“Chú phát vài đoạn âm thanh cho con, con nghe một chút xem, đừng sợ.”
Chờ tiểu Hoàng Oanh tỉnh rồi, cảnh sát nhanh chóng mang theo nhân viên chuyên môn lại đây, dưới sự theo kèm của bác sĩ, tiến hành xác nhận manh mối này.
Tiểu Hoàng Oanh nằm ở trên giường, bác sĩ tâm lý ngồi ở bên cạnh, vươn tay sờ sờ tóc cô bé, dùng ngón tay nhẹ nhàng, chút có chút không chải đầu cho cô bé, miệng mềm nhẹ nói: “Đừng sợ, thoải mái nào, hiện tại làm theo lời chú nói, chậm rãi nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghĩ.”
Vài đoạn ghi âm trước đều là giọng nam khác nhau, có trầm thấp, có già nua. Âm sắc của họ đại khái là vô cùng giống nhau, nhưng đều có điểm chung là, giới hạn tuổi rộng.
Đều là tải xuống từ mấy chương trình đọc diễn cảm thơ, độ rõ ràng của âm thanh cực cao, ngay cả nhả chữ phát âm bật hơi —— những chi tiết bới lông tìm vết đó, cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Thiệu Tư đứng ở ngoài cửa, mơ hồ có thể nghe được trong cửa truyền đến một câu đọc.
Đó là một giọng nói cực kỳ nhẵn nhụi lại tràn ngập dư âm, thoáng có chút tương tự với giọng Từ Hoàn Dương, tuổi nghe ra hẳn là cũng xấp xỉ, chỉ là giọng thấp của hắn trầm hơn, có loại thi vận đặc biệt, giống như rượu ủ nhiều năm.
“Bất luận bạn trả giá bao nhiêu cố gắng, có bao nhiêu khát vọng, trong cuộc sống ồn ào và hỗn loạn, hãy giữ lấy tâm hồn bình tĩnh, cho dù thế giới có nhiều loại dối trá, mệt nhọc và tan biến, thì nó vẫn cứ xinh đẹp như thế.”
“…”
Chờ đoạn này phát xong —— đây đã là đoạn ghi âm thứ mười bảy, giọng nói lựa chọn sử dụng cơ bản đều có chỗ tương tự với Từ Hoàn Dương. Rồi lại không phải là giọng của bản thân hắn. Bọn họ vừa phát vừa quan sát biểu cảm của tiểu Hoàng Oanh đối với những giọng nói đó, phát hiện cô bé tương đối bình tĩnh.
Cô bé chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra một loại nghi hoặc, dường như là đang tự hỏi rốt cuộc mấy chú đó đang làm gì.
“Không có bất cứ phản ứng gì, cảm xúc cô bé cũng rất ổn định.”
Cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở bên kia nhìn chằm chằm dụng cụ đo sóng điện não nghiêng đầu sang trần thuật: “Không có dao động, có thể tiếp tục.”
Bọn họ lợi dụng thiết bị tiên tiến, có thể thông qua sóng điện não biết được phản ứng của tiểu Hoàng Oanh đối với bên ngoài, một mặt là muốn so sánh một chút, từ đó xác định phỏng đoán, về mặt khác cũng là để có thể đúng lúc ngừng lại, lập tức giảm bớt thương tổn.
Bác sĩ tâm lý tiếp tục dùng ngón tay chải tóc cho cô bé, động tác này khiến người ta khó có thể ngăn cản, cứ chải một cái liền cảm thấy như được người ta thoải mái gãi vào lòng, tiểu Hoàng Oanh hiển nhiên buông xuống hết thảy đề phòng.
Bác sĩ tâm lý trò chuyện với cô bé hai câu, đều là mấy câu chuyện phiếm đơn giản, mà tiểu Hoàng Oanh trả lời cũng vô cùng rõ ràng.
Hai nữ cảnh sát phụ trách ghi chép trao đổi một ánh mắt cho nhau: “Hiện tại suy nghĩ của cô bé khá rõ ràng, đầu óc hoàn toàn ở trạng thái tỉnh táo.”
“Tiếp tục đi.” Vương đội ngồi ở chính giữa, hắn giơ tay lên, “Tiếp tục phát.”
Ngay sau đó ——
Giọng nói có tính dấu hiệu của Từ Hoàn Dương chậm rãi từ trong máy tuôn ra.
Cố Duyên Chu đứng ở phía sau Thiệu Tư, nâng hai tay lên che đi lỗ tai hắn: “Ngoan, đừng nghe.”
Thiệu Tư rũ mắt xuống, không nói gì, cũng không muốn rời đi nơi này.
Cố Duyên Chu xoay hắn sang, khiến Thiệu Tư hướng mặt về phía anh. Nhìn hắn chăm chú chốc lát, nhìn dáng vẻ tự trừng phạt mình của hắn, sau đó nhẹ than một hơi, ôm hắn vào lòng, không nói gì khác, chỉ nói một câu: “Anh ở đây.”
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều ở đây.”
——–
Ban đêm.
