Phát tình....!?
Gương mặt Yến Thù Thanh mang theo biểu tình "con mẹ nó anh đang đùa tôi", khoé miệng Trần Lâm ý cười càng sâu, hơi có chút hả hê vẫy tay, "Cậu nhìn tôi như vậy cũng vô dụng, người kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu phát tình cũng không phải tôi."
"Để tôi nói cho cậu nghe, cậu không biết hôm qua lúc cậu được đưa tới đây, trên người vị cầm kiếm giả kia mùi vị rất nồng nặc a, quả thực giống như vừa mới cùng cậu làm chuyện đó, nếu như không phải tôi biết cậu bị thương, tôi còn tưởng cậu bị người đó "làm" đến hôn mê, chà chà, lúc đó cậu không thấy được vẻ mặt của đám thầy thuốc kia, quả thực...
"Dừng lại một chút!"
Yến Thù Thanh không đợi Trần Lâm nói xong liền nhanh chóng ngắt lời anh ta, "Bác sĩ Trần, tôi không có nhu cầu muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, làm ơn dừng lại dòng suy nghĩ của anh đi, chuyện này căn bản không thể nào, nhất định là hiểu lầm."
Bản thân Yến Thù Thanh da mặt mỏng, làm sao chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, vào lúc này cả gương mặt tựa hồ nóng lên giống như quả cà chua chín.
"Ôi mọi người đều là người trưởng thành, cậu thẹn thùng cái gì, lại nói phục tùng giả bị hormone cầm kiếm giả hấp dẫn đã là trời sinh, trong lòng cậu chống cự có ích lợi gì, đến lúc gặp lại người ta còn không ngoan ngoãn mở ra cái đùi lớn? Nếu tôi nói, cậu kỳ thực thật sự cần phải cảm ơn người này, nếu không phải hắn, cậu làm sao phát tình nhanh như vậy được."
Cái gì thiên tính, cái gì mở ra cái đùi lớn, lại còn phát tình nhanh?!
Yến Thù Thanh bị lời nói của Trần Lâm làm cho bó tay toàn tập, "Tôi nói đây là hiểu lầm, hơn nữa tại sao lại có hormone cầm kiếm giả, cầm kiếm giả ở đâu, tôi không biết anh đang nói cái gì."
Trần Lâm "chà chà" hai tiếng, "Ở ngay trước mặt tôi cậu còn giả bộ hồ đồ cái gì.
"Tôi biết cậu nhất thời không có cách nào tiếp thu thân phận chuyển biến, thế nhưng tôi vẫn khuyên cậu vẫn là mau chóng chấp nhận đi, bộ tộc Thương Kiếm chúng ta, cầm kiếm giả và phục tùng giả phải có gien cực kỳ phù hợp mới có cảm ứng lẫn nhau. Cho dù cặp đôi đã kết hôn cũng không nhất định có trình độ ăn khớp này, chuyện như vậy có thể bị thằng nhóc cậu đυ.ng phải, thật không biết số cậu có phải chó ngáp phải ruồi không, chuyện này chính là ông trời tác hợp cho, có hiểu hay không? Phải nhanh chóng bắt người đó tới tay mới là chuyện cậu nên làm, lớn tuổi như vậy mà vẫn còn là xử nam cậu có mất mặt hay không?"
Hiện tại anh biến thành cái đức hạnh này, còn phải cảm ơn ông trời có mắt hay sao?
Yến Thù Thanh trăm miệng cũng không thể bào chữa, đầu vang lên ong ong, anh vẫn cho là bệnh trạng lúc trước của mình chỉ là bị thương cho nên mới lưu lại di chứng, chưa từng nghĩ tới cơ hội trong một vạn chỉ có một phần này sẽ trực tiếp rơi vào trên người anh, thậm chí anh còn chưa tiếp thu được thân phận phục tùng giả của mình, bây giờ lại nói anh đi bắt người, rốt cục chuyện này phát triển đến mức độ nào rồi, có phải quá nhanh hay không?
"Ngay cả người anh nói là ai tôi cũng không biết, bảo tôi đi bắt người, tôi biết bắt ai đây..."
Yến Thù Thanh không nhịn được bĩu môi, đổi lấy biểu cảm khinh thường của Trần Lâm, "Cậu ngay cả phát tình với ai cũng không biết, thế nhưng vẫn có có cảm ứng với người ta, tôi không tin cậu không biết người đó là ai, dù sao người ôm cậu vào bệnh viện không phải tôi."
"Cho nên ngài đến cùng muốn nói cái gì, ngài sẽ không cho là tôi và Cận..."
