Edit: Cực Phẩm
Cuối tuần, vợ chồng son La Kiện – Gary mời đi hát Karaoke, nói là bạn bè tụ họp vui đùa một chút thôi, mà tôi luôn cảm thấy hai người muốn tuyên bố chút gì đó tự đắc. Tôi nổi danh giác quan thứ sáu rất linh, nói cái gì sẽ tới cái đó, cũng giống như mấy tháng trước lần đầu Tô Hoành Quan dọn đến, xa xa ở trên lầu tôi không thấy rõ mặt đã cảm thấy kiểu gì tên gì cũng ra chủ ý xấu cho tôi và La Kiện, mấy tháng qua rốt cuộc không phải linh nghiệm sao.
Cùng Tô Hoành Quan sống chung ít ngày, đối với hắn nhiều ít cũng có chút hiểu rõ. Cho nên tôi dứt khoát không nói gì, buổi tối cuối tuần cầm bộ y phục có chút đứng đắn ném cho hắn nói, “Đi, bạn mời đi hát Karaoke.”
Tên kia không nói hai lời, liền ngoan ngoãn mặc áo sơmi, phủ thêm áo khoác đi theo.
Hắc, tôi chủ yếu á, cọ cái xe mấy phát.
Đẩy ra cánh cửa dày, trong ghế lô đang ô yên chướng khí, vươn tay lấy một điếu thuốc, trong đó có mấy người nửa đời tôi không quen, liền giương tay chào hỏi. La Kiện thấy tôi tới, bỏ lại tay Gary hướng tôi đi đến, “Đến muộn vậy.” Lúc thấy được Tô Hoành Quan phía sau tôi, ánh mắt chẳng mấy chốc lcó chút cổ quái, “Còn dẫn theo người nhà, rất tốt.”
Tôi ôm nắm tay đập vai La Kiện một cái.
Tô Hoành Quan theo tôi tìm chỗ ngồi xuống, Gary đứng trước TV rêu rao, “Anh Điểm, đều high lên thôi. Ôi chao, Cố Miễn, hát hát hát. Đợi lát nữa rượu vào, ai cũng không có cơ hội hát đâu. Thừa dịp bây giờ có thể hát thì hát đi. Mang gia thuộc cũng tới hỗ động đi, tứ hải giai huynh đệ.”
Tôi xoay mặt qua hỏi Tô Hoành Quan, “Hát gì đây? Em cho anh chọn đấy.”
Tô Hoành Quan nói, “Em cùng anh hát không?”
Tôi bắt chéo hai chân, “Vậy thì anh chọn đi, hát cái gì? Em cho anh chọn mà.”
Tô Hoành Quan nói, “Trương Quốc Vinh《Xuân quang xạ tiết》.”
Tôi đứng lên, “Kháo, hát tiếng Việt? Anh hát được sao? Em không biết.”
“Tạm được đi.” Tô Hoành Quan ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Trong lòng tôi có chút chờ mong, nhanh chóng chọn bài ấy. Tiếp theo đợi người đầu tiên hát xong, tôi liền lấy điều khian63 bỏ vào tay Tô Hoành Quan, “Hát, anh hát đi.”
Tô Hoành Quan liếc mắt nhìn tôi, cầm micro đứng lên.
‘Ý loạn tình mê thật dễ trôi qua, sao nhịn được lãng phí đêm xuân
Lẽ nào em có thể lừa dối thân thể, hãy sẻ chia tất cả
Càng chờ mong càng thêm mỹ lệ
Đến đây, hãy để cảnh xuân thay thế tất cả
Lẽ nào phải để thanh xuân héo tàn mới có thể có được tất cả’
Càng chờ mong càng mỹ lệ… Nghe Tô Hoành Quan hát, nửa ngày mới phát hiện mình nghe đến đờ đẫn.
Tô Hoành Quan hát xong ngồi xuống, hỏi, “Xem qua bộ phim kia chưa?”
Tôi ngây ngốc gật đầu, “Xem rồi.”
Hắn nở một nụ cười nhẹ, trong ghê lô náo nhiệt như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có ngồi kề hắn tôi mới có thể nghe được.
Một người bạn kề bên quay qua nhìn Tô Hoành Quan nói, “Ôi chao, anh nhìn giống người kia… Vương Dương Minh
[1]. Có viết không?”
[1] Vương Dương Minh là một diễn viên, người mẫu người Đài Loan.
Tô Hoành Quan suy nghĩ một chút nói, “À. Biết, là người hai tay đều có hình xăm.”
Người bạn kia cười một tiếng, dĩ nhiên đỏ mặt. Tôi len lén rũ mắt nhìn trộm Tô Hoành Quan.
Kháo, nhìn đắc ý chưa kìa.
Tôi uống rất nhiều rượu, cũng không phải trong lòng khó chịu, chẳng qua là cảm thấy thoả chí thôi. Quả thật La Kiện và Gary tuyên bố chuyện gì, La Kiện cầm ly rượu bước đến chỗ chúng tôi, cười cười run rẩy hết cả người, “Tớ và La Kiện trở về gặp cha mẹ, gặp cha mẹ rồi.”
Thao, cư nhiên thành sự thật.
Tôi phe phẩy ly rượu còn vài viên đá, ngửa đầu rót vào miệng, cuối cùng nói, “Trăm năm hảo hợp, bạch đầu đáo lão.”
Tô Hoành Quan lấy lại ly rượu, tôi theo bản năng đẩy hắn ra, “Không, bạn mình có việc vui như thế, có thể không uống nhiều một chút sao.”
