“Đó là muội muội ngươi sao?” Lâm Tín không chắc chắn, liền hỏi một câu. Người nhà họ Thẩm rất đông, có thể gọi Thẩm Lâu là đại ca không phải ít, không biết vị kia có phải Tang Hồ Quận chúa Thẩm Thu Đình hay không.
Nhìn hài tử trong l*иg ngực vẫn đang rướn cổ muốn nhìn ra phía ngoài, Thẩm Lâu hơi nhíu mày, “Ừ, nàng gọi Doanh Doanh.”
Quả nhiên là nàng! Thẩm Doanh Doanh, thời điểm cập kê lấy chữ nhỏ Thu Đình, trời sinh thần lực, giương cung
liệt thạch [1], đệ nhất thần tiễn Đại Dung.
[1] bắn vỡ đá
Cảm giác mũi tên năm đó xuyên thấu xương vẫn còn chưa phai, Lâm Tín xoa xoa ngực, biết nàng là Thẩm Doanh Doanh, l*иg ngực dường như mơ hồ đau, “Kia, ta nên gọi nàng…”
“Tránh xa nàng ra!” Thẩm Lâu thô bạo mà đánh gãy Lâm Tín tìm tòi nghiên cứu, thấy hắn kinh ngạc đầy mặt, tưởng nỡ dọa hắn, lập tức hòa hoãn ngữ khí, “Nàng, tính khí không tốt, chớ cùng nàng chơi đùa.”
Lần này Lâm Tín càng không hiểu. Người này không phải vẫn luôn thương muội muội này như bảo bối sao? Tại sao trước mặt người mới quen hạ thấp nàng nói “tính khí không tốt”, chẳng lẽ Thẩm Thu Đình khi còn nhỏ dữ đến nỗi Thẩm Lâu cũng không chịu được?
Hoán Tinh Hải diện tích rộng lớn, xe ngựa một đường không ngừng, hồi lâu mới tới nơi ở của Thế tử —— Phong Tân.
Khắp nơi đều là nước, khắp nơi đều là bến, nơi ở tại Hoán Tinh Hải, đều dùng “Tân” làm tên. Nơi Thế tử ở, có vài cây phong hơn trăm năm, tán cây phủ kín trời. Bây giờ chính là mùa lá rụng, từng mảnh lá phong đỏ rợp Thu Đình, đến nỗi mặt nước cũng nhiễm một mảnh phi sắc, trông rất đẹp mắt.
Trong viện có vài phàm nô đang dọn dẹp, thấy Thế tử trở về lập tức khom mình hành lễ. Tiên giả trong Phong Tân, ngoại trừ Thẩm Lâu, cũng chỉ có thị vệ Hoàng Các cùng thị nữ Tử Xu.
Đem Lâm Tín giao cho Tử Xu chăm sóc, Thẩm Lâu liền dẫn Đông Thiệp Xuyên rời đi.
“Thế tử đi đâu vậy?” Lâm Tín có chút luống cuống đứng ở bên trong đình viện, cùng Tử Xu mắt to trừng mắt nhỏ.
“Xuất môn trở về, đương nhiên phải tới gặp phụ thân, nếu không phải vì ngươi, Thế tử đã trực tiếp qua đó.” Tốc độ nói của Tử Xu nhanh, khẩu khí lớn, như là bất cứ lúc nào muốn ầm ĩ lên.
Lâm Tín đương nhiên không sợ tiểu nha đầu này, khéo léo gật gật đầu, lượm một cái chổi còn cao hơn mình, theo những người phàm kia quét lá rụng.
“Ai…” Tử Xu không kịp ngăn cản, do dự chốc lát, thả lỏng tay chống bên hông theo thói quen ra, khom người xuống, “Ngươi gọi A Tín đúng không? Ta gọi Tử Xu, sau đó…”
“Ừm, ” Lâm Tín ngửa đầu cong mắt cười, “Ta có thể gọi ngươi là Tử Xu tỷ tỷ sao?” Hắn vốn dễ nhìn, vì ở trên xe ngựa ngủ đẫy giấc, giờ khắc này thoạt nhìn như củ cải non hút no nước, trong veo chọc người có chút đau lòng.
