Ngày mùa hè ánh nắng cháy da. Tiêu Ngư ngồi ở bàn đá cạnh viện chờ đợi, váy lẳng lặng buông thõng, ngay cả tý gió cũng không có, chỗ thoáng mát, rất nhanh mặt trời đã rọi sang bên này. Hai gò má của tiểu cô nương tươi đẹp như hoa đào, làn da non nớt có thể bóp chảy ra nước, dung mạo Tiêu Ngư vô song, lúc này má ngọc dần dần nổi lên đỏ ửng, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn về phía đám dưa xanh biếc ——
Vừa mới còn thấy dây leo phấn chấn đu bám, hiện tại lá đều cúi thấp xuống, phơi đến ỉu xìu.
Xuân Hiểu yên lặng thay nàng miễn cưỡng khen.
Xuân Trà lại đứng ở một bên, qua một hồi lâu, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: "Sao Hoàng Thượng còn chưa tới?"
Vừa rồi nói xử lý chuyện xong sẽ đến, nhưng bây giờ đã lâu như vậy. Ngày thường chờ ở tẩm điện còn chưa tính, mặt trời bên ngoài lớn như vậy, cô nương sao chịu được, nương nương bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?
Tiêu Ngư suy nghĩ, nhìn thoáng qua Xuân Hiểu bên người, nói một câu: "Chúng ta đi vào trước đi."
Xuân Hiểu thu dù, đi thẳng về tẩm điện.
Nếu là lúc trước, Tiết Chiến chính là Đế Vương, câu nói tùy ý đều là thánh chỉ, nói nàng ở chỗ này chờ, nàng đương nhiên phải chờ.
Nhưng nàng và y thành thân đã một khoảng thời gian, thoáng thăm dò một chút tính tình của y. Hương dã dưỡng thành tính tình thô ráp, tự nhiên không tính toán chi li đến loại trình độ này. Y có việc chậm trễ, nàng thấy mặt trời quá lớn trước hết về điện, bình thường thôi.
Tiêu Ngư là đích nữ phủ Hộ Quốc Công, ngày xưa lúc Tiêu gia được long sủng, làm sao chịu khổ chút nào? Lúc này mặc dù đã ngây ngốc phơi mặt trời một lúc, trong lòng Tiêu Ngư có chút không được tự nhiên, nhưng hoàn toàn có thể hiểu.
Chính sự há có thể nói xử lí là xử lí xong sao? Chính vụ và hái dưa, cái gì nhẹ cái gì nặng, rõ ràng ra đó.
Trở lại trong điện, Nguyên ma ma liền thay nàng đổi trà nóng.
Tiêu Ngư ngồi trên ghế bành, Xuân Trà đang cúi người, dùng khăn thay nàng nàng lau giày và mép váy bị dính bùn đất, chỉ là hơi dính một chút, không nhiều, thoáng xoa một chút đã xong, không cần giống trước kia, một chút xíu bẩn liền phải thay mới.
Chén trà Thanh Hoa khắc hoa văn sen tin xảo, hương trà lượn lờ. Tiêu Ngư thật có chút khát, nhưng chưa đưa tay đi lấy, mà ngước mắt nhìn Nguyên ma ma, nói: "Không có gì mát sao? Hôm qua Mai tử trà ướp lạnh cũng không tệ."
Nguyên ma ma liền nói: "Nương nương,
nguyệt san của ngài sắp đến rồi, không nên uống những thứ mát này, vả lại trà nóng càng giải khát hơn."
Bất luận như thế nào, nữ nhi luôn không hợp uống đồ mát.
Tiêu Ngư từ trong bụng mẹ đã ốm yếu, khi còn bé ỉu xìu như mèo nhỏ, người phục vụ bên cạnh, phải phục vụ cẩn thận. Nguyên ma ma tuy là hạ nhân, nhưng từ nhỏ đã chăm sóc Tiêu Ngư, bà nói, Tiêu Ngư vẫn nghe lọt.
Tiểu nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, ngày hè tham mát liền thích uống băng, bọn họ làm hạ nhân, không thể cứ hùa theo chủ tử. Lúc nên khuyên vẫn phải khuyên.
Nói qua liền đưa trà nóng cho Tiêu Ngư.
Biết Nguyên ma ma là vì tốt cho nàng, Tiêu Ngư đành phải nhận trà, nhấp một miếng. Không nóng miệng, nhiệt độ vừa vặn. Lại tiếp tục cúi đầu, ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống hết nửa chén.
