Đế Vương Sủng Thần

Chương 1: Mặc kệ là nam hay nữ , đều đã định rồi

Thánh Hoàng Triều.

Trận đại tuyết từ đầu đông tới nay mới ngừng, phóng mắt nhìn lại, khắp núi đồi là một mảnh mờ mịt trắng xóa, trên cây tùng bách cao lớn kết băng thật dày. Gió lạnh băng hàn tận xương vu vu thổi tới, như tiếng quỷ khóc!

Trước mắt một mảnh mê mê mang mang, cảnh vật phía trước dùng mắt thường cơ hồ xem không thấy.

Từng tảng tuyết lớn che phủ trên mặt đất, đồng thời cũng xâm chiếm nóc nhà, ngọn cây để trở thành lãnh thổ của mình.

Mùa Đông —— biểu tượng của thánh khiết.

Nhưng cũng lạnh đến thấu xương!

(gốc: thứ cốt như sương – ý giống rét đến cắt da cắt thịt)

Trên mặt đất ngay cả một sinh vật hoạt động cũng không có, trong gió lạnh tĩnh mịch (gốc: trầm mịch)! Trong cái ngày rét lạnh này, ở vùng đất đã đông cứng lại ẩn ẩn xa xa truyền đến thanh âm những hài tử nhỏ giọng nói chuyện.

Cảnh tượng vừa chuyển, liếc mắt một cái nhìn lại là một phiến trắng xóa, cư nhiên, tại vùng tuyết rơi mịt mờ này, lại hiện ra ánh sáng kim bích huy hoàng (nguy nga lộng lẫy)!

Nơi này có điện phủ kim bích huy hoàng, cũng có đình đài lầu các tinh xảo đặc sắc, mỗi cửa đều có trọng binh canh gác, trời lạnh như thế, thân thể vẫn như cũ có thể đứng thẳng bất động như trước, nếu không phải ở đó còn có thể thấy kia lông mi hơi hơi run rẩy vài cái, mọi người còn tưởng rằng những người này đều đã chết.

Trên đài giới mấy trăm thước đều tích đầy băng, ở nắng sớm hạ, hiện ra khó coi lãnh ý!

Từ đài giới đi vào chính là thư viện hoàng gia!

Đại môn thư viện mới vừa vắng vẻ, lúc này không ngừng hiện ra đám người!

Tinh tế nhìn kỹ, thì ra là một nhóm thiếu niên lớn nhỏ, ai ai cũng một thân hoa phục, trên mặt quý khí tẫn hiển, liếc mắt một cái cũng có thế nhận ra bọn họ đều là con cháu hoàng gia hoặc là quan lại quyền quý!

Một đám hài tử tám chín tuổi lúc này đứng xung quanh một thiến niên trên dưới chín tuổi đang bước ra cửa, mọi người đều mỉm cười lấy lòng thiếu niên bọn họ vây quanh đang xuống đài giới!

Chỉ thấy thiếu niên này ngũ quan tuyệt mỹ, trên người tán ra dã tính sức quyến rũ làm cho người ta khó có thể kháng cự, đôi hắc đồng nho nhỏ của thiếu niên có vài tia thâm trầm, cả người tà tứ vô cùng! Một cái thiếu niên chín tuổi bị phần đông tiểu hài tử tiền hô hậu ủng còn có thể bảo trì vẻ mặt lãnh mạc, bất động như núi, lão khí hoành thu bộ dáng đủ để một loại vương giả phong phạm ở bên trong ẩn ẩn dần hiện ra.

Lúc mọi người cho rằng hắn hội hướng phía trước mà đi, hắn bỗng nhiên đổi đường.

“Thái tử điện hạ, hôm nay ngài không đi bắn tên ư?” Một cái thiếu niên mười tuổi ăn mặc đẹp đẽ quý giá cẩn thận nghiêng cái đầu nho nhỏ hỏi, xung quanh hắn là mười mấy hài tử cùng lứa. Một đám hài tử nghe được hắn mở miệng, cũng lập tức đều đem tầm mắt đầu hướng về thiếu niên kia.

