“Ca, anh đừng nhìn, vào chơi trò chơi với em.
Mẹ không cho em mang đồng học về chơi, hiện tại anh trở về, cuối cùng có người chơi với em.”
Ôn Duyên bị Ôn Thiếu Hàng túm lấy hướng trên lầu chạy, nguyên bản hắn cho rằng trải qua khoảng thời gian trước chính mình cố ý xa cách, theo như tính tình hiếu thắng của Ôn Thiếu Hàng,
không chừng sau nhìn thấy hắn làm bộ không quen biết là còn nhẹ.
Nhưng không nghĩ tới hắn vừa về nhà
ngày đầu tiên, đứa em trai này vẫn là giống như trước kia dính hắn
một khắc đều không thả lỏng. Ôn Duyên bị lôi kéo lên lầu, nhịn không được liền quay đầu nhìn Ôn Lương cùng Mã Tuệ Trinh liếc mắt một cái. Mã Tuệ Trinh tuy rằng sắc mặt không quá cao hứng,
nhưng Ôn Lương lại là cười ha hả.
Có chút xin lỗi mà cười đối với hai người bọn họ,
Ôn Duyên chỉ có thể để Ôn Thiếu Hàng đem chính mình kéo về phòng. Nguyên bản hắn định ở phòng khách bồi Ôn Lương lại xem TV trong chốc lát, thật vất vả trở về,
kết quả ngày đầu tiên còn chưa đi qua, đứa em trai này
vẫn là hận không thể dính hắn không bỏ.
Ôn Thiếu Hàng phát dục thực tốt, đây mới là học sinh cao trung, sắp đuổi kịp cao bằng hắn…… Phỏng chừng không quá hai năm, so với chính mình còn cao hơn.
Ôn Duyên tóm lại là thích đứa em trai này,
tuy rằng dính hắn một ít, nhưng rốt cuộc hắn là tận mắt nhìn thấy Ôn Thiếu Hàng lớn lên. Tuy rằng khó tránh khỏi trong lòng cũng sẽ có một chút không khỏi vì người ngoài nói mà hoài nghi, nhưng kia cũng chỉ là tâm tư của chính hắn, Ôn Thiếu Hàng chỉ là hài tử,
có lẽ chỉ là hắn mẫn cảm nghĩ nhiều đâu.
“Ca, đây chính là trò chơi tháng trước mới ra, người trong ban chúng ta đều không chơi với em.
Tới tới, anh chơi với em một ván.”
Ôn Duyên vẫn luôn cảm thấy Ôn Thiếu Hàng không phải tính cách hoạt bát quá phận,
ập tức nhìn hắn như vậy, trong lòng luôn có loại cảm giác nói không nên lời……
Có lẽ là bởi vì chính mình hàng năm không ở trong nhà, ngẫu nhiên trở về một lần, đứa nhỏ này thật sự quá hưng phấn? Nhìn đối phương sau khi khóa trái cửa lại đem hắn kéo vào trong phòng,
Ôn Duyên cũng không nói thêm cái gì. Rốt cuộc Ôn Thiếu Hàng trước kia liền thích ngồi dưới đất dựa vào mép giường chơi trò chơi, rõ ràng có chỗ rộng hơn để chọn, nhưng chấp nhất của hắn đối với phòng ngủ không phải nhỏ.
(Jeje: Ây, phòng ngủ thì mới có thể abc xyz gì đó chứ hi hi)
Cùng với những trò chơi trước kia không khác mấy, Ôn Duyên chơi hai màn giảm dần hứng thú, chuyện thi lên thạc sĩ còn không ít việc chưa làm, bất quá lại thật vất vả nghỉ ngơi quay về một chuyến, kỳ thực hắn hẳn nên
thừa dịp nghỉ đi ra ngoài thực tập phong phú chính mình…… Chỉ là có kỳ nghỉ ngắn như vậy,
nếu đi ra ngoài thực tập, khả năng liền không còn bao nhiêu thời gian ở nhà bồi người nhà……
“Ca?”
