Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 53: Hắc liên nghiệp hỏa

Về đến Diệp gia, Diệp lão phu nhân đương nhiên giận tím mặt, ở cái tuổi này cái gì cũng có, quan tâm nhất có chỉ mặt mũi, lập tức, Diệp lão phu nhân khiển trách Triệu Uyển Nghi một trận, đồng thời, Diệp lão phu nhân hạ lệnh cấm túc Triệu Uyển Nghi đến khai giảng, khoảng thời gian này, Triệu Uyển Nghi phải đàng hoàng ở lại Diệp gia, nơi nào cũng không cho đi.

Triệu Uyển Nghi thành thật nhận lỗi, dĩ nhiên đối với sự việc thật sự xảy ra không đề cập tới một chữ, Tô Vũ cũng vui vẻ tránh được nhiều phiền phức, đương nhiên, dù sao đây cũng là chuyện vu khống, cho dù Triệu Uyển Nghi có nói ra, Tô Vũ đương nhiên sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì.

Buổi tối Lưu Chí Quân gọi điện thoại tới, hóa ra, Lưu Chí Quân đã dàn xếp tất cả mọi việc ở thành phố Tây Giang, một lần nữa bỏ ra nhiều tiền thuê một cửa hàng ba tầng, đặt tên là Trân Bảo Trai, cửa hàng nằm ở phố đồ cổ náo nhiệt nhất thành phố Tây Giang. Trước đây, Lưu Chí Quân đã từng làm ăn ở nơi này, nhưng vì sinh ý nên mới không thể trở lại thành phố Tây Giang. Hôm nay, Trân Bảo Trai chính thức khai trương, cố ý mời Tô Vũ tham gia nghi thức mở cửa tiệm.

Tô Vũ suy nghĩ một chút, cửa hàng Lưu Chí Quân nằm ở nơi phồn hoa nhất thành phố Tây Giang, khoảng cách từ Hạ gia đến đó cũng không phải rất xa, nên cô đồng ý.

Buổi tối hôm đó, Tô Vũ trốn ở trong phòng, gọi ra tháp Trấn Hồn, ngay khi thụ linh trăm năm đi nào bên trong tháp Trấn Hồn, Tô Vũ liền hiểu rõ, ở một nơi linh khi mỏng manh như thế này, thụ linh trăm năm lại không phải loại tầm thường, hiệu quả của nó chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với lúc cô hấp thu huyết ngọc và tinh hoa của cương thi, vận may của cô thật không sai.

Lúc trước cô hấp thu tinh khí của cương thi, lần này hấp thu thụ linh trăm năm, có thể sẽ tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba của thông linh.

Tâm Tô Vũ hơi động, một tay dán vào tháp Trấn Hồn, không ngừng truyền linh khí vào bên trong tháp Trấn Hồn, thụ linh trăm năm bắt đầu không ngừng bị luyện hóa, trong miệng của nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng Tô Vũ lại mắt điếc tai ngơ. . . . . .

Qua một hồi lâu, tiếng kêu thê thảm đã dần dần nhỏ xuống, cuối cùng, gần như không nghe thấy thanh âm gì nữa, toàn bộ thụ linh hóa thành một luồng tinh hoa màu xanh nhạt

trôi nổi ở bên trong tháp Trấn Hồn. . . . . .

Tâm Tô Vũ lại động một lần nữa, đoàn tinh hoa này nhẹ nhàng đi ra, bay đến trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhắm hai mắt, hai tay bấm quyết, không ngừng hấp thu đoàn tinh hoa, đoàn tinh hoa chảy vào kinh kỳ bát mạch, biến đổi thành linh khí thuần túy, dồn vào trong đan điền. . . . . .

Khoảng chừng ba, bốn tiếng trôi qua, Tô Vũ thở phào một cái, chậm rãi mở mắt ra, thụ linh trăm năm coi như đã hoàn toàn hấp thu xong.

Ngón tay phải búng một cái, từ đầu ngón tay trực tiếp bốc lên một ngọn lửa màu đen, đốm lửa chậm rãi lớn lên, cuối cùng lớn bằng một bàn tay của đứa con nít, mà ở bên trong ngọn lửa màu đen này lại có thêm một hình hoa sen màu đen.

Tô Vũ khẽ mỉm cười, cảnh giới thông linh tầng thứ ba, hắc liên nghiệp hỏa, Bạch Liên tịnh hỏa, cô đã có thể gọi ra hắc liên nghiệp hỏa, khoảng cách đột phá tầng thứ ba gần như chỉ còn dư lại bước cuối cùng .

Chẳng qua, Tô Vũ cũng biết, càng tu luyện tới bước cuối cùng, việc thăng cấp sẽ càng trở nên khó khăn hơn, muốn đột phá bước cuối cùng này còn có thể gian nan hơn cả quá trình tu luyện.

“Vũ nhi, em lại đột phá rồi? Cảnh giới ba tầng đầu của thông linh có thể đột phá dễ dàng, nhưng để tu luyện tới bước cuối cùng thì cần phải có cơ duyên, chỉ có như vậy mới có thể tiến thêm một bước!” Lúc này, một giọng nói từ tính đột ngột vang lên, Tô Vũ không cần nhìn, cũng đã biết là ai, dù sao, chỉ có người nào đó mới có thể trắng trợn không kiêng dè xuất hiện ở trước mặt cô.