Thiếu niên được gọi là thái tử điện hạ lạnh lùng dừng lại bước chân nhỏ! Bọn tiểu hài tử thấy thái tử điện hạ dừng lại, trông mong nhìn thái tử điện hạ của bọn họ, cảm thấy bất ổn trong lòng.

Đừng cho rằng đây là những tiểu thí hài không hiểu chuyện, nhưng hài tử này đều sinh tồn ở bên trong hoàng thất hoặc là nhân vật quan trong, tuổi còn nhỏ đã muốn hiểu được rất nhiều việc tranh quyền đoạt lợi, thiếu niên trước mắt chính là con trai duy nhất của đương kim hoàng đế cũng chính là thái tử điện hạ, đại nhân bọn họ khẳng định hội giáo dục con cái làm thế nào để chiếm được cảm tình của thái tử một quốc gia, nói qua nói lại, không hề kém bình thường đại nhân lục đυ.c với nhau! Khả năng quan sát sắc mắt đều được học từ nhỏ, tâm cơ cũng so với tiểu hài tử bình thường càng thêm thâm trầm.

“Các ngươi đều lui đi, hôm nay phụ hoàng tìm bản thái tử có việc…” Nhìn đám con em quan lại trước mặt, trên khuôn mặt có chút lãnh tuấn của thiếu niên hiện ra thần sắc không kiên nhẫn.

Mọi người mặc dù đều là tiểu hài tử, nhưng thấy thần sắc không kiên nhẫn của thái tử điện hạ như thế rõ ràng, ai cũng không dám lên tiếng, lời muốn nói đều thu lại trong miệng.

Cũng đúng lúc này, một thiếu niên nho nhỏ nghênh diện mà đến hấp dẫn mọi người ánh mắt, bao gồm thái tử điện hạ đã muốn đi xa kia.

Đám hài tử toàn bộ ngừng lại, đều nhìn không chớp mắt thiếu niên đứng dưới đài giới phủ tuyết, một thân áo trắng như cùng tuyết tướng dung, trên măt thiếu niên là nét cười nhẹ nhàng. Phía sau hắn là một tên quan văn còn gắt gao theo sau, một lớn một nhỏ hướng phía bọn tiểu hài tử mà đến.

Càng ngày càng gần, đợi mọi người thấy rõ ràng dung mạo của thiếu niên nho nhỏ kia, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh!

Da thịt trong suốt tuyết trắng, mỹ mạo kinh thế hãi tục so với kia thái tử điện hạ còn muốn hơn hẳn vài phần! Thần thái tú dị (thanh tú một cách dị thường), châu minh ngọc nhuận, một đôi mặc ngọc con ngươi tỏa sáng (gốc: sán nhiên sinh huy), giống như ở trong đó có một loại hắc lượng hút người vào trong đó!

Rõ ràng là một mảnh thế giới rét băng tuyết lạnh, đám hài tử này lại đột nhiên cảm thấy xuân về hoa nở, trong phiến hàn băng này bỗng nhiên như có ánh nắng mặt trời tháng ba!

Ánh mắt như lưu ly thản nhiên đảo quanh, giống như có một tầng vụ sa che lại (vụ: sương, sa: cát)! Bộ dáng bốn năm tuổi đã mỹ mạo kinh thiên như vậy, vậy trưởng thành còn phải …?

Sự hoàn mỹ của hắn làm mọi người líu lưỡi!

Tiểu thiếu niên khẽ mỉm cười về phía mọi người, nhất thời cảm thấy như tháng ba mùa xuân mới lướt qua!

Bọn hài tử đều sững sờ tại chỗ, bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của thiếu niên nho nhỏ này, miệng đang há to cả kinh tức khắc một câu cũng không nói nên lời, vì sử xuất hiện của hắn, trong không khí có chút vi diệu biến hóa!

Thái tử điện hạ nhìn tiểu thiếu niên như thần tiên kia, trên khuôn mặt lãnh mạc nhỏ nhắn cũng xuất hiện tươi cười ấm áp chưa từng có!

