Tiểu Linh đưa tay lên hướng về phía những ánh mắt đỏ ngầu kia, lãnh mâu của nàng nhìn xoắn
sâu vào một đôi mắt đỏ ngầu. Lập tức đôi mắt ấy lại gần nàng, đôi mắt ấy chính là một con hổ to lớn. Nó tiến gần hơn và quỳ rạp xuống đất trước
mặt nàng một cách cung kính “Sở Thi Thi! Ngươi nhìn xem… kỳ lạ thật ha?” nàng kinh hỉ.
“Tuyệt thật đó!” Sở Thi Thi ngoài miệng rất vui
vẻ nhưng trong lòng cảm thấy run sợ khi nhìn nàng vào lúc nãy. Lúc nàng
nhìn con hổ ấy, đôi mắt màu đen láy của nàng đột nhiên chuyển sang màu
xanh biếc rất quỷ dị, giống như nàng không phải là nàng.
Nàng
rất tò mò không biết có thể sờ vào nó hay không, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và từ từ chạm vào bộ lông màu vàng của nó. Con hổ không hề phản ứng gì, chỉ nằm yên cho nàng chạm vào “Thật mềm mại nha~! Ngươi cũng sờ thử đi Thi Thi.”
“Thôi thôi! Ta không sờ đâu, lỡ như nó không
cho ta sờ thì sao?” Cô cười lớn, mặc kệ nàng là ai nhưng cô rất thích
nàng, thích con người vừa lạnh lùng vừa ngây ngô của nàng hiện tại.
“Sờ đi mà, sờ đi mà~!” Nàng năn nỉ cô, cầm lấy tay của cô đặt lên bộ lông
của nó một cách rất tự nhiên “Có phải rất mềm mại không?” Lúc này nàng
giống một tiểu hài tử bình thường vô cùng thích thú trước một món đồ
chơi kỳ lạ.
“Ừ… ừ… rất mềm nha~!” Sở Thi Thi cũng rất thích thú
“Sao ngươi không bảo nó kiếm thức ăn cho mình đi?” cô gợi ý cho nàng.
Tiểu Linh cả kinh nhìn cô, sao cô lại có thể đề cập một vấn đề nhạy cảm
như thế. Con hổ lập tức lườm Sở Thi Thi nhưng cô chẳng có chút gì gọi là sợ sệt mà còn rất bình thản. Để sinh tồn thì phải có sinh và diệt “Nếu
ngươi không thích thì cũng không sao. Ta cũng không thể ép ngươi được,
để sống sót trong khu rừng này thì ngươi phải biết được luật sinh tồn và tự sinh tự diệt.” Sở Thi Thi giải thích nhưng quyết định như thế nào là thuộc về nàng “Ta cũng phải đi tìm dược thảo, ngươi có muốn đi cùng ta
hay không?”
Tiểu Linh im lặng không nói gì, nàng không biết nên làm gì bây giờ…
“Ngươi không đi cùng ta cũng được, ta sẽ cho ngươi hai lựa chọn: một là ngươi
có thể bảo con hổ này dẫn đường ra khỏi đây; hai là ngươi có thể tìm một cây khô cao ráo và buộc một miếng vải vào, giơ cao cành cây ấy lên, chỉ cần đi theo hướng gió thì sẽ ra khỏi rừng.” Sở Thi Thi không biết nàng là ai nhưng gia gia đã từng dạy cô phải giúp đỡ người gặp nạn cho dù
người đó là người không quen, là người tốt hay xấu đi chăng nữa và cô
luôn thực hiện đúng những gì mà gia gia dạy “Còn bây giờ ta phải đi rồi. Tạm biệt ngươi!”
“Khoan đã!” Tiểu Linh lớn tiếng ngăn bước chân của cô lại, lấy từ trong người mình ra một mảnh ngọc bội màu xanh trắng được khắc chữ vô cùng tinh xảo. Nàng tiến lại gần Sở Thi Thi, cầm bàn
tay của cô lên và đặt mảnh ngọc bội ấy vào trong lòng bàn tay cô “Sau
này, nếu như ngượi có gặp bất kỳ khó khăn nào thì hãy đến Hoả Vân thành, tìm đến Phong Hương lâu và đưa mảnh ngọc bội này cho bọn họ.”
“Nếu họ hỏi ta tìm ai thì sao?” Cô vẫn chưa biết tên nàng.
“Vũ Hương, đó là tên của ta.” Xin lỗi Thi Thi! Ta không thể nói cho cô biết tên thật của mình, lại càng không thể tiếc lộ thân phận của mình. Ngay
cả bản thân ta lúc này cũng không biết tên của mình là gì, thân phận của mình là ai...
---Ba ngày sau---
Tiểu Linh nhàm chán ngồi trước đống lửa đỏ hồng và nướng thịt, từ đâu có một bóng dáng nhỏ màu trắng mình đầy máu xuất hiện trước mặt nàng, tự hỏi
trong lòng vì sao ở cái nơi quỷ quái này lại có một tiểu nam hài nhỉ?
