Kim Phi Tích Bỉ

Chương 35: Thích sạch sẽ

Long Tiêu Đình nắm chặt cán đèn l*иg trong tay, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Đằng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt ấy vẫn còn nhiễm hồng. Sắc mặt hắn không chút thay đổi, thanh âm lạnh đến cực điểm:

“Thiếu Quân, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Hoàng huynh gần đây sức khỏe thế nào rồi?”

Long Đằng khẽ vuốt mái tóc, thưởng thức cảm giác từng sợi tóc quấn lấy những ngón tay, mỉm cười nói: “Được Hoàng thúc quan tâm, phụ vương khí sắc đã tốt lên rất nhiều, hiện giờ tạm thời còn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn. Tối nay là ngày tốt của Hoàng thúc, phụ vương không tiện ra khỏi cung đến chúc mừng đành phải để tiểu điệt thay phụ vương đến.”

“Vậy sao.” Long Tiêu Đình hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Vậy Thiếu Quân ở chỗ này làm gì?”

Long Đằng chậm rãi lấy trong tay áo ra một cái chiết phiến, xoay một vòng trên tay. Xoạt một tiếng, quạt mở ra, hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy mấy cái: “Trời nóng quá, ngồi không trong một bữa tiệc như thế này cũng thật buồn tẻ, nghe nói Thụy vương phủ cảnh sắc rất đẹp, nhất là nơi hồ nước lạnh này, ta chẳng qua chỉ đi hít thở không khí mà thôi.”

“Thiếu Quân ngươi cũng thật nhàn nhã, phụ hoàng giao phó cho ngươi cái chức quan lớn nhất kinh thành này cho ngươi rèn luyện, nghe nói Thiếu Quân làm phủ Doãn thành Thượng Dương cũng không tồi, phụ hoàng quả thật nhìn không nhầm người.”

“Ha ha, vậy sao, cái này thật không dám nhận. Chính là nhờ có Tiểu Tích cùng Hoàng thúc uy chấn biên cương, thống lĩnh sáu quận ba khu, phong thái như vậy ta nào có thể sánh bằng.”

Bọn họ nói qua nói lại nhưng mỗi lời đều chỉ là những lời khách sáo.

Qủa nhiên Sương Lan Nhi nghe những lời này hoàn toàn ngây người ra, mới vừa rồi Long Đằng gọi Long Tiêu Đình là Hoàng thúc, vậy chẳng phải là… Nghe nói hoàng thượng chỉ có hai đứa con trai, một là Thái tử, còn lại chính là Thụy vương. Long Đằng nói vậy chính là con trai của Thái tử?

Tuy rằng Long Đằng cùng họ với hoàng tộc, nhưng người mang họ Long trong thiên hạ này có nhiều hay sao? Vậy mà nàng lại chưa từng nghĩ tới Long Đằng hắn lại mang dòng máu hoàng thất. Nói như vậy cũng khó trách hắn quen biết Thu Đình Lan, mà phán đoán trước kia của nàng cũng không hẳn là sai, cho dù Long Đằng cùng Long Tiêu Đình không phải là cùng một người nhưng lần đó ở Túy Hồng Lâu, Long Đằng lúc đó nhất định là muốn giao nàng đi, cho nên, lựa chọn chạy trốn của nàng vẫn là một quyết định chính xác. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, quay một vòng lớn, nàng cuối cùng vẫn quay lại chỗ này, vẫn là chạy không thoát số mệnh.

Sương Lan Nhi vẫn cứ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi hài đang đứng trên tấm thảm cỏ.

Bên lỗ tai chợt có gió mát thổi đến, thì ra là Long Đằng phe phẩy quạt chẫm rãi đến gần nàng, hắn thấp giọng nói: “Này, thấy cái lão đang giả bộ đứng đắn kia không? Sinh trước ta có một tháng, muốn ta kêu hắn một tiếng hoàng thúc, ta thực sự không hề có cam lòng đâu.”

Sương Lan Nhi nghiêng mặt, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Hắn gọi ngươi là Thiếu Quân, ngươi ngay cả tên cũng lừa gạt ta?” Trong lòng nàng thầm nghĩ, như thế nào mà nam nhân Long gia này đều có sở thích gạt người, trước kia nàng gọi Long Tiêu Đình là Lôi Đình hắn cũng không có phủ nhận. Hiện tại Long Đằng lại là…

Long Đằng nâng cây quạt lên, phiến quạt rộng mạ vàng có khắc bức thủy mặc cơ hồ che khuất khuôn mặt hai người bọn họ đang thì thầm to nhỏ. Hắn đè thấp giọng mình xuống thấp hơn nữa: “Chuyện này nói ra cũng dài, Thiếu Quân là tiểu tự của ta, nếu ngươi thích thì gọi ta là Thiếu Quân cũng được.” Lại gần thêm chút nữa, mặt hắn kề thật sát mặt nàng, thần thần bí bí nói: “Kỳ thật trừ những người trong dòng tộc, chỉ có những người thân mật với ta mới có thể gọi tên của ta. Vừa rồi chúng ta hôn nhau rất ăn ý, cho nên…”

Không đợi hắn nói xong, Sương Lan Nhi đã huých khuỷu tay vào bên sườn hắn, mắng nhỏ: “Câm mồm, hắn sẽ nghe thấy.”

