Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 69

Hôm nay gió nhẹ ấm áp, giữa trưa nhiệt độ ấm lên, là một thời tiết thích hợp ở nhà ngủ nướng.

Mà Thiệu Tư còn phải từ trên giường đứng dậy, sửa soạn sửa soạn, đến tiệm theo như đã hẹn.

Ngày hôm qua Tề Minh đã đặt phòng trước, cửa hàng này vừa bí ẩn vừa an toàn, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ.

Thiệu Tư võ trang đầy đủ đi vào, còn chưa mở miệng, đã bị tiếp tân mắt sắc nhận ra: “Thiệu tiên sinh, mời đi bên này, phòng ngài hẹn trước ở lầu hai. Cần giúp ngài bưng salad lên trước không? Ngài uống trà hay là uống đồ uống?”

Thiệu Tư tháo khẩu trang xuống, chỉnh chỉnh mái tóc bị mũ đè loạn, nói: “Không cần, nước sôi là được.”

[Có phải con gái đều thích đến trễ hay không?] hệ thống cùng Thiệu Tư đợi rồi lại chờ, mắt mở trừng trừng nhìn thời gian hẹn trôi qua tròn hai mươi phút, cũng không thấy cái vị “Tề Hạ Dương” trong truyền thuyết xuất hiện.

Hôm nay Thiệu Tư mặc một cái áo thun tay dài đen, bên dưới mặc quần bò lủng lỗ y như không biết lạnh. Chơi xong một ván game, hắn đặt di động ở trên bàn, lại uống hai ngụm nước: [phiền chết, chỉ nói thái độ này, dù phim không phải là sao chép tôi cũng không nhận.]

[Đúng rồi, hôm trước cậu nhắc nhở nữ chính kia, thế nào, sau khi cậu nhắc nhở có hiệu quả gì không.]

[Mày nói An Ân à?] Thiệu Tư dừng một chút lại nói, [có thể có hiệu quả gì.]

Ước chừng một tuần trước, bên đoàn phim đã công bố trọn vẹn poster An Ân đóng vai nữ chính, từ thời kì thiếu nữ cho đến cuối cùng lúc hóa thân thành ma, tất cả ba tạo hình.

Loại chuyện như chọn diễn viên, thường thường đều là xác định với diễn viên trước, sau khi định ra catse ký hợp đồng xong, mới có thể chính thức công bố với khán giả.

Miễn cho bị truyền lưu loại hiểu lầm không cần thiết như ‘ai ai ai đoạt vai nữ chính của ai ai ai’.

Thiệu Tư gấp ngón tay, tùy ý gõ vài cái trên mặt bàn, nghĩ đến việc hôm qua An Ân còn ở trên weibo share tuyên truyền của “Một đời một kiếp một đôi người”, ngón tay hắn gõ mặt bàn đột nhiên dừng lại: [địa vị cô ta, catse một bộ phim đại khái khoảng năm mươi triệu, vi phạm hợp đồng gấp bội, hở một tí là đền bù cả trăm triệu, mày cảm thấy cô ta trả nổi sao?]

An Ân là một người tốt, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc.

Có hợp đồng trong người, cô không được lựa chọn.

Hơn nữa, những âm thanh “không hài hòa” đó dù sao cũng là số ít. Cô còn có rất nhiều fan một lòng một dạ ủng hộ cô, chờ tác phẩm đưa ra.

Con đường này cho dù đi nhầm, cô gánh theo rất nhiều thứ, cũng chỉ có thể một đường đi đến tận cùng.

Tề Hạ Dương đến muộn nửa giờ, vốn dĩ Thiệu Tư không muốn cho cô ta sắc mặt hoà nhã, nhưng để tiện làm việc, hắn vẫn đứng dậy đón cô: “Tề tiểu thư.”

Tề Hạ Dương một thân trang phục công sở, váy ôm màu đen, bên trong tây trang kiểu ngắn mặc một cái áo voan trắng, nơ con bướm rũ trước ngực. Tóc xoăn dài, ngũ quan không thể nói là quá xinh đẹp nhưng cũng đoan chính, trang điểm tinh xảo, lúc cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Ngại quá, tôi đến muộn, trên đường có hơi kẹt xe.”

Hai cái người nhà họ Tề này, thật đúng là có một bản lĩnh chung —— đều mang gương mặt cực đủ tính lừa gạt.

“Không sao, tôi cũng vừa đến không lâu.” Thiệu Tư rót cho cô một ly nước, sau đó mở thực đơn ra, để ở trên bàn đẩy sang, “Muốn ăn gì không?”

Tề Hạ Dương tiếp nhận nước, ngón tay nhẹ nhàng nhích trên thực đơn, móng tay sơn đỏ thắm, trên mặt đính mấy viên pha lê, cứ nhích một lần liền chói mắt Thiệu Tư một lần: “Vậy thì, hai phần cá ngừ ca-li, thêm gừng lát.”

Vốn dĩ lần này họ gặp mặt cũng không phải vì ăn, Thiệu Tư lại tùy tiện chọn vài món, liền khép thực đơn, nói với nhân viên phục vụ ở một bên: “Tạm thời nhiêu đó đi, làm phiền rồi.”