Ôn Duyên lúc này mới phát hiện hình ảnh trên màn hình đối diện
bị dừng lại, hắn quay đầu có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi a Thiếu Hàng, vừa rồi anh thất thần, chúng ta một lần nữa bắt đầu?”
Ôn Thiếu Hàng không nói chuyện, thẳng tắp mà nhìn Ôn Duyên sau một lúc lâu, đột nhiên lại cong lên mặt mày cười nói: “Ca có phải hay không mệt mỏi? Em thấy dưới mắt anh đều có quầng thâm, có phải không ngủ ngon hay không?”
Ôn Duyên không nghĩ tới sau khi trở về nhà, người đầu tiên biểu đạt quan tâm với mình
thế nhưng là Ôn Thiếu Hàng. Rốt cuộc đối phương ở trong mắt hắn vẫn luôn là đứa nhóc,
trong lòng ấm áp đồng thời trên mặt biểu tình cũng
nhu hòa, “Không quan hệ, buổi tối đi ngủ sớm một chút là được,
gần nhất trường học tương đối vội, cho nên ngủ hơi ít.”
“Kia ca, anh mau lên giường em
nằm trong chốc lát đi, em ở bên cạnh lên mạng chơi,
tuyệt đối không quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Thấy Ôn Duyên tựa như muốn cự tuyệt,
Ôn Thiếu Hàng lôi kéo cánh tay Ôn Duyên hướng lên giường,
“Ai nha ca anh cũng đừng cự tuyệt, anh nếu là lúc này đi ra ngoài, ba mẹ còn tưởng rằng anh không muốn ở cùng em đâu! Anh
thật vất vả trở về, em muốn ở cùng anh lâu thêm chút nữa! Chẳng lẽ anh
ở bên ngoài thời gian dài, liền không cần đứa em trai này sao……”
Nói xong lời cuối cùng biểu tình Ôn Thiếu Hàng đã mang lên chút ủy khuất cùng bi thương,
Ôn Duyên dở khóc dở cười ngừng động tác một hai phải xoay người xuống giường, đứa em trai này khi nào học được chiêu số như vậy,
hắn mới không tin tên nhóc Ôn Thiếu Hàng này cũng biết
cảm thấy ủy khuất cùng bi thương, liền ở năm trước, hắn chính mắt gặp qua Ôn Thiếu Hàng không nói một tiếng đem một đứa nhóc khác
đánh thành trọng thương, liền như vậy một câu đều không nói
đem người ấn ở trên mặt đất mà đánh, lúc ấy thấy cảnh tượng kia hắn còn sợ hãi, thời điểm
đi lên trước can ngăn
thậm chí cảm thấy toàn bộ đôi mắt Ôn Thiếu Hàng
đều là hồng, vẻ mặt lệ khí.
Xong việc Ôn Lương hỏi Ôn Thiếu Hàng vì cái gì đánh người, Ôn Thiếu Hàng chết ngoan cố chính là không chịu nói, bất luận Ôn Lương như thế nào đánh hắn đều không nói, xong việc đứa bé kia cũng chuyển trường, chuyện này đến bây giờ còn là bí ẩn,
chỉ là thình lình nhớ tới ánh mắt Ôn Thiếu Hàng khi đó đánh người……
Ôn Duyên thần sắc phức tạp mà nhìn em trai đối diện vẻ mặt ủy khuất,
rốt cuộc người nào mới là hắn thật sự, đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã nhiều mặt như vậy, thực sự tốt sao……
“Được, anh ngủ là được, trước cơm chiều nhớ đánh thức anh, anh
muốn đi xuống giúp mẹ.”
Ôn Thiếu Hàng lập tức thu hồi ủy khuất, cười gật gật đầu đáp ứng.
