Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 159: Tới cửa thành

Trải qua ba ngày hành quân gấp gáp, cuối cùng chúng ta đã đến được mục đích.

Cửa thành là ở quận Bì Lăng, ở hạ du Trường Giang, phía bắc đối diện với Trường Giang, phía nam là núi non trùng điệp, địa thế hiểm yếu. Đây vẫn là cửa kênh đào Giang Nam, tiếp nối với kênh đào sông Trường Giang và sông Tần Hoài, giao thong thuận lợi, trước nay luôn được các nhà quân sự xem trọng.

Thời Tây Tấn, đây là nơi triều đình “tứ chinh”. Sau này, Trường Giang biến thành tấm bình phong cuối cùng để triều đình và quân đội phương Bắc giằng co nhau, có điều “chinh Nam” lại biến thành “chinh Bắc”. Triều đình chinh Bắc, trấn Bắc, an Bắc, Bình Bắc Đẳng tướng quân và Bắc Trung Lang tướng quân, người lại có danh xưng là “Bắc phủ”.

Giờ Chinh Bắc tướng quân, cũng là thống soái lớn nhất ở đây được gọi là “Đại tướng quân” chính là ca ca của Tạ Huyền – Tạ Thạch. Còn Thái tử thì dùng danh xưng là Bắc Trung Lang tướng quân.

Nếu dựa theo chức vụ trong quân thì Thái tử ở dưới Tạ Thạch, đây thực ra có chút không hợp với lẽ thường. Hoàng thượng hoàn toàn có thể trao tặng cho Thái tử một danh hiệu cao hơn Chinh Bắc tướng quân để phù hợp với thân phận Thái tử của hắn nhưng quan hệ phụ tử hoàng gia phức tạp và mẫn cảm, có lẽ Hoàng thượng tuy cảm thấy tình thế cấp bách nên sắc lập Lục điện hạ làm Thái tử nhưng thực ra trong lòng cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn nên mới cố ý để hắn ở dưới chức Tạ Thạch.

Đứng ở cửa thành nhìn qua bên kia sông, xa xa có thể nhìn thấy tòa thành nhỏ là Dĩnh Khẩu, là trọng địa đóng quân của quân địch.

Sở dĩ hai bên vẫn luôn cố sống chết giữ lấy hai tòa thành nhỏ này để xem xét lẫn nhau, “đùa giỡn” nhau là vì mặt sông ở đây là hẹp nhất, dòng nước bằng phẳng nhất, là nơi dễ dàng qua sông nhất. Bảo vệ nơi này cũng chính là bảo vệ không cho quân địch vượt sông để xâm nhập cổ họng của đất nước.

Xa xa, ngồi trên xe ngựa nhìn tòa thành tiếng tăm lừng lẫy này, quả nhiên là nơi quan trọng trong quân sự, đến tường thành cũng cao hơn những nơi khác, trên đó trạm gác san sát, đề phòng sâm nghiêm.

Vào thành rồi, chưa đi được bao xa thì đã thấy bên đường có võ đài lớn, biểu ngữ bên trên viết chữ đỏ rất lớn: “Bảo vệ quốc gia, trách nhiệm của mọi người!”

Lại nhìn lên võ đài, bên trên có hai đại hán cởi trần đang vật lộn, phía dưới có những tiếng trợ uy ầm ỹ. Mà bên võ đài thì có một hàng dài thật dài, mọi người đều cầm tờ giấy trong tay nhìn nhìn.

Công chúa dựa vào bên cửa xe hỏi Thích Ngụy: “Bọn họ xếp hàng làm gì?”

Thích Ngụy trả lời: “Nơi đây đang chiêu binh, trong tay bọn họ là bản kiến nghị.”

Công chúa bảo hắn tìm một bản đến xem sao. Lúc này Vương Hiến Chi tiến đến, chỉ vào chữ trên biểu ngữ rồi nói: “Đào Diệp, muội nhìn chữ kìa, có phải là cảm thấy rất quen không?”

Ta cười nói: “Đúng vậy, giống chữ của Tạ Huyền.”

Làm việc trong trường học nửa năm, với chữ viết của bọn họ, ta đều có thể nhận ra được.

Vương Hiến Chi cũng cười: “Không phải là giống mà là hắn viết. Chữ của tiểu tử này ta liếc mắt một cái là nhận ra được ngay.”

Hiến Chi đi qua vẫy một tiểu binh đang duy trì trật tự đến hỏi: “Ngươi có biết chữ trên biểu ngữ này là ai viết không?”

Tiểu binh kia đáp:

- Biết, là Tạ tham quân viết. Đến bản kiến nghị kia cũng là do người viết.

- Vậy hắn đâu rồi?

Tiểu binh chỉ tay ra đằng trước:

- Ở ngay đầu hàng ấy, tham quân đang giúp việc đăng kí.

“Ta đi tìm hắn!” Vương Hiến Chi cho tiểu binh kia lui xuống rồi quay đầu nói với ta: “Hay là muội cũng xuống đi, chúng ta cùng qua đó tìm hắn.”

Nhìn sự vui mừng trong mắt huynh ấy, tâm tình ta cũng cảm thấy thoải mái lên. Mấy ngày nay, ngày nào cũng chỉ toàn nghe được những tin tức xấu, lòng ai cũng như bị đá tảng đè nặng, sao còn cười nổi? Mãi đến lúc này, nhìn thấy nơi đây khí thế ngất trời như vậy, nghe được tiếng hoan hô trên võ đài, lại nghe được tin tức của Tạ Huyền thì huynh ấy mới cười nổi.

