An Tri Ngã Ý

Chương 45

Đang giữa trưa nóng, Thẩm Đa Ý ngồi trên ghế phó lái có hơi mệt, thật ra nói một cách chính xác thì, không phải là mệt mỏi trên sinh lí, mà là trên tinh thần rất muốn ngủ.

Bởi vì cậu muốn mơ tiếp giấc mơ buổi sáng.

Đang dựa vào cửa xe, lúc sắp nhắm mắt lại, Phí Nguyên bỗng nhiên lên tiếng hỏi:

“Quan hệ của cậu và Tiểu Thích tốt lắm hả?”

Thẩm Đa Ý lập tức sửa lời:

“Tiểu Thích cái gì, anh ấy lớn hơn cậu một tuổi đó.”

“Cũng không khác mấy, nhìn rất trẻ.”

Phí Nguyên cầm tay lái,

“Lúc ăn cơm anh ta nói cảm ơn mình, cậu kể chuyện trong nhà cho anh ta nghe rồi hả?”

“Ừ, anh ấy biết cả rồi.”

Thẩm Đa Ý do dự trả lời,

“Thật ra tụi mình ….”

Đột nhiên có chiếc xe vượt qua đi lên, suýt thì đã không nhìn thấy nó, Phí Nguyên ấn còi trực tiếp tăng tốc, vượt lên trước bỏ rơi chiếc xe kia. Đúng lúc đến giao lộ, đèn vàng lấp lóe, liền giảm tốc độ dừng lại, anh cầm tay lái, nói:

“Thật ra các cậu, có phải là làm rồi không?”

Thẩm Đa Ý giật mình quay đầu nhìn Phí Nguyên:

“Cậu gạ hỏi mình, hay là tụi mình quá rõ ràng?”

“Rất rõ ràng.”

Phí Nguyên chẳng có biểu cảm gì, nên cũng không biết anh đang có tâm trạng gì, nửa ngày trôi qua, mới châm một điếu thuốc. Thẩm Đa Ý bị vướng dây an toàn, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ:

“Thật ra lúc học cấp ba mình đã biết mình thích con trai, nhưng mình không nói với người khác, chỉ có Lộ Lộ biết thôi.”

Phí Nguyên cuối cùng cũng có phản ứng:

“Em ấy biết? Em ấy nín những mười năm hả?”

Thẩm Đa Ý nói:

“Đây là việc riêng tư của mình.”

“Đừng bắt đứa nhỏ nhà chúng ta nín chết nữa.”

Phí Nguyên cười nhẹ một tiếng, chắc là cảm thấy khó mà tin nổi. Đèn giao thông đổi từ đỏ sang xanh, xe chạy nhanh về con phố tiếp theo, anh ngậm thuốc lá hỏi:

“Có đáng tin không, mình cảm thấy hai người không phải là cùng một loại người.

Thẩm Đa Ý hỏi ngược lại:

“Cũng là một mũi hai mắt, sao lại không phải cùng một loại người hả?”

“Không thể nói rõ được, chắc là do khí chất.”

Phí Nguyên mấy hơi đã hút hết thuốc,

“Anh ta hơi đứng đắn, nhưng không phải là về phong thái, chắc là điều kiện gia đình cũng không tệ. Có tu dưỡng, nhưng mình nghĩ lúc hung ác có lẽ sẽ hung ác hơn người khác.”

Thẩm Đa Ý không phủ nhận, nói cho cùng cậu cũng không biết nếu Thích Thời An tức giận sẽ hung ác bao nhiêu, dù sao thì anh đối xử với cậu đều rất dịu dàng. Cậu nhìn bên ngoài cửa xe, nói:

“Hai tụi mình đã từng gặp nhau từ sớm rồi, sau khi đổi nơi làm việc thì gặp lại, trước đây không lâu thì xác định quan hệ, đều rất nghiêm túc.”

Phí Nguyên gật đầu:

“Cậu vui là được, nếu như ngày nào đó mà bất hòa thì nói với mình, mình đánh anh ta giúp cậu, nếu thật sự không đánh được thì để Lộ Lộ nhà mình tới chửi anh ta giúp cậu.”