Thời gian trôi qua một phút một giây,
phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại có tiếng kim giây “tích tắc” của đồng hồ treo tường. Kim phút mỗi lần di chuyển một chút,
Ôn Thiếu Hàng đều sẽ như có như không nhìn người đang nằm trên giường kia.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trước máy tính, con chuột cơ hồ cũng chưa nhấn mấy cái, đang xác nhận thời gian bên dưới góc phải máy tính cùng đồng hồ treo tường,
đều tỏ vẻ đã qua đi hai mươi phút, hắn mới không tiếng động nhẹ nhàng đứng dậy. Cứ như vậy đứng giữa bàn máy tính cùng ghế dựa, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút không dám bước ra nửa bước chân.
Ôn Thiếu Hàng miễn cưỡng áp lực ngực tim đập dần dần nhanh hơn,
hắn như là đang làm chuyện gì phi thường khó có thể mở miệng trái với lương tâm,
chỉ cảm thấy khẩn trương tay đều đang run lên. Không biết những kẻ ăn trộm thời điểm lấy đồ,
cũng sẽ là cái dạng cảm giác này sao?
Hắn không biết, trong đầu hết thảy ý tưởng đều lộn xộn, hắn chỉ biết là vừa rồi ở thời điểm Ôn Duyên ngây người, trong tiềm thức hắn liền muốn làm như vậy……
Hắn tới gần mép giường một chút, hắn nhìn môi sắc mật kia của Ôn Duyên, nhìn đôi mắt thon dài khẽ nhắm kia của Ôn Duyên,
đến gần, còn có thể ngửi đến hương vị
sạch sẽ thoải mái thanh tân kia trên người Ôn Duyên……
Một cỗ cảm giác khát khô khô nóng chưa bao giờ từng có,
làm hắn chân tay luống cuống thậm chí không biết có nên hay không tiếp tục.
Hắn biết Ôn Duyên vẫn luôn xem hắn như trẻ con,
chính là hắn đã sớm không phải trẻ con chân chính về mặt ý nghĩa, sự tình hắn hiểu quá nhiều,
thậm chí liền một ít việc Ôn Duyên cũng chưa biết rõ ràng,
hắn có lẽ đều biết đến so với Ôn Duyên còn toàn diện hơn. Nhưng biết thì có ích lợi gì, thời điểm hắn minh bạch cảm giác của mình đối với Ôn Duyên, cái loại
thống khổ dày vò này,
Ôn Duyên vĩnh viễn vô pháp cảm nhận được! Bởi vì Ôn Duyên căn bản
cùng hắn không giống nhau, Ôn Duyên căn bản là cùng hắn không giống nhau!
Trong lòng mạc danh phẫn nộ cùng bi ai làm toàn bộ ánh mắt Ôn Thiếu Hàng
đều thay đổi, chính là loại cảm xúc đến tim cũng đau này, dưới hương vị
thoải mái thanh tân đậm đà trên người Ôn Duyên kia, lại vẫn làm hắn cảm nhận được một tia tư vị tinh tế ấm áp.
Hắn thật sự nhịn không được, nhẹ nhàng dò ra ngón tay, cơ hồ là có chút phát run, dừng ở trên lông mày của Ôn Duyên.
Hắn không biết nên đem tay dừng ở nơi nào, chỉ là cảm thấy Ôn Duyên lớn lên đẹp như vậy, đẹp đến nỗi hắn hận
không thể chỉ có một mình hắn thấy được.
Ngón trỏ như có như không đảo qua chân mày Ôn Duyên,
rồi sau đó lại run rẩy xúc xúc lông mi Ôn Duyên. Làn da Ôn Duyên sạch sẽ thiên về màu trắng, dưới tình huống ngủ say như vậy,
có vẻ không hề có lực công kích, vừa nhu thuận, lại tốt đẹp.
Giờ khắc này Ôn Thiếu Hàng cơ hồ sắp bị ý niệm vặn vẹo của chính mình dọa đến,
hắn thế nhưng ẩn ẩn hy vọng Ôn Duyên vẫn luôn tiếp tục như vậy thật tốt…… Nằm ở chỗ hắn có thể giơ tay với tới,
liền tính hắn làm ra hành động lớn mật,
cũng không cần lo lắng Ôn Duyên xụ mặt bảo hắn chú trọng việc học.