Một lát sau, Xuân Hiểu bước lên, cầm một tờ giấy trong tay, đưa cho Tiêu Ngư: "Nương nương..."
Tiêu Ngư nghi hoặc, buông chén trà xuống, từ trong tay Xuân Hiểu lấy tờ giấy mở ra.
Nhìn thấy phía trên viết bốn chữ: Đế Vương tức giận.
Tim Tiêu Ngư chợt nhảy lên. Nàng nhìn Xuân Hiểu, hỏi: "Cái này là người phương nào đưa cho ngươi?"
Xuân Hiểu nhỏ giọng nói: "Là một tiểu thái giám, nô tỳ gặp qua mấy lần, hình như... Hình như là người bên cạnh Hà công công."
Hà Triêu Ân là hoạn thần bên người Đế Vương, bất kể là thái giám cung tỳ trong cung, hay là văn võ bá quan bên ngoài, đều muốn nịnh bợ hắn. Hắn người này nhìn qua tính tình rất tốt, đối với người nào cũng đều ôn hoà như gió xuân ấm áp, lại là cổ thanh lưu*, chưa từng thâm giao với ai. Tiêu Ngư vào cung đến nay, Đế Vương chưa từng nạp phi, nhiệt huyết nam nhi, tất nhiên là ngày ngày đều chạy đến Phượng Tảo Cung, hạ nhân Phượng Tảo Cung, đối với Hà Triêu Ân cũng quen thuộc.
*ý nói như dòng suối xanh mát, không màn thế sự
Hà Triêu Ân... Tiêu Ngư nhẹ nhàng rủ mắt xuống, thuở nhỏ nàng ra vào Hoàng Cung, hiểu rõ quy tắc thâm cung, hôm đó Hà Triêu Ân nhận sách nàng tặng, lúc sinh nhật nàng, hắn lại tặng nàng một chiếc nghiên mực, đã nói lên hắn bằng lòng kết giao với nàng. Đợi trong cung lâu rồi, từng cái tự nhiên đều không đơn giản, huống chi là phụng dưỡng bên người Đế Vương. Nhìn chữ tiêu sái trôi chảy trên tờ giấy này, so với Tiết Chiến là tên man hán thô cuồng chữ viết cẩu thả tốt hơn nhiều.
Cũng thực sự giống Hà Triêu Ân viết.
Nhưng, y tức giận...
Nếu là chuyện chính vụ, Hà Triêu Ân không cần cố ý tới nhắc nhở nàng. Như vậy, liền là chuyện của nàng, hoặc là... chuyện Tiêu gia.
Tiêu Ngư suy nghĩ, cảm thấy đại khái là chuyện Tiêu gia nhắm trúng chuyện gì khiến y không vui, về phần cụ thể là cái gì, nàng tạm thời còn không nghĩ tới. Ngồi trong chốc lát, Tiêu Ngư gác tờ giấy sang bên, nói với Xuân Trà: "Ngươi đi đến chỗ dưa Tiền viện, chọn trái dưa bở lớn nhất."
...
Ngày hôm đó có người đến phủ Hộ Quốc Công cầu hôn Ngũ cô nương Tiêu gia Tiêu Ngọc Chi. Chất nhi Lễ bộ Thượng thư Lưu Úy là Lưu Tu Đức, năm nay mười tám, lớn hơn Tiêu Ngọc Chi một tuổi, bộ dáng đoan chính, mày rậm mắt to, nghe nói tính cách cũng đôn hậu trung thực.
Liễu thị biết tính tình Tiêu Ngọc Chi, kiêu căng không nói đạo lý, mọi thứ không chịu nhượng bộ chịu thiệt thòi, biết kêu nàng ta sửa cũng không được, đành phải chọn gia tộc đơn giản, phu quân tính tình thật tốt.
Đối với Lưu Tu Đức này, Liễu thị rất hài lòng.
Tiêu Ngọc Chi đã đến tuổi lập gia đình, lại là đường tỷ Hoàng Hậu, cưới nàng ta thì là huynh đệ cột chèo với Đế Vương huống chi Tiêu Ngọc Chi là mỹ nhân nũng nịu, từ trước đến nay không thiếu người cầu thân. Có người đến cầu thân, Tiêu Ngọc Chi tự nhiên có chút thẹn thùng và vui vẻ, đã chứng minh nàng ta có sức quyến rũ.
