Hẳn là Quách phu nhân cảm thấy ta là nhi phụ biết nghe lời, ngày hôm sau, khi bà tỉnh dậy, ta đã đứng đợi ngoài cửa.
Đêm qua Ngụy Giác qua đêm ở chỗ Trương thị, lúc ta vào phòng không phải kiêng kị gì.
“Thiếu phu nhân hôm nay dậy sớm quá!” Quách phu nhân vẻ mặt ôn hòa, “Đại công tử đã dậy chưa?”
Ta mỉm cười: “Đại công tử đêm qua đi doanh trung, không ngủ lại nhà.”
“Hả?” Quách phu nhân nhìn ta, ánh mắt lưu chuyển, chốc lát, cười cười, “Đại công tử bận rộn, thiếu phu nhân nên thông cảm.”
Ta ôn nhu nói: “Kính dạ.”
Bỗng nhiên, Nhị công tử Ngụy Chiêu tới.
“Bái kiến mẫu thân, bái kiến trưởng tẩu.” Đầu hắn đội khăn, mặc tụ y, một thân trang phục luyện võ, giơ tay nhấc chân mười phần văn nhã.
“Trọng Minh.” Quách phu nhân thấy hắn, nụ cười từ đáy mắt nổi lên, “Đêm qua mới từ doanh trung trở về, sao thức dậy sớm như vậy?”
“Hàng ngày nhi tử đều theo phụ thân luyện kiến, không buồn ngủ.” Ngụy Chiêu đáp.
Quách phu nhân từ ái kéo tay hắn, hỏi chuyện cuộc sống hàng này, Ngụy Chiêu nhất nhất đáp.
Ta và Ngụy Chiêu thường ngày chỉ gật đầu hành lễ, trường hợp này, ta chỉ có thể đứng một bên, nhìn mẫu tử họ tình thâm.
Quách phu nhân chỉ lo Ngụy Chiêu luyện kiếm hao phí thể lực, hàn huyên một lúc, quay đầu lệnh thị tỳ đi nhà bếp lấy cháo, trong lúc chờ đợi, bỗng nhiên Ngụy Chiêu giương mắt nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ta gật đầu.
Hắn cười một tiếng, đuôi lông mày nhẽ nhướng lên, càng lộ vẻ phong nhã.
Từ trong viện Quách phu nhân đi ra, ta đi ở hành lang, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, thấy Ngụy Chiêu cũng đi ra.
“Trưởng tẩu.” Ngụy Chiêu vái chào, thanh âm ấm áp.
“Nhị thúc.” Ta hoàn lễ, mỉm cười nói, “Nhị thúc đi nơi nào?”
Ngụy Chiêu nói: “Đi doanh trung. Hôm nay phụ thân muốn nhìn binh lính diễn trận. Lệnh ta đi theo.”
Ta gật đầu: “Nhị thúc cực khổ.”
“Không dám nhận.” Ngụy Chiêu nói, khóe môi hơi cong, có chút tương tự với Ngụy Đàm, lại có vẻ nhu hòa, “Nếu so với huynh trưởng, ta còn lâu mới bằng.”
Đuôi lông mày ta khẽ lay động.
Nói về Ngụy Đàm và Ngụy Chiêu, tuy là huynh đệ cùng cha, nhưng trong mắt mọi gười vẫn bất đồng. Ta đã nghe một chút nghị luận, nói Ngụy Đàm làm việc mạnh mẽ vang dội, nói một không hai, trong doanh trung rất có tiếng tăm, còn Ngụy Chiêu đối đãi người ôn hòa ấm áp, lại bao dung lương thiện, rất được sĩ phu Trường An ưu ái. Thái độ Ngụy Giác đối với hai nhi tử cũng suy tính, khi chinh phạt hoặc quốc sự rõ ràng nể trọng Ngụy Đàm, nhưng ra vào thường đưa theo Ngụy Chiêu.
Ta mỉm cười: “Cữu thị vì nước vất vả, phu quân thân là tiểu bối, sao dám chậm trễ.”
Ngụy Chiêu cười nhạt.
“Hôm nay khí trời rất tốt.” Hắn nhìn ra phía ngoài hành lang, “Ung Đô rất đẹp, trưởng tẩu có từng đạp thanh (1)?”
(1) Đạp thanh: Đi chơi trong tiết Thanh Minh.
Ta nói: “Tháng trước đã đi miếu, nhưng chỉ một hai lần.”
“Nguyên thấp đề lục liễu
Khư hữu tán hồng đào.”
Ngụy Chiêu chậm rãi nói, “Ung Đô không tệ.”
Ta ngẩn ra.
