Trần Lâm liếc nhìn Yến Thù Thanh, thấp giọng nói, "Gien của cậu bị biến dị là hậu quả của việc bị cưỡng chế cải tạo, không phải cơ năng thân thể tiến hoá bình thường, cho nên tuy rằng khoang sinh sôi nảy nở đã phát dục, đồng thời có công năng thai nghén, thế nhưng thân thể cùng đại não của cậu vẫn thừa nhận cậu là cầm kiếm giả, cho nên coi như bên trong khoang sinh sôi của cậu có phôi thai, đại não trước sau không cho nó gửi đi tín hiệu, sau khi phôi thai tiến vào bên trong khoang sinh sôi nảy nở, trước sau phôi thai đều ở trạng thái héo rút, căn bản sẽ không chậm rãi lớn lên, điều này cũng có thể giải thích tại sao cậu một đường trải qua từng đợt sát hạch, còn có thể nhảy nhót tưng bừng."
Lời nói này lượng thông tin quá lớn, Yến Thù Thanh nghe xong nửa ngày chưa hoàn hồn lại, sau một hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình, "Vậy... Dựa theo ý của anh, phôi thai làm sao hiện tại đột nhiên lại trổ mã? Lẽ nào nó còn có thể có tư tưởng của mình, biết đến lúc nào tôi hoàn thành sát hạch?"
"Đó là bởi vì cậu gặp ác thú."
Trần Lâm xoa xoa thái dương, "Nếu như tôi đoán không lầm, thân thể của cậu kỳ thực đã quen thuộc làm cầm kiếm giả từ lâu, cho nên không có lời nói của ngoại giới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặc dù khoang sinh sôi nảy nở rất dễ dàng mang thai, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của cậu, thế nhưng cậu lại gặp gặp được ác thú, nó đối với cầm kiếm giả cường đại uy hϊếp, khiến thân thể của cậu mãnh liệt sản sinh ra du͙© vọиɠ sinh tồn, phóng ra lượng lớn hormone phục tùng giả, lúc này mới khiến cậu tránh được một kiếp."
"Mà tương ứng, cũng xông phá "bộ máy" phán đoán cậu vẫn là cầm kiếm giả, cơ năng phục tùng giả của cậu toàn bộ thức đều tỉnh, phôi thai phát dục, trạng thái buồn nôn khẳng định cũng đi theo."
Nghe xong những câu nói này, Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, mắt chỉ nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trên bàn, phía sau lưng quần áo đã bị mồ hôi lạnh hoàn toàn thấm ướt.
Anh cảm giác mình như là bị quấn vào một vòng xoáy khổng lồ, bên tai vang lên ong ong, căn bản không có cách nào suy nghĩ bình thường.
Lời Trần Lâm nói anh nghe rõ ràng, tự nhiên cũng không cách nào tiếp tục trốn tránh, nhưng anh không dám tưởng tượng nếu như giờ khắc này bên trong bụng của anh thật sự có đứa nhỏ, con đường sau này anh nên đi kiểu gì?!
Nếu như nơi này là mẫu tinh đế đô, có lẽ tất cả còn dễ nói, mà nơi này là chiến đội Liệp Ưng... Ở cái nơi này bộ đội đặc chủng lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, anh làm sao mới có thể giấu diếm được tất cả mọi người, thậm chí là sinh hạ một đứa nhỏ?
Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy hối hận cùng cực kỳ không muốn, nếu là lúc trước anh chẳng phải tùy hứng làm bậy kiên trì đến chiến đội Liệp Ưng, có phải là tất cả mọi thứ ở hiện tại đều có thể thuận lợi diễn ra? Anh chấp nhận điều kiện dụ người Hoàng đế đưa ra, mơ mơ màng màng sống trong vinh hoa phú quý, như vậy Cận Hằng cũng không cần vì anh chạy đến nơi này cùng anh đồng thời chịu khổ, càng không cần gánh chịu lo lắng sợ hãi.
Trong lòng có một âm thanh thấp giọng hỏi anh hiện tại có hối hận hay không, Yến Thù Thanh lộ ra một vệt cười khổ cơ hồ không phát hiện được, anh đích xác là hối hận rồi, mà chỉ là bởi vì tổn thương trái tim Cận Hằng, không phải là bởi vì anh rút lui, nếu như làm lại một lần, anh e sợ vẫn cứ lựa chọn giống vậy.
Trầm mặc hồi lâu, trong lúc Trần Lâm lo lắng muốn giơ tay đυ.ng vào anh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, "Trần Lâm, hiện tại cơ bản đã có thể xác định đúng không, tôi thật sự... Có?"
Trần Lâm lắc lắc đầu, "Bây giờ trước tiên cậu đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này cũng chỉ là giả thiết, tôi nói nhiều như vậy chỉ là tiền đề suy đoán cậu mang thai, như vậy chuyện gặp ác thú mới có thể giải thích thông suốt, hiện tại tất cả chỉ là suy đoán của tôi, không có báo cáo kiểm nghiệm cùng chứng minh thực tế, coi như là Hoa Đà còn sống cũng không cách nào xác định."
