏ sợi dây vào trong túi áo khoác rồi đi mất, nghe tiếng bước chân cô ta mỗi lúc một xa mà tâm trạng Thanh Tú như người trên cao bị té xuống vực. Thế mới biết trong cuộc sống này không gì là không thể xảy ra, người mà cô luôn coi là bạn tốt, là thân yêu nhất lại có thể ngấm ngầm hãm hại sau lưng. Tại sao lại như vậy? Tại sao Ngọc Mai lại biến thành một kẻ như vậy?
Thanh Tú não nề nằm vật ra giường, không biết tiếp theo tên khốn Quốc Đại lại chuẩn bị giở trò gì, cô buồn bã nhìn xuống cổ, trong lòng tràn ngập nuối tiếc vì bị mất sợi dây chuyền mà Trần Nam đã tặng. Cô chỉ đơn thuần nghĩ như thế, không hề hay biết rằng sợi dây đó là tín hiệu duy nhất để Trần Nam xác định được vị trí, lại bị mang đi mất rồi, đồng nghĩa với việc tìm ra cô còn mong manh hơn cả sợi tơ.