Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 16

Cố Duyên Chu ngồi ở bên cạnh hắn, giơ tay cởi bỏ nút áo khoác, sau đó lật lật kịch bản, mặt mày chứa vài phần nghiêm túc và tìm tòi nghiên cứu: “Tiểu Tư, tôi chỉ là muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu.”

Anh nói xong, Thiệu Tư mới phản ứng lại, hiện tại ‘kịch bản’ chân chính của bọn họ là dựa theo sách lược cảnh sát đưa ra.

Ngày đó ở phòng nghỉ, cảnh sát Vương kỹ càng tỉ mỉ nói qua nhiệm vụ lần này, kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng nói đơn giản cũng tuyệt đối không tính là đơn giản.

Lúc Dương Nhân Nhân chết chẳng để lại thứ gì, nhưng mà hiện tại cảnh sát muốn bọn họ tạo ra một biểu hiện giả, giả vờ rằng Dương Nhân Nhân đã để lại gì đó.

“Không dối gạt các cậu, sau khi Dương Nhân Nhân xảy ra chuyện, chúng tôi liền nhìn chằm chằm vào, nhưng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bọn họ quá yên tĩnh.” Ngày đó ở phòng nghỉ, cảnh sát Vương giải thích như vậy, “Áp lực của cảnh sát rất lớn, chúng tôi tìm được chứng cứ phá án muộn một ngày, liền có thêm một đám người bị hại.”

Sách lược hành động lần này, bộ phận Cố Duyên Chu và Thiệu Tư tham gia cũng chỉ là một góc núi băng, cảnh sát còn chuẩn bị ở những mặt khác.

Tựa như một cái lưới thật lớn được con nhện dệt ra.

Giống như một dụng cụ tinh vi, bánh răng bên trong vòng vòng khớp nhau.

Cứ cách chốc lát, Vương đội lại nhắc nhở bọn họ một lần về những công việc cần chú ý, lúc nói chuyện câu chữ rõ ràng: “Đừng quên, thời khắc mấu chốt không thể rớt đài. Nghiêm khắc chấp hành theo sách lược, một bước cũng không thể lệch lạc. Hai người các cậu đem tin tức nhận được từ cảnh sát để lộ ra cho hắn, làm Lục Gia Huy tin tưởng —— hắn có nhược điểm nắm ở trên tay Dương Nhân Nhân.”

……

Nói thật chớ, tổ trọng án thật sự là tưởng tượng quá nhiều.

Rất có tiềm chất làm biên kịch.

Trở lại chuyện chính, hiện tại giả thiết nhân vật của Thiệu Tư là kẻ si tình yêu thầm ảnh hậu cầu mà không được, hơn nữa quan hệ rất căng với Cố Duyên Chu.

Tổng kết mà nói chính là một mối tình tay ba.

Kỳ thật cái này rất giống tình hình hiện tại của bọn họ, chung quy thì ở trong mắt cảnh sát, Thiệu Tư xác thật là thích Dương Nhân Nhân, mà Dương Nhân Nhân lại là đối tượng tai tiếng của Cố Duyên Chu, trước khi chết còn có một cú điện thoại thần bí.

Cho nên cảnh sát hoàn toàn là dựa theo ‘nguyên tác’ tiến hành cải biên.

Khoảnh khắc cái bình nước trong tay Thiệu Tư ‘rầm’ một tiếng mạnh mẽ quăng ra ngoài, khiến tất cả mọi người sợ không hề nhẹ.

Mọi người chỉ thấy hắn đứng lên từ vị trí nghỉ ngơi, không nói chuyện, chỉ nhìn Cố Duyên Chu, biểu tình có hơi lạnh, còn có một loại cảm xúc đè nén thật sâu.

Thiệu Tư nói: “Tôi với anh không có gì để nói.”

Hai người lại giằng co trong chốc lát, Cố Duyên Chu buông kịch bản, đứng dậy đi mất.

Lúc này, Lý Quang Tông hoàn toàn dựa theo cảnh sát an bài, ngồi ở bên cạnh phó đạo diễn hút thuốc, cùng nhau hút còn có Lục Gia Huy.

Điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay phó đạo diễn run lên, khói bụi rung rung rớt xuống dưới: “Bọn họ đây là……?”

Lý Quang Tông hồi tưởng lời cảnh sát Vương nói, muốn hắn biểu lộ mơ mơ hồ hồ.

Hắn cân nhắc cái chữ ‘mơ hồ’ đó một chút, cuối cùng lựa chọn ý vị không rõ mà nói hai chữ: “…… Ha hả.”

Phó đạo diễn: “……”

Lục Gia Huy nghiện thuốc lá rất nặng, hắn ta hút mấy hơi thuốc thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra, mới nói: “Thật không nhìn ra, Thiệu Tư nhà các cậu còn kết thù với Cố ảnh đế.”

Lúc này Lý Quang Tông đắn đo chữ ‘mơ hồ’ thuần thục hơn chút, thản nhiên nói: “Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết, không phải như các anh tưởng đâu.”

Hai mươi phút sau, nhân viên đoàn phim chuẩn bị xong, tiến vào suất diễn do Cố Duyên Chu làm khách mời.

Kỳ thật chỉ là một nhân vật qua đường, xuất hiện không quá ba phút.

Lúc Thiệu Tư và Cố Duyên Chu diễn phối hợp, rất chuyên nghiệp, không hề đưa cảm xúc cá nhân vào công việc.

Cảnh này nhân số vây xem đông đảo.

Ngoại trừ nhân viên công tác, quần chúng cũng như ong vỡ tổ mà chen qua xem, hơn nữa không ngừng khe khẽ nói nhỏ: “Cố ảnh đế…… thật đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn cả trên TV. Lần đầu tiên hy vọng NG thêm vài lần, là tôi có thể nhìn hắn thêm vài lần.”

Nhưng mà quay phim rất thuận lợi.

Vai Cố Duyên Chu làm khách mời chính là một thầy giáo tiếng Anh lớp bên cạnh, anh nhìn thấy Thiệu Tư ăn hϊếp Liễu Kỳ, liền ra mặt ngăn cản.

Thiệu Tư nhập diễn rất nhanh, từ tích tắc camera nhắm ngay hắn, hắn liền nghiêm túc, khóe miệng treo lên một nụ cười ác liệt lại trào phúng, hướng tới gần Liễu Kỳ, tận tới khi ép cô đến góc tường: “Bổn thiếu gia ghét nhất loại con gái giống cô, tự cho là mình có bao nhiêu thiện lương, cô cho rằng toàn thế giới chỉ mình cô từ trong bùn mà không tanh mùi bùn hả? Giả vờ cho ai xem chứ. Cho rằng như vậy là có thể quyến rũ được tôi hả, nói cho cô biết, hoa sen trắng tôi từng gặp, còn nhiều hơn cơm cô ăn đó.”

Liễu Kỳ run bần bật, đôi mắt trừng bự bự, không khỏi lắc đầu: “Không, tôi không có……”

Đạo diễn cầm cái loa, tâm tình sung sướиɠ: “Rất tốt, rất tốt, hôm nay Kỳ Kỳ tiến bộ rất lớn. Camera, chuẩn bị chuyển vị trí, chuyển sang bên phía Cố ảnh đế đi.”

Cố Duyên Chu canh chuẩn thời gian từ đầu kia hành lang yểu điệu đi tới.

Trong tay anh cầm quyển tài liệu dạy tiếng Anh, trên mũi còn mang kính mắt.

Gọng vàng, loại hình rõ ràng là rất văn nhã, mang ở trên mặt anh lại không có vẻ yếu đuối.

“Các cô cậu đang làm gì?”

Cốt truyện phía sau liền có hơi não tàn, không biết biên kịch lý giải hai chữ lãng mạn rốt cuộc có sai lầm gì, nam chính dắt tay Hoàng Tiểu Thảo quay đầu chạy, lúc chạy còn thay Hoàng Tiểu Thảo chặn mặt cô lại miễn cho bị giáo viên lớp bên cạnh nhận ra.

Nam chính vừa lạnh nhạt vừa mang theo vài phần thâm tình nói: “Cô gái, tôi không phải đang giúp cô, tôi chỉ không muốn để cho người khác hiểu lầm giữa tôi và cô có quan hệ gì mà thôi.”