Nhân viên phục vụ dùng giấy bút ghi lại, hơi hơi khom người, lui ra ngoài: “Chúng tôi sẽ mau chóng mang thức ăn lên, có yêu cầu gì trực tiếp gọi chúng tôi.”

Trong quá trình ăn cơm, Tề Hạ Dương liên tiếp đánh giá Thiệu Tư.

Thiệu Tư không có vẻ thân thiện quá mức, vẫn là bộ dạng cao lãnh kia, nhưng trên hành động sẽ quan tâm cô một chút, lặng lẽ đem những thứ cô thích ăn đẩy tới trước mặt cô.

Những hành động đó hiển nhiên thỏa mãn lòng hư vinh của Tề Hạ Dương trên trình độ cực lớn, cô e lệ cười cười: “Không sao, em tự gắp được.”

Người đàn ông đối diện, gần như có thể nói là đối tượng ảo tưởng của hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ. Hơn nữa dáng vẻ hắn đầy người lạnh lùng, lại chỉ săn sóc có thừa đối với mình như bây giờ, hết sức mê người.

Dù Tề Hạ Dương là em họ Tề Minh, có điều anh họ cô rất ít khi để cô xen vào chuyện trong giới. Bình thường muốn đến công ty xem minh tinh, cũng sẽ bị Tề Minh bắt được hung hăng mắng một trận.

Nếu không phải lần này truyện của cô được Tề Minh một tay nâng lên, có khả năng cô cũng không có cơ hội tiếp xúc cái giới này, càng miễn bàn ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Thiệu Tư.

“Em có thể… chụp ảnh chung với anh không?” Tề Hạ Dương nhìn chăm chú hắn nửa ngày, rốt cuộc nói ra những lời này, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em có chút kích động.”

Thiệu Tư còn chưa nghĩ xong là nên từ chối như thế nào, di động giữa đường vang lên một tiếng, phát ra tiếng thông báo “đinh”.

Màn hình di động sáng lên, trên màn hình khóa hiện ra một khung đối thoại wechat nho nhỏ.

[Cố Duyên Chu]: tổ tông có đúng hạn ăn cơm không.

Tề Hạ Dương cách cái bàn nhìn thoáng qua: “Ai vậy?”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc, mở khóa màn hình, nhấn vài cái trên màn hình, gửi đi hai câu, trôi chảy đáp: “Trợ lý của tôi.”

[Ba Thiệu của mi]: ăn nè, phiền chết.

[Ba Thiệu của mi]:… không phải nói anh.

[Cố Duyên Chu]: hửm?

Tốc độ tay của Thiệu Tư bay nhanh, ngón tay gập lại, điểm nhẹ vài cái lại gửi ra một câu.

[Ba Thiệu của mi]: đang ăn cơm chung với một bà chị ngốc.

Cố Duyên Chu cũng không hỏi là ai, chỉ nói: ngốc liền kệ đi, chuyên tâm ăn, cơm tương đối quan trọng hơn.



Chỉ hỏi một chút, có ai an ủi người ta như anh không.

Thiệu Tư ném điện thoại di động ra xa chút, lúc quay đầu lại, thấy Tề Hạ Dương vì chụp ảnh chung mà đã đợi mấy phút đồng hồ, lời cự tuyệt nhất thời không thể nói ra, đành phải hơi hơi nghiêng về trước, dùng tư thế này chụp một tấm ảnh chung với cô.

Tề Hạ Dương rất vui vẻ, sau khi chụp xong cô ôm di động hết sức vui mừng nói: “Em về phải PS mình một chút.”

“Mù tạc bỏ quá nhiều, cẩn thận sặc.” Thiệu Tư lại rót đầy ly rượu không bên tay cô, nhìn cô cứ luôn đùa nghịch di động, hẳn là đã ăn xong tàm tạm, lúc này mới dẫn đề tài tới trọng điểm, “Các cô viết truyện, hẳn là rất mệt nhỉ, nghĩ thế nào lại đi viết tiểu thuyết?”

Tề Hạ Dương để điện thoại di động xuống, không quên lời Tề Minh dặn dò, cô cầm lấy ly rượu nhấp một hơi mới nói: “Lúc đến trường, rất nhàm chán, liền tùy tiện viết viết. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, có điều em thật sự rất thích anh, anh chính là nam chính trong cảm nhận của em.”

“Cám ơn.”

Khóe mắt Thiệu Tư cong lên, ý cười lại chưa đạt tới đáy mắt, hắn chuyển đề tài, lại nói: “Câu chuyện này, thật sự là chính cô viết sao?”

Biểu tình trên mặt Tề Hạ Dương thoáng cứng đờ: “Anh nói lời này… là có ý gì?”

“Chớ khẩn trương, chỉ là tôi nhìn thấy trên mạng có một vài bình luận không tốt lắm.” Thiệu Tư nói xong, dùng nĩa xiên một khối hoa quả bỏ vào trong bát cô, “Qua tìm hiểu, tình thế hình như không có lợi với cô cho lắm.”

