Edit + Beta: Vịt
Kể từ khi học Lăng Yến bưng về canh củ cải, lại lúc giúp Tiêu Mục Đình cầm notebook phát hiện máy bay giấy, Thiệu Phi liền quấn lấy Lăng Yến, cảm thấy người này không tệ, làm việc đáng tin, ít nhất đáng tin hơn Thích Nam Tự, sẽ không loạn ra chủ ý thối.
Thiệu Phi vốn là định cùng Lăng Yến kết giao bằng hữu, muốn thân quen rồi sau đó làm hố cây cho nhau, trao đổi chút tâm đắc lĩnh hội làm gay và kinh nghiệm theo đuổi người — cậu cực kỳ xác định Lăng Yến và Diệp tiểu đoàn trưởng cũng không phải là một đôi, hai người kia nhìn qua không giống như hiểu tâm ý lẫn nhau, đoán chừng Lăng Yến giống cậu, đảm nhiệm nhân vật "Theo đuổi người".
Cái này có chuyện để nói rồi!
Bất quá bây giờ Thiệu Phi không vội chạy đi quen thân, thứ nhất đường đột, thứ hai cho dù không cùng Lăng Yến xưng huynh gọi đệ, cậu cũng có thể từ cách cư xử của Lăng Yến học được không ít thứ hữu dụng.
Đừng xem bưng canh củ cải chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, nói yêu đương vốn là từ chuyện nhỏ làm lên.
Tiểu đội trưởng dù sao vẫn có một ngày chiếm lấy đội trưởng làm của bản thân!
Lăng Yến mặc dù trên danh nghĩa là thông tín viên của Diệp Triêu, nhưng mỗi buổi chiều vẫn như cũ cùng mọi người tham gia đặc huấn chiến trường. Lúc phân tổ Thiệu Phi không thể cùng tổ với y, mới luyện một lát tìm người đổi tổ, lý do cũng nói quá được đi — Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong đều ở tổ kia.
Cường độ đặc huấn chiến trường rất thấp, đối với thể năng không có quá nhiều yêu cầu, chủ yếu chính là hợp tác, đội hình, quan sát. Tiền bối gìn giữ hòa bình đuổi mọi người lên xe bọc thép, một bên phân phát băng đạn một bên biểu diễn động tác cảnh giới trên xe. Động tác đều khá thường quy, nhưng tiền bối nói lúc ngồi xe tuần tra nhất định phải cảnh giác độ cao, một chút đều không thể thất thần. Có dạy bảo lúc trước, cũng chính miệng hướng Tiêu Mục Đình nhận sai, Thiệu Phi không dám qua loa nữa, nghe tới hết sức nghiêm túc, tư thế cầm súng cảnh giới còn được tiền bối chỉ đích danh tán dương.
Mặc dù "Tiểu đội trưởng" chỉ là một tên thân mật mang theo tính chất đùa giỡn, nhưng liên huấn tổng bộ và một trận cuộc chiến sinh tử chống khủng bố đột nhiên xuất hiện ở biên giới, Thiệu Phi đã có đảm đương của đội trưởng, bình thường cùng đồng đội giỡn thì giỡn, trường hợp chính thức vẫn là khá đáng tin, phản ứng ở trên hành động chính là — bản thân làm tốt không tính, còn muốn giám sát mọi người cũng làm tốt.
Đội viên cùng xe phần lớn là lính đặc chủng, đều là anh em nhà mình, Thiệu Phi "dạy dỗ" một chút cũng không khách khí. Ngải Tâm quá cao, có động tác cần cúi thấp luôn làm không tiêu chuẩn, Thiệu Phi sửa đúng mấy lần cũng không sửa đúng được, trong cơn tức giận dứt khoát chân bước một cái, đứng ở hai bên thắt lưng Ngải Tâm, hai tay chống trên vai lưng đối phương hung hăng ấn xuống.
"ĐM!" Lần này ấn tới quá nặng, Ngải Tâm bị đau gào khan: "Máy Bay, chú cmn muốn làm chết anh à?"