“Đương, đương nhiên, sau đó… Tỷ tỷ chăm sóc ngươi, ” Mấy lời giáo huấn định nói đều nuốt xuống, Tử Xu nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Tín, ném cây chổi qua một bên, ngữ khí cũng chậm lại, “Ngươi là tùy thị, không phải hạ nhân, cho nên việc vặt trong nhà này đều không cần ngươi làm!”
Nói xong, bắt đầu lục tung tùng phèo tìm xiêm y cho Lâm Tín.
“Vậy ta làm cái gì?” Lâm Tín chỉnh y phục trên người, sắc mặt hơi tối tăm. Từ trong hòm đổ ra rất nhiều quần áo, cẩm bào thắt lưng ngọc, rõ ràng là đồ của Thẩm Lâu khi còn nhỏ. Thị nữ này tự nhiên cho hắn mặc quần áo của Thế tử, không biết do quy củ Thẩm gia đặc biệt, hay có ý tứ gì khác.
Lột đồ tang xuống, đổi cẩm bào, tiểu đáng thương lập tức biến thành quý công tử, Tử Xu nhìn tiểu tử từ sau tấm bình phong đi ra, thật là thoả mãn, duỗi ra một ngón tay, chọc nhẹ lên cái trán nhỏ trơn bóng, “Tự nhiên sẽ có lúc cần ngươi.”
Thu dọn xong, Tử Xu dẫn hắn đi ăn. Rong ruổi một ngày đường, giờ đã là hoàng hôn, Hoàng Các cùng Thế tử đi diện kiến Quốc Công gia trước, Phong Tân chỉ còn lại hai người Tử Xu cùng Lâm Tín dùng cơm.
“… Thế tử tính tình lạnh lùng, không có việc gì thì đừng phiền y, ” Tử Xu xới hai bát cơm, đem đại thể quy củ Hoán Tinh Hải giảng cho hắn nghe, “Có một điểm ngươi cần nhớ, khi Thế tử ngủ, phải đốt nến, cả đêm không được để tắt. Nếu như là buổi tối vào nội thất, thì đừng tắt nến.”
“Tại sao?” Lâm Tín nghi ngờ hỏi, đời trước hắn cũng cùng Thẩm Lâu ngủ qua, cũng không biết hắn có thói quen cổ quái thắp nến lúc ngủ, “Thế tử là sợ tối sao?”
“Xuỵt, chớ nói nhảm, ” Tử Xu gắp lên một khối xương sườn nhét vào trong miệng hắn, “Ngươi không nên hỏi linh tinh.”
Cho nên thật sự là sợ tối! Lâm Tín không dám tin gặm xương sườn.
Thẩm Lâu không biết hình tượng của mình đang bị thị nữ tốt bụng hủy hoại tơi bời, bước vào chính đường hướng phụ thân phục mệnh, thấy Thẩm Kỳ Duệ đang cùng một bạch y tu sĩ trò chuyện vui vẻ.
Tay áo tơ trắng, cổ áo một vòng lông bạch hổ, chính là người Chung gia
Tây Vực.
“Tham kiến Thế tử!” Tu sĩ kia thấy Thẩm Lâu tiến vào, lập tức đứng dậy hành lễ.
Thẩm Lâu giơ tay đáp lễ, người này lạ mặt, hai đời đối khuôn mặt này không có ấn tượng gì, nghĩ đến không phải người quan trọng, liền quay đầu về phía phụ thân.