Thẩm Đa Ý hơi hất cằm lên:

“Anh ấy có luyện MMA, cậu tưởng sức chiến đấu của ảnh giống Khưu Lạc Dân sao.”

Khưu Lạc Dân là người lúc học cấp ba tìm Thẩm Đa Ý gây rối, bị Phí Nguyên đánh cho bể đầu.

Cuối cùng cũng tới khu nhà Ôn Hồ, Phí Nguyên định lên lầu thăm ông Thẩm rồi mới đi, anh không nhịn được hỏi:

“Ông nội thì sao?”

Những chuyện khó đối mặt chính là những chuyện khó né tránh nhất, Thẩm Đa Ý nhìn con số thay đổi trong thang máy, trả lời:

“Trước mắt vẫn còn giấu ông, mình không giám mạo hiểm. Ông cụ sắp tám mươi tuổi rồi, mình muốn để ông vui vẻ mà trải qua tuổi già.”

“Cái này ngược lại cũng đúng.”

Phí Nguyên thoáng dừng lại,

“Gia đình anh ta thì sao? Nếu như chuyện của hai người bị người trong nhà biết được, anh ta có thể gánh vác không?”

Thẩm Đa Ý nói:

“Đương nhiên, cậu cho rằng chỉ có cậu mới có thể gánh vác hả?”

Phí Nguyên đầu hàng:

“Được rồi được rồi, thật là bao che con nhà mình.”

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Đa Ý hít sâu một hơi, lúc bước tới gần cửa cậu gửi một tin nhắn đi, sau đó mở cửa vào nhà, mỉm cười:

“Ông nội, ông xem ai tới nè.”

Điện thoại trên bảng điều khiển rung lên hai lần, Thích Thời An dừng xe, cầm điện thoại mở ra, Thẩm Đa Ý nói với anh đã về tới nhà. Hoắc Học Xuyên nhìn ánh mặt trời bên ngoài, gảy cửa xe nói:

“Anh, anh không về nhà à?”

“Không về, em xuống ở đây đi.”

Xe dừng ở cổng Can hưu sở, Thích Thời An không định đi vào.

“Mẹ nhớ anh, anh về nhà ngồi một lát đi, cuối tuần cũng chẳng có việc gì làm.”

Hoắc Học Xuyên cởi dây an toàn, lề mề không chịu mở cửa,

“Vậy em ngồi thêm một lát nữa, nói chuyện phiếm cùng anh nhé.”

Thích Thời An không kiên nhẫn nói:

“Mau vào đi, sáu trăm điểm còn thi không được, anh có nói chuyện em cũng nghe không hiểu.”

Hoắc Học Xuyên rất tủi thân:

“Anh Đa Ý chắc chắn có thể nghe hiểu, hai người nói chuyện đến mức quần áo cũng đổi! Ra trải giường cũng bị hai người nói chuyện đến lộn xộn! Em không thi được sáu trăm điểm, nhưng em là hỏa nhã kim tinh nhá!”

Thích Thời An quay mặt nhìn em trai anh, hơi kinh ngạc, cũng hơi tức giận. Nhưng phần kinh ngạc và tức giận này biến mất cực kỳ nhanh, anh hơi mỉm cười, giống như là rất nhàn rỗi mà khoe khoang:

“Thích anh Đa Ý không?”

Hoắc Học Xuyên dán chặt lấy cửa xe, nó còn tưởng rằng sẽ bị đánh tơi bời, sợ hãi mà gật gật đầu:

“…….Thích.”

Thích Thời An nói:

“Anh hai cũng thích, cực kỳ thích.”

“Nhưng…….”

Hoắc Học Xuyên do dự nói,

“Anh thích đàn ông thật, hay là ham muốn vì người ta đẹp vậy. Showbiz có rất nhiều người như vậy, người ta cũng không hẳn là thích đàn ông đâu, chỉ đơn thuần là háo sắc, nhìn thấy người đẹp sẽ động tâm thôi.”

