Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 7: Ác linh quấn thân, phòng học kinh hoàng (3)

Edit: thienbao95

Mọi người đuổi tới trước cửa tòa nhà bỏ hoang, nhưng không ai dám vào, chưa nói đến truyền thuyết khủng bố của tòa nhà, chỉ cần bộ dáng của Trương Đình Đình, cũng đã khiến mọi người lo sợ.

"Đình Đình, Đình Đình. . . . . ."

Trương Thiếu Hoa hô to vài tiếng, không thấy con gái đáp lại, hắn cũng không dám tùy tiện đi vào.

Hắn cắn chặt răng, bấm điện thoại gọi cảnh sát, hô to một tiếng: "Này, xin hỏi đây là cục cảnh sát phải không, nơi này trường trung học Đệ Nhị. . . . . . , các anh đến nhanh lên. . . . . ."

Trương Thiếu Hoa nói vài ba câu, không dám tiến vào tòa nhà, ở dưới lầu lo lắng đợi cảnh sát đến.

Khẩu khí Triệu Viện không còn hống hách như ngày xưa, ỉu xìu nói: "Hoàn Vũ, Tâm Kì, các cậu nói xem Đình Đình rốt cuộc làm sao vậy?"

Vẻ mặt Lục Hoàn Vũ lo lắng, im lặng không nói gì, Hà Tâm Kì thở dài: "Đều là lỗi của tớ, tớ không nên khuyến khích mọi người chơi cái trò bút tiên này."

"Cái gì? Các cậu nói các cậu ở tòa nhà bỏ hoang này chơi trò bút tiên?" Lục Hoàn Vũ chấn động: "Các cậu cũng thật lớn mật, bộ dạng này của Trương Đình Đình, tám phần là gặp phải những thứ dơ bẩn rồi ."

Hơn mười phút trôi qua, đột nhiên, mọi người nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở cửa sổ lầu năm, rõ ràng chính là Trương Đình Đình!

"Khanh khách. . . . . ." Lúc này, Đình Đình ngồi ở trên cửa sổ, hai chân đưa ra ngoài, nửa thân người nghiêng qua một bên, một đầu tóc dài tung bay theo gió, nhìn những người dưới lầu mà phát ra từng đợt tiếng cười thanh thúy quỷ dị, "Các ngươi đoán, ta từ nơi này nhảy xuống, có xinh đẹp hay không?"

Trương Thiếu Hoa gặp tình huống này, chỉ cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, điên cuồng hô: "Đình Đình, là ba sai, là lỗi của ba, ba nguyện ý gánh vác tất cả, ba cầu xin con, nhanh xuống đây đi!"

"Khanh khách. . . . . ." Trương Đình Đình lại phát ra một trận tiếng cười điên cuồng "Khanh khách. . . . . . , ngươi sai rồi sao? Đã muộn, các ngươi đều phải chết, đều phải chết. . . . . ."

Lúc này, sân thể dục truyền đến từng trận tiếng còi của cảnh sát, cảnh sát trấn Thanh Sơn rốt cục đã đến!

Chu đội trưởng cục cảnh sát hơn ba mươi tuổi vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, lập tức hô lớn: "Cô bé, con còn tuổi nhỏ, nếu có uất ức trong lòng, cũng đừng nhảy lầu tự sát, xuống đây nhanh lên, nguy hiểm!"

Đồng thời, Chu đội trưởng ra hiệu nhắc nhở các cảnh sát khác, mọi người bất động thanh sắc lấy một cái đệm khí từ trên xe xuống, nệm đã đầy khí, nếu Trương Đình Đình nhảy xuống, đệm khí này có khả năng cứu cô một mạng.

"Khanh khách. . . . . ." Trương Đình Đình như trước cười không ngừng, trong mắt của cô hiện ra vẻ oán độc lạnh như băng, hai tay dang ra, từ trên lầu 5 nhảy xuống!

"Không, Đình Đình!" Trương Thiếu Hoa gần như sụp đổ, hắn chạy như bay, đưa ra hai tay, hi vọng tiếp được bóng dáng Trương Đình Đình từ trên trời rơi xuống.

"Bùm, bùm, a. . . . . ."

Trương Đình Đình hung hăng nện ở trên người Trương Thiếu Hoa, lực đạo mạnh vô cùng, Trương Thiếu Hoa thu thế không kịp, răng rắc vài tiếng, cánh tay, hai chân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, hắn thê thảm kêu một tiếng, cha và con gái rơi song song ở trên đệm khí, may mắn có đệm khí giảm xóc, hai người mới không có nguy hiểm tánh mạng, tránh được một kiếp.

Trương Đình Đình từ lầu năm nhảy xuống, chỉ có vài vết thương nhẹ, nhưng Trương Thiếu Hoa thê thảm hơn, xương hai cánh tay, xương chân đã bị dập nát, không chết cũng mất đi nửa cái mạng, lúc này, đã sớm đau đến hôn mê .

"Mau, mau, đưa bọn họ đến bệnh viện!" Chu đội trưởng nhanh chóng hô lớn một tiếng, vài vị cảnh sát đi đến, nâng cha con hai người lên xe, một lát sau, xe cảnh sát rời đi.