Quạt máy thổi bay váy áo Hoàng Tiểu Thảo, bọn họ từ trên hành lang chạy miết đến rừng cây nhỏ.

Sau khi đạo diễn kêu ‘cắt’, Liễu Kỳ còn chặt chẽ nắm tay Thiệu Tư không buông ra, cô cười thở dốc, hiển nhiên có cùng chỉ số thông minh với biên kịch: “Thật lãng mạn, giống như về tới những năm tháng thanh xuân vậy.”

Thiệu Tư: “……” Thiểu năng hả chời.

Lúc này, cảnh sát Vương lại hạ một mệnh lệnh: “Duyên Chu cậu xong liền đến phòng trang điểm chờ, khoảng một giờ sau, Lục Gia Huy sẽ về phòng trang điểm lấy đồ giùm Liễu Kỳ…… Thiệu Tư một lát nữa cậu cũng tìm thời cơ qua đó.”

Cảnh sát Vương nói xong, ánh mắt Thiệu Tư và Cố Duyên Chu giao nhau trên không trung một giây đồng hồ.

Sau đó Thiệu Tư cúi đầu xuống, nhìn tay Liễu Kỳ còn nắm chặt tay hắn không bỏ, nhắc nhở: “Em có thể buông tay không?”

Liễu Kỳ đỏ mặt, vội vàng buông ra.

Qua nhiều ngày như vậy, Thiệu Tư chú ý rằng Liễu Kỳ này kỳ thật rất đơn thuần, từ ngày cô mới vừa khởi động máy, không chút nào che giấu đắc ý là có thể nhìn ra, không có tâm cơ gì.

Nhưng lúc sau liên tiếp bị NG đả kích, làm cô dần dần nhận ra khuyết điểm của mình, phần đắc ý và tự mãn kia liền tiêu tán.

Có khả năng đây cũng là tiêu chuẩn chọn người của Lục Gia Huy đi, chung quy thì người đơn thuần tương đối dễ khống chế.

Thiệu Tư nghĩ nghĩ, chủ động trao đổi số với cô: “Em…… về sau có việc, có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Những lời này, cùng với lúc Thiệu Tư trả di động cho cô không cẩn thận chạm đến chút da thịt ấm áp, làm rặng mây đỏ trên mặt Liễu Kỳ hơn nửa ngày cũng chưa thể tiêu tan.

Cố Duyên Chu làm khách mời xong, lại ngồi ở bên cạnh chốc lát, mới tỉnh bơ đứng lên, tạm biệt mọi người.

Cách hơn hai mươi phút, Thiệu Tư cũng đứng dậy.

Hai cảnh kế đều là nam thứ và nữ chính phối hợp, không có quan hệ với Thiệu Tư, bởi vậy hiện tại hắn rời phim truờng, những người khác đều không phản ứng, chỉ có Lý Quang Tông dong dài một câu đi WC xong trở về sớm một chút.

Hết thảy đều thực thuận lợi.

Thiệu Tư đi về phía phòng trang điểm, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Gia Huy, nhìn thấy hắn ta đang cúi đầu chơi di động.

“Vương đội, đợi chút nữa các anh có thể dẫn hắn lại đây không?” Thiệu Tư chọn chỗ không có ai, dừng lại hỏi, “Chốc lát tôi còn một tuồng kịch, thời gian nắm không chuẩn, tuồng này liền xong đời.”

“Có thể,” cảnh sát Vương nói, “Yên tâm đi, dẫn hắn lại đây là việc nhỏ, trọng điểm phải xem các cậu.”

Không bao lâu, quả nhiên dưới sự dụ dỗ thật mạnh, Lục Gia Huy đi tới phòng trang điểm, nhìn dáng vẻ là có thứ gì để ở nơi đó.

Bước chân hắn ta thanh thản, vừa xem di động vừa đi đường, miệng còn huýt sáo đứt quãng.

Bắt đầu từ một khắc mơ hồ nghe thấy huýt sáo, hai người Thiệu Tư và Cố Duyên Chu liền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, một ngồi một đứng.