Yến Thù Thanh cười nhạo cãi lại, kết quả lời còn chưa nói hết liền dừng lại ở bên môi, một ý nghĩ kinh khủng đột nhiên không lý do từ trong đầu xông ra...
Lúc trước phản ứng quỷ dị trên người anh, thật giống như ít nhiều cũng có chút liên quan đến Cận Hằng, thậm chí ngay cả lần té xỉu được đưa vào bệnh viện cũng là do hắn ban tặng, chẳng lẽ người Trần Lâm nói thật sự là tên mang gương mặt cá chết kia...?
Không không không, sao có thể có khả năng!
Yến Thù Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, khẩn trương quơ quơ đầu, bỏ đi ý nghĩ khủng bố như vậy, nhất định là ngày hôm qua bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều, nước chảy vào đầu. Sau khi bị thương anh tiếp xúc với rất nhiều người, chỉ nói riêng cảng phi hành đã có hơn trăm ngàn quần chúng tới đón tiếp, làm sao có khả năng rơi vào trên người Cận Hằng.
Ông trời rõ ràng không có mắt mới cố ý hãm hại anh như vậy.. nếu như đúng là tên có gương mặt cá chết kia, không bằng anh lập tức thắt cổ chết đi mới tốt.
Yến Thù Thanh âm thầm vỗ vỗ ngực không tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng không có vì vậy mà giảm bớt, vừa nghĩ tới chính mình đưa tay là có thể chạm tới người sau này có khả năng sẽ thống trị đời sau của anh, nghĩ đến đây thôi đầu càng đau lợi hại.
Theo dõi sắc mặt trắng bệch của anh, Trần Lâm rốt cục lựa chọn câm miệng, sau khi dặn dò một phen liền chuẩn bị rời khỏi, mà lúc này Yến Thù Thanh trầm mặc rất lâu, lại đột nhiên gọi anh ta lại.
"Bác sĩ Trần, tôi muốn biết chuyện này có thể giấu bao lâu? Tôi đại khái cần chút thời gian để thích ứng, cho nên tạm thời... Không muốn để cho người khác biết tình trạng thân thể của tôi."
"Nơi này toàn bộ phòng bệnh đều là không gian khép kín, trước khi cậu triệt để khôi phục sẽ không có người ngoài đến quấy rối, tôi tự nhiên cũng sẽ thay cậu giữ bí mật, thế nhưng cậu cũng biết nơi này dù sao cũng là quân bộ, chỉ cần cấp trên muốn biết, nơi chữa bệnh này không có bất kỳ bí mật nào hết, cho nên tôi khuyên cậu vẫn là nhanh chóng thích ứng."
Nói xong lời này anh ta liền đóng cửa lại đi ra phòng bệnh, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Yến Thù Thanh thả mình xuống giường, thở dài một hơi, nửa ngày mới dùng sức nắm lấy tóc than thở một tiếng: Chuyện này rốt cục là chuyện gì a!
***
Trần Lâm tuy rằng làm người rất khó tin tưởng, nhưng miệng ngược lại rất kín kẽ, nói anh ta đừng nói cho người khác anh ta thật sự làm như vậy.
Mấy ngày sau đó, thái độ của mấy người trong bệnh viện đều đối với anh rất thân mật, không có lộ ra biểu tình xem anh như quái vật, trong phòng bệnh khép kín không xuất hiện người khác, mặc dù có mấy lần nửa đêm tỉnh lại, Yến Thù Thanh mơ hồ cảm thấy được ngoài cửa tựa hồ có người đang nhìn anh, nhìn hình bóng người đó còn bất ngờ cảm thấy quen mắt, mà chờ đến lúc anh ra ngoài kiểm tra lại không thấy ai cả.
Ngoại trừ khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, mỗi ngày ngược lại cũng trải qua an ổn, điều này làm cho Yến Thù Thanh dần dần mà thở phào nhẹ nhõm, cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện phiền lòng lúc trước.
Thế nhưng anh cũng không thể tự nhiên tiếp thu được thân phận phục tùng giả của mình, mà chỉ là nghĩ thông suốt một ít chuyện.
Có lẽ gien của anh thật sự biến dị, hơn nữa còn là không thể chuyển biến không có thuốc nào cứu chữa được, thế nhưng chuyện này cũng chỉ là biến hoá của thân thể, từ tinh thần đến sinh lý, anh không cho rằng mình là một người yếu thế, cho dù là hiện tại, anh cũng cảm thấy được mình chính là đàn ông trăm phần trăm.
Không thể bởi vì ông trời trêu đùa anh, anh liền thực sự đối với người đàn ông khác cúi đầu xưng thần, nói cho cùng, ngoại trừ trong bụng nhiều hơn một khoang sinh sôi nảy nở lớn chừng hạt gạo, anh vẫn giống như trước kia không có gì khác biệt.