Hoắc Học Xuyên còn chưa nói dứt lời, cổ họng liền trực tiếp kêu đau. Đều do nó buông lỏng cảnh giác, nên lúc Thích Thời An ra nắm đấm cũng không thấy. Nó mở cửa xe chạy trốn, nhưng chạy trời không khỏi nắng, anh nó về nhà là có thể đánh nó rồi, thế là bám vào cửa xe muốn nói xin lỗi.

“Anh, em sai rồi, em không nên ăn nói bậy bạ ——”

Thích Thời An bỗng nhiên ngắt lời:

“Anh yêu em ấy.”

Xe nổ máy, cửa sổ xe từ từ kéo lên, Thích Thời An quay đầu lại rời đi, nhanh chóng chạy ra đường quốc lộ. Anh lấy một gói thuốc từ trong ngăn kéo ra, rất lâu rồi không đυ.ng đến, thuốc đã có chút ẩm ướt. Cúi đầu châm lửa, mùi thuốc lá tràn ngập mỗi một góc trong khoang xe, anh càng bình tĩnh hơn, chẳng sốt ruột chút nào.

Chắc là Hoắc Học Xuyên đã vào tới nhà, nhưng không biết Hoắc Học Xuyên có nói gì với Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường không.

Anh mở điện thoại ra ấn nút gọi, chẳng mất bao lâu đối phương đã bắt máy. Giọng nói oán trách của Hoắc Hâm từ bên trong truyền đến, càm ràm anh đã đến cổng mà lại không vào nhà.

“Mẹ,”

Thích Thời An nghiêm túc kêu một tiếng,

“Thứ hai buổi tối con về nhà ăn cơm, con có chút việc muốn nói.”

Anh cúp điện thoại, toàn thân đều rất thả lỏng. Sau khi về đến nhà, anh tưới nước cho hoa cẩm tú cầu trước, rồi lại dọn dẹp phòng một chút. Ra trải giường thật sự rất lộn xộn, gối cũng nghiêng ngả khắp nơi, thuốc bôi trơn rớt xuống thảm trải sàn, vỏ bαo ©αo sυ cũng không biết rơi chỗ nào rồi.

Dọn dẹp phòng ngủ xong, Thích Thời An lại tới phòng tắm trải một cái khăn. Anh không thích dùng, nhưng sợ Thẩm Đa Ý tắm xong sẽ bị trượt chân, dù xác suất cũng không cao lắm, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Cuộc sống hai người sẽ xảy ra những mâu thuẫn khó mà nói trước, thói quen sống khác biệt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có rất nhiều gia đình vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm ra chuyện điên rồ.

Tuy rằng cuộc sống ở chung còn rất xa vời, nhưng Thích Thời An đã chuẩn bị để nghênh đón tất cả mọi chuyện. Bởi vì anh thật sự rất yêu Thẩm Đa Ý, và tin rằng Thẩm Đa Ý cũng rất yêu anh.

Thích Thời An lại một mình tăng ca, anh phải chuẩn bị thật tốt lời biện luận comeout cho buổi tối ngày thứ hai.

Thời gian nghỉ vĩnh viễn không đủ dài, nhân viên của Minh An sau ba ngày nghỉ đều lưu luyến mà tới công ty đi làm, sáng sớm còn chưa bắt đầu làm việc, mọi người ngồi ăn sáng nói chuyện phiếm ngày nghỉ đã làm gì.

“Đa Ý, lát nữa tới hội nghị thường kỳ, cậu chiếm chỗ nhé, tôi tới bộ phận pháp vụ hối thúc hợp đồng đã.”

Thẩm Đa Ý vừa tới, đang dọn dẹp bàn làm việc của mình, ngẩng đầu nói với tổ trưởng Tề:

“Anh đi đi, nhưng sớm như vậy chắc chắn bộ phận pháp vụ vẫn chưa bắt đầu làm việc đâu, không bằng hội nghị thường kỳ kết thúc rồi đi.”

“Không được đâu, khách hàng đang chờ, ban đầu đã nói thứ sáu ký, nhưng đột nhiên lại được nghỉ, nên đã kéo dài ba ngày rồi.”

