Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 73

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Jeje: Câu trả lời chính là… Editor cũng không biết =]]] Bà tác giả thâm thúy quá làm editor không rõ rốt cuộc là H buông màn hay là không H luôn =]]]

Nhưng mà vì cả hai cũng coi như xác định quan hệ nên từ chương này chuyển xưng hô thành anh-em nha…)

Sáng sớm hôm sau Chu béo liền phát hiện chuyện kỳ quái. Bầu không khí giữa

Ôn Duyên cùng Tạ Sâm……

Dường như có chút không giống? Cụ thể không giống chỗ nào, hắn cũng không nói rõ,

bất quá thoạt nhìn như thế nào khiến cho người cảm thấy dường như lập tức liền hài hòa? Rõ ràng nhất

chính là, Ôn Duyên cư nhiên đem bữa sáng của Tạ Sâm đem lên lầu đi! Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có!

Tuy rằng biểu tình đối phương

vẫn là nhàn nhạt nhìn không ra cái gì, nhưng hành vi “săn sóc” này

vẫn là làm Chu béo cảm thấy rất là quỷ dị a…… Hai người này hôm qua trước mặt mọi người làm trò về phòng trước,

rốt cuộc đã trải qua cái gì đây……

“Béo ca?”

Chu béo vừa nhấc đầu liền thấy Ôn Duyên đã đứng ở trước mặt mình,

lập tức hoảng hốt mà “A?” một tiếng, sau khi nhìn thấy bộ mặt vô biểu tình của Ôn Duyên,

lập tức một phách đầu nói: “Cậu nhìn trí nhớ tôi này,

kia cái gì, tối hôm qua Lương Gia Minh cho người

đưa tin tức tới, nói để

chúng ta đi kho lương một chuyến, tối hôm qua hai người không phải nghỉ ngơi sớm sao, chúng ta liền không kêu cậu. Vài người chúng ta

thương nghị một chút, quyết định anh em Tống gia, ba người Hình gia, còn có ba chúng ta đi đến đó, Vệ Bình bồi mấy nha đầu kia ở khu an toàn, nếu có chuyện gì khác, còn có người giữ nhà,

kỳ thật nếu không phải Tống Giai Thiến một hai phải đi, chúng ta ngay từ đầu cũng không muốn mang nàng đi…… Bất quá lúc sau

nàng nói nàng có thể nấu cơm, chúng ta ngẫm lại liền đồng ý……”

Ôn Duyên trầm mặc mà nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Nhưng Tạ Sâm lúc lâu sau mới xuống mở miệng nói: “Kho lương nào?”

Chu béo ngẩng đầu nhìn đối phương liếc mắt một cái, nhanh chóng đem notebook đặt ở trên bàn trà mở ra, vừa

dùng con chuột chọn đọc tài liệu tư liệu vừa nói: “Hiện tại tình thế khẩn cấp, đương nhiên là kho lương số một. Xa thì có xa chút, nhưng một chuyến này

là cần thiết phải đi, nghe nói có một đội mười ba dị năng giả

đi cũng chưa trở về? Đã hơn nửa tháng, đến nay không có tin tức, dường như

lúc ấy chọn bọn họ đi liền bởi vì bọn họ đều là tinh anh. Hiện tại dị năng giả tinh anh đều một người cũng không

trở về, cho nên cũng không ai nguyện ý lại đi.”

Chu béo nói chuyện, liền đem notebook xoay về phía hai người, “Nếu nói dị năng giả không trở về là do còn chút trì hoãn, thì mấy tấm ảnh chụp này là nguyên nhân chủ yếu làm Lương Gia Minh ngồi không yên.

Các người xem, đây là vệ tinh chụp được, chỉ là độ cao cùng tốc độ này……

Tuyệt đối không phải nhảy vài cái liền nói thông.

Thứ này nếu thật là tang thi mà nói, thì đó chính là kho lương số một có tang thi biết bay!

Hoặc là nói, nơi đó có một đại gia hỏa tương đương với boss tang thi!”

Ôn Duyên nhìn tang thi trong màn hình

hơi hơi nhíu mày, Chu béo cũng không có nói ngoa, trên ảnh chụp đen màu xanh biếc một sinh vật hình người,

bởi vì là vệ tinh quay chụp cho nên cũng không phải thập phần rõ ràng, nhưng nhìn qua đích xác có 80% khả năng trở lên là tang thi. Tang thi này leo lên nóc nhà cao nhất của kho thóc, có hai

ảnh chụp góc phải bên dưới thời gian chỉ kém 2 giây, nhưng nhân vật chính trong ảnh thế nhưng trong hai giây vượt qua hai trần nhà kho lúa!

