Edit: Đào Sindy
Cử chỉ Tiết Chiến thô bạo, thời điểm mất khống chế lực tựa như Man Ngưu, trên người Tiêu Ngư liền xuất hiện hai dấu đỏ, đã vài ngày rồi, còn chưa biến mất.
Nguyên ma ma thay nàng thoa thuốc cao, thận trọng hỏi: "Tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, nương nương có dự định gì?"
Bôi xong thuốc cao, Tiêu Ngư thu tay lại.
Nguyên ma ma, đương nhiên bà hiểu rõ.
Đêm đó sau khi y rời đi, thật sự không đến Phượng Tảo Cung nữa rồi, nhưng mà... Cũng không có ý chỉ vứt bỏ nàng. Vì thế, nàng vào cung thế nào, nàng và trong lòng y rõ ràng nhất, lúc này là y chán ghét nàng, sợ là cũng phải đợi thêm một hồi. Dù sao mới thành thân hơn nửa năm.
Về phần tính toán của nàng... Nghĩ đến bộ dáng y thịnh nộ, thật đúng là nàng không dám đi gặp y.
Nguyên ma ma nghĩ, bộ dáng Hoàng Thượng đêm đó, thật có chút doạ người. Tiêu Ngư bị dọa, cũng là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng tình cảm phu thê, không thể chịu hao tổn như vậy, đặc biệt là mới vừa bắt đầu tình cảm, gạt bỏ lạnh lùng, huống chi đó là Đế Vương.
Loại thời điểm này, nếu bị ai thừa cơ vào, vậy thật không ổn. Nguyên ma ma nói: "Lão nô nghe qua, mấy đêm rồi Hoàng Thượng phần lớn ngủ ở Kiền Hòa cung, hoặc dứt khoát
ngủ lại Ngự Thư Phòng, là người, nhưng chưa từng dính díu gì với cung tỳ nào."
Dù sao cũng là huyết tính nam nhi, tuổi trẻ như vậy, mưu cầu danh lợi, lúc trước ngủ lại Phượng Tảo Cung, luôn giày vò đến nửa đêm. Có đôi khi sáng sớm trời chưa sáng, còn muốn vuốt ve an ủi một hồi.
Đã hưởng qua mùi vị, thì không có đạo lý thưởng thức lâu dài.
Huống chi Đế Vương tam cung lục viện, bên người luôn phải có nữ nhân.
...
Những ngày tảo triều gần đây, nhóm văn võ bá quan đều có thể cảm nhận được Đế Vương không vui, uy nghiêm khí phách của Đế Vương, lúc này càng khiến những người này nơm nớp lo sợ, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Tiêu Hoài mặc quan phục màu đỏ, cung thuận đứng hàng đầu quan võ, hai tay chấp hốt*.
*thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Thấy đuôi lông mày Đế Vương trên long ỷ lạnh lùng, cảm thấy có chút lo lắng, vô ý thức nhíu mày.
Đợi tảo triều tản đi, Tiêu Hoài chưa vội vã rời đi, mà đứng bên cạnh bọn người đồng tước bên ngoài điện Thái Hòa.
Ít khi,
gặp một nam tử có phong thái ôn nhuận chậm rãi đi tới. Đợi đến gần, Tiêu Hoài mới nói: "Hà công công."
"Tiêu đại nhân." Hà Triêu Ân hành lễ.
Mặt trời chói chang trên không, Tiêu Hoài mặc quan phục thật dày, sớm đã đổ mồ hôi. Đã thấy vị Hà công công này, lấy tơ xanh ngang, mặc áo trắng cổ chữ V, gương mặt trắng nõn, khiến người ta nhìn vào cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Tiêu Hoài cũng có chút lui tới với Hà Triêu Ân, mấy ngày nay thấy tâm tình Đế Vương không vui, tự nhiên nghĩ tới nữ nhi trong hậu cung.