Tổ trưởng Tề vừa nói vừa đi vào phòng làm việc,

“Cũng không biết Thích tiên sinh nổi điên cái gì, tất cả các bộ phận ban ngành nghỉ một ngày không biết là kiếm ít đi bao nhiêu tiền rồi.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu nhìn mặt bàn, còn thổi thổi dấu vết ẩm ướt mà giấy ăn chùi qua để lại, khẽ tìm lý do phản bác:

“Nghỉ có lương còn không tốt hả, anh không cảm ơn thì thôi, còn trách người ta.”

Tổ trưởng Tề bĩu môi:

“Nghỉ một ngày theo vợ về nhà mẹ đẻ, vừa làm sủi cảo vừa lau xe, mệt chết tôi luôn. Cậu muốn cảm ơn như vậy, xem ra cậu trải qua rất tốt ha, ra ngoài chơi hả?”

“Không, nhưng cũng coi như là ra ngoài đi.”

Thẩm Đa Ý lại rút một tờ giấy ra chùi tay, lời ít ý nhiều nói,

“Hẹn hò.”

Tổ trưởng Tề vừa giật mình vừa thấy tiếc:

“Cậu có người yêu rồi? Phù dâu lần trước vẫn nhớ nhung cậu đó!”

Nói còn chưa dứt lời đã đến giờ họp, trợ lý hành chính chạy tới báo tin cho bọn họ, thế là tổ trưởng Tề vội vàng đứng dậy rời đi. Thẩm Đa Ý cầm lấy tài liệu cũng chuẩn bị đi qua, hơi hối hận vì mới nói những lời kia.

Cậu quá đắc ý hí hửng rồi.

Nhưng …. làm sao cậu nhịn được chứ.

Thích Thời An không biết Thẩm Đa Ý và đồng nghiệp nói chuyện gì, chỉ biết là thứ sáu nghỉ một ngày mà tích góp biết bao nhiêu là việc. Từ sáng sớm bắt đầu đến phòng làm việc, Annie cầm sổ nhỏ của cô báo cáo cả nửa ngày, người không biết còn cho rằng cô biên soạn hiến pháp gì mới, phải nói tới 180 điều.

“Thích tiên sinh, ngài xem báo cáo quý của bộ phận ngoại tệ đi ạ.”

Annie lại cầm tài liệu đi vào, Thích Thời An xắn tay áo sơ mi, giờ dứt khoát cởi cả cà-vạt ra luôn. Anh nhận lấy mở ra, nói:

“Gần đây có xã giao của tôi không?”

“Ngài đợi chút, tôi xem lại đã.”

Annie nhanh chóng xem lại,

“Ngoài hội nghị ra, còn có mấy bữa tiệc, cái gần nhất là vào trưa mai.”

Thích Thời An nói:

“Đều đưa hết cho thư ký của Chương tiên sinh đi, cứ nói thị trường gần đây bị tuột dốc, tôi không rảnh.”

“Được, vậy cũng không cần chuẩn bị tài liệu để dùng đến, vậy hội nghị chiều nay ngài cũng có thể kết thúc sớm. Về phần hôm nay, mười giờ tối là có thể tan tầm rồi.”

“Không đúng, cô đợi chút.”

Thích Thời An còn tưởng mình nghe lầm,

“Mười giờ tối tan tầm?”

Annie gật đầu:

“Công việc gom lại hôm thứ sáu tôi đã tỉ mỉ bố trí thời gian cho ngài xử lý rồi, căn cứ vào thói quen tăng ca không qua đêm của ngài, tính toán đâu ra đấy hôm nay vốn là phải rạng sáng mới có thể kết thúc cơ.”

Thích Thời An thở dài:

“Cô mấy giờ thì tan tầm?”

Annie trả lời:

“Sáu giờ.”

Thích Thời An trong nháy mắt chẳng muốn làm việc nữa, anh muốn từ chức rồi tùy tiện tìm một công ty ở phố trung tâm xin làm thư ký thôi. Chu U Vương ăn tiêu phung phí đến mức phong hỏa hí chư hầu, nhưng dù sao cũng là người khác mệt giùm.

