Edit: Quỳnh Ỉn
Beta: Ciao
Cánh quạt điều hòa rơi ‘loảng xoảng’ xuống đất, trong khoang thuyền tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì, mắt không thể nhìn, xúc giác và thính giác càng nhạy cảm hơn.
Cách một lớp vải, trên ngực Chu Diễm ướt một khoảng lớn, nghe giọng nói của người nào đó truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Đi đường không nhìn hả?”
Chu Diễm trấn tĩnh nói: “Không, đột nhiên bị cúp điện nên tôi hơi hoảng.”
“Ồ...” Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, “Trên thuyền sẽ không mất điện, có máy phát điện.”
“Vậy thì sao...”
“Bóng đèn hỏng rồi.”
Lý Chính nới lỏng vòng tay ôm cô, đưa tay từ bả vai sờ eo cực kỳ mỏng manh, người trong ngực khẽ đẩy anh ra, anh cúi đầu hỏi: “Trật chân sao?”
“......Không có, bị đυ.ng phải chút thôi, cánh điều hòa thật là nặng.”
“Vừa rồi sao lại đi khập khiễng.”
“... Có thể là do vừa rồi đi trong nước đã đυ.ng vào chỗ nào đó nên hơi đau.” Chu Diễm lại cúi xuống: “Tôi không có khập khiễng... Anh muốn sửa bóng đèn không?”
Nước ùa vào cửa sổ, đập lên thân hai người, Lý Chính cúi đầu nói: “Cô ngồi đi, tôi đi xem có thể sửa được không.” Nói xong liền nới tay, buông Chu Diễm ra.
Chu Diễm không nhìn thấy, chỉ nghe thấy Lý Chính đi về phía trước hai bước, nàng cũng nhấc chân đi theo, chân vừa chạm xuống đất, đẩy cánh quạt điều hòa đυ.ng vào thúng giấy ở trên sàn nhà, tạo ra một tiếng vang.
Cổ tay của cô bị người nắm chặt, nghe thấy: “Để cho cô ngồi, đi theo làm gì?”
Chu Diễm nói: “Tôi cũng muốn tìm chỗ ngồi mà.”
“...” Lý Chính mang theo nàng đi đến bên giường, khoang thuyền lớn, nhưng cũng chỉ chừng ba bước: “Cô không thể nhận biết phương hướng?”
“Quá tối nên không thấy.”
“Ban ngày thì có?”
“Ừ.” Chu Diễm tựa vào giường, đặt mông ngồi xuống, xong lưng là cửa sổ đã hỏng, nước chui vào cổ cô, cô liền rụt lại.
Lý Chính sờ soạng đi đến toilet, mở lên một cái đèn, ánh sáng mỏng mang, có thể chiếu sáng phòng bếp, phòng ngủ thì có chút miễn cưỡng. Lý Chính quay đầu lại, Chu Diễm cũng đang nhìn qua.
Một người ướt nhẹp, ngồi thẳng tắp, trước mặt không xa chính là cánh quạt điều hòa rơi trên đất.
Trần nhà thấp, bóng đèn cần sửa cũng không cần phải đứng lên ghế, Lý Chính đi tới giữa, hơi khuỵu gối xuống, đầu ngửa ra phía sau, tư thế không được tự nhiên vòng xuống dưới bóng đèn.
Dáng người cao đôi khi cũng không phải chuyện tốt, Chu Diễm nghĩ thế.
Chu Diễm đứng dậy, “lộc cộc” chạy vào bên trong phòng ngủ, Lý Chính dừng lại nhìn cô, không đến vài giây đã thấy cô đang đi đến, Lý Chính thu hồi ánh mắt lại nhìn lên bóng đèn.
Một ánh sáng chiếu qua, dáng người cô mỏng manh yêu đuối, Lý Chính liếc mắt nhìn cô một chút.
Chu Diễm bật đèn pin ở điện thoại lên, hỏi: “Thấy rõ không?”
Lý Chính nói: “Không thấy rõ?”
“... ... Điện thoại di động của anh đâu? Tôi bật hai cái?”
Lý Chính cười, móc điện thoại di động của mình ra đưa cho cô.
Chu Diễm cúi đầu tìm hai lần, cô không quen dùng hệ điều hành thông minh, một đầu ngón tay chỉ vào, đầu ngón tay thô, móng tay ngắn ngủn, bên trên móng tay còn có vết bẩn màu đen, là do hàng năm kéo dây thừng dỡ hàng ở trên thuyền hàng năm tạo thành.
