Kim Phi Tích Bỉ

Chương 59: Không thể đối mặt, chi bằng cùng quên

Sương Lan Nhi thật không ngờ hắn tự nhiên phủ lên người nàng. Nàng giống như một con cá ngừ bị ném lên bờ, cái gáy đập mạnh xuống gối trắng noãn sau đầu, tóc đen tán loạn bay lên rồi chậm rãi rơi xuống phủ trên giường.

Phong tư như vậy mang theo xinh đẹp đến vô tận, lại cực kỳ hấp dẫn.

Tay hắn vén tóc mai vương trên mặt mặt nàng, cúi người nhìn rõ nàng hơn. Mắt hắn thâm trầm sâu thẳm tựa biển cả rộng lớn, lại không biết tại sao huyết sắc trên đôi môi lại biến mất hết.

Lúc này ánh sáng từ chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu, tấm mành khẽ đung đưa.

Trong phòng không khí ngưng trệ giống như chỉ còn tồn tại hơi thở của bọn họ.

Nàng nghĩ hắn rồi sẽ động thủ, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn lên trướng đỉnh màu tuyết trắng nhưng hắn lại không có thêm hành động gì nữa, chỉ gắt gao cắn môi lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn chưa từng ngắm nàng như thế, hô hấp bỗng chốc dần ngưng trệ. Kỳ thật không thể nói ra giờ khắc này nàng đến tột cùng thật sự đẹp đến nhường nào, chỉ biết nó là một loại vẻ đẹp khiến người ta ngơ ngẩn ưu sầu đến thản nhiên, hai tròng mắt sáng ngời. Cảm giác mỏng manh mà lại không phải, đáy mắt của nàng, thủy chung tồn tại một loại quật cường đầy kiên nghị.

Nàng cứ im lặng nằm dưới thân hắn, sau lưng là sàng đan trắng vô ngần, một màu trắng mênh mông huyền huyễn, tóc đen bồng bềnh như mây như khói. Tẩm y màu trắng, cổ áo khẽ hở lộ ra một chút da thịt màu mật ong.

Hắn động nhiên động tay cởi bỏ nút thắt tơ tằm nơi cổ áo nàng, một nút, hai nút… cho đến khi lộ ra lớp áo cuối cùng bên trong, trên vai nàng có thắt một nút thắt màu hồng nhạt giữa trụ chiếc áo con nhỏ bé trước ngực, phía dưới có thể thấy được da thịt trắng noãn đẫy đà nhô lên làm cho du͙© vọиɠ dâng trào chỉ muốn một tay phủ xuống nơi mềm mại ấy.

Nàng tự nhiên vô cùng khẩn trương, thân mình cứng nhắc đến quên cả hô hấp, cũng không dám động đậy.

Hắn đang ở trước mắt, hai lọn tóc dài thùy xuống, mềm mượt như liễu khẽ rủ vào sườn mặt nàng. Giữa trán hắn vẫn thắt một dải lụa hắc ngọc như trước, màu đen thâm thúy như vậy đang gần trong gang tấc, giống như một cái động không đáy muốn hút nàng vào. Nàng thậm chí có thể cảm giác được ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua hai chân cân xứng thắng tắp của nàng rồi lướt qua bờ ngực nhô lên, cuối cùng dừng lại bên môi nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay hắn khẽ khàng, giống như dòng nước ấm mùa xuân giữa tháng ba, như vậy mà ôn nhu khiến người khác không tự chủ được mà tự nguyện sa vào.

Không biết tại sao lòng nàng đột nhiên hy vọng hắn thi bạo với nàng, như vậy nàng chỉ cần nhẫn nhịn một chút là tốt rồi. giờ phút này trôi qua quả nhiên là một loại tra tấn. Rơi vào đường cung, nàng chỉ biết nhắm mắt lại, đầu quay sang một bên.

Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, nâng cằm của nàng lên, làm cho đôi mắt mơ hồ của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lòm của hắn đã dần dần bị du͙© vọиɠ chiếm cứ. Hắn cúi người, thanh âm như rét lạnh lại mang ý cười nhạo rót vào bên tai nàng: “Như thế nào, sợ? Chuyện này không phải như ngươi muốn hay sao? Cớ gì phải giải bộ rụt rè?” Nói xong hắn nâng tay lên, trong nháy mắt đem tấm vải con duy nhất trước ngực nàng xé thành mảnh nhỏ.