Hắn là cận thần Đế Vương, tất nhiên là biết.
Hà Triêu Ân nghe xong mỉm cười, nói: "Nương nương và Hoàng Thượng trước đó có một ít mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng không phải chuyện gấp gáp gì. Hoàng Thượng đối với nương nương sủng ái có thừa, phu thê trẻ tuổi có chút ma sát là chuyện rất bình thường, mấy ngày nữa thì không sao rồi, Tiêu đại nhân cứ yên tâm là được."
Như thế, Tiêu Hoài an tâm. Ông nói: "Đa tạ Hà công công."
Hà Triêu Ân vừa cười ôn hòa nói: "Là Tiêu đại nhân khách khí rồi."
Trong Ngự thư phòng, Tiết Chiến chỉ giữ lại mình Quách An Thái bàn chuyện chính vụ, chờ chính vụ nói xong rồi, Quách An Thái chưa vội vã lui ra ngoài, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ngự án phía sau Đế Vương. Tiết Chiến thấy hắn ấp a ấp úng, nhân tiện nói: "Có chuyện gì nói thẳng là được."
Quách An Thái tuy tính tình nhã nhặn, nhưng cũng là người văn võ song toàn, ngày xưa theo y cùng nhau giành chính quyền, bộ dáng hào sảng dứt khoát, rất được y thưởng thức. Không biết từ khi nào, lại biến thành dài dòng chậm chạp...
Đế Vương lên tiếng, Quách An Thái đương nhiên phải nói. Hắn châm chước một phen tìm từ, mới nói: "Gần đây thần thấy tâm tình Hoàng Thượng không tốt, cũng nghe qua một số tin đồn, đó là... Cùng Hoàng Hậu nương nương có hiểu lầm gì đó?"
Hoàng Hậu tuy là nữ nhi Tiêu gia, nhưng hiện nay đã là thê tử Đế Vương, dựa vào sủng ái Đế Vương đối với nàng, thật sự khiến trong lòng nhọn ra.
Tiết Chiến cong môi, một đôi mắt đen nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: " Vậy mà trẫm không biết, khi nào ngươi lại biến thành phụ nhân bình thường ở nhà rồi."
Một đại nam nhân, quan tâm những chuyện này, là chuyện không nên, huống chi còn là chính nhị phẩm Thượng Thư đại nhân. Nhưng chuyện của Đế Vương, đối với thần tử mà nói, chính là đại sự. Quách An Thái thẹn thùng cười một tiếng, nói: "Thần chỉ quan tâm Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng thật sự muốn dắt tay Hoàng Hậu nương nương xem là thê tử cả đời, thần cảm thấy, làm nam nhân, có đôi khi nhượng bộ cũng không sao."
Đã thích thì cần gì phải lạnh nhạt?
Tiết Chiến thản nhiên nói: "Ngươi đang dạy trẫm làm trượng phu tốt như thế nào sao?" Quách An Thái lớn hơn y mấy tuổi, lúc trước cũng đã thành thân, hắn có nhiều kinh nghiệm hơn y. Nhưng phu nhân hắn chạy thế nào, Tiết Chiến cũng biết được.
Liền nói: "... Ngươi so với trẫm, cũng không khá hơn chút nào."
Dù sao chuyện đã qua lâu như vậy, nhắc lại phu nhân lúc trước, trong lòng Quách An Thái không gợn sóng chút nào. Thê tử kia là do Trương thị sắp xếp, hắn là hiếu tử, mẫu thân lo cho hắn đọc sách đã không dễ, nhiều chuyện, hắn liền tận lực chiều bà ta. Cưới thê tử cũng thế. Mẫu thân thay hắn tuyển thê tử, hắn cưới là được. Mới đầu cũng tương kính như tân, tức phụ chịu khó hiền lành, Quách An Thái cũng hài lòng, nhưng về sau...
Rút cuộc vẫn không có duyên phận.
