Chước Lộc

Chương 42: Phạt Đàn (3)

“Ta khi đó, không biết ngươi là trọng sinh.” Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng nói, nghĩ hắn là hài tử, liền dùng phương thức đối xử hài tử đối xử hắn, nhưng không ngờ náo thành chuyện cười.

Lâm Tín không dự định buông tha y, “Nếu như ta không phải trọng sinh, ngươi định như thế nào? Vẫn luôn nuôi ở bên người, chờ sau khi vấn tóc coi như đồ độc hữu, ban ngày cùng ngươi luyện công, ban đêm liền muốn chịu đựng ngươi…”

Nói còn chưa dứt lời, bị Thẩm Lâu che miệng lại, xấu hổ, “Ta sao có thể chờ làm chuyện xấu xa kia!”

Lâm Tín nháy mắt mấy cái, lè lưỡi, tại lòng bàn tay ấm áp liếʍ một cái. Đối phương nhất thời như bị lửa liếʍ, cấp tốc rụt trở lại. Cái đầu vùi vào ngực Thẩm Lâu, không nhịn được cười ha hả, nhược điểm này đủ để hắn cười nhạo Thẩm Lâu cả đời.

Thẩm Lâu nhìn gia hỏa trong l*иg ngực cười đến run rẩy, bỗng nhiên nhớ tới khi đó Lâm Tín chui vào chăn, nói câu “Thế tử, đã rất nóng”, tất nhiên là cố ý. Nhưng lúc này lấy ra nói hiển nhiên không thích hợp, Lâm Tín cũng không sợ cái này. Cắn răng nghiến lợi đắp kín mền cho hắn, ngủ.

Ngày hôm sau, bản dự thảo liên quan đến luật Cát Lộc, được đưa lên thượng triều.

Chư Hầu cống nạp, thêm Lộc Ly: một thành, giảm hoàng kim: một thành. Khi ước lượng, nghiệm hàng, thiếu một hai cân hoặc phẩm chất không đạt, có thể tước đất.

Cả sảnh đường ồ lên.

Các quan văn lần đầu nghe tới luật Cát Lộc vô cùng khϊếp sợ.

“Đây, rõ ràng muốn tước đoạt, phần lớn Liệt Hầu chắc chắn kịch liệt phản kháng.”

“Cân lượng còn nói được, phẩm chất làm sao giải thích? Người nghiệm hàng dễ thì nói đạt, làm khó thì nói không đạt.”

“Đây là việc tốt, đất Chư Hầu các vực quá nhiều, mà Chư Hầu trong thành chỉ có quan nội hầu. Đất Trung Nguyên không ngừng phân phong ra ngoài, bây giờ đất Trung Nguyên còn nhỏ hơn Bắc Vực.”

Nguyên Sóc Đế ngồi trên long ỷ, mặc người phía dưới thảo luận, Thái tử đứng bên tay trái hắn, cũng một mặt bình tĩnh. Phong Trọng làm Tỉnh Trung Thư Hành Tẩu, được phép vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, lại là thân Vương, đứng ở hàng đầu đám quan văn.

“Được rồi!” Phong Trác Dịch lên tiếng, ngăn tiếng mọi người ồn ào, “Đây là bản dự thảo, chưa phải chính lệnh, chư vị thấy thế nào, đều có thể đề xuất.”

Tự thân đơn độc nói, các quan văn vừa còn nói đến khí thế ngất trời đều ngậm miệng hết. Người tinh tường có thể nhìn ra, luật Cát Lộc này chủ yếu nhằm vào phần đông Liệt Hầu, quan văn trong triều hầu hết xuất thân từ tiểu quý tộc, pháp lệnh này đối với bọn họ vốn không có gì trở ngại. Muốn nói gì, cũng cần suy nghĩ thấu đáo.

Cuối đội ngũ quan văn, đột nhiên có người ra khỏi hàng, nhanh chân đi đến trong điện cầu xin, quỳ trên mặt đất hô lớn.

“Một năm cắt một huyện, trong ba đời có thể diệt Chư Hầu một phương, đây là kế hoạch trăm năm, mong bệ hạ suy nghĩ lại!” Mọi người nhìn về phía người đang nói, đều cảm thấy lạ mặt. Nhưng Phong Trọng nhận ra, người này chính là người phàm ngày ấy hắn và Lâm Tín tại trà lâu, bởi vì hô lớn “Thu nạp biên giới, về quyền với thiên tử” mà bị bọn họ chú ý tới.