Rốt cuộc, đầu ngón tay ngón trỏ
rốt cuộc chạm được lên bờ môi sắc mật kia, xúc cảm mềm mại ẩm ướt dưới tay
làm Ôn Thiếu Hàng chỉ cảm thấy một cỗ điện lưu từ đầu ngón tay thẳng lên đến cánh tay,
rồi sau đó theo sườn tai lan tràn đến đại não.
Hắn cơ hồ là nhịn xuống hô hấp, sợ bởi vì chính mình quá mức kịch liệt tim đập mà đem người trên giường đánh thức. Có lẽ ánh mắt này
quá mức cực nóng, trong lúc ngủ mơ Ôn Duyên nhẹ nhàng nói mớ một tiếng,
thân hơi hơi giật giật, rồi sau đó lại lâm vào ngủ say.
Nhìn khuôn mặt
thương nhớ ngày đêm trước mắt,
Ôn Thiếu Hàng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ ngực thẳng xuống dưới bụng, hắn không phải đứa nhóc chưa hiểu chuyện,
đương nhiên biết loại cảm giác này đại biểu cái gì, nhưng trên mặt hắn cũng không khác thường. Nhưng càng đè nén, cái loại cảm giác mạc danh khô nóng trong ngực
càng là áp không nổi,
hắn thật sự nhịn không được, duỗi lưỡi liếʍ liếʍ môi có chút khô,
rồi sau đó một chút mà cúi đầu, dừng ở trên môi Ôn Duyên.
Hắn đυ.ng vào thật cẩn thận, thậm chí liền hô hấp đều ngừng lại rồi. Giờ khắc này đầu óc hắn trống rỗng,
hắn không nghĩ tới nếu Ôn Duyên phát hiện sẽ như thế nào, không phải hắn không sợ, mà là hắn căn bản không kịp nghĩ. Hắn thật sự quá nhớ quá muốn
cùng Ôn Duyên thân cận, cơ hội như vậy đặt ở trước mắt, chẳng sợ biết rõ sẽ có kết cục hôi phi yên diệt (*), nhưng hắn vẫn là nhịn không được sẽ đi chết!
Ôn Duyên với hắn mà nói giống như một liều độc dược cực kỳ dụ hoặc,
chẳng sợ biết rõ đối phương không phải người hắn có thể đυ.ng vào, nhưng hắn căn bản là nhịn không được!
(*) Hôi phi yên diệt: tan thành mây khói
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch……” Lực độ tim đập liền chính lỗ tai mình cũng
cảm thấy phát trướng, Ôn Thiếu Hàng muốn vươn đầu lưỡi tinh tế mà liếʍ láp mềm mại dưới miệng, chính là một thanh âm trong đầu nói cho hắn,
nếu hắn làm như vậy, nhất định sẽ ngăn không được. Nếu là vạn nhất bị Ôn Duyên phát hiện, vạn nhất Ôn Duyên tỉnh lại phát hiện, hắn liền cơ hội gì cũng không còn, là chân chân chính chính, cơ hội gì cũng không có.
Lấy thái độ cố ý trốn tránh mấy tháng trước của Ôn Duyên tới xem,
đối phương không phải không có phát hiện.
Nhưng đối phương nhất định là không thích tiếp thu quan hệ như vậy,
không có bất luận nghi vấn gì, nhất định là vậy.
Cho nên sau vài giây giằng co,
hắn vẫn là chậm rãi ngồi dậy.
Chính là chưa từng có một lần nào hắn cảm giác mãnh liệt như thế này,
hắn thậm chí không biết chính mình lớn lên
nguyên lai là cái dạng này.
