So với phong cách trang trí vừa đơn giản vừa nặng nề của tầng ba mươi, tầng làm việc của Chương Dĩ Minh đẹp và ấm áp hơn nhiều. Anh rất rộng rãi với cách ăn mặc của thư ký, thậm chí còn yêu cầu người ta mặc đồ màu sắc sặc sỡ chút.
Trên cửa phòng làm việc có treo một vòng hoa giáng sinh, trong đó có một viên hình quả thông đã bị lỏng, chắc chẳng kiên trì được bao lâu nữa sẽ rơi mất. Trong phòng ánh sáng sáng sủa, bên sô-pha bằng da màu nâu đậm bày một hàng ghế dựa hình tròn bằng mây tre màu nâu nhạt, mấy cái đệm dựa hình vuông đặt tùy ý trên sô-pha và ghế dựa, khiến người ta có cảm giác muốn tới làm tổ chợp mắt.
Chương Dĩ Minh ngồi sau bàn làm việc xem báo cáo của cấp dưới, trên bàn đặt không ít hàng thủ công mỹ nghệ vặt vãnh. Không chỉ trên bàn, mà hễ là nơi có thể đặt vật trang trí thì đều chẳng còn chỗ trống nữa, lúc đi công tác anh thích mua chút đồ chơi nho nhỏ đem về, có vài cái đem tặng, nhưng phần lớn đều chất đống trong phòng làm việc.
Thư ký đưa lịch làm việc tuần sau tới, tầm mắt Chương Dĩ Minh không rời khỏi tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
“Buổi tối có hoạt động gì không?”
Thư ký trả lời:
“Buổi tối có hẹn ăn cơm với Lý tiên sinh của Ủy ban hợp tác quốc tế.”
Chương Dĩ Minh nhàm chán nói:
“Thông báo với Thích tiên sinh, bảo cậu ấy đi.”
Nhắc tào tháo, tào tháo tới. Thích Thời An tranh thủ thời gian lại đây một chuyến, đúng lúc nghe thấy Chương Dĩ Minh điều động công tác cho mình. Chờ thư ký rời đi, anh tự nhiên đi tới sô-pha ngồi xuống, không nói rõ mục đích mình đến đây, cũng chẳng nói có đồng ý đi xã giao hay không.
Trong lòng Chương Dĩ Minh hiểu, liền cầm điện thoại lên quay số, chờ cuộc gọi được chuyển tiếp liền ôn nhu mở miệng:
“Mạnh tiểu thư, lần trước còn chưa nói xong về bảo hiểm bệnh tật, tối nay mình gặp nhau nhé?”
Thích Thời An nhíu mày nhìn về phía đối phương, sau khi Chương Dĩ Minh cúp máy anh không nhịn được hỏi:
“Trùng hợp vậy, họ Mạnh hả?”
Bạn vĩnh viễn không tưởng tượng nổi phạm vi đi săn của cao thủ săn bắn, Chương Dĩ Minh mang theo vẻ xem thường và đau lòng nhìn về phía Thích Thời An, cảm thấy hán tử no chê cười hán tử đói là loại hành vi không có tố chất. Anh ngồi trên ghế xoay tròn nửa vòng, quay mặt về phía ánh mặt trời trên cao ở bên ngoài, nói:
“Mặc dù anh ở phương diện quan hệ nam nữ rất không có giới hạn, nhưng vẫn chưa đến mức làm người thứ ba.”
Thảo nào lại đi điều tra Thẩm Đa Ý, còn quanh co dò hỏi nguyên nhân Thẩm Đa Ý từ chức nữa chứ, Thích Thời An khó chịu hỏi:
“Sao, giờ yên tâm rồi hả?”
“Muốn khách sáo sao?”
Chương Dĩ Minh lại quay qua,
“Con gái Mạnh Bình trước khi vào công ty bảo hiểm, đã đi theo Thẩm Đa Ý, hai người còn xem mắt nữa, người trong công ty bảo hiểm đều nói bọn họ rất xứng đôi. Cho nên anh phải điều tra rõ ràng chứ, không nên phá nhân duyên của người ta.”
Ai ngờ lại tra ra chuyện của công ty tư vấn, vừa vặn bày ra nói rõ luôn, còn có thể phòng ngừa tai họa chưa kịp xảy ra nữa.