“Người kia là ai?” Nội Thư Lệnh Đỗ Hoảng đứng cạnh Phong Trọng nhỏ giọng hỏi.

“Nghe nói là gia thần Vọng Đình hầu.” Phong Trọng nghiêng đầu nói, hắn nhớ mặt người tốt, ngày đó Thẩm Lâu nói người nọ do Vọng Đình hầu đề cử, hắn liền nhớ kỹ.

Đỗ Hoảng hiểu, hướng Phong Trọng khẽ gật đầu, cảm ơn Anh Vương điện hạ chỉ dạy, cau mày nhìn người phàm kia nói khoác không biết ngượng mồm.

Trong ba đời diệt Chư Hầu một phương, lời như thế há có thể tùy tiện nói ra? Hoàng thất và Chư Hầu đã tường an vô sự hơn trăm năm, cùng nhau duy trì thế cân bằng. Coi như Hoàng Đế ra luật Cát Lộc hẳn có mục đích, cũng không thể nói thẳng tuột như vậy.

Thái tử Phong Chương cả giận nói: “Hoàn toàn là nói bậy, khi nào nói muốn tước Chư Hầu, đây chỉ là một đề án cống nạp.”

“La Thị Quân, ai cho ngươi náo loạn triều đình!” Phong Trác Dịch vốn thưởng thức người tài, đặc cách chấp thuận La Thị Quân chưa tham gia thi Xuân vào triều thu thập ý kiến, không ngờ người này vậy mà chỉ vì cái trước mắt, “Kéo ra ngoài!”

Hai Kim Ngô vệ tiến lên, không nói hai lời đem người lôi ra ngoài, một đòn đánh ngã.

Trên triều đình lâm vào vắng lặng, Hoàng Đế xoa xoa mi tâm, “Anh Vương, ngươi nghĩ thế nào?” Thảo án này, Phong Trọng đã xem qua.

“Thêm một thành Lộc Ly, giảm một thành hoàng kim, chỉ khiến Lộc Ly tăng giá. Nhưng bây giờ đã là cuối thu, muốn Chư Hầu chuẩn bị Lộc Ly dĩ nhiên không kịp, thi hành cũng phải chờ sang năm.” Phong Trọng châm chước nói, tránh né trực tiếp đánh giá dự luật này tốt hay xấu, chỉ nhắc tới vấn đề thực tế.

Anh Vương nói có lý lại đúng trọng tâm, không ít người gật đầu phụ họa.

Thái tử lại nói: “Hết chờ lại trông, mãi mãi cũng không phổ biến được, nhi thần cho là, năm nay có thể không thêm cống, nhưng phái người đi nghiệm Lộc Ly, phổ biến trước một lần.”

Thường có Chư Hầu giao cống phẩm giả, hoặc thiếu Lộc Ly dùng hoàng kim bổ khuyết, quốc khố thiếu Lộc Ly, mới có người không lâu trước đưa ra giải pháp cực đoan “Cống nạp đều dùng Lộc Ly”. Hoàng thất nóng lòng giải quyết vấn đề Lộc Ly, luật Cát Lộc hôm nay là thích hợp nhất.

Triều đình lần thứ hai rơi vào vắng lặng, Nội Thư Lệnh Đỗ Hoảng mở miệng, “Muốn đẩy nhanh thi hành, vẫn cần một người nghiệm Lộc Ly, người này phải

bất thiên bất ỷ [1], lại phải xuất thân cực cao, bằng không kẻ dưới khó phục tùng.”

[1]

công bằng, vô tư

Đỗ Hoảng là một trong số ít văn thần

xuất thân từ đại quý tộc, Đỗ gia là Liệt Hầu một phương. Làm Nội Thư Lệnh, am hiểu nhất phỏng đoán tâm tư Đế Vương, giờ khắc này không thể nói lời phản đối, nhưng để luật pháp này khó phổ biến vẫn có thể làm được.

