Ba vụ án bé gái bị gϊếŧ bằng thủ pháp tương tự, khiến cảnh sát cảm nhận được áp lực lớn lao, cũng khiến cho toàn dân coi trọng cao.
Hai vụ trước còn chưa phá, hiện tại lại xuất hiện thêm một vụ. Cấp trên đè áp lực xuống không nhỏ, manh mối lại ít đến đáng thương.
Trong phòng họp tổ trọng án 6 ban điều tra hình sự.
Cảnh sát Vương đã tròn ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Thời gian dài thức đêm khiến hai mắt hắn thoạt nhìn vô cùng mỏi mệt, trong mắt che kín tơ máu, hai tay hắn chắp lại, chống đầu, đối diện đầy tường manh mối không biết suy nghĩ gì.
Ánh mắt hắn tuy rằng mỏi mệt, lại vẫn cứ giống như một cây đao, cất giấu vài phần sắc bén không thể lau sạch, di chuyển theo đủ loại chữ dùng bút lông viết ra trên bảng trắng, cứ cách một hàng liền dừng lại vài giây, bất luận là phê bình chú giải gì thật nhỏ giữa những hàng chữ cũng đều không buông tha.
“Vương đội, nếu không thì anh trở về nghỉ ngơi một chút đi. Anh đã vài ngày không chợp mắt, như vậy cũng không phải biện pháp, đừng để đến lúc đó án còn chưa phá, anh đã gục trước.” Đồng nghiệp thiện ý nhắc nhở, “Hơn nữa vụ án này rất kỳ quái. Chúng ta chỉ là hoài nghi, nhưng cũng không bài trừ hai khả năng là một nhóm người hoặc là cùng phong cách gây án, hung thủ rốt cuộc có mấy người, còn nói không chuẩn.”
Ánh mắt cảnh sát Vương đột nhiên sáng lên, giống như nghĩ thông suốt cái gì đó, vỗ bàn đứng lên nói: “Không đúng.”
“Chúng ta bỏ sót cái gì đó, khẳng định chúng ta bỏ sót cái gì đó… Đây là cùng một người làm ra, tiểu Lý, cậu nhìn kỹ mấy tấm ảnh hiện trường này, hắn để lại cùng một ‘ám hiệu’. Tư tưởng người này đang ở trạng thái cực độ nguy hiểm, hắn liên tiếp phạm hai vụ án sau đó đều bình yên vô sự —— hắn bắt đầu trở nên bừa bãi, hắn bắt đầu để lại thứ mình muốn để lại. Về phần ám hiệu này đến tột cùng có phải như tôi nghĩ không, chúng ta phải đến hiện trường vụ án một chuyến tiến hành nghiệm chứng.”
Ngoài cửa sổ, sắc trời từ từ âm trầm xuống, không lâu lắm liền ép cho người ta không thở nổi. Theo một tiếng sấm sét như dã thú thét to giận dữ, một tia chớp trên không trung bổ đôi bầu trời mờ mịt, quanh co khúc khuỷu bổ xuống.
Có một tích tắc, cả thành phố đều bị chiếu đến sáng trưng.
“Cái thời tiết quỷ này… Sáng nay dự báo thời tiết còn nói cả ngày hôm nay trời đẹp, nhiệt độ không khí rất tốt thích hợp ra ngoài. Đều là nói dối, nói đổ mưa liền đổ mưa.”
Hậu cần vừa mới đánh clapper board, báo xong cảnh mấy, phân đoạn mấy, lần mấy, hạt mưa liền hung hăng đập xuống đầu hắn.
Hắn vội vàng dùng clapper board tạm thời che mưa, quay đầu lại hỏi: “Đạo diễn, vậy, tôi vào studio quay tiếp hay là nghỉ đây?”
Trong lúc hắn nói chuyện, người đại diện của hai nghệ nhân không kịp chờ đạo diễn đáp lại, trực tiếp mở ô lao ra, đón nghệ nhân nhà mình về.
Tốc độ tay Lý Quang Tông cực nhanh, lúc lao ra còn thuận tay túm lấy cái khăn mặt.
Thiệu Tư vẫy vẫy tóc, không nhận: “Có phải cậu có hơi khoa trương không, lúc này mới vài giọt mưa, lau cái gì.”
Lý Quang Tông: “Hiện tại sức khỏe cậu không tốt, mọi việc đều phải cẩn thận.”
“…” Thiệu Tư im lặng hai giây, “Cái này liên quan gì tới cái chỗ đau trên người tôi?”
Lý Quang Tông vô cùng nghiêm túc: “Cũng đã đau mông rồi, không thể bị cảm nữa.”
Thiệu Tư: “Tôi không muốn chửi, tôi phải khống chế chính mình.”
Đạo diễn cũng rất phiền, cái nghề của bọn họ, rất nhiều lúc cũng là nhìn ông trời mà ăn cơm. Loại biến cố thình lình xảy ra giống như hôm nay, sẽ ảnh hưởng cả ngày, thậm chí quấy rầy toàn bộ an bài.
