Lúc này ở Nhụ Tuyết Lư, đầu xuân rực rỡ. Hạ xuống một chiếc thuyền con trong bụi lau sậy bồng bềnh, tâm tình xóc nảy dần dần bình tĩnh lại.
“Rào rào!” Mặt nước đột nhiên nhô lên, một tiểu thiếu niên mặc áσ ɭóŧ mỏng từ dưới nước chui ra, víu chặt mũi thuyền của Lâm Tín, bi bô hỏi: “Khách từ nơi nào đến?”
Mới đầu xuân, tiểu hài tử không sợ lạnh, đã bắt đầu xuống nước mò cá. Đỉnh đầu đầy cỏ nước, còn muốn giả vờ phong nhã, rất có phong độ Lâm gia.
Đông Vực giáp biển, kỹ năng bơi của người Nhụ Tuyết Lư đều rất tốt. Phụ thân thuở thiếu thời hẳn cũng ở đây, ngụp lặn mò cá nắm bắt tôm dưới lòng sông ngòi xanh ngát, chỉ tiếc Lộc Tê Đài nơi Lâm Tín ở không có đầm nước, đến nay vẫn còn là con vịt cạn.
Lâm Tín khom lưng, tay lanh mắt lẹ mà đoạt cá trong tay tiểu hài tử, “Ta từ Bắc Vực đến, muốn bái kiến Quốc Công nhà ngươi.”
Tiểu thiếu niên đột nhiên bị cướp cá, nhất thời ngây ngẩn cả người, quên mất luôn câu tiếp theo nên nói gì.
“Khách từ phương xa đến, tự có cá tặng, chớ cướp của hài tử.” Lâm Khúc một thân áo xanh đạp kiếm đến, nhẹ nhàng hạ xuống trên thuyền, ôn nhu cười nhìn Lâm Tín, lại nhìn cá trong tay hắn.
Lâm Tín tiện tay ném cá đi, tiểu thiếu niên kia giống như mèo, nhảy lên không trung một đường vòng cung, ngoạm lấy cá một lần nữa chìm vào trong nước.
Thánh chỉ đã hạ xuống từ lâu, bây giờ Lâm gia do Lâm Khúc nắm quyền. Lâm Diệp Đan đang ở thủy tạ luyện kiếm, xa xa nhìn thấy Lâm Tín, hừ lạnh một tiếng, quay người đi, không muốn nói chuyện với hắn.
“Phụ thân luôn luôn như vậy, từ lúc ta khuyên các gia dùng Lộc Ly đổi đất phong, liền giận cả ta. Nhiều ngày rồi chưa nói chuyện với ta.” Lâm Khúc thuận miệng giải thích, mời Lâm Tín ngồi
trong tiểu đình thấp thoáng hoa đào.
Trong đình bày một ván cờ chưa hạ, quân trắng làm từ đá thủy tinh trong suốt, quân đen làm từ mã não đen phát ra ánh sáng nội liễm. Vì chủ nhân tạm thời đi khỏi, trên bàn cờ rơi xuống vài cánh hoa đào.
“Nhìn khắp toàn bộ Đại Dung, cũng chỉ có Sơ Tĩnh huynh, mới thật tu tiên.” Lâm Tín ngồi xuống bên quân đen tử, nhìn bàn cờ
trên bàn than thở.
“Ngươi đã gọi ta là huynh trưởng, không thể gọi chữ của ta.” Lâm Khúc ngữ điệu nghiêm túc nói, rót trà cho Lâm Tín.
Lâm Tín sững sờ, tiếp chén trà
lá trúc ấm áp. Ngày ấy gọi hắn một tiếng huynh trưởng, quả thật nhất thời kích động, không ngờ người này lại nghiêm túc. Cúi đầu uống trà, không biết đáp lại như thế nào, liền đi thẳng vào vấn đề: “Ta tới là muốn nhắc nhở các ngươi, Ôn Thạch Lan đang ở trong Đại Dung, ít ngày nữa có thể sẽ đến so kiếm. Trong tay hắn có bùa chú vu thuật, trúng phải sẽ bị hủy toàn bộ linh mạch.”