Cảm nhận được thân thể cường tráng của hắn, lại nghe bên tại tiếng hắn cười nhạo đầy lãnh khốc, ý thức của nàng trong nháy mắt liền trống rỗng, giống như biết rằng ngay sau đó nàng sẽ mất đi một thứ quan trọng. Nàng dùng sức đẩy bở ngực rắn chắc của hắn ra.

Hắn gắt gao chặn nàng lại, một tai chế trục cổ tay nàng, tay kia thì bóp cằm nàng. Ánh mắt hắn im lặng lạnh lùng như băng, hắn dùng ngữ khí tàn nhẫn nói với nàng: “Sương Lan Nhi, đừng quên đây chính là mua bán.”

Mua bán…

Đúng vậy, chỉ là một cuộc mua bán mà thôi.

Nàng tự nhiên bình tĩnh lại, không hề giãy giụa nữa, thần thái quay trở lại trạng thái trấn định, nàng thong dong chậm rãi nói: “Vương gia, ngài nói đúng. Đây chính là mua bán. Như vậy ta cũng muốn nhắc với ngài một câu, Trầm thái y nói thân thể ta rất tốt, rất dễ dàng thụ thai mà bảy ngày sau là thời cơ tốt nhất. Còn nữa, Đoan quý phi có một bài thuốc bí truyền có thể sinh ra nam hài, nghe nói dùng bảy ngày liên tục hiệu quả vô cùng thần kỳ, chắc chắn không thể sai. Vương gia nếu là hôm nay… Vậy thì chỉ lãng phí thời gian…”

“Đừng nói nữa.” Long Tiêu Đình từ hõm cổ nàng ngẩng đầu lên, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, giận giữ nói.

Nàng nhanh tay kéo áo ngủ bằng gấm bao lấy thân thể lạnh lẽo của mình. Phía sau nàng nghe thấy tiếng bước chân hắn vội vàng rời đi, cửa vừa mở ra gió lạnh theo đó luồn vào khiến nàng toàn thân tóc gáy dựng đứng.

Kéo chặt chăn, giữa hai hàng lông mày của nàng dần dần sinh ra một loại chán nản u sầu.

Hết thảy, đều đã là quá khứ…

***

Bảy ngày sau.

Có lẽ bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi đối diện nhau im lặng đến như vậy.

Trước mặt là chiếc bàn mã não xanh ngọc, trên bàn cũng là một bầu rượu màu xanh ngọc, nước rượu lại đỏ sẫm như nước hoa đào, trầm tĩnh lại cất chứa sự ngọt ngào làm say lòng người.

Ánh nến ảm đạn chiếu lên mâu quang thâm thúy như hắc động của hắn, sâu thẳm khó dò. Hắn mặc một kiện bạch y, tóc dài được ngọc quan buộc lại ngay ngắn, giữa trán thắt đai màu hắc ngọc. Đen cùng trắng, khảm hợp hoàn mỹ, khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt.

Nhìn nhau trong khoảnh khắc, lại có ánh nến theo gió thổi khẽ lay động mỗi lúc một dịu dàng, như là dắt theo một giấc mộng trôi xa.

“Rót rượu” Hắn thản nhiên mở miệng.

Bầu rượu lạnh khiến Sương Lan Nhi vừa mới tiếp xúc liền run lên nhè nhẹ. Tối nay là ngày Đoan quý phi an bài, cũng là ngày Trầm thái y chuẩn đoán sẽ là ngày nàng thụ thai. Nàng không biết vì sao hắn lại mang theo một bầu rượu, nàng chỉ biết rằng giờ phút này nàng cũng thật sự cần uống một chút rượu. Có lẽ là bởi vì lạnh, cũng có lẽ là nguyên nhân khác.

Tay khẽ nghiêng, dòng nước màu đỏ chảy xuống đầy một ly, nàng nâng lên đưa đến trước mặt hắn rồi lại tự rót cho mình một ly rồi ngửa đầu uống cạn trước.

Hắn không uống, lấy từ trong ngực ra một thứ nhỏ được bọc lại bằng giấy, nhẹ nhàng mở ra rồi đem thứ bột trong đó rắc vào ly rượu.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn. hắn tự hạ dược vào chén rượu của mình?

