Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 54-2: Chúng ta như này có tính là ᐯụиɠ Ŧяộm không (2)

Editor: tu tai

Sau khi Cố Hạo Thần và Lâm Tĩnh Hảo vừa đi được một lát, thì có một người phụ nữ xinh đẹp đi giày cao gót cao 10 phân bước tới, bước đi của cô uyển chuyển, dáng người lả lướt, lúc đang bước đi nhẹ nhàng có từng làn gió thơm tỏa ra, khi bóng của cô ấy che đi ánh sáng của Tiêu Vân Đào thì anh ngẩng đầu lên, cười yếu ớt, thì ra là người quen vừa nhìn thấy.

Cô gái trước mắt xinh đẹp không gì sánh được như lúc ban đầu, mắt phượng chau lên, tròng mắt như nước, môi đỏ mọng đầy đặn thoa son nước lóng lánh, như trái dâu tây đầy mê người, làm cho đàn ông chỉ muốn một ngụm nuốt vào. Tóc quăn mềm mại xõa trước ngực đầy phong tình, mỗi một sợi tóc đều tỏa ra lực hút nóng bỏng. Đuôi tóc khẽ che giấu cảnh xuân nơi rãnh sâu của bộ ngực, một bộ váy quây bó sát màu lửa đỏ bao chặt lấy đường cong bốc lửa của cô.

Tiêu Vân Đào lặng lẽ quan sát báu vật của thế gian này, bên môi mỏng cong lên nụ cười tà mị, cũng không biến sắc.

" Vân Đào, không mời người bạn cũ là em uống ly cà phê sao?"Người tới chính là người quen cũ của Tiêu Vân Đào, bạn gái cũ trong trường Trịnh Huệ Nhã, hôm nay cô cực kỳ lóng lánh mê người, hương thơm mê người trên cơ thể cô đoạt lấy không khí trong hơi thở của anh, " cứ để em đứng như vậy có phải rất mất phong độ đấng mày râu hay không?"

" a, thật xin lỗi, chủ yếu là vì em quá mê người, khiến anh nhìn mà quên cả hít thở." Miệng của Tiêu Vân Đào này đúng là lừa gạt chết người không đền mạng, đúng là tính phong lưu không thay đổi.

Mà không có người phụ nữ nào không thích được đàn ông ca ngợi, cho nên điều này vẫn rất dùng được với Trịnh Huệ Nhã như cũ. Cô cười nhẹ một cái, như hoa hồng kiều diễm, tầng tầng nở rộ.

" Ngồi đi, cà phê thì anh vẫn mời được." Tiêu Vân Đào đưa tay chỉ vào chỗ trống đối diện anh.

Trịnh Huệ Nhã thấy được trên bàn có nước trái cây cùng nước chưa uống hết, lông mi thật dài nâng lên, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi anh ngồi với Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần?"

Cô chỉ nhàn nhạt quét qua một cái, không có nhìn kỹ.

" Phải. Là bọn họ." Cả người Tiêu Vân Đào khẽ dựa vào lưng ghế sofa, hai chân thon daì chắc khỏe gác lên nhau, tư thái ưu nhã tùy ý, lại mang theo vẻ mị hoặc hấp dẫn người.

" Tĩnh Hảo

và Cố Thiếu ở bên nhau?"Trịnh Huệ Nhã nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt túi xách màu đỏ đang cầm trong tay lên bàn, " Thật ra thì bọn họ rất xứng đôi."

" Bọn họ nên ở bên nhau lâu rồi." Ngón tay thon dài của Tieu Vân Đào cong lên một cái, liền móc vào quai ly cà phê, bưng ly cà phê đưa lên khóe miệng, " Cao Minh Tông đã chiếm đoạt vị trí bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo nhiều năm như vậy, cũng nên kết thúc quan hệ như vậy, để A Thần được an ủi cùng hạnh phúc."

" Chuyện tình cảm chính là khó đoán như vậy. Em cũng hi vọng cô ấy hạnh phúc. Chẳng qua Tĩnh Hảo và Cố thiếu ở bên nhau, em cũng không lo lắng cô ấy sẽ không tìm thấy lối ra khỏi bóng ma trong tình cảm với Cao Minh Tông." Trịnh Huệ Nhã nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi dư quang đấy mắt quét qua gương mặt tuấn mĩ đầy tà mị của Tiêu Vân Đào, muốn tìm đến một tia khác thường, bởi vì lúc ban đầu tình cảm của bọn họ cũng là đến nhanh, mà đi cũng nhanh, nhanh đến mức cô cảm thấy thời gian yêu đương ở bên cạnh anh đó giống như là một giấc mộng, tỉnh mộng, giữa bọn họ giống như không xảy ra cái gì.