Ngụy Chiêu mỉm cười: “Khi ta còn bé, từng có may mắn bái kiến Phó Tư Đồ, thụ giáo chi sơ tấm gương Diệc Dĩ Kì, đến nay đã đọc thuộc lòng.”
Ta nhìn Ngụy Chiêu, trên mặt hắn nhuộm nắng mai nhàn nhạt, mặt mày tỉ mỉ. Ta cẩn thận suy nghĩ, không phải không thừa nhận, mình đối với khuôn mặt tuấn nhã này, quả thật không có nửa điểm ấn tượng.
“Thiếu phu nhân.” Đang lúc này, phía sau truyền đến âm thanh chưởng sự.
Hai người nhìn lại, chỉ thấy ông đang vội vàng đi tới, hành lễ, nói với ta: “Thiếu phu nhân, Đại công tử tiếp khách ở hoa viên, mời phu nhân đi một chuyến.”
Tiếp khách? Trong lòng ta kinh ngạc. Ta quay sang Ngụy Chiêu: “Phu quân cho mời, ta đi trước một bước.”
Ngụy Chiêu mỉm cười thi lễ: “Trưởng tẩu đi thong thả.”
Ốc trach Ngụy phủ từng là phủ đệ của Ung Hầu, trong loạn thế, vương hầu đều thành cặn bã, một nhà Ung Hầu chết trên tay cường đạo. Ngụy Giác vào Ung Đô, nay ốc trạch đã không còn vật gì. Ngụy Giác bài trí nơi đây thành phủ thừa tướng.
Ung Hầu xuất thân hoàng tộc, Hầu Phủ so với nhà quý tộc Trường An mặc dù không thấm vào đâu, nhưng đình viện cũng được coi là tao nhã. Trong hoa viên có cổ thụ, nhiều loại hoa, chân cầu nước chảy, du ngoạn coi như thoải mái.
Ngụy Đàm nói có khách, ta nghĩ là một hai người, ai ngờ đến hoa viên, phát hiện nơi này y quan đông đảo, hẳn là không dưới hai mươi người.
Giữa hoa viên bày ghế ngồi án kỉ, bình phong chắn phía trước, Ngụy Đàm một thân y phục nho nhã, đầu đội trúc quan. Khi ta đến hoa viên, có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của chàng liếc đến.
“Thiếu phu nhân.” Gia nhân đứng ở cửa hành lễ với ta, thanh âm không cao không thấp, vừa lúc bay đến tiệc rượu bên kia.
Thanh âm nói chuyện bỗng dưng im bặt, các tân khách đều nhìn lại đây.
“Phu nhân.” NGụy Đàm đứng dậy, mỉm cười bước đến.
Dưới ánh mắt mọi người, ta bước đến trước mặt Ngụy Đàm, thi lễ: “Phu quân.” Còn chưa hoàn lễ, một đôi tay đã đỡ lấy ta. Giương mắt, thấy Ngụy Đàm thần sắc ấm áp, dưới ánh mặt trời, ngũ quan lạnh lùng ngày thường hiện ra độ cong hoàn hảo.
“Chư công, đây là thê tử Phó thị của ta.” Một tay chàng đỡ ta, quay sang nói với tân khách.
Ta nhìn lại, những khuôn mặt đó lọt vào trong mắt, trong lòng lắp bắp kinh hãi, trừ bỏ vài vị ta chưa từng gặp mặt, đại bộ phận đã từng gặp qua.
“Phu nhân, hôm nay tụ yến đều là kẻ sĩ Trường An. Năm đó Tư Đồ yến nhạc, chư công đã từng là tân khách, không biết phu nhân còn nhớ rõ?” Ngụy Đàm thanh âm ôn nhu nói.
Ta giương mắt, chàng cúi đầu thấp, rất có tư thái của một vị phu quân ôn nhu. Chỉ có góc độ này của ta, mới có thể nhìn thấy ánh mắt kia bình tĩnh và dò xét.
“Lúc đó thϊếp tuổi nhỏ, chỉ nhớ một chút giọng nói và dáng điệu.” Thanh âm ta ôn nhu đáp.
Ngụy Đàm mỉm cười, kéo ta ngồi xuống ghế, nhất nhất giới thiệu toàn bộ kẻ sĩ.
Ta giống mẫu thân, thong dong tao nhã chào hỏi mọi người. Toàn bộ kẻ sĩ đến vái chào, có mấy người vẻ mặt động tình, nhắc tới tình nghĩa với phụ thân ta năm đó.
Ta nghe bọn họ nói, vẫn duy trì phong thái đoan trang tươi cười.