Long Đằng cười nhún vai, thu hồi chiếc quạt trên tay: “Hắn đều nhìn thấy rồi, còn sợ nghe thấy sao?” Nói xong, hắn nắm lấy chuôi quạt, nhấc một khóm tóc dài mềm mượt vương trên bả vai nàng, ánh mắt dài liếc về phía Long Tiêu Đình: “Hoàng thúc, người từ khi nào trong vương phủ lại có một tiểu cung nữ đáng yêu như vậy, không bằng cho ta đi. Ta cam đoan sẽ không làm đau nàng.”

Sương Lan Nhi nhíu mày lườm Long Đằng một cái, nàng cắn môi nhịn xuống. Kỳ thật nàng thật sự rất muốn một cước đá hắn xuống hồ nước bên cạnh.

Mới vừa rồi Long Đằng cùng Sương Lan Nhi hai người cúi đầu thì thầm, động tác qua lại. Ở trong mắt Long Tiêu Đình nào có khác gì liếc mắt đưa tình.

Lúc này gió lớn hét bên tai, kim bào lay động, thanh âm của hắn trong trẻo mà lạnh lùng, không một chút nhân tình: “Nàng không phải là cung nữ! Thiếu Quân, người trời sinh tính tình phong lưu ai ai cũng biết. Thế nhưng trên đời này còn có luân lý, còn mời ngươi tự trọng! Lần sau không được viện lẽ làm càn nữa.”

Long Đằng làm ra vẻ giật mình nói: “A, nguyên lai vị này chính là thị thϊếp mà hoàng thúc mới nạp về, thúc giấu cũng thật kỹ. Qủa nhiên là mỹ nhân hiếm có.

Ha ha. Bất quá…” hắn kéo thật dài âm cuối, vừa nói vừa tiến gần Long Tiêu Đình vài bước, đi đến bên cạnh người hắn.

Tay nắm lấy cán quạt, Long Đằng lấy đầu quạt nhẹ nhàng phủi phủi lên bả vai của Long Tiêu Đình, vươn người đến gần lỗ tai hắn, nói đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Hoàng thúc, mỹ nhân ở chỗ của ngươi thật đúng là phí phạm của trời.” Hắn dừng một chút, đuôi mắt mị hoặc cong lên: “Hình như là nụ hôn đầu tiên, làm cho tiểu điệt ta đúng là tiện nghi rồi, muốn mà không dừng lại được. Ha ha.” Dứt lời, hắn cười lớn nghênh ngang rời đi.

Tiếng cười cuồng dã không kiềm chế được vẫn cứ quanh quẩn bên hồ một hồi lâu chưa dứt, mãi mới chậm rãi tản đi.

Không còn sự tồn tại của Long Đằng, xung quanh trong nháy mắt liền rơi vào trạng thái đóng băng.

Sương Lan Nhi nuốt nước miếng, nàng rụt rè nhìn lướt qua khuôn mặt âm trầm của Long Tiêu Đình, chợt cười gượng gạo nói: “Ta trở về thay y phục.” Nói xong nàng nhanh chóng xoay người trốn khỏi cái bầu không khí bức chết người này.

Bất đắc dĩ chạy mới được một bước nàng bị hắn bắt lấy một tay.

Nàng dừng lại, quay đầu lúng túng nói: “Vương gia tối nay là ngày vui, thời điểm không còn sớm nữa, Vương phi nhất định đang đợi ngài.”

Long Tiêu Đình không nói lời nào, hắn vắt đèn l*иg lên cây, tay dùng lực kéo Sương Lan Nhi đến trước người.

Hương bách hợp đã lâu không còn gặp bỗng nhiên phả vào mặt nàng, hắn đứng gần như vậy khiến tim nàng đập lợi hại.

Một hồi im lặng qua đi, thật sự vô cùng tĩnh, giống như trong vương phủ không tồn tại một người nào khác hai người họ, trong trời đất dường như chỉ có tiếng nước róc rách chảy, lá diệp tuôn rơi.