(Chu U Vương, tên là

Cơ Cung Tinh

(姬宮湦), là vị vua thứ 12 của

nhà Chu

trong

lịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ

Tây Chu.

Chu U Vương là con trai

Chu Tuyên Vương

– vua thứ 11 nhà Chu. Có tài liệu ghi ông sinh năm thứ 33 đời Tuyên vương (795 TCN).Chu U vương trọng dụng Quắc công Thạch Phủ, cho cầm quyền chính trong triều. Thạch Phủ ham lợi, thường xu nịnh U Vương, đón ý vua, mọi người trong triều đều ghét.Chu U Vương đã có

vương hậu

họ Thân, con gái của

Thân hầu, sinh thế tử Nghi Cữu. Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ là

Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương liền ngày đêm sủng ái. Bao Tự sinh được con trai là công tử Cơ Bá Phục.

Vì say mê Bao Tự, U vương muốn phế bỏ Thân hậu và thế tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục.

Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho

chư hầu

đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.

Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.

Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.

U vương ngày càng chuyên sủng Bao Tự và xa lánh

Thân hậu. Nghe lời Quắc công Thạch Phủ, ông chính thức phế bỏ Thân hậu, lập Bao Tự làm hậu và phế nốt

thế tử

Nghi Cữu, lập Bá Phục làm thế tử.)

Anh phát một cái thông báo cũng tổn thất không ít tiền, kết quả lại còn tìm vất vả về cho mình nữa.

Thích Thời An cầm điện thoại trên bàn lên, mệt mỏi thì xem ảnh. Trong album riêng đã có vài bức ảnh, tấm mới nhất là vào đêm thứ sáu đó, dáng vẻ Thẩm Đa Ý ngủ yên.

“Đa Đa bị mình làm ngất.”

Cho nên nếu có thể quay ngược thời gian, anh vẫn chọn làm hôn quân một lần.

Sáu giờ chiều, xe cộ trên phố trung tâm rõ ràng bắt đầu tăng lên, muộn chút nữa thậm chí còn có thể bị tắc đường. Nhân viên trong cao ốc Minh An thu dọn đồ đạc tan tầm, mà Thích Thời An lại bắt lấy thời gian nhấn điện thoại nội tuyến tới bộ phận tư vấn.

Thẩm Đa Ý vừa tắt máy tính, đang viết đại cương công việc hôm nay, cậu nhận điện thoại:

“Xin chào, tôi là Thẩm Đa Ý của bộ phận tư vấn.”

Thích Thời An nói:

“Tổ trưởng Thẩm, có thể lên đây một chuyến không?”

“Được.”

Thẩm Đa Ý chẳng hề nghĩ ngợi gì,

“Đợi em ba phút.”

Ghế dựa xoay được nửa vòng, Thích Thời An nhìn bầu trời sao bên ngoài cửa sổ sát đất. Lát nữa anh về Can hưu sở ăn cơm, muốn nói chuyện hạnh phúc cả đời của mình với bố mẹ trưởng bối trong nhà, còn phải đối mặt với phản ứng không thể biết trước của mọi người.

Ba phút trôi qua rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Đa Ý đẩy cửa bước vào. Cậu đi thẳng tới trước bàn làm việc, thấy túi trên bàn đã thu dọn xong, liền hỏi:

“Anh cũng chuẩn bị tan tầm hả?”

“Ừ, tan tầm ngay đây.”

Thích Thời An quay qua, sau khi đứng lên mở cánh tay ra với cậu.

Thẩm Đa Ý lại hỏi:

“Làm gì vậy.”

Thích Thời An yêu cầu nói:

“Ôm anh một cái.”

Cho dù đang ở phòng làm việc khiến người ta rất căng thẳng, nhưng Thẩm Đa Ý vẫn bước từng bước về phía đối phương. Cậu không biết là ảo giác của mình hay là gì, dù sao vẫn luôn cảm thấy giờ khắc này Thích Thời An có chút tâm sự.

