Chước Lộc

Chương 22: Hoàn lan (6)

Hội Hồn trận chồng lên Hộ Linh trận, dùng để kiểm tra thực hư thần hồn. Thần hồn tu sĩ chính là ngự kiếm, mấu chốt tu luyện, truyền thuyết kể

tiên giả thời

thượng cổ, có thể luyện đến thần hồn ly thể. Thần hồn thoát ly khỏi thân thể, hóa thần mà đi, chính là phi thăng thành tiên.

Bây giờ tu sĩ không làm được nữa, thần hồn cũng vô cùng yếu đuối, nhất định phải hoàn toàn tin cậy người bày trận, mới có thể kiểm tra.

“Phụ thân ngươi khi còn bé thấy gió liền ho, mùa đông hàng năm, gia gia ngươi đều đưa hắn tới Nam Vực, ” Chu Tinh Ly đặt Lộc Ly lên trận tuyến, không nhanh không chậm nói, “Năm ấy ta rơi vào Hỏa Viêm cốc, là hắn đi vào mang ta ra…”

Lam quang u ám ôn hòa từ trận tỏa ra, bao trọn Thẩm Lâu đang ngồi trong trận. Những việc này Thẩm Lâu trước đây chưa từng nghe nói, xuyên qua trận chỉ nhìn Chu Tinh Ly, Lộc Ly giữa trán lộng lẫy như sao, “Chất hiểu rõ, ngài cứ việc kiểm tra.”

Thần hồn màu sắc nhạt nhẽo xuyên thân ly thể, do ảnh hưởng của Hộ Linh trận nên vẫn giữ được hình dáng an nhiên, không tiêu tán chút nào. Lâm Tín nín hơi ngưng thần, chăm chú nhìn thần hồn Thẩm Lâu, bàn tay dưới đệm chậm rãi siết chặt.

Đây căn bản không giống thần hồn của một thiếu niên, mà giống như bị thứ gì xé vụn, thủng trăm ngàn lỗ, vô cùng tàn tạ.

Chu Tinh Ly liếc mắt nhìn, lập tức thu trận.

Mới vừa hồi hồn, Thẩm Lâu còn mê man, không hề phòng bị ngã oặt ra phía sau, được Lâm Tín tay nhanh mắt lẹ đỡ được, dựa vào l*иg ngực mình.

“Ai, đáng thương đáng thương, ” Chu Tinh Ly lắc đầu, suy đoán của hắn quả không sai, “Tiểu tử này, sợ là luôn cố nhịn đau.”

“Có thể trị không?” Âm thanh Lâm Tín có chút khàn, đối với việc lý giải hồn phách lý, hắn thậm chí còn lành nghề hơn sư phụ.

Tình huống này, biện pháp trị liệu tốt nhất là không được ngự kiếm, không vận linh lực, sống cuộc đời như phàm nhân. Bởi vì mỗi lần vận lực quá độ, đều sẽ đau đến xé rách tim gan. Theo linh lực của Thẩm Lâu ngày càng tăng cường, thần hồn tàn tạ khó có thể chịu nổi, cuối cùng dẫn đến thần hồn tán loạn, từ biệt nhân gian.

Chu Tinh Ly lắc lắc đầu, thấy Thẩm Lâu mở mắt ra, nhân tiện nói: “Chờ ta trở về Nam Vực, tìm di sách thượng cổ, biết đâu vẫn còn cách.”

Kiếm Tín Nhi muốn đúc, bệnh Thế tử muốn xem, cũng đến lúc nên sớm về nhà rồi.

Đưa Thẩm Lâu đi nghỉ ngơi, Lâm Tín một mình tới sân đặt Độc Ưng, tức giận rút sạch lông trên đầu Độc Ưng, sau đó tàn nhẫn ném lăn lông lốc trên đất. Là do hắn quá sơ suất, sáu năm trước đã nhìn ra thân thể Thẩm Lâu có bệnh, nhưng vẫn không quá để tâm, không biết kiểm tra thực hư thần hồn của hắn

một chút.