“Đây là người đưa tin Chung gia, Chung thế thúc của ngươi gọi ta đi uống rượu.” Thẩm Kỳ Duệ cười nói, hắn cùng với Chung Trường Dạ giao hảo từ nhỏ, trước mặt Thẩm Lâu nhắc đến Tố Quốc công Tây Vực, vẫn gọi “Chung thế thúc của ngươi” như vậy.
“Thiên tửu [2]
Mạc Quy Sơn muốn mở, rất mong mời Quốc Công gia đến đánh giá.” Người đưa tin giải thích thêm.
[2] rượu ủ trăm năm
Bằng hữu mời đi uống rượu, Thẩm Kỳ Duệ tất nhiên vui vẻ đáp ứng. Nhưng Thẩm Lâu nghe liền biết không bình thường, hắn nhớ rõ, thiên tửu Mạc Quy Sơn, là năm Doanh Doanh cập kê mới mở.
“Phụ thân, nhi tử cũng muốn đi, ” Thẩm Lâu chen lời nói, “Nhi tử đã lâu chưa gặp Hữu Ngọc cùng Vô Mặc.”
Chung Hữu Ngọc cùng Chung Vô Mặc, là đôi song sinh nhi tử của gia chủ Chung Trường Dạ, hàng năm đều tới Hoán Tinh Hải chơi.
“Được, ngươi muốn đi liền cùng đi.” Thẩm Kỳ Duệ sảng khoái đáp ứng.
Tại Quỳnh Tân bồi phụ thân dùng cơm tối, Thẩm Lâu trầm mặc trở lại Phong Tân, đi tới cuối hành lang uốn khúc, bỗng nhiên dừng bước.
“Thế tử?” Hoàng Các theo sau lên tiếng dò hỏi.
“Ngươi đi thăm dò, xem người đưa tin Chung gia kia, là ai.” Thẩm Lâu đứng ở nơi đèn đuốc rã rời, mâu sắc tối tăm.
“Rõ.” Hoàng Các hiểu ý, khom người rời đi.
Lâm Tín dùng xong cơm tối, từ chối đề nghị muốn mang hắn đi dạo xung quanh của Tử Xu, đàng hoàng ngồi trên thảm trải sàn ở nội thất, mắt lom lom nhìn ngoài cửa, như tiểu khuyển ngóng chủ nhân trở về.
Tử Xu bất đắc dĩ lắc đầu, dặn hắn chớ đυ.ng linh tinh vào đồ trong phòng, rồi rời đi. Đợi người vừa đi, Lâm Tín liền giống như con khỉ mà trở mình lộn nhào, xông vào nội thất nhìn đông nhìn tây.
Đây là nơi Thẩm Lâu ở từ nhỏ đến lớn, đối với hắn mà nói tất cả đều mới lạ. Bắc Vực giá lạnh, trong phòng đốt Địa Long, có thể trực tiếp đi chân trần. Trên kỷ trà đốt lãnh hương, u tĩnh di xa, chứa vài phần cây cỏ thanh lọc. Trên giá bày thư tịch chỉnh tề, tường treo trường kiếm, chạy tới lui mỗi góc, cũng không tìm được đạn châu hoặc cửu liên hoàn
tiểu hài tử thường có.
“Người này, từ nhỏ đã vô vị vậy sao?” Lâm Tín bĩu môi, nhảy đến trên giường lớn tràn ngập mùi hương cây cỏ lộn mèo một cái, “Khà khà, Thẩm Thanh Khuyết, lão tử sẽ ngủ trên giường ngươi!”
Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Lâm Tín giật mình bò dậy, nhảy xuống giường, như mãnh hổ rơi xuống đất.
Chờ Thẩm Lâu bước vào trong nhà, liền thấy kia hài tử nho nhỏ, hai tay quy củ đặt trên đầu gối ngồi tại thảm giữa phòng, mở to đôi mắt đen láy nhìn sang.