Bổn gay mới lười làm anh. Thiệu Phi trong đầu tràn ngập tư tưởng không thuần khiết, trên động tác lại một chút không buông lỏng, tới lúc tư thế của Ngải Tâm rốt cục thấy qua được, mới tha cho hắn một lần.
Anh em nhà mình chỉ đạo xong rồi, liền còn lại Lăng Yến và hai lính trinh sát khác. Thiệu Phi lúc nói chuyện với lính trinh sát khách khí rất nhiều, cũng sẽ không đánh, cuối cùng nhìn chằm chằm Lăng Yến hồi lâu, thật sự muốn tìm cơ hội nói hai câu, động tác của người ta tựa hồ còn tiêu chuẩn hơn cậu, cậu thật sự không có ở trong quả trứng gà này lựa ra nửa đoạn vụn xương.
Không luyện bao lâu, Tiêu Mục Đình tới. Thiệu Phi lúc này không nhìn Lăng Yến nữa, linh hồn đều dính trên người Tiêu Mục Đình.
Diệp Triêu là đi cùng Tiêu Mục Đình, xem ra trước khi đến hẳn là gặp mặt trao đổi qua kế hoạch huấn luyện, Thiệu Phi nhận thấy được bóng người bên cạnh động một cái, quay đầu liền thấy Lăng Yến đổi vị trí.
Lúc trước Lăng Yến một mực ở bên cạnh đằng trước xe, lúc này lại đổi tới đuôi xe, cùng cậu cơ hồ sóng vai. Vị trí này là vị trí cảnh giới trọng điểm của ngồi xe tuần tra, Thiệu Phi trách nhiệm nặng, tự nhiên sẽ không chuyển tới vị trí khác, mà Lăng Yến lúc này chạy tới......
Thiệu Phi nhìn nhìn Lăng Yến, lại nhìn nhìn Diệp Triêu cách đó không xa, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: Nhóc con, cậu không phải muốn nhìn Diệp tiểu đoàn trưởng của cậu sao?
Bởi vì cùng chung chịu trách nhiệm phòng ngự đuôi xe, Lăng Yến và Thiệu Phi không thể thiếu tán gẫu vài câu, thỉnh thoảng dùng ánh mắt và ra dấu tay trao đổi. Luyện cảnh giới một lần, bởi vì lực chú ý độ cao tập trung, tay cầm súng không khỏi có chút tê dại. Lúc này, Diệp Triêu cùng một sĩ quan khác đi tới, chắc là muốn cỗ vũ tinh thần mọi người. Thiệu Phi nghe thấy Lăng Yến gọi: "Thủ trưởng!"
Thanh âm kia......
Xùy! Thiệu Phi nghĩ, nghe thế nào cũng gióng như từ trong bình mật ong lăn ra, còn là mật hoa hồng!
Lăng Yến lúc vừa nãy nói chuyện cũng không phải loại thanh âm này, lãnh tĩnh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ tâm tìn nào.
Diệp Triêu cười cười, đưa tay phải ra nói: "Vất vả rồi."
Lăng Yến đứng ở trên xe, "Tôi tự mình nhảy."
Thiệu Phi khơi một bên lông mày oán thầm: Tự mình nhảy cái rắm, cậu nếu thật sự muốn tự mình nhảy, sẽ thu móng vuốt lại, tiền đồ!
Diệp Triêu cầm tay Lăng Yến, cho mượn mấy phần lực: "Tay đều run rồi, về nghỉ ngơi cho tốt."
Thiệu Phi lập tức mở to mắt, nhìn thấy tay Lăng Yến đúng là run.
Giả bộ, cậu giả bộ! Thiệu Phi nghĩ, lát nữa tôi cũng giả bộ vậy!
Diệp Triêu cũng không phải chỉ đón một mình Lăng Yến, hai lính trinh sát khác lúc nhảy xuống, Diệp Triêu đều giơ tay, còn cũng đón Ngải Tâm 1m9 đi xuống.
Ngải Tâm sau khi xuống xe hì hì cười không ngừng, hướng Diệp Triêu khom lưng nói: "Cám ơn Diệp doanh."