Đám người còn lại cũng không tới ngăn tôi, tôi càng uống bọn họ càng vỗ tay tán dương.
Tô Hoành Quan nói, “Em không biết bây giờ mặt mình hồng cỡ nào, uống nữa, uống đến hư dạ dày luôn.”
Tôi rung đùi đắc ý, “Tuỳ ý, tuỳ ý.” Vừa nốc một ly đầy.
Nói thật là tửu lượng của tôi không tốt, nhưng mà uống xong sẽ không đoạn phiến
[2]. Chúng tôi uống xong lúc nào, lúc nào đi ra ngoài tôi đều nhất thanh nhị sở. Ra ngoài, Tô Hoành Quan đỡ tôi, cho tôi dựa vào vai.
[2] Đoạn phiến: khi uống rượu say thường có chút quên này quên kia.
Tôi thấy mấy tên kia uống say xong đều tê liệt như nhau, đứng cũng không vững, đều phát tay chào tạm biệt.
Tô Hoành Quan quyết định lái xe về, hắn chỉ uống một ly, lâu như thế cũng tỉnh rồi. La Kiện đập gáy của tôi, “Cậu là muốn đem mình uống chết luôn à.”
Tôi si ngốc cười nói, “Tớ vui. Vui lắm.”
Cư nhiên La Kiện lại dặn Tô Hoành Quan, để ý cũng không để ý tôi. Dặn dò xong, Tô Hoành Quan đỡ tôi ra bãi đỗ xe.
Ta xèo xèo ngô ngô nói không rõ ràng, “Vừa… rồi… La… Kiện nói gì cho anh đó, nói gì thế?”
Tô Hoành Quan nhàn nhạt nói, “Không có gì.”
Tôi lại nhịn không được nói một câu thô tục, “Em gái anh.”
“Đầu có đau hay không? Hay là đến quán trà gần đây hỏi có trà tỉnh rượu không?”
Thật ra hắn rất quan tâm tôi.
“Không cần, lãng phí tiền làm gì. Tô Hoành Quan, anh là tên 2B.”
“Vâng vâng, anh là 2B, em đứng lên một chút được không? Bả vai anh bị em đè sắp đứt rồi.” Hắn chỉ chỉ vào tay ta, khổ cực cau mày.
Tôi đem mình hướng người hắn nhích lại, mơ mơ màng màng nói, “Ách… Thế này được chưa?”
“Ừ, Cứ như vậy, đừng trượt xuống nữa.”
Thật thoải mái, ngực hắn ấm như găng tay giữ ấm vậy, tôi lại nhịn không được dùng lưng cọ qua cọ lại. Sau lại bị hắn ngăn lại, “An phận một chút, được không?”
“Ừ.” Quên đi, không cho cọ thì không cọ. Tôi liền từ từ nhắm hai mắt dựa nửa người vào hắn.
Nhanh chóng đến trước xe, hắn đột nhiên hỏi tôi, “Cố Miễn, em thích anh không?”
Tôi có chút thanh tỉnh hơn, mạc danh kỳ diệu, vấn đề gì đây nha, tôi nói, “Em không biết.”
Hắn nói, “Ừ.” Sau đó cũng không nói thêm gì.
Tôi cũng không biết là có phải tìm cái gì muốn hỏi không,”Tô Hoành Quan, sao anh lại thích em?”
Hắn ôm tôi nhét vào ghế phụ kế tài xế, “Anh cũng không biết.”
Tôi phát hiện tôi và Tô Hoành Quan ngày càng ăn ý, không chỉ nói đến chuyện trên giường, chỉ là một ít chuyện nhỏ trong sinh hoạt. Ví dụ như mỗi ngày hắn có thể thần kỳ về trước tôi thay tôi nấu cơm, hay lúc cầm nhầm sách đến trường, hắn có thể đến đổi lại, còn có khi tôi tắm xong đưa tôi một ly nước, mỗi lần ly nước kia đều nóng đến sinh hoạt phục vụ ngoài cửa nhà tắm luôn.
Tôi cũng phát hiện Tô Hoành Quan càng ngày càng đáng yêu. Bình thường chúng tôi không cãi nhau, giống phần nhiều là hắn giống người hầu chăm sóc tôi, nhưng khi cãi nhau thì hắn im lặng. Theo nhiều lần tôi quan sát, hắn đều im lặng không nói, ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, dùng ngón hắn cạch cạch gõ lên Ipad, chán muốn chết. Có một ngày tâm tình tôi không tốt, mắng hắn một trận. Hắn lại làm thế.
Bởi vì tôi thật sự rất tò mò, trốn phía sau hắn, vốn tưởng có chút hù doạ hắn một chút. Vừa nhìn, hắn đang gõ lên Ipad, độ chuyên chú hẳn đến một trăm phần trăm.
Tôi buồn bực nói, “Anh làm gì vậy? Buồn chán à?”
Mắt hắn cũng không nhúc nhích, tiếp tục gõ, “Đánh em đó.”
Tôi mới nhìn rõ, hình nền Ipad không phải là hình của tôi sao. Tôi liếc mắt, bĩu môi nói, “Anh có tật à, muốn đánh em thì đánh đi, cũng không phải không để cho anh đánh, nhìn anh coi. Đánh ảnh chụp là nam nhân gì đây.”
Hắn uỷ khuất loan lông mi nói, “Anh không nỡ…”
Lòng đều tan chảy. Phi phi, lòng tôi đâu có tan chảy, tác giả chết tiệt đừng có loạn chi phối tâm tình lão tử. (Nói bậy, tác giả mới không xằng bậy, rõ ràng chính ngươi không dám thừa nhận >.