Ánh trăng vốn dĩ trong sáng dần dần bị mây đen không biết kéo từ chỗ nào tới che mất, thưa thớt chiếu ra từ giữa khe hở.
Một chiếc xe lái vào cửa một tiểu khu xa hoa, tốc độ xe rất gấp, nếu trên mặt đất có vũng nước, nhất định sẽ bắn nước dơ đầy mình người ta.
Bảo vệ cửa nhận ra biển số xe, thậm chí còn lộ ra cái đầu, cười khanh khách chào hỏi người trong xe: “Thầy Chu, trễ thế này còn lại đây à.”
Chu Lực vào giới sớm, tư lịch dày, cho nên có vài người sẽ tôn xưng hắn một tiếng thầy Chu.
Coi như là một câu nói giỡn, nhưng quả thật hắn đã một tay dìu dắt ra nhiều vị siêu sao tiếng tăm lừng lẫy.
Thường ngày Chu Lực đều sẽ giảm tốc độ xe, đáp lại bảo vệ cửa hai tiếng. Song lần này, bảo vệ cửa chào hỏi xong liền kinh ngạc phát hiện, người này không giống thường ngày cho lắm, xuyên thấu qua cửa sổ xe chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng trầm lặng của Chu Lực.
Chu Lực lái xe, đạp chân ga, tăng tốc độ xe lái vào trong tiểu khu.
Để lại một mình bảo vệ cửa đầu óc lơ mơ: “Vội vã như vậy? Vừa rồi có phải hắn không thấy mình hay không… Xảy ra chuyện gì thế?”
Lầm bầm lầu bầu xong, lại ngồi trở về, khóe mắt thoáng thấy trò pikachu vừa rồi mới chỉ chơi nửa ván, liền lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, hai chân vắt chéo trên bàn, hứng thú nồng đậm tiếp tục chơi, miệng ngâm nga một ca khúc lạc nhịp.
Cẩn thận nghe còn có thể phân biệt ra, đây chính là một tác phẩm tiêu biểu của Từ Hoàn Dương, «Tình yêu như nước lũ».
Bảo vệ cửa nối mấy tấm hình giống nhau, âm thanh của game vẫn chưa từng đứt đoạn, huyên náo tràn ngập trong gian phòng nhỏ này, hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
Một giờ lẻ ba phút.
Buổi tối dài lâu lại không thú vị lúc này mới vừa bắt đầu, cho dù ban ngày đã ngủ đủ, vào buổi đêm yên tĩnh không người thế này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Hắn lắc lắc đầu thở dài: “… Ai.”
Chu Lực hệt như phát điên, thần trí hắn đã có chút không quá tỉnh táo, khi hắn tăng tốc độ xe đến hơn một trăm km/h, suýt nữa không thắng xe nổi, lúc này mới mãnh liệt tỉnh táo lại, một cước đạp phanh: “Phắc.”
Hắn cởi bỏ dây an toàn, đẩy cửa ra xuống xe.
Nghênh diện mà đến là một trận gió lạnh, hắn hít sâu hai cái, lúc này mới bước chân ra lên lầu.
Khi Từ Hoàn Dương mở cửa, Chu Lực còn đang có vài phần lý trí, hắn nhìn quanh mọi nơi, cảnh giác nói: “Không có người khác lại đây chứ?”
Trên mặt Từ Hoàn Dương không có biểu cảm gì: “Không.”
Chu Lực lập tức lắc mình vào cửa, hắn cởϊ áσ khoác tiện tay vứt xuống đất, bộ quần áo bên trong đã sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp: “Xảy ra chuyện gì? Cậu nói trong điện thoại vậy là có ý gì?”
Từ Hoàn Dương cười lạnh nói: “Chính là như anh nghe được đó.”
Chu Lực bực bội xoay tới xoay lui ở trong phòng: “Cục cảnh sát điện thoại cho cậu, bảo cậu giữa trưa ngày mai mười hai giờ đi qua một chuyến, phối hợp điều tra hả? Phối hợp điều tra gì? Tra chuyện gì?”
Hiện tại cả đầu hắn đều là dấu chấm hỏi, lại không ngừng được hốt hoảng trong lòng —— có lẽ đúng là bởi vì trong lòng có quỷ.
Chuyện khiến bọn họ chột dạ không chỉ một chuyện, cảnh sát truyền bọn họ qua, lúc này lại là vì sao?
Hắn không có biện pháp bình tĩnh, hắn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Tuy rằng củi gỗ dưới chảo vẫn chưa đốt lên, nhưng hắn đã cảm nhận được sự nóng rực ấy, không biết căn nguyên, trực tiếp đốt tới lông mày.
Từ Hoàn Dương: “Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng muốn biết.”
Chu Lực: “Cậu xác định bọn họ chỉ nói một câu đó, không nói gì khác à?”
Còn chưa chờ Từ Hoàn Dương trả lời, Chu Lực đã chà chà tay, lắc đầu nói: “Không có khả năng đơn giản như vậy, chuyện qua nhiều ngày thế, sao lại tra trở về chỗ cậu? Không, chúng ta nghĩ theo hướng tốt, có lẽ chỉ là phối hợp điều tra bình thường, dù sao thì sự kiện tiểu Hoàng Oanh còn treo ở đó.”