Thích Thời An vốn tới hỏi Chương Dĩ Minh nguyên nhân mấy ngày nay cứ lăn qua lăn lại, lúc này tất cả đã rõ ràng liền không thèm chờ thêm nữa, đứng dậy vuốt thẳng nếp nhăn trên quần tây, ra ngoài vừa đi vừa nói:
“Đưa địa chỉ đã hẹn với Lý tiên sinh cho tôi, lần này để tôi đi.”
Hành lang dài dằng dặc tràn ngập ánh mặt trời, nhưng lại bị cắt bởi bóng của cây trụ hình dọc, nếu nhìn chăm chú thật lâu có lẽ sẽ choáng đầu. Thích Thời An lững thững đi đến đầu hành lang của bộ phận đầu tư ngắn hạn, đi qua máy đồ uống bỗng nhiên muốn uống một ly nước trái cây.
Tiếng chất lỏng tí tách, che lấp tiếng bước chân từ xa đang đến gần, anh hơi rề rà vặn vẹo nhìn về phía cửa của bộ phận đầu tư ngắn hạn, liền nhìn thấy Thẩm Đa Ý cầm một tập tài liệu đang chầm chậm đi tới. Lúc cậu tới trước mặt anh, nước trái cây trong ly đúng lúc chảy đầy.
“Uống không?”
“Ừm, nói chuyện với đồng nghiệp của bộ phận đầu tư ngắn hạn cả buổi, có hơi khát.”
Thẩm Đa Ý đi lấy ly, cậu nghĩ Thích Thời An muốn nhường ly nước kia cho mình, liền ngẩng đầu nói trước:
“Phòng của bọn họ lạnh quá, tôi muốn uống chút nước ấm.”
Hai người cầm ly đứng trên hành lang ngắm phong cảnh, Thích Thời An lát nữa còn bận, tóm tắt mấy điểm chính hỏi:
“Tới bộ phận đầu tư ngắn hạn có chuyện gì sao?”
Thẩm Đa Ý đưa tập tài liệu ra, trả lời:
“Là về kế hoạch tài khoản cá nhân của Từ tiên sinh, ông ấy muốn thử đầu tư ngắn hạn, tôi làm xong đi hỏi ý kiến của các đồng nghiệp, anh xem không?”
Thích Thời An nhận lấy lật ra xem, Thẩm Đa Ý ở bên cạnh tiếp tục nói:
“Tôi chọn chứng khoán có đối tượng hợp đồng giống nhau, lý do thứ nhất là vì gần đây có hướng đi khá rõ ràng, dễ thực hiện. Thứ hai là vì chu kỳ ngắn, chỉ cần vài tháng là đã định hình rõ ràng được rồi, nếu quá dài thì Từ tiên sinh có thể sẽ không kiên nhẫn”.
“Em có vẻ hiểu rất rõ ông ấy nhỉ?”
Thích Thời An nhìn tập tài liệu hỏi.
“Cũng tàm tạm thôi, trước đây chúng tôi từng hợp tác.”
Có lẽ do nguyên nhân sớm đi làm, Thẩm Đa Ý rất giỏi phối hợp với thói quen làm việc của những người khác, nói tao nhã chút thì gọi là “EQ cao”, phổ thông chút thì là biết “Xem ánh mắt của người khác”. Cậu lật qua trang kế tiếp giúp Thích Thời An, nói:
“Đây là mấy hạng mục đã được sàng lọc để chọn, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, hợp đồng chủ lực và hợp đồng không chủ lực đều có.”
Thích Thời An quét móng tay qua trên giấy, mãi cho đến lúc xuất hiện dấu vết mới dừng lại, nói:
“Chu kỳ ngắn, phải nắm chắc đúng lúc, hơn nữa ý đồ giống với tình trạng cung không đủ cầu. Hợp đồng chứng khoán
chính phải có giá trên thị trường hơi ổn định, không dễ chuyển hướng. Những thứ khác, có mấy thứ yêu cầu phải cân nhắc thận trọng, có lẽ là bộ phận đầu tư ngắn hạn đã dặn dò rồi.”
Thẩm Đa Ý đón lấy tập tài liệu, nhân tiện ngửa đầu uống ngụm cuối cùng trong ly nước, nói:
“Mấy đề xuất này tôi sẽ nhớ kỹ, cảm ơn. Vậy tôi quay lại làm việc đây.”