Lý Chính trượt đến màn hình nhỏ thứ ba, nói: “Chưa dùng hàng nhái bao giờ à?”
Chu Diễm hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?”
“Hơn sáu trăm thôi.”
“Anh thua thiệt, di động còn dư phí thoại cũng có thể tặng khuyến mãi điện thoại di động.”
“Vậy sao?” Lý Chính mở ứng dụng đèn pin, phát ra một chút ánh sáng nhỏ, chiếu vào chân hai người: “Hàng nhái có ích hơn cái của cô.”
Chu Diễm bĩu môi.
***
Bão qua đi, đến lúc này, sức gió cũng không quá mạnh, chỉ thôi ngã vài cành cây, thổi mạnh dưới mui xe, làm cho gió cuốn đi.
Người đứng ở trong gió, mắt có chút khó mở.
Đối diện bờ sông, dưới mái hiên của một cửa hàng đóng cửa, một câu bé đứng ở đó, không che ô, cả người dính đầy nước mưa, ánh mắt âm ngoan trừng mắt nhìn chiếc thuyền rách nát.
Một cuộc điện thoại gọi tới, cậu bé lấy ra nghe, người phụ nữ bên kia nói: “Cháu còn biết nghe điện thoại? Cháu đi đâu, mau trở về nhà cho dì!”
“Không về!”
“Cháu đủ cứng cáp rồi phải không? Lập tức trở về cho dì!”
“Không về được, cháu không ở Khánh Châu!”
“... Cháu điên rồi phải không? Lại cùng bạn bè xấu của cháu đi đến chỗ nào?!”
Cậu bé không đáp, cậu nhìn chằm chằm thuyền hàng, nói: “Hai ngày nữa cháu sẽ trở về.”
***
Chu Diễm giơ hai cái đèn pin điện thoại lên chiếu sáng cho anh, Lý Chính cúi đầu nhìn bóng đèn.
Chu Diễm hỏi: “Đúng là bóng đèn hỏng sao?”
“Đại khái là vậy.”
“Trong thuyền có dự phòng không?”
“Không.”
Lý Chính cúi mắt xuống, liền nhìn thấy trán của cô hơi nghiêng về phía trước. Chu Diễm thấy anh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn, Lý Chính rời tầm mắt, ngửa ra sau để lộ ra cái máy biến thế trên trần nhà, Chu Diễm giơ tay, làm theo động tác của anh.
Di động báo có tin nhắn, Chu Diễm nhìn, vẫn không hề nhúc nhích, qua một lát, lại tới tiếp, sau khi báo ba lần, chuông điện thoại liền vang lên.
Kèm với tiếng mưa rèn gió dữ bên ngoài, tiếng chương có vẻ chói tai.
Lý Chính hỏi: “Sao không nhận?”
“À...” Chu Diễm tiếp nhận, ánh sáng lóe lên một cái, chiếu về phía mặt bên cửa sổ, “A lô?”
“...Là mình, cậu đang ở đâu? Mình trở về nhà trọ nhưng chủ nhà nói các cậu đã trả phòng rồi.”
“Đúng vậy, mình đã đi rồi.”
“Cậu ở đâu, mình tới tìm cậu?”
“Những bạn học của cậu đâu?”
“Bọn họ ở đây, sao vậy?”
“Không có gì, không phải các cậu đi du lịch sao, cứ việc chơi đi.”
“Chu Diễm... Hai ngày nay Cao Quân nằm viện, hai ngày nay bọn mình luôn ở trong bệnh viện, mình cũng định gọi điện thoại cho cậu.”
Chu Diễm nói: “Không phải cậu đang gọi điện cho mình sao? Biết rồi, còn việc gì không?”
Bên kia im lặng một lát: “Người đàn ông kia.... Là gì của cậu?”
Chu Diễm sửng sốt một chút, liếc về phía Lý Chính, Lý Chính đang loay hoay với cái máy biến thế, hình như cũng không hứng thú nghe người khác nói chuyện điện thoại.
Chu Diễm cúp mắt, nói: “Hai bạn học của cậu tên là gì?”
“Hả?..... Nam tên là Từ Dương, nữ tên là Vương Khiết.”
“Mình đều không biết.”
“Sao vậy?”