Không những thế toàn thân hắn cũng dính đầy máu, mà hình như vết máu này cũng đã bốn ngày rồi vì sắc độ màu máu đã sẫm đi rất nhiều nhưng nàng
không quen không biết lại càng không có hứng thú để biết mục đích hắn ở
đây. Nếu như kẻ trước mắt nàng có mục đích muốn gϊếŧ nàng thì nàng sẽ
không khoan nhượng mà ra tay chống trả, cho dù thân thủ của hắn có thể
nói là trên nàng năm bậc.
Mùi thịt nướng thơm lừng đã quyến rũ
hắn tới đây, trước mặt hắn lại là một tiểu nữ hài toàn thân rất sạch sẽ
đang ngồi nướng thịt. Tại sao trong khu rừng quỷ dị này lại có người?
Rốc cuộc là địch nhân hay người bình thường? Bỗng bụng hắn réo to
‘O...o...o…’ Tiểu Linh tay đang nướng thịt, nghe thấy tiếng réo to như
vậy liền ngước mặt nhìn hắn đang nhăn nhó xấu hổ mà phá cười lớn. Cho dù thân thủ có cao cường đến đâu thì hắn cũng là một tiểu hài tử mà thôi,
đã đói mà còn sỉ diện nữa chứ “Ngồi xuống ăn cùng ta.”
Này là đang ra lệnh cho hắn sao? Nàng nghĩ nàng là ai mà dám…
“Bụng đã kêu to như thế rồi, đừng có mà sỉ diện nữa. Mau ngồi xuống ăn rồi ta sẽ đưa ngươi ra khỏi nơi này.” Nàng lớn tiếng nói, cắt ngang những dòng suy nghĩ của hắn. Đáng lý ra nàng đã rời khỏi khu rừng cách đây ba ngày rồi, nhưng liệu nàng rời khỏi đây có an toàn hay không? Cho nên nàng ở
lại đây dạo chơi vài ngày rồi sẽ ra ngoài, có khi đến lúc ra nàng sẽ
được an toàn hơn. Hắn nhìn nàng, hình như nàng không có ý định hại hắn,
hình như nàng cũng mắc kẹt ở nơi này giống như hắn. Thôi thì tạm tin
nàng một lần, dẫu sao đã bốn ngày hắn chưa ăn gì rồi, nhưng còn đệ đệ
hắn thì sao? Cậu từ nhỏ đã kén ăn lại chịu đói không tốt, không biết giờ này ra sao rồi “Ngươi yên tâm đi, chắc chắn sẽ có người đến cứu mà
thôi.” Nàng nói.
Hắn cả kinh nhìn nàng, làm sao nàng có thể đọc được những suy nghĩ trong đầu của hắn? Rốt cuộc nàng là người như thế nào?
“Mau ngồi xuống ăn đi, thịt vì ngươi mà sắp khét hết rồi kìa.” Mặc hắn suy nghĩ ra sao, nàng hối thúc.
Bất đắc dĩ lắm hắn mới chịu ngồi xuống, nàng đưa cho hắn một xâu thịt mới
nướng thơm nứt mũi. Sau ba ngày ở rừng, nàng đã học được cách sinh tồn
trong rừng như thế nào, nàng đã hiểu ý của Sở Thi Thi cho nên đã bảo con hổ ấy tìm thức ăn mình. Tiếp nhận xiên thịt của nàng, hắn bắt đầu ăn,
đúng là khi đói thì ăn cái gì cũng ngon, nhưng còn đệ đệ hắn lúc này
không biết ra sao “Ngươi ở trong rừng này bao lâu rồi? Có thấy một tiểu
nam bài chín tuổi nào không?” Hể đυ.ng đến đệ đệ hắn, là y như rằng hắn
không thể kiểm soát bản thân mình mà nói chuyện nhiều với người lạ.
“Không!” Nàng trả lời rất dứt khoác không cần suy nghĩ nhiều “Ngoài một tiểu nữ
hài tử năm tuổi kia ra thì ngươi là người thứ hai ta gặp. Còn lại chỉ là thú rừng mà thôi.” Từ sau lần chia tay đó, nàng không hề gặp lại Sở Thi Thi, không biết cô ra sao rồi.
“Ngươi biết đường ra khỏi đây?”
Nhìn thái độ của nàng, hắn đoán rằng nàng ít nhiều gì cũng biết được
điều gì đó ở khu rừng này. Cho nên mới bình thản ngồi đây nướng thịt
nhàn hạ ăn như vậy.
“Thì đã sao?” Tiểu Linh vẫn thờ ơ, dù nàng có biết thì có liên quan gì hắn?
Hắn ngay lập tức rút từ trong ống tay mình ra một thiết phiến, trên đầu
phiến là những lưỡi dao sắc nhọn và chỉa thẳng thiết phiến vào cổ nàng,
uy hϊếp “Mau đưa ta ra khỏi đây.”