Thường thì sẽ chọn chọn lựa lựa, cảm giác đối phương đâu có chỗ nào không tốt, lúc này nhìn thấy Liễu thị hài lòng như thế, muốn thay nàng ta chọn, lại không thích rồi.
Tiêu Ngọc Chi nói: " Tên Lưu Tư Đức kia, ta còn
không biết dáng dấp hắn ra sao, ta không gả đâu."
Chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi, vốn là lệnh phụ mẫu lời bà mai, đêm động phòng hoa chúc mới gặp gỡ, đều là bình thường. Liễu thị nhìn Tiêu Ngọc Chi, nhíu mày, nói: "Con cũng mười bảy rồi, nếu không thành thân thì là lão cô nương rồi. Lưu công tử kia chỗ nào không tốt? Bá phụ hắn đường đường là Lễ bộ Thượng thư, ngày sau khẳng định có triển vọng lớn, huống chi sao chưa từng thấy? Hôm qua ở diễn võ trường, Lưu công tử kia cũng bước lên đài."
Tiêu Ngọc Chi không thuận theo: " Bá phụ hắn là Thượng Thư đại nhân, không phải hắn."
Nói cứ như hắn là chính nhị phẩm đại quan, có bản lĩnh chính hắn làm Thượng Thư đại nhân đi.
Từ nhỏ nàng ta và Tiêu Ngư đã quen, tuy nói bây giờ đã dịu lại với Tiêu Ngư, nhưng nên so đo, trong lòng nàng ta vẫn muốn so đo. Tiêu Ngư là một quả phụ, còn có thể gả cho đường đường là một Đế Vương, nàng ta là hoàng hoa đại khuê nữ, làm sao lại không thể gả cho người quyền cao chức trọng, hình dạng anh tuấn hay sao?
Thấy mẫu thân trừng nàng ta, Tiêu Ngọc Chi không phục lẩm bẩm một câu: "Hôm qua ở Diễn Võ Trường, người biểu hiện xuất sắc ta đây đều có ấn tượng, mẫu thân ngài nói hắn vào sân, nhưng ta không nhớ, vậy đã nói rõ công phu hắn không được..."
"Ngay cả ba vị trí đầu đều không vào được, dựa vào cái gì mà cưới ta?"
Lưu Tu Đức so với những thanh niên tài tuấn khác, võ nghệ hoàn toàn kém một chút. Nhưng Liễu thị cảm thấy cũng có tư tâm, quyền cao chức trọng, lấy tính tình của nữ nhi bà ta, gả đi bảo đảm chịu uất ức. Lưu Tu Đức trung thực thật thà, các phương diện điều kiện cũng không tệ, cưới thê tử như hoa như ngọc, tính tình kém một chút, cũng sẽ đối tốt với nàng ta.
Liễu thị bất đắc dĩ nói: "Loại chuyện này, con không muốn so với Lục muội muội à. Con gả cho Lưu công tử, ngày sau trôi qua chưa chắc kém hơn nàng ấy."
Tiêu Ngọc Chi suy nghĩ, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý. Nàng ta quả thật cảm thấy dung mạo tân đế tuấn mỹ, toàn thân trên dưới tràn trề khí khái nam nhi, bộ dáng hôm qua y bắn tên, càng oai hùng bất phàm, thấy trái tim nàng ta như hươu con xông loạn. Nàng ta đương nhiên thích, thế nhưng... Bộ dáng khôi ngô kia, hoàn toàn quá mức dọa người, chí ít nàng ta tuyệt đối không dám nhìn thẳng y.
Một người như vậy, muốn sớm chiều ở chung, cùng giường chung gối... Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Tiêu Ngọc Chi mím môi: "Coi như không so với Tiêu Ngư, mẫu thân người cũng không thể để ta gả đi uất ức như thế?"
Liễu thị nhìn thấy, vị Lưu công tử kia chỗ nào cũng tốt.
Nhưng...
Bà ta nhìn thấy bộ dạng nữ nhi, nhớ tới biểu hiện hôm qua của Vệ Đường. Đích thật là một tiếng hót làm kinh người, phong độ cùng hình dạng như thế, đích thật là Lưu Tu Đức kém xa... Khó trách. Liễu thị ôn tồn nói: "Dưa hái xanh không ngọt, cũng không phải mẫu thân không biết được tâm ý của con, chỉ là Vệ Đường... Không hợp với con."