Tới trước mặt đối phương, cậu giơ tay vòng lấy eo Thích Thời An, giống như an ủi mà vuốt ve phía sau lưng Thích Thời An. Thích Thời An ôm cậu thật chặt, còn cúi đầu ngửi tóc cậu, giống như đang hấp thu chút năng lượng vậy.

“Anh sao vậy?”

“Không sao, muốn để em cổ vũ anh một chút.”

Thẩm Đa Ý bật cười:

“Em cứ tưởng là anh không có việc gì là không làm được nữa chứ, hóa ra cũng cần có người cổ vũ hả. Vậy sau này nếu anh cần cổ vũ hay an ủi thì gọi em, em cũng vừa gọi liền tới.”

Thích Thời An gật đầu, nói

“Cảm ơn em.”

Lúc đến Can hưu sở cơm tối đã nấu xong, trong phòng ăn rất náo nhiệt, tiếng cười đầy trung khí của ông Hoắc vang vọng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thích Cảnh Đường ở bên trong.

Tất cả mọi người ngồi xuống, Thích Thời An chuyên chú ăn cơm, cả buổi cũng không mở miệng. Hoắc Hâm nhịn không nổi trước, hỏi:

“Thời An, không phải là con có chuyện muốn nói với cả nhà sao, chuyện gì vậy?”

Thích Thời An uống một ngụm canh:

“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói.”

Hoắc Học Xuyên mạnh mẽ gật đầu, sợ anh nó nói xong ông Hoắc lại lật bàn, nói theo:

“Đúng vậy, ăn không nói ngủ không nói, gia đình giàu có lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện.”

“Lại còn úp úp mở mở.”

Thích Cảnh Đường nói một câu.

Sau khi ăn xong bàn ăn thu dọn sạch sẽ, Thích Thời An tự mình pha một bình trà. Ông Hoắc cầm quạt hương bồ đi loanh quanh, lấy làm lạ nói:

“Đại thiếu gia việc gì cũng không làm giờ ngồi pha trà, hay là công ty phá sản, phải về nhà vay tiền hả?”

Thích Thời An xem thường nói:

“Mọi người thì có bao nhiêu tiền đâu.”

Ông Hoắc bị nghẹn một bụng hỏa, dùng cán quạt tàn nhẫn gõ một cái lên xương sống Thích Thời An. Vậy mà Thích Thời An cũng chẳng thèm nhíu mày, lưng thẳng tắp cũng chẳng lắc lư, thế là ông Hoắc lại vui vẻ:

“Là một người cực kỳ mạnh mẽ, lúc trước mà đi lính thì tốt biết bao nhiêu!”

Một bình Thiết quan âm, một gói ô mai muối, Thích Thời An bảo ông Hoắc, Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường ngồi ở một bên bàn ăn, anh ngồi ở một bên khác. Giống như đi phỏng vấn, cũng giống như đang đàm phán một với ba.

Hoắc Học Xuyên hỏi:

“Anh, em ngồi ở đâu?”

“Tùy em, em không quan trọng lắm.”

Thích Thời An rót đầy trà cho mấy vị trưởng bối. Hoắc Học Xuyên ngồi xuống ở phía đối diện, bên cạnh ông Hoắc, nói:

“Anh, em thân ở trại Tào lòng ở đất Hán, vĩnh viễn ủng hộ anh.”

Hoắc Hâm nghi ngờ nói:

“Chuyện gì vậy, đây là muốn làm gì?”

Rót xong trà, Thích Thời An dựa vào lưng ghế, mở lời:

“Ông ngoại, ba, mẹ, cả nhà còn nhớ người bạn mà lần trước con kể không? Chính là người kết hôn với người yêu đồng tính, cãi nhau ầm ĩ với người nhà đó.”

Thích Cảnh Đường gật đầu:

“Nhớ, ba còn thảo luận với mẹ con đó, cảm thấy cậu ta vẫn có đường lui.”