Bước chân nhỏ chạy tới, cười mị mị nhìn tiểu thiếu niên kia, dị thường ôn nhu nói: “Ngươi tên là gì? Tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi!” Có lẽ ngay cả hắn cũng không phát hiện, khi đối mặt tiểu thiếu niên như thần tiên kia, ngay cả “Bản thái tử” xưng hô cũng bị hắn vứt đi một cách tự nhiên.

“Vân Thiển, ta tên là Vân Thiển!” Tiểu thiếu niên mỉm cười, như gió xuân thổi qua cỏ xanh, từ nay về sau, cái tên này trở thành toàn bộ mọi thứ của người kia!

Mọi người đều biết tính tình thái tử điện hạ luôn luôn cực lạnh, cũng không thích nói chuyện, nay thái tử điện hạ bình thường không để ai vào mắt lại đối đãi ôn nhu với tiểu thiếu niên kia, đám tiểu hài tử vọng phong khởi thuyền (ý nói muốn nương theo bạn này để lấy lòng bạn thái tử) đều mỉm cười xông tới, hỏi đông một câu hỏi tây một câu! Rốt cuộc vẫn là hài tử, nhìn thấy tiểu đệ đệ như thiên thần này trong lòng vẫn không nhịn được hiếu kỳ bốn phía nổi lên!

Bọn trẻ vây quanh tiểu Vân Thiển, tò mò đánh giá hắn, thất chủy bát thiệt (nguyên đám hỏi cùng lúc) nói: “Vân Thiển, ngươi mấy tuổi ?”

“Tại sao bộ dạng của ngươi xinh đẹp như vậy?”

“Tại sao ngươi đến đây?”

“Ngươi là từ đâu đến?”

“…”

Đối mặt trường hợp hỗn loạn như vậy, Vân Thiển nhất nhất mỉm cười như gió xuân trả lời, không hề khó chịu chậm rãi trả lời vấn đề mọi người.

“Ta lớn lên như vậy là cha mẹ cho, Vân Thiển không thể quyết định. Ta là đến đây đi đọc…” Ánh mắt mỉm cười nhìn về phía mỗi người, vừa quay đầu lại, vừa vặn đối diện một đôi mắt đen thâm thúy trầm lãnh, Vân Thiển sửng sốt! Khẽ mỉm cười về phía đôi mắt đen kia.

Lãnh sắc con ngươi thấy Vân Thiển hồi xoay người lại nhìn mình, con ngươi lạnh lùng kia liền nhu hòa, nhoẻn miệng cười, từ đầu đến cuối cũng không thua so với tiểu Vân Thiển, cũng là vẻ đẹp hấp dẫn ánh mắt! Chính là cùng cái loại thanh nhã trên người tiểu Vân Thiển bất đồng, vẻ đẹp trên người hắn tỏa ra là vẻ đẹp tà mỹ!

“Ta tên là Cô Độc Úy, ngươi là người có bộ dạng xinh đẹp nhất mà ta thấy, sau này lớn lên ta muốn cưới ngươi!” Thái tử Cô Độc Úy nhất ngữ kinh người!

Tiểu Vân Thiển lại là sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng nhiễm một tia cười, đôi mắt đen lạnh nhạt như gió nhìn Cô Độc Úy hồi lâu, “Ta là nam hài từ, nương nói qua, hai cái nam hài tử không thể trở thành vợ chồng …” Trong giọng nói trẻ con mang theo chút ý cười.

“Ta mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, sau này lớn lên ta muốn cưới ngươi!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cô Độc Úy hiện ra vẻ nghiêm túc không giống như đang nói giỡn, thật nghiêm túc nhìn lại đôi mắt đen kia, cảnh tượng này có chút buồn cười!

Thấy thái tử nói lời không theo luân thường đạo lí một cách thật tình, mọi người đều ngây ra.

“Thái tử điện hạ, bên ngoài này lạnh lẽo, không bằng theo thần tiến vào trong điện!” Quan viên kia cũng chỉ cười cười mà cho qua, vẫn không đem lời nói tiểu hài tử trong lúc vui đùa nói ra của Cô Độc Úy để ở trong lòng.

Bất quá là một cái tiểu hài tử chưa đến mười tuổi, ai cũng sẽ không để trong lòng, huống chi đối phương lại là thái tử điện hạ duy nhất của Thánh Triều, loại sự tình này như thế nào cũng sẽ không phát sinh ở trên người hắn.