Lâm Tín chỉ từng diệt hồn, chưa từng bổ hồn, phải chữa cho Thẩm Lâu thế nào, hắn cũng hoàn toàn mù tịt.

“Nhất định sẽ có cách.” Lâm Tín nhặt cái đầu Độc Ưng trọc lốc lên. Sau khi hắn sống lại, hồn phách cũng rất suy yếu, vì để bản thân khoẻ lên, mấy năm qua hút không ít hồn lực tu sĩ.

Tục ngữ nói, ăn gì bổ đấy, có nghĩa là có thể dùng hồn bổ hồn.

Lập tức cúi xuống vẽ trận, đập vỡ sọ Độc Ưng, những tàn hồn chưa bị tiêu hóa tụ ồ ạt tuôn ra, lại bị trận pháp giữ lại. Có hồn người phàm, cũng có hồn tu sĩ. Hồn người phàm tương đối yếu, tác dụng không lớn, hồn tu sĩ là thần hồn, giàu linh khí.

Ngồi khoanh chân, tập hợp linh lực tại đầu ngón tay, giống như kéo tơ bóc kén từng lớp từng lớp nắm đống hồn hỗn độn

lột ném đi.

Trời tối, Lâm Tín rón rén bò lên giường, thổi khí bên tai Thẩm Lâu, “Thế tử, Thế tử?”

Thẩm Lâu ngủ rất say, không có bất kỳ phản ứng gì. Lâm Tín yên lòng, móc ra một chút thần hồn vẫn luôn dùng linh lực che chở, một tay khẽ vuốt đỉnh đầu Thẩm Lâu. Bởi vì không biết cách này có hữu hiệu hay không, hắn cũng không dám cho Thẩm Lâu bổ quá nhiều.

Giống như ánh sáng đom đóm chập chờn lúc mờ lúc tỏ đi vào, Lâm Tín nắm mạch cổ tay Thẩm Lâu, sốt sắng quan sát tình hình của hắn.

“A…” Thẩm Lâu đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, mộng cảnh vốn đang yên đang lành như bị thứ gì xông vào.

Khách qua đường bên trong trấn nhỏ, móng ngựa dồn dập nện trên đường, gương mặt nữ nhân xa lạ tươi cười, miệng Độc Ưng đen ngòm há rộng… Thẩm Lâu biết đây không phải là ký ức thuộc về mình, muốn ném đi, chống cự khiến cho thần hồn đau đớn càng ngày càng kịch liệt. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Tín, như xa như gần không biết từ đâu truyền tới: “Đừng sợ, thử khiến chúng dung hợp xem.”

Cùng lúc đó, một đôi tay mềm mại ấm áp xoa xoa l*иg ngực hắn.

Mộng cảnh đột ngột thay đổi, ký ức vốn không thuộc về mình đó dần dần tiêu tan. Lụa đỏ ngập đầy mắt, mây khói mờ mịt lượn lờ, bên tai nghe như có tiếng nước chảy. Nơi này, là đất phong của Cát Lộc hầu, gian cung thất kia hắn làm cách nào cũng không thể thoát ra.

“Huyền Vương điện hạ nhìn đủ chưa? Da thịt của ta, điện hạ còn chưa thoả mãn?” Lâm Tín hủy đi phát quan, cởi áσ ɭóŧ, chỉ mặc một bộ áo ngoài bằng vải the nửa trong suốt, khóa ngồi giữa thắt lưng hắn.

“Không biết xấu hổ!” Thẩm Lâu dùng sức giãy giụa, hai tay bị dây khóa cố định ở đầu giường, không thể động đậy.

“Ha ha, vậy cũng coi là không biết xấu hổ? Ta còn có thứ xấu hổ hơn sắp làm với ngươi đây.” Lâm Tín cười đến tự nhiên, đôi mắt màu lam sâu đậm kia tựa hồ xanh hơn bình thường, lộ ra mấy phần yêu dị.