Một giây vượt qua một cái kho lúa, đây là tốc độ đáng sợ như thế nào……

Ôn Duyên cùng Tạ Sâm nhìn nhau liếc mắt một cái, Chu béo cũng mặt lộ vẻ nghiêm túc chi sắc, chỉ bằng mấy bức

ảnh chụp là có thể đủ nhìn ra được người này tuyệt đối không phải dễ đối phó, nếu không có chuẩn bị đầy đủ, nhìn như vậy, thật đúng là huyền bí.

“Leng keng ——”

Ôn Duyên lại nhìn ảnh chụp mới đi sang hướng cửa, mở cửa là anh em Tống gia cùng ba người Hình gia, bọn họ thế nhưng cùng nhau đến đây.

Ôn Duyên gật gật đầu để cho bọn họ vào nhà, rồi sau đó tiếng đóng cửa vang lên.

“Các người tới vừa lúc, ngày hôm qua cho các người trở về chuẩn bị đồ vật, đều lấy được chưa?”

Chu béo trước nhìn về phía Hình Tam, Hình Tam gật gật đầu, đem túi xách ở trong tay

ném cho Chu béo, túi không biết đựng cái gì, theo động tác rơi xuống,

lách cách lang cang một trận thanh âm pha lê chạm vào nhau.

Chu béo đem túi mở ra, túi chai lọ vại bình chửa đủ loại dược bùn,

mấy thứ này là hắn bảo

Hình Tam chuẩn bị, cũng là Hình Tam nói hắn có thể chuẩn bị. Đêm qua bọn họ đem lộ tuyến đi đến kho lương số một quy hoạch tốt, lúc này đây muốn dùng tốc độ nhanh nhất

bọn họ nhất định phải đi đường núi. Hiện tại động vật đều biến dị, côn trùng liền càng khó mà nói, nhưng những con đường khác có thể đi đều đã bị ngăn chặn,

bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Cho nên, hắn bảo Hình Tam

đi chuẩn bị một ít các loại thuốc nước đuổi trùng còn có thuốc giải độc, cho bất kỳ tình huống nào. Đến nỗi thảo dược này đó, tại khu an toàn nhà cao san sát

Hình Tam là như thế nào làm ra, bọn họ không ai đi hỏi.

Đoạn đường này

bọn họ không có biện pháp mang theo Lương Hân, không chỉ vì Lương Hân ra khỏi khu an toàn có lẽ liền không an toàn như vậy nữa,

càng là bởi vì Lương Hân mới vừa gặp được bác ba của nàng. Nàng nghe bọn họ nói ch mẹ nàng chết như thế nào, nàng nhìn thân thích nào cũng thấy khả nghi,

trong lúc nhất thời căn bản vô pháp đem tinh lực từ trên người bác ba kia dời đi.

Bất quá nàng vẫn là giao cho Chu béo đồ vật quan tâm,

hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, việc này chỉ có hai người bọn họ biết, để tránh mọi người biết có át chủ bài bảo mệnh,

sơ sẩy chậm trễ.

Sở dĩ không có giao cho Hình Tam, hoàn toàn là bởi vì tính cách Hình Tam có đôi khi không dễ khống chế, tuy rằng hắn đối với Lương Hân là thật sự tốt,

nhưng Lương Hân vì mọi người suy nghĩ, vẫn là đem đồ vật giao cho Chu béo. Liền từ đó đến bây giờ Hình Tam còn chưa có hoàn toàn giải độc cho Tống Giai Thiến

là có thể nhìn ra tới, hắn liền tính trên mặt cùng những người khác bình thường, đáy lòng nghĩ như thế nào, người khác khả năng vĩnh viễn đều không thể biết.

“Thứ này tôi cùng ca phí rất nhiều công sức mới làm ra,

bất quá chúng ta muốn nhiều thuốc mê như vậy làm gì a?”

Chu béo cười đối với Tống Giai Thiến vẫy vẫy tay, “Mọi việc đều có vạn nhất, nếu là gặp được tang thi khen ngược nói, trực tiếp gϊếŧ chết là được, nhưng nếu gặp được người đâu? Nếu là gặp được người tốt thì còn đỡ, nếu là gặp phải người không tốt như vậy thì sao?

Có đôi khi gϊếŧ người không phải lựa chọn duy nhất,

cũng không nhất định là lựa chọn tốt nhất, tôi cho các người chuẩn bị này đó, cũng là để

lo trước khỏi hoạ.”

Đoàn người đem những đồ vật trên

đều thu thập không sai biệt lắm, Chu béo đối với Tạ Sâm gật gật đầu, Ôn Duyên quét mắt nhìn Tống Minh Viễn cùng Tống Giai Thiến, thấy thời điểm Tạ Sâm đem trang bị vũ khí trống rỗng “biến” ra,

bọn họ tuy rằng mắt lộ ra kinh ngạc, lại không có cảm xúc gì khác,

lúc này mới hơi hơi thả chút tâm.