Chu Diễm nói: “Cậu thấy đấy, chúng ta tốt nghiệp cấp ba đã hai năm rồi, mình cũng không còn đi học nữa, thật ra hiện giờ, chúng ta coi như là người rất xa lạ.”
Nói chuyện xong, Chu Diễm lại cầm lấy đèn pin đi tới.
Lý Chính tháo máy biến thế xuống, nói: “Hư rồi, ngày mai mua một cái mới.”
“Vậy tối nay không có điện sao?”
“Ừ, phải dùng đèn pin.”
Chu Diễm gật đầu một cái, trả lại điện thoại cho hắn.
Lý Chính tiếp nhận, chỉ về phía toilet: “Cô tắm trước đi.”
“Ừ.”
Chu Diễm đi tắm, cuồng phong vẫn thổi làm nước biển ùa vào khoang thuyền, Lý Chính giẫm lên ván giường, bám vào cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài.
Bóng đèn đường trên bờ không sáng, một chiếc đèn đường ở xa vẫn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy sương mù dưới màn mưa.
Lý Chính thu hồi tầm mắt, lau nước ở trên mặt, nhặt một chiếc khăn lên lau ván giường.
Chu Diễm tắm xong đi ra ngoài, Lý Chính vứt cái khăn lau cho cô: “Tự mình lau một chút đi.”
Chu Diễm nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi cầm khăn lau đi vào phòng ngủ, cô mới hiểu muốn lau cái gì. Chu Diễm cầm điện thoại di động chiếu sáng, lau ván giường, thảm ở vị trí tốt, chỉ bị ướt một chút.
Trước kia mưa lớn cũng không có gió như vậy, đây là lần đầu tiên Chu Diễm gặp tình huống này.
Chu Diễm đi vào phòng bếp, lấy khoai tây từ trong túi nhựa ra, cô cầm túi ny lon, chạy về buộc lên cửa sổ, gió thổi làm thổi làm túi ny lon vang lên “bộp bộp”, phát ra một tiếng lớn, tùy thời đều có thể nổ tung.
Người bên trong tắm xong đi ra, Chu Diễm liền hô lên: “Tôi buộc túi ny lông trên cửa sổ, không có thừa, anh ở bên kia phải làm sao?”
“Tôi không sao, không cần.”
“Vậy tôi ngủ?”
“Ngủ đi.” Lý Chính cũng nằm lên trên giường.
Phòng tắm không tắt đèn, có một chút ánh sáng yếu ớt chiếu tới đây, nước ở bên ngoài như muốn phá cửa sổ chui vào, Lý Chính cầm điện thoại di động tùy tiện chơi, thỉnh thoảng còn phải lau nước trên màn hình.
Thời gian còn sớm, anh chưa buồn ngủ.
Gió lớn kêu gào ầm ĩ, ở trong cơn mưa dữ dội cũng không có lấy một chút yếu thế, đột nhiên “Bộp” một tiếng vang lên, người ở bên trong khẽ kêu một tiếng, sau đó là tiếng thủy tinh loảng xoảng rơi xuống vỡ vụn.
Lý Chính đứng dậy, đi vào buồng trong, tối đen như mực không nhìn thấy gì, hắn đi đến gần giường: “Sao vậy?”
Người trên giường ngồi dậy, mở đèn pin điện thoại di dộng, chùm tia sáng chiếu mảnh vụn của thủy tinh cùng túi ny lông bị thổi bay, quả nhiên là gió dội vào từ bên ngoài cửa sổ.
Chu Diễm nói: “Cửa sổ vỡ.”
Lý Chính nói: “Qua đây.”
Chu Diễm ôm túi sách của cô đi theo Lý Chính ra ngoài, Lý Chính nói: “Cầm lấy đèn.”
Chu Diễm chiếu sáng cho anh.
Lý Chính ngồi xổm xuống, lấy cái thùng chứa máy điều hòa không khí hỏng, cố gắng xé bìa các tông giấy ra.
Chu Diễm không kịp ngăn cản: “A – –.”
“A cái gì mà a, chấp nhận ngủ một đêm trên này trước, chờ trời sáng rồi nói.”
Lý Chính xé lấy một miếng giấy bìa các tông, anh đi đến bên cửa sổ vừa vỡ, nói: “Ngủ ở đây.”
Chu Diễm chần chừ một chút, ôm túi sách, ngồi lên trên giường, nhìn về phía Lý Chính.