Hắn ném tàn thuốc xuống đất, dùng gót chân vê tắt, phất phất tay nói: “Studio cái gì, cậu dùng đầu ngón chân nghĩ xem, cảnh này có thể quay trong studio sao… Được rồi được rồi, đình công! Hôm nay đều trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Chân trước Thiệu Tư mới vừa lên xe bảo mẫu, thế mưa liền tăng lớn, giọt mưa nện ở trên đầu hận không thể đập ra một cái hố.
Hôm nay Thiệu Tư tham gia quay một đoạn quảng cáo tuyên truyền cho music festival, lúc mới vừa nhận được cái thông cáo này, hắn còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe Lý Quang Tông nói đại khái, sau đó bên tai là cái giọng cười như không cười của Cố Duyên Chu: “Quảng cáo music festival, em muốn đi hát hả?”
Thiệu Tư mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc có không sáng suốt cỡ nào nữa, thì cũng có thể nghe ra nồng đậm trào phúng trong những lời này.
Hắn đứng dậy, trực tiếp khóa ngồi ở trên người Cố Duyên Chu, hỏi anh: “Anh có ý gì?”
Tay Cố Duyên Chu thuận thế từ vạt áo hắn chui vào trong, nắm lấy thắt lưng hắn, không chút nào né tránh đề tài này: “Ý cười nhạo. Nói thật, cái tiêu chuẩn ca hát của em, đừng đi tổn thương người khác.”
Thiệu Tư chụp lấy tay anh, híp mắt hỏi: “Anh có ý kiến gì với giọng tôi hả? Dựa vào cái gì tôi hát chính là tổn thương người khác, lúc trước nhóm nhạc của tôi ra mắt, single nhảy dù đến hạng… một trăm lẻ tám lận đó.”
Tay Cố Duyên Chu mới vừa bị đánh ra, lại dính lên: “Chậc, một trăm lẻ tám, còn nhảy dù.”
Thiệu Tư không lên tiếng, âm thầm nhăn mày.
Cố Duyên Chu nhả miệng, nói đến tương đối phù hoa: “Rồi rồi, khen em. Tổ tông của chúng ta thật lợi hại, trâu bò ghê nơi.”
Thiệu Tư: “…”
Ngày đó Lý Quang Tông ở một đầu điện thoại khác nghe bọn họ ‘tán tỉnh’, nghe mà tâm tình phức tạp. Hình tượng Cố nam thần mỗi ngày đều sụp đổ về hướng ngoài dự đoán, hắn thật sự là lấy keo 502 cũng không dán lại nổi.
Aizz, thoát fan có thể chỉ là chuyện sớm muộn.
Sao hắn lại thảm như vậy, cảnh ngộ này hoàn toàn có thể lên diễn đàn mở cái 818 chủ đề nam thần sau khi yêu đương với nghệ nhân nhà tôi liền sụp đổ.
Lý Quang Tông nghĩ như vậy, hắng hắng giọng, hô: “Nói chuyện còn chưa xong đâu nè, ba, cái thông cáo này rốt cuộc có nhận không vậy, tôi phải lập tức hồi âm cho người ta.”
Lần này hắn nhắc về thông cáo đó, trên cơ bản là không ôm hy vọng gì. Ba Thiệu của hắn ra mắt nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc mở rộng sự nghiệp ở lĩnh vực ca hát. Rất biết tự mình hiểu lấy.
Lúc này Lý Quang Tông cũng chỉ là tận hết nghĩa vụ, thông báo với hắn một tiếng. Dù sao thì music festival này có địa vị hết sức quan trọng, ở trong ngành coi như là cấp bậc đứng đầu, độ chú ý rất lớn.
Lý Quang Tông nghĩ nghĩ, lại nói: “Thôi cậu không cần phải nói, hiện tại tôi liền giúp cậu từ chối… dù sao thì cậu hát có hơi xấu hổ.”
Không phải dở.
Lấy âm sắc Thiệu Tư thì có hát như thế nào nữa cũng sẽ không dở tới đâu, chỉ là đặc biệt lúng túng, có loại lúng túng xâm nhập lòng người.
Nhưng mà, Thiệu Tư lại hệt như kɧıêυ ҡɧí©ɧ ném cho hắn một câu: “Nhận, không phải chỉ là ca hát thôi sao.”
Lần này ngoại trừ mời Thiệu Tư, bên chủ sự còn mời một vị khách quý nặng ký khác —— Từ Hoàn Dương.
Từ Hoàn Dương ở giới âm nhạc Hán ngữ, chính là người đàn ông được phong thần.
Hai mươi ba tuổi ra mắt, nhanh chóng thành danh, sáu năm về sau lên như diều gặp gió, không ngừng bay lên, ca sĩ dạng toàn năng, ra nhạc đều là tự mình ôm lấy mọi việc, kỹ xảo cũng vô cùng tốt.
Mỗi khi phát hành một bài nhạc, đều là một buổi tiệc thịnh soạn cực kỳ oanh động của giới âm nhạc.