"Đình Đình, cứ như vậy nhảy lầu ?" Một loạt biến cố làm cho các học sinh ở sân thể dục xem đến trợn mắt há hốc mồm, thật lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần, sự tình hôm nay thật sự quá rung động, xem bộ dáng này của Đình Đình, đoán chừng là gặp phải cái gì đó không sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn, chuyện ma quái ở tòa nhà bỏ hoang của trường trung học Đệ Nhị bắt đầu lan đi nhanh chóng.

"Vận khí Trương Đình Đình thật may mắn!" Tô Vũ nhìn trong chốc lát, khóe miệng mĩm cười, cảm thấy không còn hứng thú, lệ quỷ Hồng Y tựa hồ không vội gϊếŧ chết Trương Đình Đình, mà đang chơi trò mèo vờn chuột, lập tức xoay người rời đi.

"Đợi chút. . . . . ." Hà Tâm Kì đi nhanh tới, dùng giọng điệu cầu xin nói: "Tô Vũ, tớ biết, cậu nhất định có thể cứu Đình Đình, cầu xin cậu, cứu cậu ấy đi!"

"Vì sao?" Khóe miệng Tô Vũ nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng, nói : "Trên đời này, chỉ có thánh mẫu và ngốc tử mới có thể lấy ơn báo oán, đáng tiếc, tớ vừa không phải là thánh mẫu, cũng không phải ngốc tử, cho nên, cậu tìm nhầm người rồi, cậu vẫn nên tự mình cầu nhiều phúc đi!"

Nói xong, Tô Vũ cũng mặc kệ nhóm người Hà Tâm Kì, xoay người rời đi.

Triệu Viện đứng ở một bên, tuy rằng nghe không rõ ràng hai người nói cái gì, nhưng nhìn thấy Tô Vũ lạnh nhạt, vẻ mặt đã muốn sinh khí, "Tâm Kì, bây giờ không có thời gian, cậu quan tâm cậu ấy làm cái gì, không phải cậu quen biết Trương đại sư ở Long Hổ sơn sao, cậu có thể mời Trương đại sư đến giúp Đình Đình hay không?"

Ánh mắt Hà Tâm Kì sáng ngời, nhưng cô lại chưa tận mắt thấy qua quá trình Trương đại sư thi triển pháp lực, thầm nghĩ: "Đúng rồi, cô như thế nào lại quên Trương đại sư, chắc chắn Trương đại sư tốt hơn Tô Vũ, nếu Tô Vũ không chịu giúp đỡ, vậy cầu Trương đại sư ra tay đi!"

Tô Vũ rời khỏi trường học, trên đường đi người rất thưa thớt, gió vù vù thổi mạnh, Tô Vũ rùng mình một cái, khu giải trí ở trấn Thanh Sơn không quá phát triển, cho nên, bình thường hơn chín giờ tối, trên đường gần như không có người .

Đột nhiên, Tô Vũ nhìn thấy phía trước có một bóng dáng màu đỏ chợt lóe, loại oán khí quen thuộc này bắt đầu ở trong không khí phiêu đãng nhàn nhạt .

"Khanh khách. . . . . ."

"Ô ô, ô ô. . . . . ."

Tiếng cười nữ tử âm lãnh, tiếng khóc của trẻ con, ở trong bóng đêm phá lệ làm cho người ta sợ hãi, đúng lúc này, Tô Vũ ngửi thấy mùi máu tươi, cảm thấy có một mái tóc dài đầy máu lướt qua trên đầu, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, có một bóng dáng màu đỏ đang bay lơ lửng, tựa hồ kiêng kị quỷ đồng của Tô Vũ, không dám đến gần.

"Hừ, chẳng lẽ, muốn đánh chủ ý với mình?" Tô Vũ nhìn bóng dáng màu đỏ kia, trong lòng cười lạnh, đáng tiếc, cảnh giới của cô chỉ mới ở tầng một, nếu như có thể tu luyện tới tầng hai câu hồn liên, khóa hồn tháp*, sẽ dễ dàng thu thập con lệ quỷ này hơn, nhưng hiện tại cũng không đại biểu cô không thể đối phó với con lệ quỷ này, chỉ cần trả giá một chút đại giới mà thôi.

*câu hồn liên, khóa hồn tháp: bắt hồn nhốt vào trong một cái tháp

"Mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng!" Đồng tử Tô Vũ lập tức tập trung nhìn vào bóng dáng màu đỏ, trong miệng thở nhẹ một tiếng, hai con mắt màu đen hóa thành màu đỏ quỷ dị.

Một đạo mâu quang đỏ như máu phát ra, bao phủ chung quanh bóng dáng màu đỏ, toát ra khí tức tà ác đỏ như máu, đoàn khí tức này lập tức bao trùm nữ quỷ Hồng Y!

"A a. . . . . . , ô ô. . . . . ." Nữ quỷ Hồng Y cùng đứa con không ngừng kêu lên thảm thiết, liên tục giãy dụa trong đoàn khí tức màu đỏ, bị quỷ đồng công kích không ngừng, toàn bộ cơ thể của nữ quỷ bị châm chích giống như hỏa thiêu, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu thống khổ!

Vật lộn hồi lâu, nữ quỷ Hồng Y rốt cục chống không lại gông cùm xiềng xích của quỷ đồng, hóa thành một đạo hồng quang, nháy mắt, bóng dáng biến mất.