Đây là hành động gì đây? Đối
xử với ân nhân cho mình ăn như vậy sao? Khóe miệng nàng khẽ nhếch cao
thành đường cong ma mị “Ngươi thử gϊếŧ ta xem, liệu ngươi có thể rời
khỏi đây được không? Hay sẽ bị những con thú rừng kia xé xác ngay lập
tức?” Hắn cả kinh nhìn nàng rồi nhìn phía sau nàng có rất nhiều đôi mắt
đỏ rực đang chực chờ sẵn nếu hắn dám hạ thủ với nàng. Rốt cuộc nàng là
người như thế nào? Tiểu Linh nhìn nét mặt của hắn nửa điểm cũng không
nhìn ra hắn đang vui hay buồn nhưng nàng có thể đọc được suy nghĩ của
hắn. Dường như hắn đang rất lo cho tiểu nam hài vừa được hỏi, chắc là đệ đệ của hắn. Và chính sự lo lắng ấy mới khiến hắn làm ra hành động này,
hắn làm cho nàng nhớ đến Tiểu Hàn. Hình như bốn ngày qua nàng đã quên
mất vị đệ đệ này… có lẽ nàng phải rời khỏi rừng để tìm trợ giúp “Ngươi
bỏ thiết phiến xuống, ăn xong chỗ thịt nướng này rồi ra sẽ dẫn ngươi ra
khỏi đây.”
Nghe nàng nói như thế, hắn có chút nghi hoặc nhưng
khi nhìn vào ánh mắt không chút tạp niệm của nàng, hắn đành chọn tạm tin nàng. Thu thiết phiến lại, hắn ngồi xuống và cùng nàng ăn hết chỗ thịt
đang nướng bên đống lửa. Lúc này hắn mới quan sát rõ nàng ngũ quan thanh tú và khá là bình tĩnh khi giải quyết vấn đề, nhưng vì sao nàng lại ở
trong khu rừng này? Sau khi đem toàn bộ chỗ thịt nướng ấy cho bụng, nàng đứng dậy huýt sáo. Từ trong sương mù dày đặc bước ra là một con hổ to
lớn hung tợn đang tiến lại gần nàng. Hắn lùi lại một bước và thủ thế
sẵn, nàng muốn làm gì? Tiểu Linh chẳng thèm nói gì cũng chẳng hề để ý
đến hắn đang đề phòng. Nàng điểm nhẹ mũi chân nhảy phắt lên lưng con hổ
và quay qua nhìn hắn nhạt nói “Ngươi không muốn rời khỏi đây sao?”
Rời khỏi đây có cần phải leo lưng con hổ ấy ngồi không?
“Mọi con thú ở đây đều biết đường ra khỏi khu rừng này. Chỉ cần nhờ sự giúp
đỡ của chúng là có thể rời khỏi đây.” Nàng biết trong lòng hắn đang rất
ngờ vực nhưng đây là cách tốt nhất để rời khỏi đây “Nếu ngươi muốn rời
khỏi rừng thì mau leo lên.”
Phải! Nàng nói không hề sai, có lẽ
hắn sẽ nghe theo lời nàng. Điểm nhẹ mũi chân, hắn phóng một cái lên lưng hổ, hành động của hắn rất nhẹ nhàng tựa như làn gió thổi thoáng qua và
không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Tiểu Linh cảm thấy một cổ hàn
khí tản ra từ người hắn và một mùi hương dược thảo nhẹ nhàng như thôi
miên nàng vậy. Khiến nàng rất buồn ngủ, không hiểu vì sao… và nàng ngất
đi, ngã vào lòng hắn.
Trong lòng hắn bây giờ là một tiểu nữ hài
xinh xắn đáng yêu và không hề sợ hãi trước vẻ lãnh khốc của hắn. Lần đầu tiên có người dám ra lệnh và xoay hắn như vậy. Nếu là người khác có lẽ
hắn đã gϊếŧ ngay từ đầu, nhưng còn nàng, hắn không hề có một chút chán
ghét hay ý định muốn gϊếŧ nàng. Mà trong một khoảnh khắc nào đó tim hắn
đã đập lỗi vài nhịp vì nàng. Rốt cuộc điều này biểu hiện điều gì? Con hổ từ lúc hắn nhảy lên người cũng không hề có ý định hất hắn xuống. Ngược
lại còn ngoan ngoãn đợi lệnh của hắn “Ngươi biết đệ đệ ta ở đâu phải
không?” Hắn lạnh lùng hỏi. Con hổ này không phải là chúa tể khu rừng này sao? Chỉ cần nó muốn liền sẽ tìm được người hắn cần. Con hổ khẽ gật gù
cái đầu to của mình. Dĩ nhiên nó biết người hắn đang tìm và cả người
nàng đã quên không nhớ tới cứu “Thế đừng làm ta thất vọng.” Chỉ một câu
đơn giản nhưng lại chứa đựng cổ khí tức áp bức chết người. Con hổ hiểu
ra đây không phải là người dễ đối phó...