Trần Lâm nói xong lại rót cho Yến Thù Thanh chén nước, cười một cái nói, "Cậu không cần một mặt biểu tình thế giới tận thế như vậy, có thể thật chỉ là tật xấu đau dạ dày, cậu cũng biết cái nơi chim không thèm ị này, dù sao không có cách nào đánh đồng với bệnh viện quân bộ, thiết bị ở đây đều là kiểm tra cho cầm kiếm giả, trời mới biết có thể kiểm tra cho phục tùng giả ra cái kết quả cổ quái gì hay không, đến lúc đó phát hiện là chẩn đoán sai, cậu lại khiến bản thân buồn khổ thì làm sao bây giờ?"
Bưng chén lên nhấp một ngụm, hơi nước phả vào trên mặt, khiến Yến Thù Thanh buông lỏng mấy phần, không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười, "Anh yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy, anh cũng trấn an tôi rồi, tuy rằng tôi nghĩ tới hai chữ mang thai liền cảm thấy không khoẻ, mà nếu như thực sự như vậy, tôi cũng sẽ không trốn tránh sợ sệt."
Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm, đối diện ánh mắt kiên nghị của Yến Thù Thanh, không nhịn được mở miệng, "Thế nhưng trước khi xác định việc này, cậu cũng phải trước tiên tự bảo vệ mình, chiến đội Liệp Ưng này không phải nơi tầm thường, cậu là người biến dị, nói không chắc sẽ gặp được nguy hiểm gì, ảnh hưởng đến tính mạng thậm chí là cả đứa nhỏ, cậu đã tính sau này nên làm thế nào chưa?"
Yến Thù Thanh nhún vai một cái, nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, "Có thể làm sao, anh không phải mới vừa khuyên tôi đừng suy nghĩ lung tung, trước tiên xác định có hay không, tôi phát sầu cũng chưa muộn mà."
Trần Lâm nhìn anh chằm chằm, do dự một chút mới trầm giọng mở miệng, "Thù Thanh, làm bạn bè cùng bác sĩ phụ trách của cậu, tôi không can thiệp sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi không thể nhìn cậu đi chịu chết, nói thật, tôi cũng rõ ràng lúc trước nếu như không phải ở mẫu tinh không tiếp tục chờ được nữa, cậu cũng sẽ không chạy đến nơi đây, nếu như cậu phí hết tâm huyết ở lại chỗ này, phát hiện nơi này mới là chỗ cậu muốn sinh hoạt, vậy cậu... Không bằng giải quyết nhanh chóng..."
Nói đến mấy chữ cuối cùng Trần Lâm dừng một chút, "Cậu và Cận Hằng còn rất trẻ, thời gian đi lính ở chiến đội Liệp Ưng kỳ thực rất ngắn, đến lúc đó mặc dù hai người giải ngũ, lại nghĩ muốn đứa nhỏ cũng không khó, huống hồ tôi xem cậu vốn là rất chống cự chuyện này, giả sử việc này là thật, cậu thực sự không giữ được đứa bé này, không bằng thẳng thắn bỏ nó đi."
"Không thể."
Yến Thù Thanh ngay cả do dự đều không có, trực tiếp từ chối, "Trong lòng tôi chống cự là một chuyện, lưu lại đứa nhỏ là một chuyện khác."
Anh lại không phải người ngu, làm sao có khả năng không hiểu đạo lý Trần Lâm nói, lúc trước anh đã bắt đầu hoài nghi, cái ý niệm này kỳ thực đã hiện ra trong đầu anh, thế nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã bác bỏ.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngay cả ác thú loại dị thú này cũng biết bảo vệ ấu tể, mặc dù anh đến nay không có cách nào tiếp thu bản thân không chỉ biến thành phục tùng giả còn phải sinh con cho "đồng loại", nhưng anh làm sao có khả năng thật sự thương tổn con của mình, huống chi Cận Hằng có bao nhiêu yêu thích đứa nhỏ anh đều nhìn ra rõ ràng, vừa nghĩ tới bộ dạng tên kia đối với bụng của anh gọi bảo bảo, trái tim của anh giống như bị mạnh mẽ nắm chặt.
Trong lòng chống cự nhưng không thể so sánh được với Cận Hằng.
Cái tên này đã vì anh bỏ ra quá nhiều, anh không thể tiếp tục thương tổn hắn, tuyệt đối không thể.
Đối diện ánh mắt kiên nghị bướng bỉnh của Yến Thù Thanh, Trần Lâm gật gật đầu, cười giơ tay lên, "Được rồi, coi như tôi làm kẻ ác một lần, ngược lại hiện tại hết thảy đều là suy đoán mà thôi, thả lỏng đi nhé."