"Không khách khí." Diệp Triêu hướng trong xe nhìn nhì, lính đặc chủng còn lại đã tự nhảy xuống, chỉ còn Thiệu Phi vẫn ngồi xổm bên trong.
Diệp Triêu hảo tâm hỏi: "Chân không thoải mái?"
"Không có." Thiệu Phi và Lăng Yến trăm miệng một lời, ăn ý mười phần.
Diệp Triêu quay đầu lại nghi ngờ nhìn Lăng Yến, Thiệu Phi vội vàng nói: "Diệp doanh ngài mặc kệ tôi, tôi mệt, nghỉ một chút tự mình xuống."
Trong dư quang, đã nhìn thấy Tiêu Mục Đình.
Diệp Triêu cũng không lo lắng lính đặc chủng sẽ ở trong huấn luyện cảnh giới bị thương, gật đầu nói: "Vậy được, 15 phút nữa còn có huấn luyện gỡ mìn, đừng tới muộn."
Nói xong cũng cùng những chiến sĩ khác rời đi.
Thiệu Phi nóng lòng mà đứng bên cạnh xe chờ Tiêu Mục Đình, đợi Tiêu Mục Đình nhìn tới đây, lập tức bắt chước giọng quấn mật kia của Lăng Yến nói: "Đội trưởng!"
Bởi vì nghiệp vụ không thuần thục, một tiếng này quá giả, đừng nói Tiêu Mục Đình, ngay cả Thiệu Phi cũng tự mình nổi da gà.
Tiêu Mục Đình đứng ở dưới xe, dở khóc dở cười, ôn nhu trong mắt tựa hồ mang theo vài phần dung túng, "Sao còn không xuống."
Thiệu Phi liền ngồi xổm đấm đấm bắp chân, "Cảnh giới quá lâu, chân có chút tê, nghỉ ngơi một lát."
Kỳ thật là vì chờ ngài!
Tiêu Mục Đình trong lòng nghĩ "Cái đó cậu đã tê?" tay đã giơ lên, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Đừng ngồi xổm nữa, xuống đây."
Thiệu Phi ở trong đầu lướt qua một lần bộ dáng Lăng Yến giả bộ tay run, tính toán bắt đầu run, cảm thấy tay run còn chưa đủ, chân cũng muốn tượng trưng mà run hai cái.
Lực chú ý đều ở trên tay run chân run, cũng không nhìn thấy biểu tình phức tạp của Tiêu Mục Đình.
Lúc đầu tiên Thiệu Phi run, Tiêu Mục Đình đã nhìn ra cậu đang diễn trò, kỹ thuật diễn kia quá phô trương quá lúng túng, anh muốn phối hợp một chút đều phối hợp không được.
Nhưng Thiệu Phi không chút tự giác nào, lúc được Tiêu Mục Đình dắt run tới càng thêm hăng hái, biểu tình trên mặt cũng khá đặc sắc, Tiêu Mục Đình thật sự nhịn không được, cười lên.
Một bên cười, một bên thì run tới dùng sức quá mạnh, hai bên đều không khống chế tốt thăng bằng, cộng thêm cái chân Thiệu Phi run giống như rút gân đột nhiên giẫm về sau một cái, hiệu quả chính là giống như cáo vồ mồi ngã vào trong ngực Tiêu Mục Đình.
Cũng may Tiêu Mục Đình mặc dù cười, nhưng eo chân chưa thoát lực, lui về sau một bước, ổn định được Thiệu Phi, không xuất hiện sự cố hai người cùng nhau ngã xuống.
Thiệu Phi lúc này lúng túng, nhưng lúng túng cũng vui vẻ, u mê 2 giây mới từ trong ngực Tiêu Mục Đình ra ngoài, "Tôi, tôi không phải cố ý."
"Ừ." Tiêu Mục Đình rất cho cậu mặt mũi: "Cậu chỉ là huấn luyện mệt mỏi, tay run."
Thiệu Phi lúc nên thông minh một chút cũng không ngốc, biết Tiêu Mục Đình là chiếu cố tâm tình của cậu, không chọc thủng cậu, trong lòng âm thầm cao hứng một lát, lại phút chốc thở dài.