Ngày cô và Tiêu Vân Đào yêu nhau, anh đối với cô rất sủng ái, vứt bỏ thiên kim tiểu thư họ Trịnh, mặt cũng không đổi sắc, cô muốn cái gì anh cho cô cái đó. Thật sự là người bạn trai rất rộng rãi rất ưu tú. Cho tới bây giờ cô vẫn rất hoải niệm sự sủng ái mà anh cho cô.

" Có A Thần ở đây, Cao Minh Tông là cái thá gì, chỉ là một tên cặn bạ đê tiện, không có gì đáng giá nhớ nhung."Tiêu Vân Đào hoàn toàn không đem Cao Minh Tông để ở trong mắt, xì mũi coi thường.

" Đúng vậy, Cao Minh Tông đâu có ưu tú bằng đại thếu gia nhà họ Tiêu có phải không?" Trịnh Huệ Nhã nhẹ nhàng nịnh bợ, " Khiến cho những thiếu nữ đều nhớ mãi không quên đối với anh."

" Thật sao? Thật là quá khen."Tiêu Vân Đào khẽ nhíu mày, sau đó khéo léo dời đi đề tài, " Em đang thảo luận với khách hàng ở đây sao?"

"Phải."Trịnh Huệ Nhã gật đầu, ưu nhã khẽ nhấp một ngụm cà phê, mùi thơm tinh khiết và nồng nặc lập tức tràn đầy răng môi, " Từ lần tiệc sinh nhật của Tĩnh Hảo đến giờ cũng khá lâu rồi chúng ta không gặp. Có thể gặp lại anh ở đây thật bất ngời."

" Cái này có thể lý giải, công việc của mọi người đều rất bận rộn. Đương nhiên có rất ít cơ hội để gặp nhau."Đôi mắt sâu và đen của Tiêu Vân Đào lóe lóe.

" Nếu chúng ta đã khó có cơ hội gặp nhau, vậy đi quán bar uống ly rượu. Ngồi uống cà phê thật quá không có ý tứ."Trịnh Huệ Nhã đề nghị.

" Hôm nay thì không đi được. Hôm nay mẹ tôi nấu canh chờ tôi về uống nhiều mấy chén, cho nên đành hẹn hôm khác thôi."Đương nhiên Tiêu Vân Đào phải về nhà, vào thời điểm đặc biệt này anh phải quan tâm đến mẹ nhiều hơn, " thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây."Tiêu Vân Đào móc ví trong túi áo vest ra, rút tiền ra đặt trên bàn, " Em cứ từ từ thưởng thức. Lần sau gặp."

" Lần sau gặp." Trong đôi mắt xinh đẹp của Trịnh Huệ Nhã lóe qua một tia mất mác, nhưng vẫn cười phất tay với anh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao to của anh, trong mắt hiện lên lưu luyến.

Mà bên này Cố Hạo Thần đã đưa Lâm Tĩnh Hảo về đến chung cư, vẫn dừng ở cách chung cư 20m như cũ. Không được đến gần. Cố Hạo Thần cũng đồng ý: " Có thể không tới gần, nhưng phải cho anh chút an ủi chứ."

" an ủi......"Lâm Tĩnh Hảo cắn cắn môi, đang tự hỏi lấy cái gì an ủi tâm hồn bị thương của anh.

Còn chưa nghĩ xong, cô đã cảm thấy bên hông bị một vòng tay mạnh mẽ giữ lấy, dùng sức kéo vào, cơ thể của cô liền nghiêng về phía trước rơi vào trong ngực của anh. Gương mặt tuấn tú của anh đang ở gần trong gang tấc, nụ cười trong mắt như một ngôi sao sáng, hơi thở nam tính của đàn ông phun lên da thịt mịn màng của cô. Sau đó anh nâng một tay lên giữ lấy cằm của cô nhấc lên, cánh môi liền chiếm hữu lấy đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn này tới nồng tới liệt, giống như là rượu mạnh, làm hai người đều say. Sau khi anh hôn môi của cô liền mở hàm răng của cô ra, lưỡi dài quấn quanh cái lưỡi của cô, cùng nhau nhảy múa.