Đương nhiên, còn có một nhân tố không thể tránh khỏi: mặt mũi đẹp trai.
Ngoài xe mưa to tầm tã, Lý Quang Tông nhìn Từ Hoàn Dương lên chiếc xe phía trước, lưng cao chân dài, một bước lướt vào, khẽ cúi đầu, mặt nghiêng đẹp rạng ngời nhoáng qua một cái.
“Đúng là có hơi đẹp trai xíu, ” Lý Quang Tông vỗ vỗ bọt nước trên người, làm như cảm khái nói, “… Khó trách nói là một mình hắn chống đỡ một vùng trời giới âm nhạc, sắc đẹp thực lực song đảm đương.”
Thiệu Tư làm ổ ở phía sau, đầu cũng không nâng: “Không có cảm giác.”
Lý Quang Tông xoay đầu về, nói: “Được rồi, tôi lại nhịn không được, vốn không nên tìm cậu bàn đẹp xấu. Thẩm mỹ của cậu chính là toàn thế giới trừ cậu ra, những người khác căn bản đều không thể để vào mắt.”
Thiệu Tư: “Nói cũng không thể nói như vậy, tôi cảm thấy mẹ tôi rất đẹp.”
Lý Quang Tông: “Cậu đây là đang vòng vo khẳng định gien của mình hả?”
…
Lúc Thiệu Tư làm việc, di động để chế độ máy bay, hiện tại mới vừa bật mạng, mấy cái tin nhắn wechat lập tức nhảy ra.
Buổi sáng 10:40 phút.
[Cố Duyên Chu]: tối hôm nay hẳn là anh về khuya, gần đây có một người hợp tác luôn quấn lấy anh, em nhớ ăn cơm đàng hoàng đó.
[Cố Duyên Chu]: đừng ăn đồ lạnh, đồ uống lạnh trong tủ lạnh anh đều ném rồi.
Cách hơn hai tiếng, ngay mấy phút đồng hồ trước, Cố Duyên Chu lại gửi sang một cái: tiểu tổ tông, có phải lúc em thu âm hát rất khó nghe không? Sao đột nhiên đổ mưa rồi, em có mang ô không.
Thiệu Tư vừa định hỏi anh ‘người hợp tác nam hay nữ, bao nhiêu tuổi’, xem đến cuối cùng thì suy nghĩ gì cũng mất.
[Ba Thiệu của mi]: mưa này không phải do tôi ca hát đưa tới
🙂.
[Ba Thiệu của mi]:… tôi hát nhép.
[Ba Thiệu của mi]: còn có việc này tôi phải giải thích một chút, không phải hát không hay mới hát nhép. Cái người họ Từ kia tên gì quên rồi, hắn cũng hát nhép, hiệu quả thu âm hiện trường không tốt.
Cố Duyên Chu đang ở trong trường quay quay phim, di động tạm thời do Trần Dương bảo quản.
Đối với chuyện giữa hai người bọn họ, chuyện nên hiểu biết thì trên cơ bản Trần Dương đều biết, có điều hắn không giống người đại diện khác thích chơi trò ra mặt can thiệp —— huống hồ hắn cũng không có quyền lợi đi can thiệp cái gì. Ngay từ đầu lúc Cố Duyên Chu nhận hắn đã nói rõ ràng với hắn, trừ chuyện công việc, hắn đều không xen vào.
Trần Dương trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Thiệu Tư: “A là tôi, Trần Dương. Di động của Duyên Chu ở chỗ tôi, tôi chỉ nói với cậu một tiếng, hắn còn ở trường quay quay phim, chờ quay xong tôi lại bảo hắn gọi cho cậu.”
Thiệu Tư nắm nắm tóc, không ngờ Trần Dương lại gọi điện thoại cho hắn, vội nói: “Không có việc gì. Anh Dương, anh không cần cố ý gọi tới nói với tôi cái này đâu.”
Trần Dương cười nói: “Ông chủ cố ý phân phó đương nhiên tôi phải làm theo. Hắn sợ cậu chờ hắn hồi âm, nói với tôi là nếu cậu trả lời tin nhắn, liền báo với cậu một tiếng.”
“À gần đây, có một chuyện cảm thấy không ổn lắm.” Trần Dương nghĩ nghĩ, vẫn nói ra toàn bộ, “Có một người phụ nữ, mấy ngày nay luôn nhìn chằm chằm Duyên Chu… hệt như sói đói, ánh mắt rất dọa người, giống như muốn ăn hắn vậy.”
Thiệu Tư: “Người đầu tư kia hả?”
Tề Minh: “Còn không phải sao, tên Catherine, nước ngoài về, còn là một nữ tổng tài. Mặt mũi rất xinh đẹp, ngày hôm qua còn mời Duyên Chu ăn cơm, tôi không đi cùng, không biết hai người họ trò chuyện cái gì nữa.”
Thiệu Tư cân nhắc hai câu nói đó hai lần, sau đó ý thức được… có thể là hắn có tình địch rồi.