Kỳ thực càng muốn bị đội trưởng đâm thủng.
Tiểu tâm tư nếu như không bị nhìn thấu, vậy tính là tiểu tâm tư cái gì?
Nhìn thấu không đâm thủng, hình như cũng không có gì khác với không nhìn thấu.
Muốn bị đội trưởng nhìn thấu, bị vạch trần cũng không sao, lúng túng thì lúng túng, dù sao da mặt đã bị mài dày, không sợ lần này.
Tiếp đó là huấn luyện "Trợ giúp gỡ mìn".
Đi theo Tiêu Mục Đình lâu như vậy, gỡ bom đạm đã coi như là điểm mạnh của Thiệu Phi, nhưng phân đội bộ binh tiểu đoàn gìn giữ hòa bình không có nhiệm vụ gỡ mìn, cái gọi là "Trợ giúp gỡ mìn" trên thực tế chỉ là ở khu mìn tiến hành dấu hiệu tiền kỳ, để công binh tới trước loại bỏ.
Đây là một việc tỉ mỉ, Thiệu Phi đi theo tiền bối gìn giữ hòa bình làm cẩn thận tỉ mỉ, giữa lúc nghỉ ngơi vừa vặn nhìn thấy Lăng Yến tiến vào khu mìn, liền duỗi dài cổ nhìn. Đang nhìn tới hăng say, ót bị người vỗ một cái.
Ngải Tâm quăng tới một chai nước: "Nhìn gì đấy, cổ đều sắp kéo dài giống hươu cao cổ rồi."
Thiệu Phi không một tia ánh mắt kiêng kỵ, "Nhìn người gỡ mìn, hấp thu kinh nghiệm."
Ngải Tâm theo ánh mắt của cậu nhìn một cái, biểu tình khẽ biến, "Chú không phải đang nhìn Lăng Yến chứ?"
"A." Thiệu Phi nói: "Nhìn cậu ta thì sao?"
"ĐM, không đúng a Máy Bay, chú coi trọng người ta?"
Thiệu Phi lúc này mới phẩm ra ý vị, liếc Ngải Tâm một cái: "Cái đầu óc này của anh có thể có ngày nào bình thường chút không?"
Trong đội thường xuyên giỡn "Coi trọng ai", "Làm chết ai", đương nhiên không phải thật, nhưng tới đơn vị khác liền bị phong hóa, Thiệu Phi làm tiểu đội trưởng, phải phê bình Ngải Tâm.
"Anh bình thường hơn chú nhiều, ít nhất anh sẽ không lén lút theo dõi người ta." Ngải Tâm nói: "Mặc dù Lăng Yến bộ dáng đẹp trai, nhưng chú nhìn cũng quá khoa trương."
"Em lén lút theo dõi?"
"Không phải? Từ ngày đầu chúng ta tới đây, chú đã nhìn người ta."
Thiệu Phi có chút giật mình, nghĩ thầm lần tới phải chú ý chút.
Trong thời gian tán phét với Ngải Tâm, khu vực mìn truyền đến một tiếng nổ mạnh mô phỏng, Thiệu Phi theo tiếng nhìn lại, thấy bị "Nổ" cư nhiên là Lăng Yến.
Lăng Yến thối lui khỏi khu vực gài mìn, trở lại bên cạnh Diệp Triêu, Diệp Triêu đang cùng y nói gì đó, tựa hồ là chỉ đạo cộng thêm an ủi. Hai người nói mấy phút, Thiệu Phi thấy Diệp Triêu cười vỗ vỗ đầu Lăng Yến, nhìn khẩu hình nói hẳn là "Đi đi, làm lại lần nữa", Lăng Yến xoay người trở lại khu vực gài mìn, cộng việc hỗ trợ sau đó hoàn thành tới cực kỳ tốt, lúc đổi tổ Diệp Triêu giơ ngón cái lên.
Thiệu Phi lại học được — trước phạm lỗi nhỏ, được đội trưởng sờ đầu, lại cố gắng làm lại, nhận được tán dương của đội trưởng.
Quả thực cơ trí.