“Lạch cạch lạch cạch”, Lâm Khúc hất mấy cánh hoa đào, nhặt quân cờ về trong hộp, biểu tình trên mặt vẫn như trước, một bộ sóng lớn không sợ, “Có hứng thú cùng ta đánh một ván cờ không?”
Người này tựa hồ vĩnh viễn không biết hai chữ “sốt ruột” viết như thế nào, không nói lời nào mà nhét quân đen vào trong tay Lâm Tín.
“Bất Phụ không giống người tham tài, muốn nhiều Lộc Ly như vậy, là vì Thẩm Thanh Khuyết?” Lâm Khúc hạ xuống một quân, chặt đứt đường đi của Lâm Tín.
“Lời này từ đâu đến?” Đuôi lông mày Lâm Tín khẽ nhảy, mặt không đổi sắc tiếp tục hạ cờ.
“Hắn mười ba tuổi đã muốn tấn công Bắc Mạc, chỉ tiếc Bắc Vực không gánh nổi, còn từng nỗ lực khuyên phụ thân ta phái người ra biển tìm Lộc Ly, ” Lâm Khúc cười nói, một tay đánh cờ, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào, “Nghe nói ngươi vì cứu hắn, một mình nhảy xuống Mạc Quy Cốc.”
Một nước khó, quân đen bị chặn, Lâm Tín hơi cười, “Ta không ngờ, Đông Vực bưng tai bịt mắt lại tin tức linh thông như vậy.”
“Bưng tai bịt mắt là người nói, chưa chắc đã đúng, ” Lâm Khúc nói, cầm quân trắng trong tay chuẩn xác ném vào trong hộp đựng, “Ngươi thua rồi.”
Tuy rằng tinh thông kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, Lâm Tín lại không rành kỳ đạo cho lắm. Gặp cao thủ cỡ Lâm Khúc, chỉ có thể thoi thóp vài nước đành chịu chết.
“Chậc, đánh lại đánh lại.” Lâm Tín không phục, lượm quân cờ một lần nữa đặt xuống.
Lần này, Lâm Khúc thay đổi kỳ phong đúng quy đúng củ lúc trước, bắt đầu
thiên mã hành không [1]
lung tung bày trận, trái một quân phải một quân, hoàn toàn không có kết cấu. Lâm Tín nhìn đến đầu óc mơ hồ, thầm nghĩ đường huynh này là xem thường kỳ kỹ của hắn, định nương tay?
[1] ngựa trời tự do bay lại trong không gian, bất định, không có quy củ
“Sư phụ ngươi là Chu Diệc Tiêu, muốn thắng ta cũng không khó, chỉ là ngươi tính tình quá vội, mọi việc nhiều lắm chỉ nghĩ ba bước.” Lâm Khúc nói, đột nhiên hạ xuống một quân cờ. Quân trắng ban đầu như phân chim thải Đông vương Tây, bỗng nhiên liên kết thành mảnh, lười nhác như hán tử uống say ngấm ngầm nắm toàn bộ cục diện, trong nháy mắt lộ ra sắc bén, từng bước sát chiêu.
Lâm Tín cả kinh, vừa vẫn là một mảnh non sông tốt đẹp, lúc này nhìn lại, vậy mà xã tắc vỡ nát hoàn toàn, không thể trở mình.
Lâm Khúc bưng
cốc nhỏ lên, chậm rãi nhấp ngụm trà, cười khanh khách nhìn hắn.
“Không chơi, không chơi!” Lâm Tín cầm quân đen
trong tay ném tới trên bàn cờ, đối với việc Lâm Sơ Tĩnh dựa vào chơi cờ thăm dò tính tình hắn hơi tức, “Trở lại chuyện chính, Ôn Thạch Lan sắp tìm tới cửa, ngươi sẽ làm gì?”
“Ngươi cảm thấy thế nào thì tốt?” Lâm Khúc không để ý
biểu tình dữ dằn của Cát Lộc Hầu chút nào, giơ tay sai hạ nhân mang bàn cờ xuống, bưng cho hắn một đĩa bánh hoa đào.
“Tất nhiên không được, ngươi là vãn bối, hắn vốn cũng không định tìm ngươi so kiếm.” Lâm Tín kẹp một khối điểm tâm, nhíu mày nhìn Lâm Khúc coi hắn là hài tử mà dỗ.