Nghiêng đầu tránh thoát Lâm Tín hôn môi, Thẩm Lâu nỗ lực vận chuyển linh mạch.

Lâm Tín đưa tay tự ý nhào nặn da thịt hắn, bắt đầu từ cổ, từng tấc từng tấc chạm đến, thân thể dường như bị thứ gì thiêu cháy, theo ngón tay Lâm Tín càng thiêu càng đượm, dần dần đem lý trí đốt thành tro bụi.

“Thẩm Thanh Khuyết, ngươi không muốn ta sao?” Trán Lâm Tín đổ đầy mồ hôi, tựa như đau đớn, tựa như vui thích.

Hai mắt Thẩm Lâu đỏ sọng, chợt thấy hai tay nhẹ bẫng…

Người này sao vậy? Gặp ác mộng?

Lâm Tín thấy đầu Thẩm Lâu đầy mồ hôi, dường như rất nóng, không yên tâm sờ sờ l*иg ngực hắn, định độ chút linh lực cho hắn. Đúng lúc này, Thẩm Lâu đột nhiên mở mắt ra.

“Đây đều là ngươi tự tìm!” Thẩm Lâu nghiến răng nghiến lợi nói, bỗng nhiên vươn mình, đem Lâm Tín tàn nhẫn đặt dưới thân.

“A!” Lâm Tín giật mình kinh hãi, chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Lâu lột áσ ɭóŧ, “Thế tử, ngươi làm sao vậy? A…”

Cái cổ thình lình bị cắn một cái, Lâm Tín rên lên một tiếng, ý thức được Thẩm Lâu có thể bị ký ức tàn hồn bên trong ảnh hưởng. Chắc là hút phải cái hồn đào hoa đi.

Chợt thấy thú vị, Lâm Tín làm ra bộ dáng vừa nhu nhược vừa bất lực, gào khóc nói: “Thế tử, không được!”

Mộng cảnh cùng hiện thực phút chốc trùng khớp, khiến Thẩm Lâu không phân biệt nổi, thần hồn suy yếu không thể giúp hắn nhanh chóng tìm về lý trí, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng Lâm Tín kinh hô.

Cảnh tượng trước mắt từ từ rõ ràng, Lâm Tín so với trong giấc mộng trẻ lại không ít, đang bị hắn đặt giữa áo gấm, đầy mắt sợ hãi. Một thùng nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, Thẩm Lâu lập tức dừng lại, giống như bị bỏng, cấp tốc buông Lâm Tín ra.

Lâm Tín kéo áσ ɭóŧ, cuộn mình qua một bên, hít sâu một hơi khiến đôi mắt phiếm hồng, cúi đầu không nói lời nào.

Thẩm Lâu lúng túng ngồi tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.

Trong phòng lặng im, chỉ có ánh nến chập chờn.

“Ngươi gặp ác mộng sao?” Lâm Tín làm ra dáng dấp quân tử một bộ chịu nhục còn đưa cho người bậc thang, nhỏ giọng hỏi Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu lắc lắc đầu, giơ tay đỡ trán. Đau đớn trong đầu so với trước khi ngủ dễ chịu hơn nhiều, nhưng đối mặt tình hình bây giờ, hắn ngược lại thà chịu đau còn hơn, đau đến ngất đi càng tốt.”Xin lỗi, ta gặp ảo cảnh, nhất thời mê loạn. Cũng không phải là cố ý

mạo phạm ngươi.”

“Trong ảo cảnh ngươi thấy người nào?” Lâm Tín hơi nheo mắt lại.

Thẩm Lâu giương mắt nhìn hắn, “Không ai, vừa xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại đốt nến?”

Đang lúc diễn cao hứng, thình lình bị hỏi như vậy, Lâm Tín dừng một chút mới nói: “Ta thấy ngươi ngủ không được yên ổn, ra một đầu mồ hôi, muốn gọi ngươi tỉnh…” Dùng giọng mũi nói, phối hợp với thân thể co lại thành đoàn, không nói ra được biết bao oan ức đáng thương.