Nhưng chính bởi vì còn treo, treo cũng có nghĩa là cảnh sát đang không ngừng tiếp tục đào sâu xuống, đến tột cùng đào ra cái gì, bọn họ không thể biết được.
“Nên phối hợp đều đã phối hợp, còn có thể hỏi cái gì.” Từ Hoàn Dương không kích động như Chu Lực, thân là đương sự, hắn ra vẻ bình tĩnh nói, “Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì không chỉ là triệu tập đơn giản vậy đâu, bọn họ sẽ trực tiếp tới cửa mang tôi đi.”
Chu Lực: “Phải phải phải, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất —— ”
Từ Hoàn Dương đứng lên từ trên sofa, hiếm khi nóng nảy, ném hết đồ bên tay sang một bên: “Tôi nói bao nhiêu lần, thu tay lại đi, gã không phải người chúng ta có thể khống chế. Có phải tôi đã nhiều lần nói gã quá nguy hiểm rồi không… Nhưng anh vẫn không nghe. Gã sẽ hủy anh, cũng sẽ hủy tôi.”
“Cậu cho rằng tôi không hối hận sao?!”
Ngực Chu Lực kịch liệt phập phồng: “Hiện giờ cậu đang chỉ trích tôi à? Cậu đừng quên —— vụ tai nạn xe cộ năm đó đã sớm hủy cậu rồi.”
Bốn chữ ‘tai nạn xe cộ’ giống như kim đâm, đâm ở đáy lòng Từ Hoàn Dương: “Đừng nói cái này.”
Chu Lực tiếp tục nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội lựa chọn! Chuyện đã đến tình trạng này, tôi cũng không có biện pháp. Cậu cho rằng tôi không muốn vứt gã đi à, tôi làm sao có thể vứt nổi. Một con đường đi đến tận cùng, hai chúng ta muốn sống tiếp chỉ có thể như vậy, chỉ có thể như vậy!”
Sau khi hai người khắc khẩu xong, đều rơi vào sự im lặng.
Trong lúc nhất thời không có ai chủ động mở miệng nói chuyện nữa.
Bóng đêm như nước, nhìn một vùng tối đen ngoài cửa sổ cũng cảm thấy lạnh đến tận xương.
Chu Lực làm dịu đi tình hình, chuyển lời hỏi: “Hiện tại gã ở đâu?”
Từ Hoàn Dương: “Không biết.”
Chu Lực: “Không biết liền gọi điện thoại hỏi!”
Từ Hoàn Dương cũng không hề nhúc nhích. Chu Lực đành phải tự mình bấm một dãy số lưu tên là ‘gã’.
Điện thoại vang lên hai tiếng sau đó được nhận, người nọ chỉ nói một chữ: “A lô?”
Giọng của ‘gã’, và Từ Hoàn Dương, giống nhau như đúc.
—–
Cố Duyên Chu chờ Thiệu Tư ngủ rồi, giữa buổi từng đi ra ngoài một lần, kết quả chờ anh nói chuyện điện thoại xong trở về, người này quả nhiên chỉ là giả bộ ngủ, anh vừa đi tới liền mở mắt ra, trừng to không biết đang suy nghĩ gì: “Giữa trưa mười hai giờ ngày mai, cảnh sát sẽ triệu tập hắn. Ngày hôm qua tiểu Hoàng Oanh biểu hiện rất tốt, đương nhiên… cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn.”
Thiệu Tư: “Em biết, tiếng thét của nó em cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy. Nhưng mà, em không có biện pháp tha thứ cho chính mình.”
Cố Duyên Chu nằm xuống bên cạnh Thiệu Tư, một cái giường bệnh miễn cưỡng cất chứa hai người đàn ông cao to.
Anh ôm lấy eo hắn, ôm người vào trong ngực, một tay đè nhẹ gáy Thiệu Tư, nói: “Quá trình tìm kiếm chân tướng, đa số thời điểm chính là đào miệng vết thương ra nhìn lại một lần, kéo tơ lột kén ở trong đó. Em ngẫm lại những người bị hại chủ động báo cảnh sát xem, tâm nguyện lớn nhất của họ là muốn phạm nhân nhận được trừng phạt nên có, càng không hy vọng người khác gặp phải đau đớn mà họ từng gánh chịu. Trên chuyện này, em làm không đúng lắm, nhưng không có sai.”
“Chúng ta cảm thấy kiêu ngạo vì tiểu Hoàng Oanh, ” Cố Duyên Chu ghé vào lỗ tai hắn tiếp tục nói, “Nhưng mà tự trách tự trói buộc mình quá độ là cảm xúc vô dụng nhất, nó không thay đổi được chuyện đã phát sinh, cũng không quyết định được chuyện sắp xảy ra sau này.”
Thiệu Tư há há mồm, còn chưa nói gì, Cố Duyên Chu trực tiếp dán lòng bàn tay trên mắt hắn: “Đừng nghĩ nữa, đi ngủ.”
Hết chương 122