Thích Thời An hỏi:

“Người chịu lùi, mới có đường. Cả nhà nghĩ là bạn con lùi, hay là ba mẹ cậu ấy lùi?”

“Chắc chắn là ba mẹ cậu ta rồi.”

Hoắc Hâm nói tiếp,

“Con nói cậu ta là trời sinh đồng tính, làm sao mà lùi được? Chỉ có thể là ba mẹ cậu ta thử chấp nhận thôi, nhưng mà ba mẹ cũng không dễ dàng gì, bảo bạn con lo hiếu thảo với ba mẹ cậu ta nhé.”

Thích Thời An rủ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn:

“Nếu con cũng vậy thì sao?”

“Con cũng là gì?”

Hoắc Hâm chưa phản ứng lại.

Nhưng hỏi xong cũng kịp phản ứng.

Hoắc Học Xuyên ngay lập tức ôm chặt lấy ông Hoắc:

“Ông ngoại! Ông đừng động thủ! Đừng đánh anh con!”

Ông Hoắc mắng nó:

“Buông ông ra! Ông căn bản còn chưa nhúc nhích!”

Hoắc Học Xuyên nửa tin nửa ngờ buông tay ra, ông Hoắc quả nhiên vẫn là tư thế ngồi kia, nó giống như kẻ đần mà chất vấn:

“Sao ông không động thủ?! Con mới trêu con vẹt ông đã đánh con, ảnh comeout sao lòng ông vẫn vững như kiềng ba chân vậy!”

Bầu không khí cả bàn ăn đều bị Hoắc Học Xuyên xáo trộn, Thích Cảnh Đường và Hoắc Hâm nhìn Thích Thời An, vẫn đang tiêu hóa từng chút một. Mười ngón tay Thích Cảnh Đường đan vào nhau đặt trên mặt bàn, sau đó lại tách ra, biểu thị ông hơi bực bội:

“Thời An, loại chuyện này không thể đùa được.”

Thích Thời An ngước mắt lên:

“Con rất nghiêm túc, từ lúc học cấp hai con đã biết tính hướng của mình, sở dĩ chưa nói, là vì không biết lúc nào mới tìm được người con yêu.”

Hoắc Hâm cuối cùng cũng lên tiếng:

“Vậy giờ con nói………..”

“Đúng, con tìm được rồi.”

Thích Thời An hơi mỉm cười,

“Ngoại trừ thiên tai nhân họa, chúng con chắc sẽ không tách ra. Con rất yêu em ấy, nên không thể chờ đợi được nữa mà muốn để em ấy bước vào gia đình của con, cùng con tạo thành một gia đình.”

Hoắc Hâm nhẹ nhàng kéo tay áo Thích Cảnh Đường:

“Anh, anh nói mấy câu đi.”

Thích Cảnh Đường nói:

“Mặc dù con đã ám chỉ và làm nền trước, nhưng đối với chúng ta mà nói chuyện này vẫn rất bất ngờ. Nếu con đã cân nhắc đến chuyện xây dựng gia đình với đối phương, vậy con đã suy nghĩ đến đủ loại vẫn đề mà các con sẽ gặp phải chưa?”

Thích Thời An bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà, chính thức bắt đầu buổi biện hộ đêm nay của anh:

“Đương nhiên rồi. Trước tiên nói đến phương diện công việc nhé, em ấy làm việc ở Minh An, coi như là cấp trên cấp dưới với con, cho nên vấn đề lớn nhất sẽ gặp phải trong công việc, chắc là bị những đồng nghiệp khác biết mối quan hệ của tụi con.”

Hoắc Hâm kinh ngạc nói:

“Người đó làm việc ở Minh An ư? Vậy thì quá nguy hiểm, nhỡ bị những đồng nghiệp khác biết, chỉ mỗi lời dị nghị thôi là có thể đè chết người rồi.”

Thích Thời An nói:

“Mẹ, mẹ đừng lo. Con là boss, trước khi dị nghị người ta phải nghĩ kĩ đến việc có muốn giữ việc của mình hay không trước, năng lực của em ấy rất mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ thăng chức lên làm quản lý cao cấp. Một là boss, một là quản lý cao cấp, chẳng có thời gian quan tâm đến người lương một năm dưới trăm vạn dị nghị cái gì, nghĩ đến bọn họ chẳng khác nào giúp đỡ người nghèo, tụi con rất bận.”