Cô bị anh ôm chặt vào trong ngực không cách nào nhúc nhích, đầu óc đã bị nụ hôn cuồng nhiệt này của anh mê hoặc, chỉ có thể đi trầm luân theo nụ hôn của anh, hưởng thụ niềm vui vẻ này. Hô hấp bị chiếm đoạt, đại não thiếu dưỡng khí, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Vốn là cơ thể hơi căng thẳng dưới kỹ thuật hôn cao siêu của anh đã trở nên mềm mại. Nụ hôn của anh trong nháy mắt làm cho cô có cảm giác muốn ngất xỉu. Cái loại cảm giác làm cho không người nào có thể nói truyền từ đại não đến tứ chi.....

Khi không khí trong sạch lại tràn vào phế phủ lần nữa, Lâm Tĩnh Hảo tham lam hô hấp, l*иg ngực bởi vì thở gấp mà phập phồng liên tục. Hơi thở của cô vẫn hỗn độn như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn

sau nụ hôn cuồng nhiệt đã hiện lên màu mây hồng mê người, đôi môi đỏ mọng bị anh giày vò khiến sắc màu trở nên trơn mềm, đầy đặn yêu kiều như trái lựu đỏ.

" Thích cảm giác như thế sao?" Vẻ mặt Cố Hạo Thần dịu dàng như ngọc, sáng lên trong bóng đêm nơi này, ngón tay thon dài mơn trớn mép tóc khẽ ướt mồ hôi

của cô.

" Cố Hạo Thần, anh làm gì thế?" Lâm Tĩnh Hảo lấy tay anh đang lau trán cô xuống giữ trong lòng bàn tay, " Em...... Em phải về."

" Tĩnh Hảo." Cố Hạo Thần nhẹ híp tròng mắt đen như mực, khóe miệng khẽ nhếch, " Em nói chúng ta có giống như đang vụиɠ ŧяộʍ hay không?"

" Vụиɠ ŧяộʍ?"Lâm Tĩnh Hảo tiêu hóa hai chữ quan trọng này.

" Không giống sao? Mỗi ngày anh đưa em về đều ở chỗ này làm chuyện xấu." Cố Hạo Thần chống lại đôi mắt sáng trong của cô, trở tay nắm ngón tay của cô đưa đến bên môi, tinh tế hôn lên trên đó, " Thì ra Tĩnh Hảo thích loại cảm giác này?"

" Cố Hạo Thần, anh nói bậy, em đâu có thích cảm giác như vậy."Lâm Tĩnh Hảo muốn rút ngón tay khỏi miệng của anh, lại bị anh cắn thật chặt đầu ngón tay, đầu lưỡi vẫn còn liếʍ quanh đầu ngón tay, khuấy động lên một cảm giác tốt đẹp.

" Vậy thì quang minh chính đại dẫn anh về đi." Cố Hạo Thần lại đang dụ hoặc Lâm Tĩnh Hảo cho chính danh, " Nếu không một ngày nào đó thật sự bị chú dì phát hiện, thì chúng ta sẽ thật sự mang danh vụиɠ ŧяộʍ rồi. Tĩnh Hảo, em cảm thấy thế nào?"

Lâm Tĩnh Hảo khẽ cắn môi, cảm thấy Cố Hạo Thần nói rất đúng, cõi đời này không có chuyện giữ bí mật vĩnh viễn. Ngộ nhỡ ngày nào đó thật sự bị cha mẹ em gái bắt gặp, thì cô đúng là nhảy xuống sông Hoàng cũng rửa không sạch. Nhưng nếu thật sự đưa Cố Hạo Thần về nhà, ba mẹ có thể bị dọa hay không. Tấm hình cô và anh hôn nhau...... Chính là Cố Hạo Thần hại cô bị Cao Minh Tông hiểu lầm. Nếu ba mẹ nhìn thấy anh nhất định sẽ rất tức giận? Thật là nhức đầu!

-----D=D=IEN==DAA=NN=L=E=Q=U=U=U=Y=Y=D=D=O=N----

" Không cần quá vội." Cố Hạo Thần thấy lông mày của cô cũng nhăn lại với nhau, dáng vẻ rất là rối rắm, đưa tay vuốt lên nếp gấp nơi mi tâm của cô, " Anh hi vong những lúc ở bên em thì em đều thấy vui vẻ, hơn nữa cau mày cũng không đẹp."

" Không cần quá vội là vội ở mức nào?"Lâm Tĩnh Hảo giãn mi tâm, muốn biết ranh giới cuối cũng của anh.