Lúc trước tên trong ban kia nhìn thấy ảnh chụp của Ôn Duyên trong ví tiền của hắn,
cư nhiên nói ra “Nếu anh mày là
nữ nhân nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân thích”
như vậy. Hắn lúc ấy cũng không biết chính mình là làm sao vậy, ngực tức giận phảng phất sắp phá thể mà ra, hắn không làm rõ được đến tột cùng là bởi vì những lời “Nếu anh mày là nữ nhân” ẩn hàm vũ nhục, hay là bởi vì hàm nghĩa nửa câu
“Nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân thích” này
mà phẫn nộ. Hắn chỉ biết là chờ thời điểm hắn phục hồi tinh thần lại,
đối phương đã bị hắn đánh bất tỉnh nhân sự, đó là lần đầu hắn đánh người,
cũng là lần đầu tiên thời điểm Ôn Duyên hỏi hắn vì cái gì,
hắn chết cắn không đem nguyên nhân nói ra.
Ôn Thiếu Hàng cơ hồ là mặt mang thành kính mà đem quần áo cởi ra, Ôn Duyên ở trong phòng hắn
tự nhiên là ngượng ngùng cởϊ qυầи áo ngủ, đặc biệt hiện tại vẫn là ban ngày. Nhưng hắn bất đồng, đây là ở trong phòng hắn,
Ôn Duyên, đang nằm ở trên giường hắn.
Hắn từ trong ngăn tủ tay chân nhẹ nhàng lại lấy ra một tấm chăn, giường cũng đủ lớn, cho dù Ôn Duyên nằm ngủ sau hắn nằm xuống thêm cũng dư dả.
Hắn cuốn lên góc chăn Ôn Duyên,
hơi hơi lộ một khoảng không,
cùng lúc đó, cũng hơi hơi nhấc lên một phần góc chăn của mình, tuy rằng trên người hai người đều là riêng từng cái chăn, những khoảng không trung gian liên tiếp kia,
lại làm Ôn Thiếu Hàng cảm thấy thỏa mãn sắp không được.
Hai năm, Ôn Duyên đã hai năm không có nằm ở bên cạnh hắn,
Ôn Thiếu Hàng nhắm mắt lại tinh tế mà ngửi hương vị trên thân người bên cạnh, kỳ thực cũng không có hương vị đặc biệt gì,
không phải mùi hương cũng không phải hương vị có thể hình dung ra đến,
nhưng hắn chính là thích, mỗi một chỗ trên người Ôn Duyên hắn đều thích. Chỉ cần ngửi hương vị này,
hắn liền cảm thấy chính mình sắp cứng đến không nhịn được.
Ôn Duyên làm một giấc mộng, hắn mơ thấy sự tình chính mình sợ hãi nhất
đã xảy ra, trong mộng em trai mình đối với mình
nửa khóc nửa cười, biểu tình trên gương mặt kia, cảm tình trong cặp mắt kia, chỉ
nhìn hắn liền cảm thấy tâm đều phải nát. Nhưng này căn bản là không đúng, hắn đối với đối phương chỉ có tình anh em,
hắn càng không thể tùy ý đối phương tiếp tục phát triển như vậy! Cảm tình này là hậu thế bất dung! Sẽ khiến cả nhà bọn họ vạn kiếp bất phục!
Ôn Duyên đột nhiên mở mắt ra, trong nhà bình tĩnh làm hắn sửng sốt,
phản ứng lại đây vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng, lúc này mới thở một hơi dài. Nhưng mà cảm giác được tồn tại ấm áp bên cạnh,
hắn thân mình cứng đờ, xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt Ôn Thiếu Hàng nhắm mắt lại ngủ, nhận thấy được hai người là lẫn nhau đắp riêng chăn,
Ôn Duyên khẽ cười cười, trong lòng lại cảm thấy Ôn Thiếu Hàng trở nên cẩn thận săn sóc. Hắn vừa muốn đứng dậy xuống giường, lại cảm thấy tay đặt bên ngoài
căng thẳng, trong lòng cả kinh đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Ôn Thiếu Hàng, chỉ thấy đối phương nhéo cổ tay hắn, khuôn mặt nhắm hai mắt
hiện lên biểu tình tựa thống khổ tựa vui sướиɠ,
ngay sau đó còn kêu rên một tiếng.