Rời đi vài bước, cậu dừng lại xoay người. Thích Thời An hỏi:
“Còn chuyện gì nữa hả?”
Thẩm Đa Ý nghi ngờ nói:
“Là tôi nghe nhầm sao? Cái gì điểm tâm?”
Thích Thời An hiên ngang vênh váo cười:
“Điểm tâm rác rưởi”
(*)
(*: thổ ngữ Bắc Kinh, nghĩa rộng để chỉ người không có ích lợi)
Hai người mỗi người đi về một hướng, Thích Thời An đi vào bộ phận đầu tư ngắn hạn, định làm việc ở chỗ này cho đến lúc tan tầm trực tiếp đi ăn cơm cùng Lý tiên sinh của Ủy ban luôn. Thẩm Đa Ý thì bước nhanh về bộ phận tư vấn, bởi vì câu nói “Điểm tâm rác rưởi” mà vui vẻ suốt dọc đường.
Trước đó cậu có nói sẽ đưa ra ý kiến giúp Mạnh Lương, nhưng giữa đường lại bị chuyện khác làm lỡ, rồi cứ thế kéo dài trước sau cũng không quan tâm. Lần này đã phá bỏ hiểu lầm, tất cả mọi việc đều tiến hành theo quỹ đạo, cuộc sống hoàn toàn khôi phục trạng thái như cũ.
Bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng, Mạnh Lương tới rất sớm, cậu cầm menu chăm chú nghiền ngẫm đọc, muốn mời Thẩm Đa Ý ăn một bữa thật ngon. Thẩm Đa Ý đi theo ông Thẩm tới công viên nghe diễn viên nghiệp dư hát hí khúc, trên đường lại bị tắc đường hơn một giờ, lúc lững thững đến nơi nhà hàng đã sắp hết chỗ.
“Đàn anh, hay là chuyển đến phòng riêng đi, em vốn cảm thấy đại sảnh rộng rãi thoải mái, giờ nhiều người quá không tiện nói chuyện.”
Mạnh Lương cầm túi đứng dậy, nhân tiện gọi người phục vụ tới.
Thẩm Đa Ý nhìn xung quanh một vòng: “Có lẽ vào phòng riêng tốt hơn, nhưng giờ này còn phòng trống không?”
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới phòng riêng ở trên lầu, Mạnh Lương nói:
“Chị họ của em thích chỗ này, hình như chị ấy là hàng xóm của ông chủ, chúng ta đi cửa sau đi.”
Vào tới phòng riêng bọn họ không vội chọn món, chỉ gọi một bình bình trà, trên bàn xếp đầy mấy tập tài liệu đang mở ra, Mạnh Lương mở máy tính mình mang theo, giải thích:
“Số liệu trung tâm đều ở máy tính trong công ty, cho nên tài liệu có hơi loạn.”
Thời tiết đã rất ấm áp, Thẩm Đa Ý mặc chiếc áo sơ mi bông nhạt màu, tay áo có mấy chỗ nhăn nheo, cậu nghiêng người kề bên mép bàn, một cái cúc áo trước ngực cọ xát tạo ra tiếng vang “lạch cạch lạch cạch”.
“Có hơi giống với “Gói bạch kim” do chú thiết kế, em muốn để chú xem thử, kết quả gần đây chú ấy bận họp mãi.”
Mạnh Lương dùng bút vòng ra mấy hạng mục quan trọng,
“Quay quanh mỗi loại bảo hiểm phải có vài sản phẩm không lớn cung cấp cho mọi người lựa chọn, sản phẩm chính làm xong rồi, cái khác điều chỉnh một chút là được, cho nên cái này em làm đến chán luôn rồi.”
Mạnh Lương không biết “Gói bạch kim” thật ra là do Thẩm Đa Ý thiết kế, trong lúc vô tình lại tán dóc về mấy chuyện thú vị trong công ty. Thẩm Đa Ý xem tài liệu, vừa nghe vừa cười, nghe xong nói:
“Vài điểm phân tích và đề xuất sửa chữa anh đã gửi tới email của em rồi, em xem rồi tham khảo một chút. Nếu làm mà thấy chán quá, thì đừng tiêu hao quá nhiều tinh lực nữa, hiệu suất đã thấp còn không có giá trị.”