“Phụ thân, đã đồng ý.” Lâm Khúc khẽ lắc đầu, sớm tại lúc Ôn Thạch Lan tới Bắc Vực, chiến thϊếp đã đưa đến Nhụ Tuyết Lư.
Lâm Tín đứng bật dậy, hận không thể nắm lấy cổ áo Lâm Khúc cho hắn một quyền, đã sớm đồng ý, còn phí lời nửa ngày như thế, “Hắn ngay cả ta cũng không thắng được, còn đánh với Ôn Thạch Lan? Lâm gia các ngươi, thật là không có thuốc chữa.”
Mấy người bảo thủ này, đều cùng một cái đức hạnh với Thẩm Kỳ Duệ, biết rõ đánh không lại, còn muốn ứng chiến. Nghĩ đến Chu Nhan Cải bên kia cũng nhận chiến thϊếp, kết quả căn bản không cần nghĩ, sư bá xấu tính nhà mình, xác định đã dọn xong trận thế chuẩn bị đem Ôn Thạch Lan đánh thành chó.
Lâm Khúc cụp mắt, chậm rãi nhặt bánh ngọt Lâm Tín ném tới trên mặt bàn lên, chuẩn xác ném vào đĩa, “Trên tay Ôn Thạch Lan, có tro tàn của cha ngươi.”
Cơ thể Lâm Tín cứng lại.
Thượng đài so kiếm, là tỷ thí sinh tử bất luận, tất nhiên đều có mục đích. Không nghi ngờ gì nữa, tro tàn của Lâm Tranh Hàn, chính là
nguyên nhân Lâm Diệp Đan đồng ý so kiếm.
Cuối rừng hoa đào, thủy tạ vương hoa anh đào đầy đất, Lâm Diệp Đan đang bưng một bát trà Xích
Tinh Thảo, do dự mãi.
“Hồn lực vẫn chưa khôi phục?” Cách thật xa đã ngửi thấy mùi khai nướ© ŧıểυ, Lâm Tín dừng bước trước thủy tạ.
Xích Tinh Thảo bổ hồn, nuôi dưỡng hồn lực. Hồn lực và hồn khác nhau, nếu như so sánh hồn với lá trà, thì hồn lực là nước trà từ lá trà pha ra. Nước trà bị lấy đi còn có thể bù đắp lại, lá trà bị lấy đi thì sẽ không trọn vẹn.
“Ngươi còn có mặt mũi nói, tà thuật hấp hồn lực này, là ai dạy ngươi?” Lâm Diệp Đan đem Xích Tinh Thảo uống một hơi cạn sạch, trợn mắt lạnh lẽo mà trừng Lâm Tín.
Thấy Lâm Diệp Đan như vậy, Lâm Tín đột nhiên không muốn nói chuyện, xoay người rời đi. Khiến Lâm Diệp Đan tức giận quăng vỡ cốc nhỏ trong tay.
Lâm Tín ở Đông Vực đổ thừa không đi, bắt Lâm Khúc dạy hắn bơi lặn, mò cá. Thanh Quốc Công tốt tính, thật sự xắn ống quần lôi kéo hắn xuống nước, mò cá lớn, bắt cá nhỏ, tìm trứng chim, không một lời nhắc tới xem ứng đối Ôn Thạch Lan thế nào.
Tiểu thiếu niên ngày ấy víu mũi thuyền hỏi hắn, tò mò nhìn Lâm Tín tay chân vụng về, “Ngươi khi còn bé, huynh trưởng không dạy ngươi sao?” Ở Lâm gia, những kỹ năng này, khi còn nhỏ được huynh trưởng dạy.
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Lâm Tín bĩu môi, tiện tay trộm một con lươn trong sọt của tiểu thiếu niên.
Ba ngày sau, Ôn Thạch Lan xuất hiện ở Nhụ Tuyết Lư hoa đào nở rộ.
“Thương thế của gia phụ chưa lành, sợ là không thể ứng chiến. Người Hán chúng ta luôn nợ cha con trả, để Khúc đến ứng chiến với tôn giả.” Lâm Khúc dùng lễ nghi Đông Vực phiền phức chiêu đãi Ôn Thạch Lan, nghe vậy hán tử Bắc Mạc nhíu chặt mày.