Bất thiên bất ỷ, là phải bảo đảm người này sẽ không bị Chư Hầu thu mua,

ám độ Trần Thương [2]

kiếm lời túi tiền riêng; xuất thân cực cao, là vì chức vị này phải trực diện hết thảy đại quý tộc thế gia, người phàm hoặc thuộc thần, căn bản không làm được. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Đế không chọn Chu Kháng làm Cát Lộc.

[2]

Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới

Thời

Hán – Sở tranh hùng,

Lưu Bang

bị

Hạng Vũ

ép vào đóng quân trong vùng

Ba Thục

hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên.

Hàn Tín

bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải

Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

Muốn đồng thời thỏa mãn hai cái điều kiện này cơ hồ là không thể, xuất thân cao chỉ có đại quý tộc, đại quý tộc sao có khả năng giúp đỡ Hoàng Đế suy yếu chính mình? Trừ phi người này là Hoàng tộc.

Nghĩ tới đây, rất nhiều ánh mắt âm thầm đều chuyển hướng về phía Anh Vương Phong Trọng.

“Đỗ khanh nói có lý, bất quá người này Trẫm đã tìm được, truyền Cát Lộc hầu!” Hoàng Đế khẽ mỉm cười.

Cát Lộc hầu? Phong hào này chưa từng nghe đến, tất cả mọi người vểnh tai lên, nhìn về phía ngoài đại điện.

Một bộ giao tiêu bào xanh thẳm, chân đạp giày thêu mây trôi gió nhẹ, khinh bước chầm chậm, mâu sắc lạnh lẽo, như con dã sói cô độc trên núi tuyết. Bên hông loan đao cổ cong tựa trăng non, một chân bước vào trong điện, ngàn huyết sát khí trong nháy mắt lan tràn, mọi người không dám thở.

“Thần, Lâm Tín, tham kiến Hoàng Thượng!” Lâm Tín quỳ một chân trên đất hành lễ, dư quang liếc các quan văn khe khẽ bàn luận, bên kia lập tức im tiếng, không dám nhiều lời.

Vừa bị khí thế như thiên quân vạn mã kia mê hoặc, cho tới giờ khắc này mọi người mới phát hiện, đây cùng lắm chỉ là một thiếu niên chưa đến nhược quán (20 tuổi).

“Bình thân!” Nguyên Sóc Đế phi thường hài lòng với biểu hiện của Lâm Tín, “Đây là

cô ai tử [3]

Tầm Lộc hầu Lâm Tranh Hàn, Trẫm gần đây mới tìm được. Tuổi nhỏ tài cao, Võ Trạng Nguyên cũng bại trong tay hắn, nay phong Cát Lộc hầu, kế tục đất phong của phụ thân, thay Trẫm phổ biến luật Cát Lộc.”

[3]

con mồ côi

“Nguyện vì Ngô hoàng quên mình phục vụ!” Lâm Tín lần thứ hai quỳ xuống, cất cao giọng nói.

Phong Trọng nhìn Lâm Tín, lông mày càng cau càng sâu. Rõ ràng sư phụ đáp ứng hảo hảo, nói sẽ cùng Lâm Tín đàm luận, cũng sẽ ngăn cản Hoàng Đế phong hắn Cát Lộc hầu, đây chính là kết quả đàm luận? Dùng sức hướng Lâm Tín nháy mắt, đối phương lại như không quen biết hắn, đến dư quang thoáng nhìn cũng không cho.

Cát Lộc hầu đã định, mọi sự còn lại liền dễ làm.

Đỗ Hoảng ngồi trong nha môn Tỉnh Trung Thư, sầu đến rơi râu mép, “Có thể có tấu chương phản đối luật Cát Lộc?”

Quan chức Tỉnh Trung Thư lật tung tấu chương, “Có!”

“Mau lấy tới!” Đỗ Hoảng sáng mắt, lấy tới nhìn kỹ, lại thất vọng, đây bất quá là nói luật Cát Lộc nghe tới quá mức hung sát, rõ ràng không có ý tốt, kiến nghị đổi thành Chước Lộc lệnh.

“Chước Lộc lệnh, ngược lại khá hơn nhiều.” Phong Trọng cười khổ.

“Ai, không được, ta phải viết một phong tấu chương!” Đỗ Hoảng đề bút, nghĩ tới nghĩ lui, lưu loát viết hơn một vạn chữ khuyên can.