Mạnh Lương vui vẻ nói: “Đàn anh, nếu như anh là lãnh đạo của em thì tốt rồi, quá quan tâm đến dân ý.”
Thẩm Đa Ý tiện tay cầm menu món ăn lên:
“Anh không phải là cho phép em nhàn rỗi, mà là muốn em chuyển tinh lực đến những phương diện khác, ví dụ như phương diện giai đoạn trưởng thành của trẻ em, nơi này anh thấy mấy năm tới nhu cầu sẽ tăng mạnh.”
Gọi ba, bốn món ăn hợp khẩu vị, Thẩm Đa Ý bắt đầu không nhanh không chậm dọn tài liệu trên bàn, vừa định nói tiếp, đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Mạnh Lương nhận điện thoại:
“Chị họ? Em chuẩn bị ăn cơm cùng đàn anh. Gì cơ, chị cũng chưa ăn hả?”
Mười phút sau Mạnh Lan đã tới, trên tay còn cầm theo bảy, tám cái túi, xem ra vừa mới đi dạo phố xong.
Sau khi ngồi xuống cô nhìn về phía Thẩm Đa Ý, cũng gọi một tiếng
“Đàn anh”.
Thẩm Đa Ý cầm đũa:
“Em xem thử muốn ăn gì thì gọi thêm một ít, hôm nay anh mời.”
“Vậy đâu có được, giúp nó thì đương nhiên phải để nó bỏ tiền.”
Mạnh Lan gọi thêm hai món, sau đó đưa một cái túi cho Mạnh Lương,
“Chị mua hai cái, bố chị một cái, bố cậu một cái. Thế nào, dưới sự giúp đỡ của đàn anh, đã giải quyết được vấn đề chưa?”
Mạnh Lương trả lời:
“Giải quyết rồi. Đúng rồi, đàn anh vừa nãy còn chưa nói xong.”
Thẩm Đa Ý cũng quên đang nói đến cái gì, nhớ lại mở miệng:
“Phương diện giai đoạn trưởng thành của trẻ em ……… Bây giờ đã ban hành chính sách sinh hai con, nhu cầu sử dụng loại bảo hiểm này chắc chắn sẽ gia tăng trên diện rộng, ngược lại thì bảo hiểm dành cho người già trên cơ bản đã bão hòa, hơn nữa rất nhiều người trong nước đều có quan niệm nuôi con dưỡng già, cảm thấy con cái còn đáng tin hơn bảo hiểm.”
Mạnh Lan lên tiếng cười nói:
“Mẹ em cũng nói như vậy đó, còn giục em kết hôn sinh cục cưng sớm một chút.”
Sau khi hai người kết thân không lâu Thẩm Đa Ý liền từ chức, lẽ ra về sau gặp mặt nhau chắc chắn sẽ lúng túng, nhưng bầu không khí lúc này vẫn rất thoải mái. Lúc cậu không nói chuyện cũng sẽ lộ ra nụ cười nhạt nhòa, bất cứ lúc nào cũng đều là dáng vẻ chăm chú lắng nghe đối phương, luôn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nếu chuyện xưa trong lòng đã bỏ qua, vậy cứ nói chuyện như bạn bè với nhau là được rồi. Mạnh Lan nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, nói:
“Đàn anh, anh biết không, hai ngày trước em ăn cơm tối cùng ông chủ của các anh.”
Mạnh Lương giật mình nói:
“Đối phương biết hai người quen nhau không?”
“Biết, chị nói bọn chị trước đây là đồng nghiệp.”
Mạnh Lan nhìn Thẩm Đa Ý gật đầu,
“Anh ta lấy lý do tư vấn bảo hiểm bệnh tật, kể không ít chuyện ma quỷ buồn nôn, em suýt chút nữa thì sụp đổ luôn, em nghĩ giao du với cái loại hoa hoa công tử kia chắc chắn rất thử thách tâm trí.”
Trong lòng Thẩm Đa Ý nổi lên một trận gió xoáy, liên hệ đến việc lúc trước công ty điều tra cậu, cùng với việc dò hỏi của Thích Thời An và Chương Dĩ Minh đối với cậu, cậu bỗng dường như hiểu ra cái gì đó.