Lâm Diệp Đan không biết sao lại bị nhi tử nhà mình thuyết phục, thật sự không ra ứng chiến.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta.” Ôn Thạch Lan trả đại đao Trảm Lang về lưng.
“Vãn bối tất nhiên không phải đối thủ của ngài, ngài đã tích lũy linh lực mấy chục năm, còn ta mới vừa đến quan. Nếu muốn so, còn mong tiền bối dỡ Lộc Ly xuống, chúng ta chỉ so kiếm thuật, không so linh lực, thế sao? Luận kiếm thuật, vãn bối tự nhận không thua bất luận người nào, kể cả, sao Thiên Lang trên thảo nguyên.” Lâm Khúc giương cặp mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu, khóe môi lại không có ý cười.
Sao Thiên Lang trên thảo nguyên, là biệt hiệu của Ôn Thạch Lan ở Bắc Mạc. Đại Dung không người nào biết, không ngờ Lâm Khúc vậy mà biết rõ.
Ôn Thạch Lan nghe vậy, nhất thời hứng thú, “Được!”
“Khoan đã! Không cần Lộc Ly, ta so với ngươi!” Lâm Tín không biết từ nơi nào nhảy ra, chắn trước mặt Lâm Khúc, “Nếu ta thắng, ngoại trừ giao ra tro tàn, ngươi còn phải trả lời ta một vấn đề.”
Nhìn thấy mặt Lâm Tín, mâu sắc Ôn Thạch Lan chợt biến, “Liên quan gì tới ngươi?”
“Ta cũng là người Lâm gia.” Lâm Tín đỉnh mở Dương Cốc kiếm, tháo Lộc Ly trên chuôi kiếm.
Lâm Khúc kinh ngạc nhìn Lâm Tín, rất nhanh phục hồi tinh thần, cười nói: “Không cần, nếu ta thắng, cũng để hắn trả lời vấn đề của ngươi.” Dứt lời, mũi chân điểm nhẹ, nhảy lên đài so kiếm, đem Lộc Ly trên chuôi kiếm ném xuống, mời Ôn Thạch Lan lên đài.
Ôn Thạch Lan ngược lại cũng lanh lẹ, “Coong coong coong” dời đi bảy viên Lộc Ly, vươn mình nhảy tới, chấn động đến mức sàn gỗ lung lay rầm rập.
Lâm Tín âm thầm sốt ruột, không biết Lâm Khúc ở đâu ra nhiều tự tin thế. Dù phần cuối kiếp trước, trong danh sách
cao thủ hàng đầu thiên hạ, cũng không có đại danh của Lâm Sơ Tĩnh. Chỉ bằng tư chất thường thường, sao địch nổi Ôn Thạch Lan chiếm một trong
ba vị trí đầu thiên hạ?
“Vù ——” linh kiếm không có Lộc Ly, phát ra một tiếng ong ong, mũi kiếm Lâm Khúc chỉ tới, sau khi thi lễ, đột nhiên ra tay.
“Leng keng keng” giữa ánh lửa đất đèn, hai người đã ra hơn trăm chiêu, cơ hồ không thấy rõ động tác. Kiếm trong tay Lâm Khúc, tựa như vật sống, ở lòng bàn tay hắn, xoay chuyển qua lại quanh thân. Từng chiêu từng thức, tinh diệu cực kỳ, không hề có kẽ hở, dùng linh kiếm không có Lộc Ly, lại hiện ra trạng thái khi Lộc Ly kích phát.
Lâm Tín chậm rãi buông tay nắm Dương Cốc. Nếu không bàn luận linh lực, chỉ luận kiếm pháp, Thẩm Lâu cũng không phải đối thủ của Lâm Khúc.
Lâm Sơ Tĩnh vẫn luôn giữa vừng sông nước không lộ diện, không hề kém cạnh Thẩm Lâu kỳ tài ngút trời!
Hắn chỉ là tính tình lãnh đạm, không thích lộ liễu, những năm qua, Nhàn Trì săn bắn đều không tham gia, tham gia cũng tùy ý làm, không tranh không đoạt, cho nên thế nhân đều coi thường hắn.