Đầu tiên anh là đàn ông đường đường chính chính, thứ hai mới là phục tùng giả, ngoại trừ "thân phận" chuyển biến, anh vẫn là thiếu tá đế quốc, chỉ cần anh còn sống, là có thể tiếp tục ra chiến trường bảo vệ quốc gia, hoàn thành giấc mộng suốt đời của mình, vậy thì anh còn có cái gì có thể xoắn xuýt?
Không phải nói vận mệnh cho anh một cục phân chó, anh phải thực sự ngoan ngoãn nhận lệnh nuốt xuống, ít nhất trước khi biết đến "cục phân chó" này là ai, anh hoàn toàn có thể lựa chọn "gϊếŧ người diệt khẩu."
Tâm tình khoan khoái tự nhiên thân thể cũng khôi phục rất nhanh, qua mấy ngày thanh nhàn hết ăn lại ngủ, Yến Thù Thanh không chỉ có không buồn, mà trái lại còn nặng hơn mấy cân, cứ như vậy bộ dạng của anh càng thêm kiên cường tuấn tú, làm cho mấy cô y tá tiếp nhận bệnh nhân nội trú vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt, dồn dập đến tìm anh xin phương thức liên lạc.
Yến Thù Thanh hoàn toàn không am hiểu mấy chuyện tình trường, càng không biết cách dỗ phụ nữ, đυ.ng tới chuyện như vậy quả thực lúng túng, sau khi ba lần bốn lượt từ chối một đám "Hoa đào", anh thực sự không tiện tiếp tục ở lại, dù sao thân thể cũng đã khôi phục rất tốt, vì vậy vào một ngày thừa dịp bóng đêm, anh gạt Trần Lâm ở bên trong tất cả mọi người lặng lẽ ra viện.
Ngồi tại chỗ tài xế trên thuyền phi hành, anh mới vừa đặt ra bản đồ con đường đi về quân bộ, máy truyền tin liền vang lên, vừa nhìn dĩ nhiên lại thấy là cuộc gọi của Lý Khác Nhiên.
Yến Thù Thanh nhướng nhướng mày, rất kinh ngạc hôm nay không phải cuối tuần, Lý Khác Nhiên cậu nhóc sinh viên tài cao này dĩ nhiên lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Tiện tay ấn nút nghe, đầu kia lập tức truyền đến âm thanh mới mẻ trong trẻo của Lý Khác Nhiên, "Anh Thù Thanh, anh rốt cục nhận điện thoại rồi, em còn lo lắng hôm nay không hẹn được anh ra ngoài ăn cơm.
Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của mình, "Ăn cơm? Hiện tại sao, làm sao đột nhiên nghĩ hẹn anh ăn cơm?"
Lý Khác Nhiên là người tình nguyện từ chối tất cả các buổi hẹn hò, chỉ dành thời gian vào học hành, làm sao lại vô duyên vô cớ chủ động mời anh.
""Đây không phải là lúc trước vẫn luôn không tìm được thời gian hẹn anh sao, vừa vặn bây giờ giáo sư Thiên cho bọn em một ngày nghỉ, cho nên mới khẩn trương muốn gặp anh một chút, lẽ nào anh Thù Thanh anh không nhớ em sao?"
Lý Khác Nhiên giả vờ giận dữ bĩu môi, lại không che giấu ý cười nơi khóe miệng, nghe âm thanh trong trẻo của cậu nhóc, Yến Thù Thanh cũng không khỏi nhếch lên khóe miệng, "Người nào đó lúc thường bận bịu như vậy, dù anh có muốn hẹn ra ngoài cũng không thể tuỳ tiện quấy rối a."
"Anh lại trêu ghẹo em! Anh có tới hay không, không đến em mua thuốc an thần nhưng là không cho anh." Lý Khác Nhiên thẹn quá hoá giận, gương mặt trái xoan bởi vì sốt ruột nổi lên núm đồng tiền.
Yến Thù Thanh trừng mắt nhìn, "Thuốc an thần?"
"Không phải vì cuộc điện thoại lần trước của anh sao, em nghe giọng anh thật giống như không thoải mái cho lắm, em lo lắng cho anh nghỉ ngơi không tốt liền tuỳ tiện mua một ít thuốc, cũng không biết anh có cần hay không, thế nhưng thoạt nhìn anh Thù Thanh không cần món quà này thì phải."
Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Khác Nhiên dĩ nhiên còn băn khoăn việc này, tâm lý không khỏi ấm áp, mặc dù biết món quà này thực sự tới hơi muộn chút, thế nhưng trong lòng vẫn cứ vui mừng, vừa muốn gật đầu đáp lại, trong đầu đột nhiên hiện ra chuyện lúc trước, tâm trạng không khỏi có chút chần chờ.