Lý Chính không rảnh nhìn nàng, anh lấy tấm bìa các tông thừa, chặn vào trên cửa sổ bên trong, có thể chặn được bao lâu thì được, sau đó dọn dẹp mảnh vụn thủy tinh trên giường.
Chu Diễm ôm túi sách trả lên trên giường, nằm quay mặt vào bên trong.
Lý Chính ném mảnh vụn thủy tinh ra bên ngoài, trở vào rửa sạch tay, lại uống một ngụm nước, cởϊ áσ T-shirt ẩm ướt, mở ngăn tủ ra, lục lấy một cái áo mặc vào, cầm một cái áo khác đi đến bên giường, cầm di động của mình, mở đèn pin lên, chiếu lên trên người Chu Diễm.
Mí mắt Chu Diễm run rẩy, mở ra, hỏi: “Làm gì?”
Lý Chính giữ lấy vai cô, vén tay áo lên nói: “Thủy tinh cắt vào?”
“Không phải.” Chu Diễm kéo tay áo xuống: “Lúc chơi bowling bị đυ.ng vào.”
“...Bowling không phải mềm sao?”
“Nhưng lớn, cũng không mềm lắm.”
Lý Chính đứng một lát, ngồi lên trên giường, để điện thoại ở một bên, đèn pin chiếu lên trên trần nhà.
Chu Diễm quay đầu vào trong giường, thân thể không nhúc nhích, nhắm mắt lại.
Kiên cường bỏ qua những rung động, bên cạnh có thêm một nguồn nhiệt, đèn pin tắt, cả khoang thuyền lại khôi phục bộ dạng tối đen như mực.
Mưa gió vẫn gào thét, mạnh mẽ thổi vào giấy và thủy tinh, lợi dụng tất cả mọi thứ muốn chui vào bên trong, trong khoang thuyền không cảm thấy oi bức.
Lý Chính nói: “Đứng lên một chút.”
“...Làm gì?”
Lý Chính ngồi dậy, lướt qua cô, khoanh tay làm gối nằm ở bên trong. Chu Diễm nằm sát ra bên ngoài, chân sắp rơi xuống giường.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Chính đột nhiên hỏi: “Hai năm rồi không đến trường?”
“... Ừ.”
“Trong túi xách này có sách không?”
Người bên ngoài xoay người lại, mặt quay ra phía ngoài.
“Bên ngoài trường Đại học có hai cửa hàng sách, tôi đi đến đó vài lần, mua được.”
“Sách rất mới.”
“Ừ, tôi toàn mua sách mới, nhưng người đó còn không viết cả tên.”
“Sau này vẫn còn muốn đi học?”
“Kiếm được tiền, tháng chín sẽ đi, không kiếm được, thì không đi.”
“Tại sao?”
“Nghỉ học hai năm là mức tối đa, năm nay đến hạn.”
Lý Chính không nói chuyện, trong khoang thuyền chỉ còn lại tiếng hô hấp rất nhỏ.”
Qua một lát lâu, hắn nói: “Ngủ đi.”
Mưa gió đột nhiên đánh rớt giấy bìa cát tông, nước mưa thôi vào, Chu Diễm vừa muốn quay đầu, người bên cạnh vừa khéo ngăn lại.
Chóp mũi cô mềm nhũn, ngừng thở.
Không thấy cái gì cả.
Trên chóp mũi ấm áp, mùi kem đánh răng bạc hà thoang thoảng.
Cổ tay bị chế trụ, nóng bỏng giống như cầm chiếc cốc vừa mới rót nước nóng, cô rụt tay lại, tay người nọ giữ lấy, vén tay áo của cô lên, giữ đầu vai của cô.
Bả vai của cô phát run.
Anh dừng lại ở chóp mũi của cô, qua một lúc, môi vuốt lên chóp mũi của cô, hô hấp phả vào mắt cô.
Nhưng không thấy điều gì cả.
Anh chống đỡ trên giường, ngăn cản mưa gió, lướt nhẹ qua tóc của cô, tay trượt xuống, lại giữ lấy vai cô.
Sau đó hôn lên trán cô.
“Ngủ đi.”
Gió lớn vỗ vào nước biển, quấy đυ.c, làm thủy triều nổi lên cuồn cuọn như điên cuồng phát tiết, mà thuyền bè trên biển, thật yên lặng, canh gác đêm tối.