Quách An Thái cười, liền nói: "Hoàng Thượng lại chê cười thần rồi."
Nói về làm trượng phu, hắn chưa hẳn có kinh nghiệm hơn Hoàng Thượng.
Tiết Chiến biết hắn cũng có ý tốt, nhưng... Vẻn vẹn chỉ là một số ma sát nhỏ, y đường đường là nam tử, sao lại so đo cùng một tiểu cô nương? Chỉ là, nàng đã là nữ nhi Tiêu gia, y vẫn muốn cưới nàng vào cung, lúc trước nàng gả qua ai, y cũng không so đo, chỉ muốn cưới tức phụ, sinh con dưỡng cái, cùng y sống bên nhau.
Thế nhưng, y xem nàng như tổ tông, mỗi lần ngủ với nàng đều đè nén, thận trọng ngủ. Nàng lại khinh thường không thèm để ý!
Nói đến tình cảm, lúc cưới nàng, y chưa hẳn có bao nhiêu tình cảm với nàng, trong lúc này xen lẫn quá nhiều yếu tố khác, chỉ là cuối cùng cưới được nàng, trong lòng y thật tâm vui vẻ.
Thì ra có chút tức giận mà lạnh nhạt, lại tiếp tục bị châm ngòi, sắc mặt Tiết Chiến trầm xuống, nghĩ đến nàng bình thường dịu dàng ngoan ngoãn như ý, nhu thuận hiền lành, thật ra trong lòng không coi y là trượng phu của nàng, cố gắng thật tình một chút cũng không có.
Bóp cán bút trong tay thật chặc, Tiết Chiến vừa viết vừa dùng sức, bút hồ lông tốt nhất "Két" một tiếng, nhất thời gãy thành hai đoạn.
Sau đó Tiết Chiến buông xuống, lại từ giá bút cầm lên cây mới.
...
Xuân Hiểu theo Tiêu Ngư tới Ngự Thư Phòng, đã đến bên ngoài hành lang, Xuân Hiểu nhẹ giọng ra hiệu: "Nương nương."
Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn, liền thấy đối diện đang di đến một bóng dáng, là Hà Triêu Ân. Tiêu Ngư tiếp tục chậm rãi đi tới.
Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang chim nhạn đùa mây, váy mã diện* màu ngà, má phấn ngọc dung, vũ mị xinh đẹp. Thấy Hà Triêu Ân hành lễ với mình, mới vội nói: "Hà công công không cần đa lễ."
*một loại trang phục có từ thời Minh, trước sau chia làm bốn vạt váy, cứ hai vạt ghép lại với nhau đánh thành nếp, vạt giữa vừa khéo thành mặt sáng, tục gọi "mã diện".
Lại nói tiếp: "Chuyện hôm đó, may mắn mà có Hà công công."
Hà Triêu Ân đứng thẳng người, ánh mắt lại dịu dàng ngoan ngoãn hướng xuống, không dám nhìn thẳng khuôn mặt quý nhân, cung kính nói: "Nương nương nói quá lời, tiểu nhân không giúp đỡ được gì."
Nếu không có hắn sớm biết nàng khiến Đế Vương tức giận, đoán chừng nàng khi đó không biết làm sao, đương nhiên đây là đại ân. Tiêu Ngư ghé mắt xem xét Ngự Thư Phòng, hỏi: "Bản cung muốn gặp Hoàng Thượng, không biết Hà công công có thể vào bẩm báo thay bản cung không?"
Hà Triêu Ân hành lễ đồng ý, đi vào bẩm báo Đế Vương.
Xuân Hiểu đứng bên người Tiêu Ngư, nhìn thấy bóng dáng thon dài như trúc, nhỏ giọng nói: " Hà công công này, nhìn khác thái giám trong cung, hình như có chút không giống nhau lắm."