“Ừm!” Tô Vũ đầu tiên là gật đầu, sau đó là sững sờ, nghe Hiên Viên Tuyết Triệt nói, hắn có vẻ như biết phương thức tu luyện của thông linh sư?

Hiên Viên Tuyết Triệt nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tô Vũ, sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Tô Vũ, thế nhưng, hắn lại nói lảng sang chuyện khác: “Vũ nhi, anh cảm giác được ở thời không này linh khí rất mỏng manh, tài nguyên tu luyện lại càng ít, chỉ có nắm giữ tuyệt đối tài lực và thế lực, thì mới có thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất, tài nguyên của tứ đại gia tộc thế gia ở thành phố Tây Giang này thật hùng hậu, làm cho người ta không muốn ghi nhớ cũng khó khăn nha!”

Tô Vũ sững sờ, theo bản năng, nói: “Ý của anh là gϊếŧ hết người của tứ đại gia tộc thế gia?”

“Không, biện pháp này không thể thực hiện được!” Tô Vũ nói xong, lại lắc đầu, biện pháp này thật sự quá mạo hiểm, tứ đại gia tộc thế gia có quy mô như ngày hôm nay, khẳng định có gì đó để dựa vào, Triệu Uyển Nghi là cháu gái của Diệp gia, vậy mà lại thông thạo thuật pháp, nói không chừng sau lưng của tứ đại gia tộc thế gia này có cao nhân tọa trấn, cô không biết tứ đại gia tộc thế gia sâu cạn như thế nào, đặc biệt khi thực lực của cô còn chưa đủ cường đại, tùy tiện làm như vậy, chỉ sợ sẽ chọc đến phiền toái lớn.

Thế nhưng, khóe miệng Tô Vũ nhếch lên, thay đổi ngữ điệu, nói: “Chẳng qua, Hiên Viên Tuyết Triệt, anh đã nhắc nhở tôi, tứ đại gia tộc thế gia nắm giữ gần như toàn bộ tài nguyên của thành phố Tây Giang, quả thật làm cho người đỏ mắt, chúng ta có thể thông qua thủ đoạn làm ăn hợp pháp chậm rãi xâm chiếm từng bước, cũng không phải là không thể!”

Nghĩ như thế, Tô Vũ vô cùng vui mừng vì mình đã tới Diệp gia, lấy thân phận con nuôi của Diệp gia tiếp xúc với tứ đại gia tộc thế gia, biết đâu có thể từ miệng của người ngoài mà biết được một ít bí mật cũng không chừng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vũ viện cớ, nói với Diệp phu nhân là muốn đi thăm Tô Tuyết Dung, Diệp phu nhân cũng không ngăn cản Tô Vũ, chỉ đưa ra lời đề nghị là để Diệp quản gia đưa cô đi, Tô Vũ cũng không từ chối.

Tô Vũ rời khỏi Diệp gia, trực tiếp bắt một chiếc xe đi tới phố đồ cổ, phố đồ cổ ở đây so với trấn Thanh Sơn thì không biết lớn hơn biết bao nhiêu lần, náo nhiệt xôn xao, gần như mỗi ngày đều có người đến đây để xem trò vui, đơn sơ, người ra vào tấp nập.

Xe taxi vừa rời khỏi, cô đã đi vào bên trong phố đồ cổ, ở nơi phồn hoa nhất rốt cục nhìn thấy một bảng hiệu toả ra khí tức cổ xưa, Trân Bảo Trai. Chỉ là Trân Bảo trai còn chưa mở cửa, có chút lạnh tanh.

Tô Vũ chậm rãi đẩy cửa vào, chỉ thấy trên quầy Trân Bảo Trai bày ra ít vật linh tinh và đồ chơi nhỏ, tuy rằng nhìn qua không phải rất đáng tiền, nhưng tối thiểu là hàng thật, tuyệt đối không phải là hàng giả, những thứ này đều là đồ vật mua được ở trấn Thanh Sơn, Lưu Chí Quân quyết định chỉ bán hàng thật trong Trân Bảo Trai, nên sẽ không để hàng giả ở trong cửa hàng.

Tô Vũ đi lên lầu hai, Lưu Chí Quân và Trương đại sư lúc này đang ở lầu hai, không biết đang thương lượng cái gì, vẻ mặt nhìn qua thậm chí có chút tức giận.

Nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, hai người Lưu Chí Quân và Trương đại sư quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tô Vũ, mừng lớn nói: “Diễm tiểu thư, ngài tới rồi!”

Tô Vũ gật đầu, nói: “Ông chủ Lưu, ngày hôm nay không phải Trân Bảo Trai khai trương sao? Làm sao vắng ngắt như vậy, ngay cả một người mua hàng cũng không có!”

Trên mặt Lưu Chí Quân hiện lên chút xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Diễm tiểu thư, tôi vốn chuẩn bị mời các nhân vật có tiếng trong giới đồ cổ ở thành phố Tây Giang đến tham gia, thế nhưng, bởi vì lúc trước tôi thất bại rời khỏi giới đồ cổ, trở thành chuyện cười trong giới đồ cổ, bọn họ vô cùng chướng mắt tôi, xin lỗi, tôi để ngài thất vọng rồi!”

Tâm tư Tô Vũ Tâm xoay chuyển, cô vốn muốn thông qua Lưu Chí Quân để đánh vào giới đồ cổ của thành phố Tây Giang, hiện tại lại gặp phải ngăn trở, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định phải tìm một biện pháp tốt mới được.