" Anh còn có thể chờ thêm một hai ngày." Cố Hạo Thần buông lỏng ngón tay của cô ra, " Anh sẽ phải về thăm nhà cùng mẹ, cho nên em có thể suy nghĩ thật kỹ, anh hi vọng sau khi anh trở lại sẽ được chào đón bằng tin tức tốt của em."

" Thăm nhà? Anh phải đi?"Lâm Tĩnh Hảo bất ngờ lại thêm mất mác, điều này ý nghĩa hai ngày không được gặp anh.

" ừ, trở về ăn bữa cơm với ông bà nội anh." Cố Hạo Thần buông cô ra, " trở lại mang quà cho em."

" Vậy trên đường cẩn thận."Lâm Tĩnh Hảo tạm biệt với anh.

Cánh tay dài của Cố Hạo Thần đưa ra ngoài cửa sổ xe ôm cổ Lâm Tĩnh Hảo, kéo đầu cô xuống, không tha đặt một nụ hôn lên trán cô. Sau đó liền vội vàng buông ra.

Bởi vì là Chủ nhật

, Lâm Tĩnh Hảo cũng ngủ nướng một hôm, ngủ thẳng tới chín giờ mới thứ dậy. Mẹ cô đã chuẩn bị xong đồ ăn từ lâu. Cô nhanh chóng rửa mặt sau đó tới phòng ngủ của em gái Lâm Tĩnh Thu: " Thu Nhi, mau dậy đi, chúng ta ăn cơm xong thì lên phố mua cho em mấy bộ quần áo, ngươi đi tìm việc làm cũng dễ để lại cho người khác một ấn tượng tốt."

" Biết rồi, chị."Từ trong phòng truyền đến giọng nói lười biếng của em ấy.

Lâm Tĩnh Hảo đến bàn ăn ngồi xuống ăn bữa sáng, mà Thu Vân đang giặt quần áo: " Mẹ, cùng đi dạo phố với chúng con đi. Con cũng muốn mua cho mẹ mấy bộ quần áo."

" Mẹ không đi đâu. Các con đi đi, trong nhà còn phải dọn dẹp."Thu Vân không muốn ra khỏi cửa, " Huống chi mẹ có quần áo mặc rồi, lần sau lại đi."

Lâm Tĩnh Hảo cũng không kiên trì nữa, ăn cơm xong liền cùng Lâm Tĩnh thu đi dạo phố. Thời tiết càng ngày càng nóng, đi dạo chưa được một lát Lâm Tĩnh thu đã kêu nóng: " Chị, em đi mua nước đá uống, chị muốn cái gì."

" Cái gì cũng được."Lâm Tĩnh Hảo không chọn.

Hai người đều đang cầm một ly coca ướp lạnh đi đến trung tâm thương mại náo nhiệt nhất, Lâm Tĩnh Thu xem một vài bộ quần áo đều không thích lắm. Cho đến khi đi tới một loạt cửa hàng thời trang hàng hiệu, hai con mắt Lâm Tĩnh Thu lập tức tỏa sáng, quần áo đẹp đẽ cùng màu sắc bên trong hấp dẫn ánh mắt của cô.

" Chị, quần áo trong cửa hàng này thật xinh đẹp, chúng ta đi xem một chút."Lâm Tĩnh Thu dùng cánh tay đυ.ng đυ.ng Lâm Tĩnh Hảo.

" Được."Lâm Tĩnh Hảo gật đầu, chỉ cần em gái thích là được.

Hai người đẩy cửa đi vào, liền có một nhân viên nữa mặc đồng phục chất lượng tốt tiến lên chào đón, Lâm Tĩnh Thu thì đã chạy đến mắc áo phía trước lật xem rồi.

" Thưa cô, nước uống của cô." Cô nhân viên phục vụ nhắc nhở Lâm Tĩnh Thu, chỉ sợ cô làm hắt nước uống vào quần áo.

" Thu Nhi, chị cầm giúp em, em xem xem có gì em thích thì đi thử đi."Lâm Tĩnh Hảo nhận lấy nước uống của Lâm Tĩnh Thu cầm trong tay, sau đó ở sau lưng Lâm Tĩnh Thu tham khảo thêm cho cô.