Đầu tiên là Thiệu Tư yên lành ăn cơm nửa tiếng với cô, lại thêm hắn là người sắp đóng vai nam chính dưới tay Tề Minh, Tề Hạ Dương hiển nhiên đã xem hắn trở thành người mình, cô vội vàng nói: “Anh không cần để ý những đánh giá đó, bọn họ đều là bịa đặt, từ lúc em nổi tiếng liền luôn phỉ báng em.”

Trong nửa tiếng này, Thiệu Tư cố ý vô tình chuốc cô không ít rượu, hiện tại hơi rượu từ từ bốc lên, tầng tầng ngụy trang mà Tề Hạ Dương bọc cho mình cũng chậm rãi bóc ra. Ngữ điệu cô nói chuyện bắt đầu nâng lên: “Em chỉ là tham khảo… phải, em xem của cô ta, vậy thì thế nào, cô ta viết trước, người khác liền không thể viết nữa à? Dựa vào cái gì. Mỗi câu đều là em tự mình cực cực khổ khổ đắn đo, đây chính là đồ của em.”

Thiệu Tư sờ sờ bút ghi âm trong tay.

Phỏng chừng hai năm nay Tề Hạ Dương thừa nhận áp lực cũng không nhỏ, cô hệt như trút ra, cho hả giận mà nói rất nhiều.

Cô ta thật sự không cảm thấy loại hành vi lột lớp vỏ câu chuyện của người ta đi, sau đó tự mình khâu lên cái áo khoác mới, được xem là ăn cắp. Hoặc là nói, cô ta lừa mình dối người quá lâu, cũng đã lừa gạt được chính mình.

Cô ta lấy thân phận thượng đế phán cho mình vô tội.

“Tề tiểu thư, không biết cô có từng nghe qua câu chuyện tu hú chiếm tổ chưa.”

Thiệu Tư tắt bút ghi âm đi, đứng lên, từ góc độ của hắn, có thể tinh tường nhìn thấy l*иg ngực phập phồng, ánh mắt đỏ lên của Tề Hạ Dương, thậm chí cả một lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi, hắn nghiêm nghiêm túc túc nhìn cô, ngoài miệng không chút lưu tình: “Chim thước có tổ; chim cưu đến ở. Bộ phim này tôi sẽ không nhận, từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ muốn nhận, cũng hy vọng cô tự giải quyết cho tốt.”

“Cư dân mạng không ngốc như mấy người nghĩ đâu, thuỷ quân có hung hăng ngang ngược, có lật ngược phải trái trắng đen như thế nào nữa, người có mắt đều thấy được.”

Từ thái độ của Tề Hạ Dương, Thiệu Tư đã biết, chuyện này không cần dây vào nữa.

Mấu chốt không ở chỗ hắn, ở chỗ người xem đối đãi như thế nào.

Hắn cố ý muốn gặp Tề Hạ Dương một lần, kỳ thật cũng là ôm một chút lòng may mắn —— có lẽ cô ta biết sai, có lẽ chuyện đi đến tình trạng hôm nay cũng không phải không thể cứu lại.

Tề Minh vừa nhận được điện thoại của Tề Hạ Dương liền vội vội vàng vàng chạy tới, Thiệu Tư cũng đơn giản không đi, vắt chân ngồi ở tại chỗ chờ gã, di động để trên đùi, đang một hỏi một đáp trò chuyện wechat với Cố Duyên Chu.

[Cố Duyên Chu]: bà chị ngốc kia của em đâu?

[Ba Thiệu của mi]: uống say.

[Cố Duyên Chu]: dựa theo tửu lượng của em, bây giờ còn có thể dùng di động đánh chữ.

[Ba Thiệu của mi]:…

[Cố Duyên Chu]: xem ra không uống rượu, rất ngoan.

Ngoan cái gì mà ngoan.

Thiệu Tư bĩu môi, người này nói chuyện phiếm với hắn có phải càng ngày càng tùy ý hay không.

Hắn đang muốn hồi âm, Tề Minh liền “rầm” một tiếng nện túi công văn ở trên bàn lớn tiếng chất vấn hắn: “Cậu có ý gì?”

Trước đó Thiệu Tư nói với Cố Duyên Chu là “thất nghiệp”, chỉ là nói đùa.

Hắn từng nghĩ tới tình cảnh trở mặt với Tề Minh, đủ loại nhân tố đều suy xét vào, chỉ chưa bao giờ nghĩ tới thủ đoạn của Tề Minh còn nham hiểm hơn xa tưởng tượng của hắn.

“Hai ngày này cậu chơi tôi à?” Tề Minh lọc lõi bao nhiêu, không được mấy phút liền nhìn ra không thích hợp, lại liên hệ tới đủ loại trước đó, càng giận không kiềm được.

Gã ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngay từ đầu cậu đã không định nhận có phải không? Có phải còn định trực tiếp chơi tôi không?”

Thiệu Tư buông chân xuống, đứng đến trước mặt gã, thản nhiên nói: “Phải. Lúc này tôi không chơi chết anh, tôi không họ Thiệu.”

[…] Hệ thống lặng im một phen, nhắc nhở, [ê cậu chú ý chút nha, đừng quá kiêu ngạo.]