Chu béo tựa hồ với ai đều không thấy là người ngoài, cười đối với một đám người nói: “Đều đi lên chọn đồ đi,

a sớm liền cùng Sâm Tử tham thảo qua, nếu là lại có hành động, mấy vũ khí bình thường

không đủ dùng, cho nên cùng Lương tam thiếu lấy đồ vật tốt hơn. Chủy thủ này đó đều là cực phẩm, mới vừa nhập khẩu, không phải hàng hóa sản xuất số lượng bình thường,

tuy rằng không thể chém sắt như chém bùn, nhưng chém tang thi vẫn có thể giảm rất nhiều lực.”

Chu béo thấy Tống Giai Thiến lập tức trên mặt mang cười tiến lên cầm lấy một phen chủy thủ đánh giá, hắn cũng cười cầm lấy một trường đao

bề ngoài nhìn qua phi thường bình thường, ai ngờ mới vừa rút thanh đao ra khỏi vỏ,

Tống Giai Thiến liền ánh mắt sáng lên lập tức thò qua tới nói: “Là là đao Damascus (*) sao!!!”

(*)

Thép

Damascus

là một loại thép truyền thống dùng để rèn kiếm của vùng Trung Đông. Loại thép này độc

đáo

với đặc trưng các vân kim loại nổi bật với các vết đốm như nước chảy. Các thanh kiếm được làm từ loại thép này nổi tiếng với việc rất chắc chắn, rất khó vỡ, lưỡi đàn hồi tốt và có thể mài rất bén.

Hình ảnh:Sau khi kinh hô

nàng lại có chút liều mạng ức chế mà nhìn Chu béo nói: “Béo ca anh sẽ không lấy hàng giả ra tới hố chúng ta đi? Kia nó là thật hay là……”

Chu béo cười mà không nói, đem đao trực tiếp đưa tới trước mặt Tống Giai Thiến,

Tống Giai Thiến kích động tay đều có chút run lên, nàng ngẩng đầu nhìn Tống Minh Viễn, sau đó vẻ mặt vui sướиɠ mà đi đến trước mặt Tống Minh Viễn nói: “Ca! Anh mau xem! Anh không phải thích nhất mấy thứ này sao? Nó là thật hay là giả?”

Tống Minh Viễn bất đắc dĩ mà nhìn Tống Giai Thiến liếc mắt một cái, đứa em gái này của hắn thoạt nhìn đã phải ba mươi tuổi,

tính cách có đôi khi giống như tiểu nữ hài,

thật làm người không có biện pháp.

Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy,

Tống Minh Viễn cũng có chút không bình tĩnh mà duỗi tay chạm hoa văn trên thân đao, “Văn Mohammed này chính là linh hồn của đao Damascus,

chúng ta mắt thường chứng kiến chính là hoa văn, nếu phóng đại xem, liền sẽ phát hiện toàn bộ hoa văn đều là những đường răng cưa nhỏ không đồng đều. Loại cứng rắn này là tác phẩm đỉnh cao của luyện kim bột phấn cổ đại cùng kỹ thuật rèn kết hợp, địa phương tỏa sáng màu trắng Tuyết Minh Than thiết, độ tinh khiết của nó

rất cao, xen lẫn trong thân đao, làm đao trở nên không gì phá nổi lại có tính dai cực kỳ, đồng thời lại khiến không dễ bị rỉ sắt,

mấy trăm năm không bảo dưỡng cũng có thể sáng như mới……

Đáng tiếc, thợ thủ công thời cổ chờ đúc loại đao này

không có lưu lại văn hiến, cho đến ngày nay loại kỹ thuật này đã sớm thất truyền…… Hàng mô phỏng ta đã thấy không ít, chỉ là không nghĩ tới

có một ngày ta có thể nhìn thấy chính phẩm, này thật là, quá hoàn mỹ……”

Tống Minh Viễn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài trường đao này, động tác kia tựa như vuốt ve một vị mỹ nữ Ketone (*), vừa

ôn nhu lại mê luyến.

(*) Ketone: từ này không biết là gì, tra google thấy ra cái gì mà chỉ số nướ© ŧıểυ =.=

“Nhìn ra được tới Minh ca

là thật sự thực thích nó a! Tôi đây liền đem nó giao cho anh. Kỳ thật đem nó lấy ra tới cũng chính là vì tìm cho nó chủ nhân tốt, tiền nhiệm chủ nhân của nó

biến thành tang thi, nếu cứ như vậy vứt đi

cũng là đáng tiếc. Chỉ là, tôi hy vọng Minh ca anh có thể đem nó dùng,

mà không phải cất giấu.”