Làm sao bỗng nhiên nói cái này? Biểu lộ Tiêu Ngọc Chi dừng lại, lập tức nói: "Mẫu thân người nhắc hắn làm gì?"
Nàng ta có chút không muốn nhắc đến hắn, biểu lộ chán ghét còn hơn nói về Lưu Tu Đức khi nãy, mỗi chữ mỗi câu nói: "Ta không gả cho Lưu Tu Đức, càng không lấy hắn... Chẳng lẽ Tấn Thành này chỉ có hai nam nhân như họ sao?"
Rút cuộc tấm lòng thương yêu nữ nhi nổi lên, Liễu thị thấy nàng ta không thích như thế, cũng coi như thôi. Không thể làm gì khác hơn nói: "Được được được, con đã không chịu, để tối ta và phụ thân con thương lượng làm sao để từ chối người ta."
...
Ban ngày Tiết Chiến không đến Phượng Tảo Cung. Ăn trưa ăn tối, cũng chỉ có mình Tiêu Ngư ăn.
Ban đêm y còn phải ở lại Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ, Tiêu Ngư tự mình tắm rửa trước, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Sau khi tắm sạch sẽ bước ra, Tiêu Ngư mới thấy một bóng người cao to đứng ở tủ.
Nàng sửng sốt một chút, mới kêu lên: "Hoàng Thượng?" Hiện tại ngược lại có chút quen thuộc, man hán đến Phượng Tảo Cung, không chú trọng quy củ, có đôi khi không nói tiếng nào đã vào.
Y còn mặc áo bào hồi sáng sớm, bình thường hạ triều xong sẽ đến chỗ nàng thay thường phục,
hôm nay ngay tại lúc đợi dưa, còn không tới kịp vào điện đã đi Ngự Thư Phòng.
Tiêu Ngư đi qua, chuẩn bị hầu hạ y thay quần áo. Lúc đứng bên cạnh y, đã thấy y nhìn vật trang trí trong tủ áo.
Tủ đứng gỗ lê vàng chạm khắc hình vân mây, để đó mấy đồ chơi nhỏ lung tung, những thứ khác đều không có gì đặc biệt, không biết vì sao y tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn mở ra xem. Tiêu Ngư nói: "Thần thϊếp hầu hạ Hoàng Thượng thay y phục nhé?"
Lại mỉm cười nhìn Xuân Hiểu sau lưng, Xuân Hiểu hiểu ý, lập tức liền ra ngoài chuẩn bị.
Tiết Chiến nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, thân thể cao lớn vĩ ngạn, bây giờ sắc mặt nhàn nhạt, nhìn qua có chút làm cho người ta sợ hãi. Cũng may trước đó Tiêu Ngư biết y tâm tình không tốt, đã chuẩn bị tâm lý.
Con ngươi Tiết Chiến đen nhánh, không nháy một cái nhìn Mộc Điêu trong tủ.
... Đuôi cá mập mạp, điêu khắc rất sống động.
Tiêu Ngư đưa tay hầu hạ y thay y phục, lúc thay y cởϊ áσ bào, thấy như người gỗ đứng đó, không phải muốn nàng nhón chân lên chứ, thế là nhìn qua y nhỏ giọng nói một câu: "Hoàng Thượng ngài khom người xuống được không?"
Thường ngày đều rất tự nhiên xoay người, thuận tiện để nàng thoát y, nhưng lúc khom lưng khuôn mặt gần lại, hôn lung tung lên mặt nàng, có đôi khi rất hôi hám, Tiêu Ngư liền ghét bỏ y.
Tiêu Ngư nói, Tiết Chiến khôn ngoan xoay người, chỉ thấy động tác nàng nhanh chóng thay y cởϊ áσ bào, giao cho Xuân Trà bên cạnh.
Vốn muốn tắm rửa đấy, nhưng trước lúc này còn có một chuyện nhỏ, Tiêu Ngư nhìn thấy Xuân Hiểu đã vào, nâng một khay sơn hồng mạ vàng hoa hải đường, bên trên là từng miếng dưa bở được cắt nhỏ ra.
Tiêu Ngư nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng sáng giống như trăng non, để Xuân Hiểu đặt ở một bên, nói với nam nhân trước mặt: "Thần thϊếp không biết chọn dưa như thế nào, liền chọn quả hơi lớn một chút, không biết có ngọt không, Hoàng Thượng cùng thần thϊếp thử chút nha."