Ta cũng đang định hỏi xin công chúa thì đã thấy mặt nàng trầm lại, làm bộ như đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, căn bản không để ý đến ta. Ai dà, sắc mặt nàng khó coi như vậy, ta không mở miệng còn đỡ, một khi mở miệng trêu chọc nàng, còn chẳng biết sẽ nói gì nữa.

“Công chúa, hạ quan có thể xuống xe ở đây không?” Vương Hiến Chi còn đang chờ ở bên cạnh đây, ta cũng chỉ đành kiên trì “gây rối”.

Ta vừa hỏi ra, nàng lập tức quay sang, một loạt lời trách cứ ùa ra: “Xuống xe ở đây làm cái gì? Các ngươi đến đây là để du sơn ngoạn thủy. Vừa tới đã hô hào tìm bạn, mọi người tụ tập vui vẻ? Cũng chẳng chịu nhìn xem đây là nơi nào, đây là quân doanh! Mọi hành động phải nghe lời chỉ huy, không được tự tiện hành động! Thế mà cũng đòi làm tài nữ, nữ quan thất phẩm trong cung cơ đấy. Đừng có làm cho hai chữ tài nữ, nữ quan bị bôi xấu được không? Nếu muốn chàng chàng thϊếp thϊếp thì cũng xin nhìn lại nơi này cho ta. Chúng ta đến đây là để đánh giặc gϊếŧ định. Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn lại đi. Đừng có động lòng xuân ở đây.”

Nếu lời này là do Hầu thượng nghi nói ra thì chỉ sợ ta lại mắt đỏ hoe, mũi cay cay nhưng từ miệng công chúa nói ra ta lại không có cảm giác gì. Bởi vì biết nàng chẳng qua là vì ghen tỵ nên mới lấy những lời khó nghe ra để đâm chọc ta, khiến ta làm thùng rác để xả cảm xúc của nàng. Nếu ta để ý, ta đau lòng thì chẳng phải là hợp ý nàng? Cho nên, xin lỗi đi, về sau mặc kệ nàng nói gì ta cũng đều coi như vào tai trái ra tai phải.

Vì thế ta chỉ nhàn nhạt đáp: “Đa tạ công chúa dạy bảo, hạ quan sẽ chú ý.”

Quay đầu nhìn Vương Hiến Chi ở bên ngoài, huynh ấy sớm đã nắm chặt hai nắm đấm, mắt phun lửa giận, đã sắp bùng nổ rồi. Ta vội trấn an huynh ấy rồi nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Huynh qua tìm Tạ Huyền trước đi. Chỗ này đông người, quả thật cũng không tiện xuống xe. Dù sao chúng ta đều đã đến đây rồi, về sau còn nhiều cơ hội gặp Tạ Huyền mà.”

Nhìn vẻ mặt Hiến Chi vẫn còn tức giận, ta lại ghé đầu thì thầm vào tai Hiến Chi: “Đừng giận, giận người chẳng liên quan thì thật không đáng chút nào.”

“Ừm”, những lời này xem ra đã nói trúng được ý hắn rồi, như là cố ý chọc giận công chúa vậy, Tử Kính vươn tay vuốt má ta, sau đó mỉm cười vẫy tay với ta rồi đi cùng đội quân đến phía trước tìm Tạ Huyền.

Sắc mặt công chúa thế nào ta cũng chẳng nhìn nữa. Ta không thích xem sắc mặt giận dữ của người ta. Ta chỉ thở dài trong lòng, mặc kệ ta và Vương Hiến Chi thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật ta đã là cái đinh trong mắt công chúa. Chúng ta hẹn hò trước mắt nàng thì nàng hận, sau lưng nàng thì nàng đoán, hoài nghi, tìm hiểu, tựa như lúc trước khoa trương đến độ bắt ta viết “nhật kí theo dõi” vậy, chỉ khiến người ta càng thêm phiền.

Con đường tình yêu của hai người vốn đã không thuận lợi lại còn có nhiều kẻ không liên quan chen vào như vậy, nơi nào cũng bị vướng chân vướng tay. Buồn cười nhất là, rõ ràng là hẹn hò bình thường mà lại như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, đi đâu cũng phải tránh người.

Chỉ mong tình cảm của chúng ta vượt qua muôn ngàn khó khắn, cơ hồ không nhìn thấy lối thoát, có thể nhân thời cơ khác thường này để tìm ra được một lỗ hổng.

Chỉ có kì tích mới có thể thành toàn cho chúng ta.

Cả đường đi đều yên lặng không nói gì, để mặc xe đưa vào trong, mãi đến khi đến trước một dãy nhà lớn thì mới dừng lại.

Dãy nhà này hẳn chính là khu nhà xa hoa nhất trong thành thị quân sự này, ngoài cửa treo bảng: “Bắc trung lang tướng phủ.”

Thái tử cũng thật biết làm người, chỉ treo biển “Bắc lang trung tướng phủ” chứ không dùng cờ hiệu của Hoàng Thái tử.

Lúc chúng ta đi vào, người canh cửa nói Thái tử không có ở đây, đã qua bên Tạ đại tướng quân họp rồi. Mấy ngày nay bởi vì tiền phương có nhiều thay đổi nên ngày nào bọn họ cũng phải họp bàn kế sách.

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vừa tới đã thấy hắn thì ta rất thẹn thùng đó.