Thiệu Tư dùng sức xoa đôi mắt ửng đỏ căm tức nhìn Cố Duyên Chu, chân tướng là gấp đỏ mắt.

Toàn bộ thân thể căng ra thẳng tắp, tay hung hăng nắm thành quyền.

Cố Duyên Chu ngồi ở trên ghế sô pha, xem tư thế của Thiệu Tư, có loại cảm giác ‘một con mèo hoang lười nhác đột nhiên hóa thân thành sói’.

Lúc Thiệu Tư diễn xuất, thật sự rất có sức giãn.

Cái loại sức giãn này, phát ra vào lúc cả bản nhân hắn cũng không ý thức được.

Tiếng huýt sáo càng ngày càng gần.

Thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng rõ ràng lên.

Vương đội đếm ngược ‘ba, hai, một’.

Vào lúc âm cuối chữ ‘một ’ còn chưa tan hết, Cố Duyên Chu liền mở miệng, lạnh giọng chất vấn: “Thiệu Tư, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”

Tuy anh đang ngồi, khí thế lại một chút cũng không thua Thiệu Tư.

Lúc nói chuyện đôi mắt hơi hơi nheo lại, thoạt nhìn đặc biệt sâu, hơn nữa có chút dấu hiệu không kiên nhẫn.

Tiếng bước chân ở cửa dừng lại, tiếng huýt sáo đột nhiên im bặt.

“Tao muốn làm gì ư? Mày còn có mặt mũi hỏi tao muốn làm gì.” Thiệu Tư giận đến bật cười, hắn tiến lên hai bước, túm chặt cổ áo Cố Duyên Chu, “Mày tưởng tao không biết —— mày là hung thủ hại chết Nhân Nhân.”

Thiệu Tư tiếp tục nói, chỉ là trong lời nói hiển nhiên đã có chút điên cuồng, còn có chút nói năng lộn xộn, âm điệu chợt cao chợt thấp: “Trước khi chết cô ấy từng điện thoại cho mày, cô ấy điện thoại cho mày…… Là mày hại chết cô ấy, lúc cô ấy nhảy lầu thậm chí cả điện thoại cũng không ngắt! Mày nói gì với cô ấy, mày là hung thủ gϊếŧ người!”

Cố Duyên Chu giơ tay phủ lên tay hắn, muốn kéo tay hắn xuống: “Cậu nói đạo lý chút đi, tôi biết cậu thích cô ấy, cậu bình tĩnh lại đã.”

Thiệu Tư thấp giọng rống ra một câu từ trong cổ họng: “—— tao không bình tĩnh nổi! Cô gái tao yêu nhiều năm như vậy đã chết, tao làm thế nào bình tĩnh!”

Đây là một câu nói nghẹn ngào, lại quyết tuyệt, rõ ràng âm sắc lạnh nhạt như thế, nghe vào tai lại toàn là cố nén thâm tình.

Từ ý nghĩa chân chính mà nói, Cố Duyên Chu còn chưa từng hợp tác với Thiệu Tư.

Anh không khỏi hồi tưởng tới lời Vương đạo nói với anh ngày ấy, đây là một hạt giống tốt.

Thật sự là hạt giống tốt.

Cảm xúc Thiệu Tư phẫn nộ quá độ, cuối cùng trực tiếp cưỡi ở trên người Cố Duyên Chu, đôi tay bóp cổ anh, gắt gao nhìn chằm chằm anh: “…… Mày nói gì với cô ấy, vì sao cô ấy nhảy xuống, mày nói đi, nói!”

Cốt truyện rốt cuộc tiến vào cao trào.

Cố Duyên Chu tùy ý để người bên trên bóp cổ, không phản kháng, giọng trầm thấp nói: “Mặc kệ cậu tin hay không, tôi thật sự cái gì cũng không biết.”

“Điện thoại là cô ấy gọi cho tôi, hình như cô ấy nói với tôi gì đó…… nói két sắt có thứ gì đó, nhưng mà gió quá lớn, tôi không có nghe rõ.”

“Người đã chết, nhìn về phía trước đi, tiểu Tư, cậu không thể mải đắm chìm trong quá khứ như vậy.”