Ôn Duyên lập tức hoảng sợ, vội vàng nói: “Thiếu Hàng? Thiếu Hàng!”
Ôn Thiếu Hàng làm như bừng tỉnh
mà đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt nhận thấy được Ôn Duyên tỉnh lại kia,
hắn quả thực sợ hãi tim
đều sắp nhảy ra ngoài, nhưng cùng lúc đó động tác dưới tay không khống chế được
biên độ nhanh hơn, trong nháy mắt liền nắm cổ tay kia của Ôn Duyên
hắn biết chính mình rốt cuộc nhịn không được, nghe được thanh âm Ôn Duyên
hắn nhịn không được liền mở bừng mắt, nhưng ánh mắt lại bởi vì quá độ
mà hơi hơi tan rã.
Hô hấp hắn có chút dồn dập rất nhỏ,
nhưng này hết thảy xem ở trong mắt Ôn Duyên, đều là do gặp ác mộng mới xuất hiện tình trạng,
hắn có chút khẩn trương mà vỗ vỗ mặt Ôn Thiếu Hàng: “Thiếu Hàng, gặp ác mộng?
Mau đứng lên, thanh tỉnh
thì tốt rồi.”
Ôn Thiếu Hàng hơi hơi thở hổn hển, tuy rằng kiệt lực khống chế, nhưng khi nhìn đến ánh mắt Ôn Duyên rõ ràng nhìn mình kia,
hơi hơi mờ ám lui về phía sau một chút,
hơi hơi hé miệng, vẫn là ách thanh âm nói: “Ca, em có hơi không thoải mái,
lại nằm trong chốc lát, anh trước đi xuống giúp mẹ đi.”
Ôn Duyên ngơ ngác mà nhìn Ôn Thiếu Hàng vài giây, rồi sau đó cư nhiên liền đáp lại cũng quên,
chỉ là hoảng loạn gật gật đầu, rồi sau đó kiệt lực giống như không có việc gì mà xoay người đi ra ngoài.
Trong nháy mắt nghe
được tiếng đóng cửa vang lên kia, khóe miệng Ôn Thiếu Hàng
cong lên một tia cười khổ, nhưng cho dù là như thế này,
khô nóng cùng khó nhịn cả người cũng không thư giải được bao nhiêu.
Hắn đem cả người đều nhào vào chỗ vừa rồi Ôn Duyên nằm,
nhắm mắt lại thật sâu mà hít hương vị làm hắn mê luyến kia, động tác dưới tay
không ngừng, hoặc là nói hắn căn bản
vô pháp khống chế, hắn quá muốn Ôn Duyên, quá nhớ
quá muốn, vừa rồi nếu không phải Ôn Duyên tỉnh lại đúng lúc, hắn thật sự sợ chính mình sẽ khống chế không được xúc động lập tức liền không màng tất cả mà làm tiếp……
Còn may, còn may
Ôn Duyên sau lại tỉnh……
Hắn yêu anh trai nhất a,
hắn nhất định sẽ nhanh lên lớn lên, sau khi lớn lên,
mã bất đình đề (*) mà đi tìm hắn. Đi nói cho hắn, hắn có bao nhiêu yêu hắn.
(*) Mã bất đình đề: không màng tất cả, bất chấp
Editor có lời muốn nói: Qua phiên ngoại này và toàn bộ câu chuyện có thể thấy bạn Hàng dùng sai phương pháp =]] Nếu muốn Ôn Duyên động lòng thì phải là người giành thế chủ động ôn nhu săn sóc, nhưng bạn ấy lại cứ bám dính giống như trẻ con (dù là giả vờ để được gần anh trai). Cho dù cả hai không có quan hệ gia đình thì chắc chắn Ôn Duyên cũng không bao giờ thích Ôn Thiếu Hàng =]]
Vậy là truyện đã hoàn rồi nhé mọi người ^^