Từ khi Phó thị suy sụp, những người này ta chưa gặp lại, hiện tại trong Ngụy phủ gặp lại khách quý, tư vị trong lòng kỳ diệu khôn tả. Nhưng ta hiểu được, đây chính là giá trị của mình, ta không thích bị lợi dụng, nhưng trong khi chờ đủ lông đủ cánh, ta sẽ làm tròn bổn phận nên làm.
Bọn họ quy thuận Ngụy thị, không hoàn toàn do nhìn mặt mũi ta – trẻ mồ côi của Phó thị.
Đổng Khuông bị gϊếŧ, Sơn Đông quy Ngụy Giác, một nửa thổ địa Trung Nguyên nằm trong lòng bàn tay ông. Cái này đủ khiến cho một số nhân sĩ sinh ra tâm quy thuận. Ngụy Giác có thiên tử, vốn đã danh chính ngôn thuận, hơn nữa có ta, có thể làm cho lý do bọn họ quy thuận càng thêm tinh khiết.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy ta, trọng điểm nói chuyện của bọn họ đang từ đau thương chuyển sang đùa bỡn, bè lũ tranh giành, quốc gia lầm lỡ, nói rằng thương tiếc Phó thị thế nào, Phó thị vẫn vang dội thế nào. Ta thậm chí không biết, năm đó ta mặc áo gai để tang, hát vang tặng phụ huynh bị tra khảo, đã được người quy về “Liệt nữ truyện”.
Những kẻ sĩ này, đã có người râu tóc hoa râm, có người vẫn đang thanh xuân, không ít danh hào ta đã từng nghe qua, chính là lúc trước còn bé, ta cũng không cố gắng nhớ kỹ bọn họ là ai.
Nhưng có một người ngoại lệ.
Công Dương Quế ngồi ở ghế cuối cùng, thứ tử của Công Dương Âu – Ngự Sử đại phu, đây là cái tên duy nhất ta có thể nhớ trong đám tân khách.
Chàng và Nhị huynh bằng tuổi, là hảo hữu của Nhị huynh. Công Dương thị gia thế đại nho (2), cá tính Công Dương Quế lại cương quyết bất tuân, sùng bái hiệp sĩ, là ngoại tộc trong đám quần áo lụa là, đam mê ngũ thạch tán (3) và thoa phấn ở Trường An. Có lễ vì nguyên nhân này, vị Nhị huynh tôn trọng hiệp khách của ta mới giao hảo với chàng, thường thường mời chàng đến phủ tỉ thí kiếm khí.
(2) Đại nho: Nhà thông thái về Nho giáo.
(3) Ngũ thạch tán: Ngũ thạch tán còn gọi là “Hàn thực tán”, là một loại thuốc Đông y, thành phần chủ yếu là thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, thạch lưu hoàng, xích thạch, vốn dùng để trị liệu bệnh thương hàn, sau được cải tạo, trở thành một loại thuốc dẫn cao cấp chuyên cung cấp cho nhân sĩ thượng tầng hưởng dụng. Sau khi dùng loại dược này mặt sẽ đỏ, da thịt trở nên mềm mại, nên mọi người nghĩ đây là thần đan thần dược, có thể trợ giúp cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão, không biết đây là độc dược, trừ bỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, dẫn phát một ít cảm xúc kịch liệt, còn có thể nghiện, ảnh hưởng đến tính cách con người, khi không có dược ăn, tính tình sẽ trở nên rất táo bạo.
Ta và người kia không tính là xa lạ, có vài lần, ta muốn ra chợ chơi, Nhị huynh lại không rảnh, đã nhờ Công Dương Quế đưa ta đi.
Vài năm không gặp, Công Dương Quế đã không còn là thiếu niên khí phách cưỡi ngựa cầm kiếm, bôn tẩu trên phố Trường An năm đó. Bộ dáng hiện tại của chàng rất gầy, rất cao, quai hàm và cằm mọc râu dài, thậm chí rất khinh thường những loại yến tiệc của các gia đình quyền quý. Chỉ có một cái, tựa hồ không đổi – khi chàng nhìn người khác, trong mắt vẫn mang theo vài phần nhuệ khí.
Ta bộ dạng phục tùng, sau khi nghe Ngụy Đàm giới thiệu xong, gọi một tiếng “Công Dương công tử”, sau đó hành lễ. Công Dưỡng Quế cũng không biểu hiện nhiều, hoàn lễ xong, ngồi lại ghế.
Người ta thường nói, vũ phu lỗ mãng không giỏi ăn nói, ta phát hiện lời này không hắn vậy. Ngụy Đàm coi như vũ phu, nhưng ngôn từ không kém. Chàng rất khéo léo dẫn dắt, nhóm kẻ sĩ đã chạy đến đề tài tiên đế năm xưa, Ngụy Đàm nói dăm ba câu, nhắc tới tình hình đương thời, nhóm kẻ sĩ đã vẽ nên thế cục thiên hạ.