Mắt Lâm Tín, thật ra là màu lam đậm, bình thường không dễ thấy, chỉ khi tới thật gần mới có thể phân biệt được màu xanh quyến luyến trong màn trời đêm. Nhưng Thẩm Lâu không cần tới gần, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Tâm tư nặng nề thời điểm đối diện với đôi mắt này, nháy mắt tan thành mây khói, Thẩm Lâu đi tới, đem gia hỏa trên đất kéo lên, “Sao lại ngồi dưới đất?”
“Chờ ngươi, ” Lâm Tín cúi đầu, ngón chân không mang vớ trên thảm trải sàn khẽ cử động, “Ta không biết phải làm gì, Tử Xu tỷ tỷ nói ngươi sẽ nói cho ta biết.”
Thẩm Lâu hít sâu một hơi, “Ngươi biết tùy thị là làm gì không?”
Lâm Tín mờ mịt lắc lắc đầu.
Trầm mặc hồi lâu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, Thẩm Lâu đem hai tay chắp tay sau lưng, bày ra lối đứng ấu trĩ y hệt Lâm Tín, hơi hất cằm lên, “Khí trời lạnh, ngươi giúp ta làm ấm giường.”
Dứt lời, quay người đi tắm, đi được hai bước không nhịn được bỏ thêm một câu, “Đây là chức trách của tùy thị.”
Phi! Lâm Tín ở trong lòng phun ra một cái, sợ tối thì sợ tối, nói bậy cái gì, khi dễ hắn chưa từng va chạm xã hội a! Nhưng trên mặt là mảng mờ mịt, “Kia, Tử Xu tỷ tỷ cũng làm ấm giường sao?”
“Không, nàng ta là nữ tử.” Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, lắc mình tiến vào
dục phòng [3].
[3]
phòng tắm
Nghe nói như thế, Lâm Tín liền hài lòng, nhoắng cái cởi ngoại bào, trong chậu nước rửa tay chân sạch sẽ, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn.
Chờ Thẩm Lâu tắm rửa đi ra, liền thấy dưới chăn gồ lên một đoàn nho nhỏ, đôi tay nhỏ trắng mịn thò ra kéo góc chăn, chỉ lộ ra hai con mắt sáng lóng lánh, nhỏ giọng hờn dỗi: “Thế tử, đã rất nóng, vào đi.”
Thẩm thế tử chân trần, chân trái giẫm chân phải, lảo đảo một cái. Trước mắt đột nhiên hiện ra vài đêm hoang đường đời trước, dung mạo hai mươi mấy tuổi Lâm Tín mặt mày mang ý cười nhìn hắn, “Bên trong rất nóng, ngươi không muốn vào sao?”
Bây giờ, Thẩm Lâu cũng chỉ là hài tử, xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên giường, chui vào chăn, trong nháy mắt tắt ánh nến.
“A? Tử Xu tỷ tỷ nói không thể tắt nến.” Lâm Tín giả vờ khϊếp sợ cọ cọ lên gối Thẩm Lâu.
“Không sao, có ngươi ở đây, không cần đốt đèn.” Thẩm Lâu dịch góc chăn cho hắn, không có ý nhắc nhở hành vi xâm lấn của tiểu tùy thị.
Được rồi, quả nhiên là sợ tối, có người bồi ngủ sẽ không sợ. Lâm Tín đắc ý quơ quơ chân trong chăn, phát hiện yếu điểm của Thẩm Thanh Khuyết luôn có thể làm cho hắn cảm thấy sung sướиɠ. Dựa vào ánh trăng, dùng ánh mắt như
từ phụ [4]
nhìn chằm chằm hai mắt nhẹ chớp của Thẩm Lâu, không nói thành lời, đừng sợ đừng sợ, ca ca thương ngươi.
[4] cha hiền
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Tín Tín:
Yếu điểm mới của Thẩm tiểu — Get
Lâu Lâu:
Thành tựu cùng giường cùng gối — Get
Tín Tín & Lâu Lâu:
Hắn yếu đuối như vậy, ta phải hảo hảo bảo vệ hắn nha!