“Đưa tay cho ta, ta mang ngươi đi gặp phụ hoàng, mẫu hậu!” Cô Độc Úy vẻ mặt ôn hòa, hắn tuổi còn nhỏ cũng đồng dạng tuấn mỹ nhất tuyệt, nụ cười ôn hòa cũng hấp dẫn tâm thần tiểu Vân Thiển, khẽ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nửa mặt nghiêng yên tĩnh của Cô Độc Úy, trong đồng tử đều là tìm tòi nghiên cứu.

Tay nhỏ bé trắng bóc ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay ôn hòa so với tay hắn lớn hơn rất nhiều, “Vì sao?” Tiểu Vân Thiển nghiêng tiểu đầu hỏi, bộ dáng kia làm trong lòng Cô Độc Úy hơi ngứa, nụ cười trên mặt càng đậm.

Mọi người đều khó hiểu, nhìn hai tiểu thiếu niên hiển nhiên nhất thời không rõ vì sao Cô Độc Úy nhìn trúng cái tên Vân Thiển trên dưới bốn năm tuổi, đám tiểu hài tử này đều là người thông minh số một số hai trong Thánh Triều, nhưng không rõ cử động này của Cô Độc Úy mang ý tứ hàm xúc gì. Nghĩ lại bọn họ mấy năm nay làm bạn bên người thái tử điện hạ lâu như vậy, đều không được thái tử điện hạ coi trọng, không nghĩ tới tiểu Vân Thiển lớn lên kinh người này lại là người đầu tiên chiếm được ưu ái của thái tử điện hạ, nói thế bọn hắn làm sao mà chịu được.

Cho nên khi tiểu Vân Thiển chiếm được đặc thù đối đãi của thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người, cũng đồng thời nhận đến oán hận của con em quan thần!

“Cầu phụ hoàng ban ngươi cho ta!” Cô Độc Úy quay đầu cười với hắn, cực kỳ giống dắt con dâu đi gặp cha mẹ chồng!

Vân Thiển cũng chỉ cười hì hì, trong đôi mắt đen cũng không có bao nhiêu biến hóa, chẳng qua ánh mắt xinh đẹp mở to ngẩng lên nhìn thiếu niên cùng đứng bên cạnh hắn, cười thần bí cũng không nói gì thêm.

“Thái tử điện hạ, không thể như thế…” Quan viên phía sau kêu lên bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ thái tử điện hạ này quá mức hồ đồ, loại sự tình này làm sao có thể xin chỉ thị của hoàng đế, quả nhiên vẫn là tiểu thí hài không hiểu chuyện.

“Lớn mật! Ngươi muốn ngăn trở bản thái tử sao” Tiểu Cô Độc Úy khi nghiêm mặt lại cũng có một phen uy nghiêm ở bên trong, một tiểu thí hài vẻ mặt lãnh khốc chống lại một cái đại nhân so với chính mình cao lớn rất nhiều, cảnh này có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ .

Quan viên nghe vậy, quýnh lên, cúi đầu xuông, “Thái tử điện hạ, thần không dám!” Đối diện với thái tử điện hạ lãnh khốc, quan viên cung kính khom người xuống.

“Hừ, tin tưởng ngươi cũng không dám, Vân Thiển, chúng ta đi!” Nói xong liền kéo Vân Thiển với ý cười trên mặt, sãi bướcc có chút gấp vội, lực đạo cầm tay Vân Thiển lại tăng thêm, rước lấy người phía sau khẽ nhíu mày, nhưng ý cười trên vẻ mặt vẫn không mất đi.

Quan viên cười khổ, đuổi kịp thái tử điện hạ đang hồ nháo kia, mang tiểu Vân Thiển vào cung học tập có phải hay không là sai?

Chúng tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, khôn khéo gương mặt hiện ra một chút bất khả tư nghị, một đường chạy chậm đuổi theo!

Hai cái tuấn mỹ thiếu niên một cao một thấp nắm tay giẫm trên băng tuyết, được mọi người hộ tống vào đại điện môn.