Nhìn Lâm Tín đỏ cả viền mắt, Thẩm Lâu có chút không biết làm sao, “Tín Tín, ta…”

“Đừng gọi ta Tín Tín!” Lâm Tín đánh gãy lời Thẩm Lâu nói, cái danh xưng này là Tiễn Trọng tự nghĩ ra, mỗi khi nghe đến đều chọc hắn toàn thân nổi da gà.

Khí tức Thẩm Lâu hơi dừng lại, môi mỏng vốn tái nhợt, dần dần mất sắc.

Thấy sắc mặt Thẩm Lâu trở nên khó coi, Lâm Tín chép miệng một cái, nghĩ mình đùa hơi quá.

“Mọi người đều là nam nhân, chuyện vừa rồi, ngươi không cần quá để ý.” Lâm Tín xoa xoa con mắt, thả lỏng thân thể, tiến lại gần Thẩm Lâu, biểu thị bản thân không sợ.

Đầu ngón tay Thẩm Lâu khẽ run, cụp mắt nhìn Lâm Tín siết chặt tay.

Nếu là Lâm Tín kiếp trước, gặp phải tình huống này có lẽ sẽ ha hả cười nhạo hắn một phen.



Chà chà, ngươi cuối cùng cũng không mang nổi mặt nạ ngụy quân tử, rõ ràng là sắc quỷ, giả vờ thanh cao cái gì?

Thẩm Thanh Khuyết, a, tốt với ta chút.



Lâm Tín trước mắt đáng thương đáng yêu, hình dáng Lâm Bất Phụ tùy ý làm bậy, tươi như kiêu dương cũng đã biến mất.

Thẩm Lâu cũng không biết chính mình đang rối rắm cái gì, cười khổ nói: “Không gọi Tín Tín, ta gọi ngươi là gì?”

“A?” Không nghĩ người này còn chìm đắm trong cái đề tài vừa rồi, Lâm Tín nhất thời không phản ứng lại.

“Ngươi vẫn chưa lấy chữ, có thể có nhũ danh?” Thẩm Lâu giương mắt nhìn hắn.

Đây là Thẩm Lâu hai đời lần đầu tiên hỏi nhũ danh của hắn, Lâm Tín khó giải thích được tâm tình nóng lên, đây là Thế tử gia bởi vì cắn một cái liền muốn chịu trách nhiệm với hắn sao? Thật đúng là kiếm bộn rồi, không chút do dự nói: “Khi còn bé, nương ta gọi ta Duẫn Trì.”

“Duẫn Trì.” Thẩm Lâu thấp giọng nghiền ngẫm danh tự này, nghe thì hợp quy tắc từ, nhưng không giống nhũ danh.

“Thế tử gia, ngươi vừa nãy cắn ta một cái, để ta cắn lại chuyện này coi như hòa nhau rồi, được không?” Lâm Tín nhe cái răng trắng, tiến đến trong hõm cổ Thẩm Lâu, hồn nhiên quên mất mình vừa vẫn còn đầy mặt khổ tình run lẩy bẩy.

“Ngươi sau này, cũng không cần kêu ta Thế tử nữa.” Thẩm Lâu hơi nghiêng đầu, thuận tiện cho hắn cắn.

“Được, vậy sau này ta gọi ngươi là Thanh Khuyết sao?” Lâm Tín há mồm, ngậm một khối thịt cổ nhỏ của Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu đột nhiên run rẩy một cái, giọng khàn khàn: “Sao ngươi biết tên chữ của ta?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Tín Tín:

Cứu mạng nha, QJ [1] nha!

Lâu Lâu:

Xin lỗi, ta không cố ý

Tín Tín:

Không cố ý thì có thể được tha thứ sao?

Lâu Lâu:

Vậy sao giờ?

Tín Tín:

Lại đây tiếp tục

Lâu Lâu:

???

[1] cưỡиɠ ɠiαи