Cả triều thần, đều là tiểu quý tộc cùng người phàm, hận không thể gọt đi đất phong Chư Hầu, lúc này đều biến thành mù mở mắt. Chước Lộc lệnh với Hoàng thất mà nói là chuyện tốt, nhưng phổ biến quá nhanh, một khi đã ban hành, sẽ khiến vài tiểu Chư Hầu nhà tan người mất, đại Chư Hầu khởi nghĩa binh quyền.

Đỗ Hoảng làm Nội Thư Lệnh, tương đương với Tả Thừa tướng, trong triều uy tín rất cao. Mấy ngày sau, hắn đem phần khuyên can này đọc trước triều, lập tức có không ít người phụ họa. Chước Lộc lệnh có thể tiến hành, nhưng cần tạm hoãn, nên cho đại Chư Hầu một ít quyền được miễn.

Cho đại Chư Hầu quyền được miễn, vậy Chước Lộc lệnh này liền mất đi ý nghĩa. Nguyên Sóc Đế nghe được trong lòng nổi nóng, đương triều phẩy tay áo bỏ đi.

Đêm đó, Đỗ Hoảng ở trong nhà đọc sách, chợt thấy một luồng sát khí lạnh lẽo đánh tới đầu. Nắm linh kiếm vươn mình lăn tới phía sau bàn, “Oanh ——” một thanh âm vang lên, chiếu trúc vừa ngồi đã bị cắt thành hai nửa, văn chương trên bàn bay tung tóe, mực nước đổ tràn.

“Người nào?” Đỗ Hoảng rút kiếm, kiếm khí quét về phía xà nhà, không phát hiện gì cả. Một thanh loan đao lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng, đồng tử nhăn rút lại, Đỗ Hoảng vận linh lực, vươn mình giữa không trung, miễn cưỡng đối đầu với thượng cổ yêu đao kia.

Từng trận huyết sát khí bị chủ nhân sát ý kích phát, khiến thân đao Thôn Câu uốn lượn nhịp nhàng, Lâm Tín nhíu mày nở nụ cười, “Đỗ đại nhân thân thủ khá lắm, chẳng trách có thể theo Kim Ngô vệ đi sứ Nam Vực.”

“Cát Lộc hầu quá khen rồi, ” Đỗ Hoảng ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Hầu gia đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì?”

“Tất nhiên không phải tới tìm ngươi uống rượu.” Lâm Tín đột nhiên phát lực, đẩy Đỗ Hoảng ra ngoài, không chờ hắn trả đòn, nắm hư không một cái, từ xà nhà tối lấy ra một vật, vững vàng siết trong tay.

Đỗ Hoảng lần thứ hai vận kiếm tiến công lại đột ngột đông cứng, trong nháy mắt chịu đựng, thất thanh nói: “Ngọc Lang!” Bị Lâm Tín chộp vào trong tay, là ấu tử chưa tới năm tuổi của hắn Đỗ Ngọc Lang.

“Chước Lộc lệnh là quốc chi đại sách, Đỗ đại nhân cản trở như vậy, Hoàng Thượng sẽ rất khó xử.” Lâm Tín ngữ điệu mang theo than thở như có như không, tựa như cùng người quen nói chuyện trời đất, không hề giống đang đe dọa người.

“Ngươi muốn gì?” Đỗ Hoảng cắn răng, Cát Lộc hầu dám đối xử hắn như thế, tất nhiên do Hoàng Thượng bày mưu tính kế, nhiều lời vô ích.

“Ta rất thích Đỗ đại nhân

sảng khoái [4]

như vậy, cáo lão, có đại tang, cái nào cũng được.” Lâm Tín lộ ra nụ cười bất thường, dưới ánh trăng đêm ảm đạm, trông thật đáng sợ.

[4] nhanh trí, nhanh nhẹn

Từ Đỗ gia đi ra, Lâm Tín gặp Thẩm Lâu đứng nơi góc đường chờ hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín:

Ngươi sao lại ở chỗ này?

Lâu Lâu:

Ngươi đoán

Tín Tín:

Nhất định là gối đơn khó ngủ, chờ ta trở về với ngươi muối muối giấu giấu

Lâu Lâu: