Edit: Ciao
Tiếng mưa rơi tí tách, nghe lâu sẽ giống như một bài hát ru, trái tim cũng dần dần yên tĩnh hơn.
Hồi lâu, Chu Diễm nói: “Đêm đó, mẹ em hôn mê một lúc rồi tỉnh lại, chỉ một vài lần như thế, sau đó bà luôn luôn tỉnh táo, nhưng mà không nói gì với em, thậm chí em còn không biết... nguyên nhân cái chết của ba em.”
Lý Chính vuốt tóc cô, hỏi: “Vì sao lại giữ tờ báo đó?”
Chu Diễm ngả lên vai anh, nói: “Bọn họ nói ba em tự sát, em không tin, nhưng mà mẹ không nói gì cho em biết cả, hôm sau em thấy tờ báo này, trên báo còn nói đến vấn đề nợ nần gì đó, em còn không tin, nhưng mà mẹ em cũng bán nhà đi, không biết còn khoản nợ nào, chỉ vài tuần sau, mẹ dẫn em rời khỏi Quảng Dương, mãi cho đến thời gian trước, bọn em vẫn đang kiếm tiền trả nợ... Cuối cùng em vẫn nghĩ, một ngày nào đó, em sẽ biết được nguyên nhân.”
Mà tờ báo này, là để đánh một cái nhắc nhở cô, mỗi khi cô mệt mỏi.
Giọng của cô truyền tới từ bả vai anh, cả khuôn mặt vùi vào đó, nghe có chút buồn bực, tất cả sức nặng đều đặt lên người anh.
Lý Chính nghĩ nghĩ: “Em không biết là nhà mình nợ ai sao?”
Chu Diễm lắc đầu: “Em không biết, em nghĩ mãi không hiểu, sao nhà em lại có thể nợ tiền người ta được, ba em chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường, ngày ngày chỉ đi dạy học, ngày nghỉ mới về nhà, cuộc sống vẫn luôn theo quy luật.”
Nhưng cô còn nhớ rõ những lời cha mẹ nói trong phòng khách hôm đó, mẹ cô đã từng nhắc đến ‘khoản tiền kia’. Và nó đúng là có tồn tại.
Lý Chính nhìn tờ báo trên bàn, nói: “Vì sao hôm nay em lại lấy nó ra?”
Cuối cùng Chu Diễm cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Em không thể nghĩ ra nguyên nhân gì cả, chỉ có cái này, chuyện ngày hôm nay, có lẽ có quan hệ với chuyện năm đó.”
***
Cục cảnh sát.
Vương Lân Sinh vừa ăn cơm hộp vừa xem camera, hỏi đồng nghiệp: “Chưa tìm được chiếc xe kia sao?”
Đồng nghiệp nói: “Chưa thấy.”
“Một cái xe to như thế, có thể đỗ ở đâu được?” Vương Lân Sinh nói: “Hôm nay tôi còn kiểm tra những cuộc điện thoại của Lý Mai, những người bà ấy liên hệ cũng đơn giản, lịch sử cuộc gọi cũng chỉ có vài cuộc.”
Đồng nghiệp hỏi: “Cậu còn tra gì chứ, người bị hại hỏi gì cũng không biết.”
“Đây mới là chỗ kỳ quái.” Vương Lân Sinh gẩy gảy hạt cơm, lông mày nhăn lại, đột nhiên tạm dừng hình ảnh.
Đồng nghiệp để ý, hỏi: “Làm sao thế?”
Vương Lân Sinh nhìn người công nhân được camera quay được, quần áo màu cam, ánh huỳnh quang sáng lên, cho dù ở dưới trời mưa mù mịt thì vẫn rất bắt mắt.
Vương Lân Sinh chần chờ nói: “Cậu nói xem, sáng sớm, trên đường cái vắng vẻ, một người công nhân dọn vệ sinh đi tới đi lui như vậy, người trong xe có để ý đến không?”
Đồng nghiệp sững sờ: “... Chắc là chỉ chú ý đến người bị hại?”
“Bà ấy chạy, có nghĩa không muốn bị bắt, nếu không muốn bị bắt thì làm sao có thể không để ý đến tình huống xung quanh, tùy tiện làm việc được?”
Đồng nghiệp thốt lên: “Nếu như không muốn bị bắt, không phải ra tay vào buổi tối thì càng dễ hơn à? Mấy ngày nay vừa bão lại vừa mưa, đâm phải người vào buổi tối không phải đơn giản hơn sao?”
Hai người không nói gì, nhìn nhau.
“Không đúng!” Vương Lân Sinh nói: “Hình như bà ấy cố ý muốn cho người trông thấy!”
***
Đêm khuya yên tĩnh.
Chu Diễm ngồi trên ghế, nhìn tờ báo một lát rồi mới kẹp nó lại vào trong sách, xoay người nhìn về phía phòng bếp.
Không thấy người đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng rau xào xèo xèo, mùi dầu khói lấn cả mùi không khí ẩm ướt, người bên trong cầm muôi, hơi quấy một chút, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa, tiếng muôi chạm lạch cạch, vô cùng náo nhiệt.
Cô quay người lại, ánh mắt nhìn vào chồng tiền trên bàn học. Một cọc tiền không tính là nhiều, đặt trong túi áo anh, buổi sáng anh ra ngoài đi đòi tiền công, buổi chiều vừa mới về, cô vẫn luôn không chú ý, cho đến vừa rồi anh ôm cô vào lòng thì cô mới nhìn rõ đằng sau bả vai anh có một khối bụi, dường như đυ.ng phải chỗ nào, hoặc cọ vào đâu đó, hay là té ngã.
“Đi ra ăn cơm.”
Chu Diễm lấy lại tinh thần: “A.”
Hai món mặn một món canh, có cả thịt gà, Chu Diễm hỏi: “Hôm nay anh mua cả thức ăn nữa sao?”
“Đúng lúc anh đi ngang qua chợ nên ghé mua mấy món.”
Chu Diễm liếc mắt nhìn túi nilon trên ghế, bên trong còn có cả khoai tây chiên, cô không nói gì, cúi đầu và cơm vào miệng, ăn không thấy ngon.
Lý Chính nhìn cô, gắp một miếng gà cung bảo, đặt vào trong bát cô, nói: “Ăn đi.”
Chu Diễm gắp một miếng thịt gà, máy móc nhai.
Lý Chính nhìn cô một lát, để đũa xuống, lại gắp hai miếng gà cung bảo cho cô, đảo đảo đồ ăn nói: “Muốn anh đút cho em à?”
“… Em ăn không nổi.”
“Một ngày không ăn rồi, sao lại không ăn được?”
“Buổi sáng em ăn rồi…”
“Em cũng nói là sáng, ăn vỏ bí mà cũng no được à?” Lý Chính lại gắp một miếng đưa lên miệng cô: “Há mồm.”
Chu Diễm cúi đầu: “Anh tự ăn đi.”
Lý Chính đưa muỗng cho cô, nhìn chằm chằm vào cô. Chu Diễm ăn được vài miếng, ăn vô cùng chậm, buộc chính mình phải ăn xong cơm, ăn tới mức nghẹn lại, lại uống vài ngụm canh, ngực nghèn nghẹn khó chịu, cô đứng lên, nhịn cơn buồn nôn xuống, tròng mắt đỏ lên, cô mở to mắt chớp chớp, nói: “Nghẹn lại, khó chịu lắm.”
Lý Chính nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau, anh đẩy ghế ra, lấy cái thìa trong tay cô, ném lên bàn nói: “Không ăn được thì thôi, mau đi tắm rồi ngủ sớm chút.”
Lý Chính rửa bát còn Chu Diễm ở trong phòng tắm.
Rửa xong mà anh vẫn không nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Lý Chính đi qua gõ cửa: “Chu Diễm!”
Không có phản ứng.
Lý Chính lại gõ: “Chu Diễm, em làm gì đấy?”
Vẫn không có người phản ứng.
Lý Chính dùng sức mở cửa ra: “Mở cửa! Có nghe thấy không, mở cửa!”
Cửa mở ra, Chu Diễm vẫn còn đang mặc quần áo, đầu ướt nhẹp, Lý Chính không nói hai lời, đẩy cô vào trong, cởϊ qυầи áo cô ra, Chu Diễm giãy dụa: “Đừng làm thế!”
Lý Chính ôm cô vào bồn tắm lớn, mở voifsen, Chu Diễm càng giãy mạnh hơn, Lý Chính vỗ vào mông cô, ấn cô vào tường, nói: “Em không tắm thì anh tắm giúp em, đừng có nhúc nhích!”
Xối nước, Lý Chính lấy chút sữa tắm, xoa lên người cô, động tác mạnh mẽ, Chu Diễm nhắm mắt lại, lau sữa tắm trên mí mắt, Lý Chính lấy vòi hoa sen, ôm eo của cô, tắm giúp cô. Chu Diễm mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh.
Lý Chính nói: “Em có biết anh ghét nhất em ở chỗ nào không?”
Chu Diễm không nói gì, đôi mắt đau rát.
Lý Chính nói: “Một cô bé hai mươi tuổi, bị mẹ bỏ rơi, lên thuyền của anh, khóc cũng không biết khóc, ngày ngày đọc sách, kể chuyện cho mọi người, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng là anh cho em, em khóc đi, có hiểu không? Hả? Mẹ nó, chỉ lúc nào bị anh ‘xiên’ thì em mới biết khóc!”
Chu Diễm tát anh một cái: “Lý Chính!”
Không dám tin, nước mắt chảy xuống.
Lý Chính nhìn cô vài giây, cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: “Bé con…”
Chu Diễm sững sờ, nước mắt tuôn rơi, Lý Chính lại hôn lên mặt cô, ngực Chu Diễm như bị người nhéo lấy, cô khóc lớn lên.
Lý Chính ôm cô, ngồi xuống, người trong ngực khóc lớn không thôi, anh nhớ lần trước khi thấy cô khóc là lần cô bị anh ném vào trong sông.
Lần này cô khóc còn dữ dội hơn trước, Lý Chính gọi từng tiếng ‘Bé con’, đợi đến khi cô khóc mệt rồi mới mở vòi hoa sen tắm cho cô, mình cũng qua loa vài cái rồi bế cô về phòng ngủ.
Lý Chính mở điều hòa, cầm khăn lau tóc cho người trên giường, Chu Diễm bọc chăn, đá đá anh nhưng cũng không nói gì.
Lý Chính nói: “Làm gì?”
Chu Diễm lắc đầu.
“Khóc câm rồi à?”
Chu Diễm lại đá anh xuống.
Lý Chính cười, cầm chân của cô, xoa nhẹ vài cái nói: “Ngượng à?”
Chu Diễm không rút được chân ra, cô che kín người và nói: “Đồ đểu.”
“Không gọi là lão đểu nữa à?”
“…” Chu Diễm tiếp tục không nói gì.
Lý Chính không cười nữa, vuốt vuốt mái tóc cô, bàn tay đặt lên cổ cô, dần dần tới gần, cụng trán.
Hơi thở gần như thế.
Chu Diễm nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, bàn tay dần dần thả lỏng, người nằm xuống, bên tai cô nghe thấy: “Nằm xuống ngủ.”
Cô giật mình một cái, nửa tỉnh nửa mê, bị người kéo nằm xuống, một lát sau nằm vào trong ngực người nào đó.
Ngày hôm sau, Chu Diễm bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Mưa to tầm tã, trên cửa sổ đều là những giọt nước vương lại, nhìn ra ngoài chỉ thấy mơ hồ, mơ hồ tới mức chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của những máy móc trên bến tàu hay những ngôi nhà.
Chu Diễm nhìn người bên cạnh, không khỏi nhớ tới tờ báo này.
Cô mang tờ báo đó bên người hai năm nay, đã từng lật xem qua vô số lần, hai mẩu tin tức chỉ cách nhau một ngón tay, người đưa tin ghi ‘người họ Lý’, cô cũng không nghĩ là ai, thậm chí cô còn chẳng lướt qua tin tức ngày đó.
Thì ra người đó đang ở bên cạnh cô.
Chu Diễm hôn nhẹ lên cằm anh, nhìn gần có thể trông thấy những sợi râu lún phún, cô vừa hôn một cái, môi cũng mềm nhũn, cô vịn lấy bả vai anh.
Một lát sau, Lý Chính buông cô ra, mυ'ŧ chóp mũi cô, Chu Diễm đẩy: “Dậy đi.”
“Sớm thế?”
“Em muốn ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Chu Diễm xoay người, thuận tay dùng chăn bọc lấy mình, Lý Chính lộ cả người ra, phần dưới bụng dựng thẳng lên, Chu Diễm khẽ giật mình, lập tức tránh mắt đi, nói: “Em muốn đi ra ngoài tìm mẹ.”
Lý Chính trầm mặc một lát, hỏi: “Tới cục cảnh sát sao?”
Chu Diễm lắc đầu: “Tạm thời em không muốn nói với cảnh sát.”
Là người thì đều có lòng tham riêng, trong lòng cô vẫn hy vọng, hoặc là mong chờ may mắn.
Lý Chính hỏi: “Em muốn tìm ở đâu? Em biết mẹ em đi đâu à?”
Chu Diễm lại lắc đầu: “Em còn phải nghĩ. Một mình em đi, anh làm việc của anh đi.”
Cô đang rất tỉnh táo, lý trí rõ ràng, khác hoàn toàn với ngày hôm qua, dường như đã trở lại như cũ, giống như cọng cỏ ven đường, cho dù bị anh đuổi đi ba lần thì cũng không chết mà còn sống khá tốt.
Lý Chính nhìn cô một lúc, cầm một lọn tóc của cô rồi hôn lên, xoay người xuống đất, nói: “Mặc quần áo rồi đi.”
Tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên, Chu Diễm bọc thảm xuống giường, lấy quần áo mặc vào, buộc sơ mái tóc đuôi ngựa rồi đi vào phòng beeos, nghe thấy một tiếng thở dốc vang lên ở nhà vệ sinh, cô sững sờ một lát, lấy lại tinh thần và bắc nước đun.
Trong nhà vệ sinh, Lý Chính kêu lên một tiếng đau đớn, anh lại ngồi một lúc mới giật tờ giấy xoa xoa, đứng dậy mặc quần, đang chuẩn bị rửa tay thì tầm mắt mờ mờ, anh đỡ lấy bồn rửa.