Lâm Tĩnh Thu chọn một cái váy liền thân hoa nhỏ phóng khoáng, thiết kế đơn giản, có thể phơi bày vẻ thanh xuân của một cô gái trưởng thành. Cô mặc thử một chút, rất vừa người, màu sắc rực rỡ nhưng không tục khí, cộng thêm cô buộc tóc đuổi ngựa, trông cô càng thêm đầy tươi trẻ.

Lâm Tĩnh Thu xoay người một cái trước gương, cẩn thận xem xét: " Chị, cái này như thế nào?"

" Rất tôn lên khí chất của em."Lâm Tĩnh Hảo tán thưởng, ánh mắt

của em gái đúng là không tệ, " Thích thì chị sẽ mua."

" Cám ơn chị, em đi đổi lại."Lâm Tĩnh Thu tươi cười rạng rỡ. Sau đó cô thay lại bộ quần áo của mình, cô nhân viên phục vụ nói: " Thưa cô, cô mặc nhìn rất đẹp, nếu cô thích thì tôi sẽ bọc lại giúp cô.

"Tôi còn muốn đến nơi khác xem một chút." Lâm Tĩnh Thu cười nói, sau đó nhận lấy đồ uống từ trên tay Lâm Tĩnh Hảo.

Lâm Tĩnh Hảo cũng không hiểu sao em gái lại thay đổi chủ ý, lôi kéo Lâm Tĩnh Thu sang một bên, cô còn chưa mở lời hỏi Lâm Tĩnh Thu đã nói ra nguyên nhân đổi ý rồi: "Chị, mới vừa rồi ở trong phòng thay quần áo em nhìn mác của nó một cái, bộ váy này quá đắt, những hơn mấy tháng tiền lương của chị. Hay là thôi đi."

"Chị có tiết kiệm được ít tiền, em không phải cần phải lo lắng, lần này công ty của chị có một cuộc t hi thiết kế, chỉ cần thắng được, còn có mấy vạn

tiền thưởng nữa đấy." Lâm Tĩnh Hảo vỗ vỗ tay của em gái, "Em cũng đừng khách khí với chị."

"Chị, thật sự thôi đi." Lâm Tĩnh Thu còn chưa từng mặc quần áo đắt như vậy, "Một bộ váy mà thôi, không cần thiết."

Cô nhân viên phục vụ thấy các cô không có động tĩnh liền nói: "Chiếc váy này có lấy nữa không?"

Vừa lúc đó từ bên trong trong phòng thay quần áo một cô gái quyến rũ đi ra, vẻ mặt cao ngạo: "Lâm Tĩnh Hảo, không có tiền mua quần áo ở đây cũng không cần đi vào mất mặt xấu hổ không phải sao?"

-=-=-=-=-=-=-=DIIEENNDANLLEQUUYDOON-=-=-=-=-=-=-=

"Người nào mất mặt xấu hổ? Nói chuyện hãy biết tôn trọng người khác một chút, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu." Lâm Tĩnh Thu nghe nói như thế, tức giận không chịu được.

"Thu Nhi, đây là cấp trên của chị, cô Ngô Lệ Tinh là nhân tài trong công ty của chị." Lâm Tĩnh Hảo lại không hề tức giận, khóe môi còn giơ lên nụ cười thản nhiên, "Cô Ngô, Thu Nhi không hiểu chuyện, khó tránh khỏi sẽ nói lung tung, cô cũng không cần chấp nhặt với em ấy. Hơn nữa tôi cũng chỉ là tầng lớp tiền lương bình thường, dĩ nhiên so ra kém cô Ngô Tài Đại Khí Thô đây rồi."

"Hừ!" Ngô Lệ Tinh vẻ mặt Lãnh Ngạo, hàn toàn không đem Lâm Tĩnh Hảo để ở trong mắt, "Vậy cô đi vào chính là tự rước lấy nhục, cô cho rằng chút tiền lương kia của cô có thể mua được một bộ quần áo ở đây sao? Nhanh chóng cút ra ngoài đừng ảnh hưởng chuyện làm ăn của người khác."

"Tôi muốn xem là ai làm trở ngại làm ăn của người khác?" Âm thanh này sao lại quen thuộc như vậy.

Lâm Tĩnh Hảo quay nhìn ra phía cửa, Tiêu Vân Đào tươi cười bước vào, giữa hai lông mày anh khí bức người. Ngô Lệ Tinh tự nhiên cũng nhận ra Tiêu Vân Đào, mặt lạnh lập tức chuyển thành nóng, tiến lên cười duyên: "Thì ra là Tiếu thiếu, sao lại có thời gian rảnh mà tới đây vậy?"