Hiện tại, Ngụy Giác đã chiếm lĩnh Tây Lương, kéo dài tới Sơn Đông, mặc dù thiên tử định đô Ung Châu, nhưng thiên hạ vẫn đang chia năm xẻ bảy. Lợi thế mạnh nhất chính là Đàm Hi phương Bắc. Đại bộ phận Hà Nam, Hà Bắc, cùng với U Vân châu quận đều bị chiếm đóng. Trừ lần đó ra, Ngô Chương chiếm đóng Hoài Dương, Lương Sung chiếm đóng Kinh Sở, Vương Mậu chiếm đóng Bách Việt, còn lại là các nhóm tiểu binh tiểu dũng đếm không xuể.
Những người được phụ huynh ta mời dự yến tiệc, kỳ thật không phải hạng tầm thường. Ta ngồi cạnh Ngụy Đàm, nghe bọn họ tranh luận khắp nơi yếu mạnh ra sao, nghị luận việc thảo phạt thế nào. Đang lúc tâm đầu ý hợp, một thanh âm cười lạnh lùng cắt ngang: “Chư công thật nhiệt tình, chớ quên Thừa Tướng mới chinh phạt Đổng Khuông, thuế ruộng Ung Châu gần như trống rỗng. Nếu tiếp tục chiến tranh, chẳng lẽ muốn để trên dưới một trăm châu quận này chết đói?”
Người nói chính là Công Dương Quế.
Trên ghế, tất cả mọi người im lặng, ta nhìn về phía chàng, hơi kinh ngạc,
“Trọng Bình,” một người trung niên ngồi cạnh chàng liếc về phía Ngụy Đàm, hình như có vẻ xấu hổ, cười nói với Công Dương Quế, “Trọng Bình cớ gì nói ra lời ấy, Thừa Tướng chính là người anh minh, không đến nỗi có nạn đói.”
Công Dương Quế nhìn ông, lộ ra vẻ lạnh nhạt, không lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, có người nhắc tới mấy chuyện mới mẻ gần đây ở Ung Đô, đề tài bị rời đi, mọi người lại thân thiện nói chuyện với nhau.
Ngụy Đàm ý cười thản nhiên, nghe bọn họ nói chuyện, rất ít lên tiếng.
Ta thả một quả anh đào vào trong miệng, ánh mắt liếc về ghế cuối.
Tay Công Dương Quế cầm chén, thần sắc trầm mặc. Bỗng nhiên chàng nhìn về phía ta, ánh mắt chạm nhau.
Mặt chàng không chút thay đổi, uống một hơi cạn sạch chén rượu, quay mặt đi.
Tụ yến lần này khách và chủ vô cùng vui vẻ.
Sau, ta để A Nguyên đi hỏi thăm chi tiết về tân khách trong yến tiệc này. Nàng trở về nói cho ta biết, đại bộ phận người trong yến tiệc được Ngụy Giác bổ nhiệm chức quan, chỉ có một người ngoại lệ, chính là Công Dương Quế.
Ta kinh ngạc, A Nguyên nói cho ta biết ngọn nguồn.
Lúc trước, Công Dương Quế đã vào triều làm quan, là Thái Thương Thừa (4). Người nhà chàng không quá vừa lòng với vị trí này, vì thế tộc thúc Công Dương Quế – Thái Phó Thừa (5) Công Dương Hoằng đưa chàng đến yến tiệc ngày ấy, chuẩn bị tiến cử với Ngụy Đàm.
(4) Thái Thương Thừa: Quan trông coi thương khố, kiểu như thủ kho của mình í.
(5) Thái Phó Thừa: Một chức quan thời xưa.
Ta nhớ lại người trung niên ngồi cạnh Công Dương Quế, có lẽ chính là tộc thúc của Công Dương Quế.
Kỳ thật, lời Công Dương Quế tuy mất hứng, nhưng Ngụy Đàm không phản cảm. Sau yến tiệc, Ngụy Giác đã tự mình gặp Công Dương Quế. A Nguyên nói cho ta biết, Ngụy Giác cảm thấy Công Dương Quế là một nhân tài, muốn thu chàng vào dưới trướng, làm quân sư tế rượu hoặc chủ trì sổ sách. Nhưng sứ giả bổ nhiệm còn chưa tới, Công Dương Quế đã đi không dấu vết, ngay cả Thái Thương Thừa cũng không làm.
“Thật sự là quái nhân, đúng không?”A Nguyên một bên giúp ta để ý sợi đay không bị rối, một bên nghi hoặc nói.
Ta cười gật đầu, nhìn con thoi trong tay, lần lượt dệt vải.