Chu béo nói làm đôi mắt Tống Minh Viễn

lập tức liền sáng, giá trị đao này bao nhiêu

hắn lại rõ ràng bất quá, nó không phải đồ vật trả bao nhiêu tiền có thể cân nhắc, trong mắt người hiểu đao yêu đao,

nó là chân chính vật báu vô giá!

“Ta sẽ không làm nó minh châu phủ bụi trần (*).” Tống Minh Viễn lại sờ soạng vài cái thân đao, ngẩng đầu lên sau, nghiêm túc mà đối với Chu béo nói câu, “Cây đao này ta liền nhận lấy, cám ơn.”

(*) Minh châu phủ bụi trần: ý chỉ tài năng, tinh hoa bị che lấp, giấu đi

Chu béo vẫy vẫy tay, dường như không có việc gì mà nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái, ai ngờ Tạ Sâm chỉ là gợi lên khóe miệng, liền ánh mắt cũng chưa cho hắn một cái, Chu béo ở trong lòng nhẹ nhàng mà xì một tiếng khinh miệt, trên mặt lại là khuôn mặt tươi cười doanh doanh mà đối với một đám người nói: “Tới tới, mọi người lại đây chọn vũ khí đi, mấy thứ này tuy rằng không bằng thanh Damascus kia, nhưng cũng đều là đồ tốt, chúng ta nhanh chóng

chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị xuất phát!”

Bởi vì súng lục đã không còn an toàn, mà dao găm lại không có trường đao dùng tốt, cho nên lần này mọi người cơ hồ đều lựa chọn mang trường đao có chút độ cong,

mặc dù có nói không nên lời tên là gì, nhưng thoạt nhìn liền sắc bén vô cùng lại có tính dai, kỳ thật chỉ cần cầm vừa tay, bất luận có phải danh đao hay không, đều không phải chuyện quan trọng gì.

Đoàn người cứ như vậy, cơ hồ xem như dưới tình huống vạn chúng chú mục đi tới cửa khu an toàn,

Chu béo không biết là khi nào làm ra nhiều bộ quần áo màu đen cùng loại với Tạ Sâm như vậy, toàn bộ bọn họ thay trang phục thống nhất,

phía sau đều cõng ba lô, vũ khí toàn bộ treo ở đai lưng bên hông,

nhìn thật là đồ sộ. Đặc biệt là Tống Giai Thiến, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu mang cái kính râm, tóc đuôi ngựa sau đầu theo tư thế đi đường

hơi hơi đong đưa, thấy thế nào tự tin như thế nấy, thấy thế nào anh tư táp sảng như thế nấy.

Chu béo đi ở mặt sau cười đối với Tạ Sâm bân cạnh

nói: “Tôi xem nàng không giống như là đi ra ngoài liều mạng, ngược lại

như là đi ra ngoài du ngoạn, trời đầy mây, mang kính râm làm gì.”

Tạ Sâm còn chưa trả lời Chu béo, Tống Giai Thiến

thính tai quay đầu, giận cười đối với Chu béo nói: “Béo ca! Sau lưng nói người chính là hoạt động chỉ có những bà tám mới làm!

Như thế nào, chẳng lẽ anh không muốn làm nam nhân,

cần tôi giúp anh một chút không a?” Nói chuyện, nàng còn uy hϊếp mà vỗ vỗ chủy thủ bên hông.

Chu béo dở khóc dở cười mà nâng lên đôi tay chịu thua, tính tình nóng bỏng này của Tống Giai Thiến

cũng thật không phải người bình thường có thể chịu nổi đến. Những người khác ở bên cạnh đều không tiếng động mà lắc đầu cười, Ôn Duyên cũng khó được cười một chút, ai ngờ chỉ chớp mắt, liền thấy Ôn Thiếu Hàng đang đứng ở cửa mặt mang mỉm cười mà nhìn hắn.

Bước chân Ôn Duyên dừng một chút,

Tạ Sâm liền phát hiện. Hắn theo ánh mắt Ôn Duyên nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Thiếu Hàng kia,

nguyên bản trong mắt còn mang theo một chút ý cười, lập tức toàn bộ không còn.

Không vì cái gì khác, đơn giản là Ôn Thiếu Hàng giờ phút này cũng chính là bao lớn bao nhỏ

ở trên người, thoạt nhìn võ trang hạng nặng,

mà hắn lại lẻ loi một mình đứng ở nơi đó, thẳng tắp mà nhìn Ôn Duyên cười, dáng vẻ này của đối phương, nếu còn đoán không ra là gì, mới thật là kỳ quái……