Hoắc Hâm chẳng còn lời nào để nói, Thích Thời An lại thêm vào:

“Huống hồ đây là tình huống xấu nhất, tụi con ở công ty chỉ giống như đồng nghiệp bình thường thôi, khả năng bị lộ rất nhỏ.”

Thích Cảnh Đường hỏi:

“Vậy đối phương là mẫu người như thế nào, cậu ta có thật lòng với con không?”

Thích Thời An không nén nổi tình cảm mà mỉm cười, đáy mắt đều là hạnh phúc:

“Em ấy là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học danh tiếng, trước đây là chuyên viên định phí cao cấp ở công ty bảo hiểm, giờ là chuyên viên lập kế hoạch cao cấp với mức giao dịch cao nhất của bộ phận tư vấn ở Minh An. Nhiệt tình công tác, còn rất hiếu học nữa, hiểu biết rất nhiều, nhưng nói rất ít. Thật ra vấn đề này con có thể viết ra tới ba ngàn chữ, trình bày bằng miệng thì có thể khen ngợi cả một đêm.”

Hoắc Học Xuyên phụ họa:

“Với lại còn rất đẹp nữa, tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự.”

Ông Hoắc hừ hừ:

“Con gặp rồi?”

“Nó gặp rồi.”

Thích Thời An nói,

“Chính là tổ trưởng Thẩm lần trước tới dạy kèm cho nó, Thẩm Đa Ý.”

Mọi người lần thứ hai rơi vào khϊếp sợ, Thích Cảnh Đường và Hoắc Hâm cũng chẳng cần hỏi lại đối phương là người như thế nào nữa, dù sao cũng rõ như ban ngày rồi. Hoắc Học Xuyên say đắm mà nhìn Thích Thời An, nó không ngờ comeout lại có thể …….. có lý lẽ có bằng chứng như thế.

Học giỏi, thật là tốt.

Thích Thời An bắt đầu tổng kết, giọng điệu giống lúc họp như đúc:

“Con vốn đã làm một bản kế hoạch, muốn tiến hành từng bước một, để cho cả nhà dễ tiếp thu một chút. Nhưng thật sự quá thích em ấy, nên đợi không kịp nữa.”

“Ba mẹ, ông ngoại, cả nhà cứ tiêu hóa trước đi, có bất kỳ lo lắng và ý kiến gì thì nói với con, không nên giấu ở trong lòng, con sẽ giải thích từng cái, nhưng con chắc chắn sẽ không nhượng bộ. Từ nhỏ đến lớn, con học rất nhiều thứ, từ lúc đi học cho tới lúc đi làm, từ trước tới nay chưa từng kêu ca vất vả, giờ sự nghiệp ổn định, không có gì để lo lắng, đời sống tình cảm lại không có lý do gì để làm trái với tâm ý của mình, đúng không?”

Thích Cảnh Đường và Hoắc Hâm không nói gì, không ngẫm ra được lời nào để phản bác.

Thời gian không còn sớm nữa, từ Can hưu sở tới công ty phải đi vòng, hơn nữa còn rất nhiều việc chưa xử lý xong. Thích Thời An uống cạn chút nước trà còn lại, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi anh nhìn thấy ông Hoắc một mình lên lầu, bước đi rất chậm, bèn không nhịn được tiến lên đỡ ông.

“Ông ngoại, vừa nãy ông thật sự không muốn đánh con hả?”

Ông Hoắc nói:

“Không, thật sự không muốn.”

Thích Thời An hỏi:

“Ông quá bình tĩnh rồi đó, rất ngầu.”

“Ngầu cái rắm.”

Ông Hoắc nói,

“Đợi con thẳng thắn mà phải đợi đến mười mấy năm, sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: “Cúi đầu trước thế lực của lính trinh sát, trung thành!”