"Cho nên... Nghe ý của em là muốn đơn độc hẹn anh ra ngoài? Không phải em cùng bạn học gặp mặt tiện đường mới nhớ tới đem đồ vật đưa cho anh đúng không? Nếu như có "người ngoài" ở đó sợ rằng anh không đến được."
Lời này rõ ràng cho thấy thăm dò, còn "Người ngoài" này chỉ ai, tự nhiên chính là vị gương mặt cá chết âm hồn bất tán kia.
"Làm gì có người ngoài a, hẹn anh em còn hẹn người ngoài làm gì?"
Lý Khác Nhiên ủy khuất lầu bầu vài tiếng, Yến Thù Thanh trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nói gì thêm nữa, sau khi hỏi địa điểm liền chuyển hướng phi hành rời đi.
Nơi gặp mặt gọi là "Dạ Lam", là một quán bar nổi tiếng nhất đế quốc, lúc này bóng đêm thâm trầm, màu sắc sặc sỡ phảng phất giống như vô số vì sao chiếu sáng trong ngân hà rộng lớn, đèn đuốc sáng choang chiếu sáng cả con đường, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Tuy rằng nơi này rất nổi danh, Yến Thù Thanh trước đây cũng rất ít đến, thứ nhất tửu lượng của anh thực sự không ra sao, căn bản chính là một chén đã gục, nếu là cùng bạn bè tới dùng cơm uống rượu, người ta còn chưa có tận hứng anh trước tiên nằm vật xuống, nói thế nào cũng có chút mất hứng.
Thứ hai là nơi này là khu quý tộc tiếng tăm lẫy lừng của Thương Kiếm, cần bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xa xỉ, bao nhiêu công tử thế gia quý tộc đều yêu thích tới đây tìm thú vui, thường thường giá tiền bọn họ uống một chén rượu đã bằng một phần tư lương của Yến Thù Thanh, mà anh tự nhận là người nghèo, vừa nhìn không vừa mắt các vị công tử thế gia tiêu tiền như nước, cũng không muốn nguỵ trang thành người có tiền, cho nên đương nhiên sẽ không tới nơi này tham gia trò vui.
Thế nhưng, mặc dù anh đối với nơi này chẳng hề hiểu rất rõ, trước cũng nghe Lý Khác Nhiên nhiều lần đề cập tới rất yêu thích một cửa hàng bán bánh kem anh đào ở gần đây, cho nên liền tiện đường quẹo đi, dự định mua xong mới đi đến quán bar.
Dạ Lam là quán bar một tầng, vào lúc này bên trong ồn ào vô cùng, ánh đèn muôn màu muôn vẻ đột xuất làm cho anh đau mắt, khắp nơi người chen người lấn, chờ anh rốt cuộc tìm được căn phòng Lý Khác Nhiên đã đặt, trên người đã thấm đẫm mồ hôi.
Đứng ở cửa, anh không biết làm sao đột nhiên hơi sốt sắng, hít sâu một hơi, sửa sang lại cổ áo cùng cửa tay áo, bảo đảm chính mình xem ra không có hỏng bét, mới gõ cửa phòng.
Một tiếng "Răng rắc" vang lên cửa phòng mở ra, Lý Khác Nhiên mang theo gương mặt ánh nắng tươi sáng thăm dò đi ra, ánh mắt cong cong lên tiếng chào anh.
"Anh Thù Thanh anh đến rồi, em chờ anh đã lâu."
"Xin lỗi, anh không quen thuộc nơi này, nhất thời phải mất chút thời gian tìm kiếm, bây giờ mới..."
Yến Thù Thanh cười cười, vừa nói vừa đi vào bên trong, thế nhưng lời nói còn chưa nói xong liền thấy Cận Hằng ngồi ở bàn đối diện, trong nháy mắt bước chân của anh dừng lại, nụ cười trên khoé môi cũng theo đó mà biến mất.
Cận Hằng vẫn luôn nhìn chăm chú cửa ra vào, nhất cử nhất động của Yến Thù Thanh tất cả đều rơi vào trong mắt của hắn, giờ khắc này con ngươi đen nhánh sâu sắc nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, dường như đem cả người đối phương khắc vào trong đôi mắt của hắn, nửa ngày mới câu ra một vệt cười nhạt, "Thù Thanh, chúng ta lại gặp mặt."
Một tiếng "Thù Thanh" thân mật không thôi, nơi nào còn nửa phần lạnh lùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ lúc trước, mà một câu ngắn ngủi nói khiến phía sau lưng Yến Thù Thanh mát lạnh, trên tay nổi lên một tầng da gà.