Tiết Chiến theo nàng đi qua.
Tiêu Ngư thấy y không hề bị lay động, chọn lấy miếng dưa bở vàng, đưa tay đưa cho y.
Nàng vừa tắm rửa qua, trên người là có hương thơm nhàn nhạt, giống như hương hoa lại không giống hương hoa, Tiết Chiến là một nam nhi thô ráp, tự nhiên không biết là mùi gì cả, chi biết dễ ngửi là được, thích ôm nàng, nghe mùi trên người nàng. Lúc này nàng chưa vấn tóc, hất lên một đầu tóc đen dài, trang dung trên mặt cũng rửa sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt
trắng nõn nhưng lại kiều diễm... Kiều như biển đường, da tuyết hoa nhan lệ sắc.
Tiết Chiến thấy nàng giơ lên tay, cổ tay trắng nõn, tinh tế, dường như y nhẹ nhàng bóp liền có thể bẻ gãy.
Lúc này tay nhỏ trắng thuần
cầm một miếng dưa bở...
Y không đưa tay nhận, mở miệng nói: "Hôm qua Vệ Đường ở diễn võ trường biểu hiện xuất chúng, trẫm nghe nói hắn chưa có hôn phối, Hoàng Hậu có nghĩ qua thay hắn định một mối hôn sự chưa."
Thì ra biết tâm tình của y không vui, trong lòng còn có nịnh nọt và trấn an. Nhưng dưa này, là nàng chân tâm thật ý muốn chia sẻ với y. Nàng còn muốn, lấy tính tình của y, mỗi lúc ăn cơm, ăn thô kệch tận mấy bát, dưa này chừng một hơi cũng có thể ăn mấy trái. Nam tử thô kệch như thế, trong nội tâm nàng luôn nhịn không được xem thường cử chỉ của y, nhưng có đôi khi suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy thật thú vị.
Chỉ là... Làm sao lại bỗng nhiên nói đến Vệ Đường rồi?
Tiêu Ngư nở nụ cười, thoáng bừng tỉnh, mới lên tiếng: "Thần thϊếp ngược lại không hề nghĩ rằng..." Chính Vệ Đường đã đến tuổi thành thân, hôn sự này cũng là phụ thân nàng an bài, tự nhiên không tới phiên nàng quan tâm.
Đang muốn hỏi y sao lại nói ra việc hôn nhân Vệ Đường, đã thấy y
khẽ cười, nụ cười hoàn toàn khác biệt bình thường, vô cùng lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Trẫm ngược lại nghe nói, Tiêu Ngũ cô nương rất là ái mộ Vệ Đường... Không bằng trẫm tứ hôn, gả Tiêu Ngọc Chi cho Vệ Đường, nàng cảm thấy thế nào?"
Tiêu Ngọc Chi. Tiêu Ngư suy nghĩ.
Tiêu Ngọc Chi hoàn toàn thích Vệ Đường, nhưng đó cũng là ba năm trước đây, nàng ta tính tình có mới nới cũ, thích tới nhanh đi cũng nhanh, hiện tại chưa hẳn còn thích. Còn Vệ Đường, liền càng khó nói rồi, nếu như khi đó hắn thích, cũng sẽ không rời đi phủ Hộ Quốc Công, một mình ra bên ngoài.
Đại khái là từ nhỏ đã nếm được cảm giác thân bất do kỉ, Tiêu Ngư không thích tùy tiện tứ hôn, huống chi là huynh trưởng của nàng.
Thế là nói ra: "Thần thϊếp cảm thấy, chuyện hôn nhân, lưỡng tình tương duyệt* thì tốt hơn..."
*hai bên tình nguyện
Không đúng, cho dù là tứ hôn, Vệ Đường là nghĩa tử của phủ Hộ Quốc Công, cưới Tiêu Ngọc Chi, cũng có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Tiêu Ngư chợt nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt của y.
Thấy đôi mắt nam nhân trước mặt âm trầm, có chút đỏ tươi, dường như điềm báo gió thổi giông bão sắp đến, giống một con mãnh thú bị chọc giận, sau một khắc liền muốn xé xác ngươi ra, nuốt vào một phát.
Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, há to miệng muốn nói chuyện.
Lại nghe y chậm rãi nói: "... Là nàng không muốn hắn thành thân, trẫm nói có đúng không?"