Đột nhiên tay hắn cử động, giống như vươn đến gần khuôn mặt nàng. Nàng càng khẩn trương hơn, mặt cúi xuống, lại đột nhiên cảm giác trên môi có một thứ mềm mại chạm vào.

Xúc cảm mềm mại từ chiếc khăn tơ tằm của hắn.

Long Tiêu Đình từng chút từng chút chà lau môi nàng đến đỏ ửng, giống như phải tiêu hủy tất cả những thứ gì đối với hắn là không sạch sẽ. Mới đầu là nhẹ nhàng lau, sau đó càng ngày càng dùng sức.

Sương Lan Nhi trong mắt ánh lên tia kinh ngạc, mặc cho hắn dùng khăn lau chà lau môi nàng, cho đến khi trên môi truyền đến sự đau đớn nàng lúc ấy mới hoàn hồn. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhíu mày nói: “Đủ rồi!”

“Các ngươi quen nhau đã lâu?” Tiếng nói lạnh nhạt vang lên.

Sương Lan Nhi hít một hơi thật sâu: “Không tính là lâu, cũng không tính là ngắn.”

Hắn không nói gì. Xung quanh lại lần nữa rơi vào trạng thái hít thở không thông.

Xa xa chợt có ánh đèn chớp lóe, giống như những điểm nhỏ đang nhảy nhót, càng lúc càng đến gần. Đợi đến khi tới gần thì thấy hóa ra là Lạc công công. Lạc công công giống như gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, tìm được Long Tiêu Đình hắn mới thở dài nhẹ nhõm nói: “Vương gia, giờ lành đã đến. Vương phi đã ở Khả Viên chờ ngài.”

Long Tiêu Đình vẫn như trước đứng bất động.

Lạc công công càng gấp hơn, nói: “Vương gia, giờ lành đã đến, không thể chậm chễ. Bằng không Vương phi nàng…” Hắn nói đến đây thì không tiếp tục nói nữa, để lại vế còn lại cho Long Tiêu Đình tự biết.

Một lát sau, cuối cùng Long Tiêu Đình cũng đi về phía trước, lúc đi qua người Sương Lan Nhi, hắn cúi đầu cảnh cáo một câu: “Cách xa hắn một chút.”

Tuy rằng đó là thứ thanh âm lãnh lẽo nhưng ngữ điệu nhu hòa của hắn lại giống như hóa băng lạnh thành dòng nước mùa xuân, róc rách chảy ra từ khe suối, ấm áp chạy dọc lòng người. Một khắc kia, nàng thậm chí còn có một ảo giác, hắn chính là… để ý đến nàng sao?

Nàng giật mình sửng sốt một hồi lâu.

Ngẩng đầu nhìn bóng dáng Long Tiêu Đình đang dần dần khuất phía xa xa, gió nhẹ lay động cành liễu, giữa hồ không hiểu từ lúc nào xuất hiện bóng dáng mặt trăng in trên mặt nước một màu vàng rộng lớn, mà bóng dáng màu vàng kia đang càng lúc càng xa, dần dần biến mất nơi cuối con đường.

Đột nhiên có một loại xúc động nảy lên trong l*иg ngực, thật lạ lùng là nàng lại đi theo hắn, một đường tới thẳng trước cửa Khả Viên. Nàng tránh ở cách đó không xa đủ để thấy Thu Khả Ngâm một thân y phục đỏ rực cùng hắn đi vào, rồi lại nhìn thấy cánh cửa dần dần khép lại.

Bên trong náo nhiệt là thế, cánh cửa màu đỏ thắm kia giống như trùm lấy không khí vui vẻ bên trong ấy, cũng đem nàng một mình cô tịch ngăn cách ở bên ngoài. Mà những chiếc đèn l*иg màu đỏ treo đầy vườn đang tỏa ra thứ ánh sáng thật chói mắt, cái thứ không khí hoan hỉ này chiếu rọi khuôn mặt nàng, ánh lên hai gò má nhan sắc dị thường.

Đêm đó nàng vẫn đứng ở trước cửa.

Cho đến khi những ngọn đèn từng chiếc từng chiếc tắt đi, cho đến khi ánh nến đỏ trong căn phòng ấy cuối cùng cũng vụt mất, cho đến khi ánh sáng mất hẳn trên trời cao, trong trời đất chỉ còn lại một bóng đêm hắc ám, nàng vẫn lẳng lặng đứng nhìn, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống từng tấc da tấc thịt trên người, cho đến khi những tia nắng ban mai bắt đầu hé lộ.

Nàng vẫn đứng ở cửa, không hề di chuyển…