Nào có gì mà không giống? Tiêu Ngư nghiêm túc nghĩ, nếu thật có chỗ không giống, đại khái là nhìn qua Hà Triêu Ân nhã nhặn nội liễm, không giống hạ nhân chút nào, giống như công tử ca nhi thư hương thế gia đi ra.
Hà Triêu Ân đi vào bẩm báo, bên trong sau khi Quách An Thái nghe xong, tất nhiên thức thời mà đi trước.
Đi ra
bên ngoài, thì thấy Hoàng hậu nương nương trẻ đẹp duyên dáng yêu kiều, chỉ đứng ở đằng kia, liền khiến Ngự Thư Phòng sáng rỡ không ít.
Hắn mau chóng đến hành lễ.
Tiêu Ngư thấy Quách An Thái, chợt nhớ tới Diễn Võ Trường hoàng gia hôm đó, chuyện của Quách Tố Nghi, nàng không thích Quách Tố Nghi, nhưng Quách An Thái, Tiêu Ngư cũng không dám chủ quan, gật đầu chào lại hắn.
Chờ đến khi Quách An Thái rời đi, thì Hà Triêu Ân từ bên trong bước ra, nói với nàng: "Nương nương, Hoàng Thượng bảo ngài vào."
Nhất thời có chút khẩn trương, không biết vì sao, rõ ràng lúc trước là người cùng giường chung gối thân mật, chỉ mấy ngày không gặp. Tiêu Ngư cố gắng để tâm tình mình bình tĩnh trở lại, chậm rãi theo Hà Triêu Ân vào. Đã đến Ngự thư phòng, ngự án Đế Vương vẫn như lúc trước, Hà Triêu Ân lui ra bên ngoài.
Tiêu Ngư đứng một mình đằng kia, xoay người thi lễ, nghe nam nhân nhẹ nhàng lên tiếng, mới đứng lên, nhìn tới...
Bộ dáng dường như rất chuyên chú, bút cứng nhắc, bắt tay vào phê duyệt một chồng sổ gấp thật dày bên cạnh. Bên trái là mới, chỉnh chỉnh tề tề, bên phải là đã xong,
người này thật lôi thôi lếch thếch, làm xong tiện tay ném một cái, bây giờ còn chưa thu dọn, nhìn qua có chút ngổn ngang.
Tiêu Ngư hít sâu một hơi, liền mở miệng nói: "Mùng hai tháng sáu là thọ thần sinh nhật phụ thân thần thϊếp, hôm nay thần thϊếp tới là muốn khẩn cầu Hoàng Thượng, hôm đó chuẩn tấu cho thần thϊếp về Tiêu gia thay cha chúc thọ."
Nàng nói xong, nhẹ nhàng nhìn y một cái.
Y lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nhưng cũng coi là đáp ứng.
Tiêu Ngư tinh tế đánh giá mặt mày y, hiểu được lúc này y còn có chút không vui, nhưng so với đêm đó nổi giận mất khống chế, đã tốt hơn rất nhiều. Trong tay áo rộng dùng sức nhéo nhéo, đôi mắt Tiêu Ngư trong suốt, chậm rãi nói: "Không biết ngày đó, Hoàng Thượng có rảnh không, cùng thần thϊếp về Tiêu gia?"
Đó là phụ thân của nàng, cũng là nhạc phụ của y.
Qua thật lâu, Tiêu Ngư không thấy y trả lời. Nàng lẳng lặng nhìn y, giống như quá chuyên chú, không nghe thấy nàng nói chuyện, thấy y cầm bút trong tay, không biết đã viết rồng bay phượng múa gì, để đám tấu chương sang một bên, sau đó mới giương mắt, nhìn nàng một cái.
Đại khái là hôm đó hình dạng của y quá dọa người, đến mức lúc này bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tròng mắt đen nhánh của y, nàng còn có chút e ngại.
Nàng đứng tại chỗ nhìn y, thấy mặt y không thay đổi mở miệng, nhàn nhạt nói một câu.
"Trẫm không rảnh."