Trần Lâm nói xong lạ lấy ra một ống kim tiêm cùng một cái lọ phong kín."Sáng mai tôi phải trở về mẫu tinh, quân bộ còn có rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, cậu trước tiên cho tôi lấy một ít máu cùng một ít tế bào, tôi lấy về kiểm nghiệm, nếu có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu."
Yến Thù Thanh gật gật đầu, thuận thế đưa ra cánh tay của mình.
Dòng máu đỏ tươi theo kim tiêm chút vào bên trong lọ chứa, nhìn thấy màu sắc chói mắt như thế, trong dạ dày Yến Thù Thanh không khống chế được một trận bốc lên, theo bản năng che miệng lại.
Trần Lâm liếc anh một cái, không nhịn được lầu bầu, "Ai... Tôi phải nói trước, coi như mẫu tinh có thiết bị hoàn hảo, bản mẫu huyết dịch cùng tế bào chính nếu như đem đi xét nghiệp chỉ có hơn 60%, biện pháp tốt nhất chính là bản thân cậu có mặt làm kiểm tra toàn dạ, nhưng cậu tự nhiên không thể quay về, tôi không thể bảo đảm kết quả nhất định chính xác ha."
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp ngày mai cùng đi với anh."
"Cái, cái gì?" Trần Lâm kinh ngạc một chút, phút chốc một chút ngẩng đầu lên, "Anh em cậu đang đùa à, chiến đội Liệp Ưng dễ dàng cho cậu rời đi vậy sao?"
"Chính xác rất khó, thế nhưng một ngày nghỉ ốm bọn họ chắc sẽ đồng ý thôi, từ nơi này đến mẫu tinh nếu như chiếm hạm tốc độ khá nhanh mà nói, đủ thời gian để tôi trở về."
"... Cậu làm sao đột nhiên..." Trần Lâm không khỏi kinh ngạc, đối diện đôi mắt trầm tĩnh của Yến Thù Thanh..
"Tôi không có cách nào lấy đứa nhỏ ra đùa giỡn, tôi nhất định phải có được sự an tâm, nếu như đây là thật..." Nói tới chỗ này Yến Thù Thanh nhắm một con mắt lại, "Liều cái mạng này của tôi, tôi cũng sẽ bảo vệ đứa nhỏ, cho dù là rút khỏi Liệp Ưng."
Trần Lâm bị lời của anh làm cho chấn kinh rồi, thật lâu nói không ra lời, Yến Thù Thanh có bao nhiêu ngóng trông chiến trường, so với bất luận người nào Trần Lâm rõ ràng hơn cả, đây là thiên chức cùng giấc mộng của quân nhân, nhưng hiện tại đối phương lại nguyện ý vì một đứa nhỏ bỏ đi nguyên tắc kiên trì lâu như vậy.
Trần Lâm gật gật đầu, vừa muốn nói với Yến Thù Thanh có thể dùng quân bộ danh nghĩa giúp đối phương tìm lý do, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chuông chói tai.
Vẻ mặt Yến Thù Thanh trở nên nghiêm túc, trên cổ tay thiết bị truyền tin hiện lên ánh sáng màu đỏ chói mắt, [Khẩn cấp tập hợp! Hết thảy thành viên khẩn cấp tập hợp! ] nhìn thấy thông tin anh lập tức đứng lên, nhổ ống tiêm trên cổ tay xuống, "Phỏng chừng liền là đêm khuya tập kích huấn luyện, tộ phải đi rồi, huấn luyện xong tôi sẽ xin nghỉ với Trần thượng tướng."
Nói xong lời này, anh quay người chạy ra phòng thực nghiệm, Trần Lâm hướng về phía bóng lưng của anh thấp giọng gọi, "Sáng sớm ngày mai, tôi chờ cậu."
Một đường chạy đến sân huấn luyện, vừa đi vào cửa lớn, Yến Thù Thanh liền lập tức cảm thấy bầu không khí nghiêm nghị không giống bình thường.
Lúc này toàn bộ tân binh mười hai người đã tập hợp xong xuôi, Cận Hằng đứng ở trong hàng nhìn thấy anh chạy tới mới an tâm dời đi tầm mắt, lúc này Trần thượng tướng đầy mặt sát khí nhanh chân đi tới, đi theo phía sau là toàn bộ huấn luyện viên của chiến đội Liệp Ưng.
"15 phút trước, chúng tôi! Nhận được tình báo, tinh cầu Alpha xuất hiện một nhánh quân địch quy mô lớn, ý đồ vượt qua biên cảnh Thương Kiếm, nhắm thẳng vào đế quốc mẫu tinh, thượng cấp phái chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đón đầu, nuôi binh nghìn ngày, hiện tại chính là thời cơ để thành viên mới các cậu thi thố tài năng, toàn thể thành viên trước hừng đông lập tức hành động!"
Hết chương 58-phần 2.