Hắn nhẹ nhàng cười, ý cười kia trong suốt rõ ràng tựa ánh trăng vằng vặc. Hắn tiêu sái nhấc chén rượu lên, không buồn nhìn nàng, chỉ ngửa đầu uống một hơi cạn ly.

Ngón tay trắng ngần vuốt nhẹ chiếc ly bạch ngọc, bên trong không còn một giọt dư thừa, thanh âm hắn bình tĩnh không một tia gợn sóng: “Ta đã hỏi qua Trầm thái y, hắn nói có một loại dược tên là “nhất dạ vong”, sau khi tỉnh lại vào hửng đông ngày hôm sau sẽ không còn nhớ được chuyện của đêm hôm trước.

(Nhất dạ vong: một đêm quên)

Tay cầm chén rượu của nàng chợt run lên.

Sắc thái của hắn vẫn như thường, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cung: “Ta chính xác cần con nối dõi nhưng ta không muốn nhớ kỹ ngươi, càng không nguyện nhớ kỹ một đêm này.”

Nói xong hắn nhìn vào chén rượu trống rỗng trong tay nàng, chậm rãi nói: “Qua đêm nay, ta và ngươi chỉ là người xa lạ.”

Nàng giật mình, đáy lòng có một loại cảm giác quay cuồng không nói thành lời. Trong tay nàng cũng đang gắt gao nắm một viên dược màu trắng, kia cũng là “nhất dạ vong”, chẳng qua nó không phải là bột mà thôi. Hắn không biết kỳ thật nàng cũng xin Trầm thái y loại dược này.

Nàng không muốn nhớ một đêm này chỉ vì nàng không muốn ấn ký của hắn khắc sâu vào tận cốt tủy, cho nên nàng lựa chọn quên đi. Chỉ là không biết hắn vì cái gì…

Gió đông từ khe hở luồn vào, mặc dù lạnh lẽo nhưng cũng thật nhu hòa.

Trước mặt, ánh trăng xuyên qua tấm mảnh mỏng chiếu vào bên trong, chiếu lên khuôn mặt hắn càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn bức người. Tay hắn im lặng đặt trên mặt bàn, gắt gao nắm chặt ly bạch ngọc trong lòng bàn tay, cứ như vậy cho đến khi những vết nứt bắt đầu vạch ra tứ phía cuối cùng nát thành bột phấn màu trắng nhỏ li ty trong tay hắn.

Nhẹ nhàng mở lòng tay ra, bạch ngọc giống như cát chảy xuống, một khi đã tuột mất sẽ không thể quay lại.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bột phấn chảy đi cho đến khi không còn một hạt dư thừa. Đột nhiên hắn đứng dậy ôm lấy nàng đang ngồi, đặt ở trên giường lớn phủ kín táo đỏ, lạc, long nhãn, hoa sen.

Nàng cũng bình tĩnh, tim đập không nhanh không chậm, con ngươi sáng ngời lẳng lặng nhìn hắn.

Mi tâm hắn kịch liệt run lên giống như ngọn lửa bị gió làm kinh động, ánh mắt dần dần tan rã. Hắn nâng tay chậm rãi cởi bỏ y phục của nàng, đầu gục xuống cổ nàng, thanh âm nghẹn ngào như tắc nghẽn ở miệng, càng lúc càng trầm thấp đến không thể nghe thấy.

Nàng chỉ nghe được hắn nói: “Bội Ngâm, ta không muốn… phản bội nàng…”

Quay đầu đi, mỉm cười. Nàng lặng lẽ đặt “nhất dạ vong” vào trong miệng.

Màn trắng giống như tấm thảm dệt từ tuyết tung bay, rèm hạ xuống che đi ánh sáng nhất thiên nhất địa.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi.

Đợi bắt đầu, đợi kết thúc, đợi cùng quên đi.

Một giấc mộng tối tăm, khắc trạm lắm bi thương, nhìn lại bất quá nổi lên cuồn cuộn một mảnh trăng sáng. Gió nổi lên, mây trốn, căn phòng vắng vẻ tỏa ngát hương lan. Đã không thể đối mặt, chi bằng cùng quên…