"Tôi tới đây có quan hệ gì với cô, chẳng lẽ còn phải lấy được sự phê chuẩn của cô sao?" Tiêu Vân Đào tuyệt không hề cho Ngô Lệ Tinh thể diện, lời nói cay nghiệt, lập tức khiến cho khuôn mặt tươi cười của Ngô Lệ Tinh

cương cứng ở trên mặt.

"Tĩnh Hảo, em cũng ở đây sao?" Tiêu Vân Đào quay đầu vẻ mặt thân thiện nhiệt tình đối với Lâm Tĩnh Hảo, "Đây là em gái của em? Lớn lên đúng là hoạt bát dễ thương."

"Chị, anh ấy là ai vậy? " Lâm Tĩnh Thu cùng bước tới, cẩn thận quan sát Tiêu Vân Đào tươi cười rạng rỡ, anh tuấn bất phàm trước mắt, đôi mắt hoa đào hấp dẫn thật sự là làm cho người ta rất trầm luân.

"Anh ấy là bạn học thời đại học của chị --" Lâm Tĩnh Hảo vẫn chưa nói hết liền bị Tiêu Vân Đào cắt ngang rồi, phong thái ưu nhã tự giới thiệu, "Anh là Tiêu Vân Đào."

"Em là Lâm Tĩnh Thu."

Ngô Lệ Tinh thấy bọn họ thân thiện giới thiệu lẫn nhau, mà cô lại bị Tiêu Vân Đào hoàn toàn bỏ qua thì trong lòng xông lên một nỗi tức giận không tên. Thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô, hận đến mức cô phải nghiến răng, sắc mặt âm trầm. Cô vẫn cố gắng diơ lên khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt nói: "Tiêu thiếu, anh lạnh nhạt với người ta như vậy, người ta sẽ tức giận."

"Cô nói người ta tốt nhất là bị chọc tức chết đi, tránh cho cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt giống như con ruồi vậy, nhìn khiến người khác phiền lòng, cô Ngô, cô nói có đúng không?" Tiêu Vân Đào mới không ăn một dáng vẻ kia của cô ta, ngược lại cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, lại tiếp tục nói chuyện vùng chị em Lâm Tĩnh Hảo, "Cô Tĩnh Thu coi trọng mẫu quần áo nào, họ Tiêu tôi đây có thể làm cho người ta bọc lại giúp cô. Nếu không hãy chọn thêm vài món đồ, cũng coi như là tâm ý của họ Tiêu tôi đây."

"Như vậy sao được, vạn vạn không được." Lâm Tĩnh Hảo khoát tay cự tuyệt, nhưng Lâm Tĩnh Thu lại cười đến hai mắt sáng lóng lánh, "Chị, có cái gì không thể, hành động này của anh Tiêu quá ga lăng, quá phong độ rồi."

Lâm Tĩnh Hảo kéo em gái bên cạnh một cái: "Tiêu Vân Đào, bộ váy này coi như xong. Con bé không thích, chúng ta đến cửa hàng khác xem xem."

"Chị, em thích. Em muốn." Lâm Tĩnh Thu kéo chị gái.

"Vậy thì bọc lại đi." Tiêu Vân Đào cho cô nhân viên phục vụ đó một cái nháy mắt, liền lập tức hành động, "Em cũng không cần khách khí với anh."

"Đúng vậy, là bạn bè cũng không nên khách khí." Lâm Tĩnh Thu cười rất vui vẻ.

"Vân Đào, sao anh lại tới đây?" Đây chính là cửa hàng đồ nữ, nhưng anh ấy là đàn ông, chẳng lẽ là có bạn gái mới. Tốc độ đổi bạn gái của anh khiến Lâm Tĩnh Hảo có chút không thể tiếp nhận. Có thể là do cô không thể tiếp nhận người đàn ông phong lưu thành tính. Vẫn là người đàn ông si tính như Cố Hạo Thần khiến người khác ưa thích.

"Anh đi cùng mẹ anh tới, bà cần mua lễ phục tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay." Ánh mắt Tiêu Vân Đào nhìn về phía ngoài cửa, đúng lúc một người phụ nữ cao quý ăn mặc sang trọng tao nhã, dáng vẻ thanh nhã đi tới.

------ lời ngoài mặt ------

Tiêu Vân Đào vẫn rất được con gái yêu thích. Cố thiếu về nhà sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Còn có thể trở lại bên cạnh Tĩnh Hảo không?