Bất quá lúc lại lần nữa tiến vào khu vực gài mìn, Thiệu Phi cũng không cố ý phạm sai lầm — trải qua hun đúc đặc chiến thời gian dài làm cho cậu không cách nào buông thả mình cố ý giẫm phải mìn. Nhưng tiền bối gìn giữ hòa bình lúc lắp đặt khu mìn, quả thực tốn thời gian rất lớn, khi sắp thuận lợi hoàn thành một vòng này, cậu đá phải một quả mìn vướng chân ở vị trí quái gở.
Tiếng nổ mạnh mô phỏng lại lần nữa vang lên, nhưng Tiêu Mục Đình lại không giống như Diệp Triêu an ủi Lăng Yến mà an ủi cậu, mà là gọi cậu tới một bên, nghiêm nghị mà giáo dục một trận, lại để cho cậu xoát lưới dùng làm đường vướng chân 1 tiếng.
Không có sờ đầu cậu, cũng không dựng thẳng ngón cái với cậu.
Trời lạnh như vậy, tay Thiệu Phi đều xoát tê, lại bị Tiêu Mục Đình dẫn tới khu vực gài mìn làm một lần, đánh dấu ra tất cả vật gây nổ mới thôi.
Lượng công việc quá lớn, lúc hoàn thành đã là 9h đêm.
Trên đường tới phòng ăn, tiếng kêu ở bụng Thiệu Phi không ngừng lại.
Chiến sĩ ban cấp dưỡng đã về, Tiêu Mục Đình tự mình làm hai chén mì, Thiệu Phi nhận lấy liền ăn, xì xụp, giống như mấy ngày chưa ăn cơm vậy.
Tiêu Mục Đình nói: "Chậm chút."
"Ưʍ." Thiệu Phi lại không chậm được, sau khi ăn xong nhìn thấy trong bát Tiêu Mục Đình còn dư một nửa.
Tiêu Mục Đình biết sức ăn của cậu, không lo lắng cậu ăn chưa no, nhưng cứ bị cậu nhìn mãi cũng có chút không được tự nhiên, thuận miệng hỏi: "Vẫn muốn ăn?"
Thiệu Phi chờ chính là câu này, lập tức gật đầu: "Đội trưởng, nếu không ngài chia cho tôi ít?"
No thì no rồi, nhưng vẫn muốn ăn trong bát ngài.
Tiêu Mục Đình do dự một chút, gắp một đũa thả trong bát Thiệu Phi, tiếp theo chọn toàn bộ thịt cho Thiệu Phi.
Thiệu Phi vùi đầu liền ăn, ngay cả nước cũng uống hết.
Tiêu Mục Đình cho rằng cậu sẽ nói "Cám ơn đội trưởng", không ngờ cậu lau sạch miệng sau đó nghiêm túc nói: "Đội trưởng, có chuyện tôi muốn nói với ngài."
"Huh?"
"Buổi chiều lúc ở trên xe, tôi không phải bởi vì tay run nhào vào trong ngực ngài sao?"
Tiêu Mục Đình để đũa xuống.
"Lúc ấy tôi nói với ngài "Tôi không phải cố ý"." Thiệu Phi dừng một chút: "Kỳ thực tôi chính là cố ý. Tôi cố ý run tay, cho nên mới không cẩn thận nhào vào trong ngực ngài. Nhào xong còn rất vui vẻ, một chút cũng không áy náy."
"Chút tiểu tâm tư này của tôi, ngài nhất định đã sớm nhìn ra." Thiệu Phi lại nói: "Nhưng ngài không có đâm thủng tôi, lưu mặt mũi cho tôi."
Tiêu Mục Đình nhẹ nhàng mở miệng thở.
"Kỳ thực ngài đâm thủng tôi cũng được, tôi chính là cố ý." Thiệu Phi nói tới thẳng thắn, nhưng nhìn ra được vẫn là rất khẩn trương, thanh tuyến không ổn như lúc bình thường, nhiều hơn chút phập phồng, "Tôi không sợ bị ngài nhìn thấu, tôi muốn được ngài nhìn thấu."
Tất cả yêu mến và quyến luyến của tôi, đều muốn ngài nhìn thấy!