Mà trong lúc cậu đang do dự, Mạnh Lương hỏi trước cậu một bước:
“Là ông chủ nào của Minh An?”
Mạnh Lan không cảm tình nói:
“Chương Dĩ Minh.”
Lúc bạn gái xảy ra tai nạn lại hẹn hò với viên chức sau liên hoan, giờ lại có đối tượng theo đuổi mới. Trong đầu Thẩm Đa Ý “vù” một tiếng, cảm thấy trung khu thần kinh đều đang cười nhạo lại cậu, nhưng hai chị em này vẫn nói không ngừng nghỉ.
“Em đã nói ông chủ của Minh An rất ăn chơi, đúng là vậy mà.”
“Lúc anh ta đang có hẹn chị lại còn nhận được một cuộc điện thoại tra hỏi nữa, bên trong là giọng nam.”
“Anh ta thật sự là nam nữ không chừa, có phải người có tiền đều như vậy không?”
“Một ông chủ khác không như vậy chứ, đàn anh, anh biết không?”
Thẩm Đa Ý bị nhắc tên mới hoàn hồn, cậu úp úp mở mở nói:
“Anh không biết”.
Mạnh Lương nhớ lại trong chốc lát:
“Một ông chủ khác hình như là một truyền thuyết đó, trong năm tháng, tiền vốn 5000 đã tăng lên đến 25 vạn, đơn vị là dollar. Em còn nhớ hình như là về ngoại tệ, thuộc về cấp bậc cao cấp, không biết anh ta có phải là dân chơi chứng khoán cao cấp nhất khu phố trung tâm không.”
Thích Thời An vẫn không biết mình trở thành khoai tây chiên,
thoại mai (*)giải buồn những lúc trà dư tửu lậu, sáng sớm thức dậy anh sẽ không rời khỏi giường, mà ôm máy tính dán mắt vào biểu đồ, ngay cả bữa trưa cũng bị quẳng đi.
(Thoại mai (话梅, huàméi), là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mai mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.photo Nói chung có hai dạng thoại mai: dạng khô và dạng ướt (ngâm dầm). Tuy nhiên, hương vị và cách chế biến thì có sự khác biệt lớn giữa các khu vực.)
Công việc bận rộn thì anh luôn có thể tự mình làm chủ sắp xếp mọi việc, ngược trong cuộc sống riêng tư thì lại khá lơ là.
Điện thoại rơi xuống dưới giường rung lên, anh đưa tay cầm lên, sau đó bất đắc dĩ nhận điện thoại:
“Mẹ, con đang xem giúp mẹ rồi này. Mẹ và các chị em của mẹ đừng bắt con tăng ca được không …..”
“Cái gì gọi là thuê con, mẹ có biết con một giờ bao nhiêu tiền không?”
Thích Thời An xoa bóp mi tâm, sau đó gõ gõ nút cách,
“Thị trường chứng khoán cũng chia ra nhà cái và người chơi, mẹ đừng xem chút tin tức rồi cho là thật, quá nửa là nhà cái sao tác để kéo giá cổ phiếu lên đó, rõ ràng vẫn còn cách ngưỡng chống chịu (*) xa vạn dặm mà.”
(*: resistance line: Resistance là mức giá mà tại đó người ta cho rằng việc bán ra đủ nhiều để giữ giá không tăng mạnh. Khi giá tăng đến mức resistance thì người bán có khuynh hướng tiếp tục bán và người mua thường dừng lại. Trước khi giá chạm tới mức resistance thì cung sẽ vượt quá cầu, ngăn giá tăng trên mức resistance)
Lòng không cam tình không nguyện làm việc vất vả hơn nửa ngày, Thích Thời An buổi chiều mới đói bụng lái xe đi kiếm gì ăn, ăn một phần đóng gói một phần mang về, mai đỡ phải ra ngoài.
Buổi tối trước khi ngủ kiểm tra email một lần cuối cùng, phát hiện có một cái chưa đọc, người gửi là Thẩm Đa Ý. trong lòng anh nảy lên một cái, trước tiên ủ ra mấy phần vui mừng, sau đó mới nhẹ nhàng mở ra.
Nhưng không ngờ câu đầu tiên lại viết:
“Thích tiên sinh, xin lỗi.”