Kim Phi Tích Bỉ

Chương 9: Thảm án diệt môn

Buổi đêm mấy ngày gần đây, gió thổi rất lớn, thổi tan cả những đυ.n mây làm nổi bật vầng trăng tròn trịa trên không trung, vô cùng sáng chói.

Thụy vương phủ, đặc biệt yên tĩnh.

Có cơn gió thổi qua mái hiên làm lay động những chiếc chuông, phát ra tiếng leng keng, leng keng, hòa cùng với tiếng ve kêu giữa bốn bề vắng lặng cảm giác nghe mà sởn cả gai ốc.

“Cháy, cháy!”

Đột nhiên một tiếng hô to như xé rách màn đêm, như là có ai đó lỡ tay đánh rơi chiếc gương, gương rơi xuống vỡ ra hàng ngàn mảnh, sự yên lặng bấy lâu lập tức biến thành rối loạn.

Trong chốc lát, mọi người trong Thụy vương phủ đều chạy ra, chỉ thấy phía trên Hi viên khói bốc lên nghi ngút, rất nhanh biến thành những khói đen dày đặc hướng thẳng lên trời.

Lửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lãnh liệt, cả Hi viên hừng hực bốc cháy.

Bên trong vương phủ nhất thời hỗn loạn, vô số người chạy loạn lên, kêu hét hoảng sợ, không biết làm thế nào mới tốt. Lúc này, vệ quân của vương phủ chạy đến, đứng đầu là vị thống lĩnh vương phủ tuân lệnh vua, chỉ huy đội vệ quân dùng nước dập lửa, một lần lại một lần cuối cùng cũng đẩy lui được đám cháy.

Dưới sự chỉ huy có bài bản, đội vệ binh đã ngăn ngọn lửa không phát tán ra những khu vực khác.

Nước được tạt vào như những đường bạch long đan chéo nhau trên khoảng không phía trên Hi Viên, nước đi đến chỗ nào là màu đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống của ngọn lựa nhất thời vụt tắt, khói đen nghi ngút tỏa ra, như vẫn còn muốn giãy giụa.

Cả vương phủ tràn ngập một thứ hơi nước nóng rực, không khí đều là mùi cháy xém lẫn cùng bụi đất.

May mà thế lửa dần dịu đi, tổn thất không quá lớn.

Đám đông bắt đầu bàn tán.

“Hi viên? Không phải là nơi ở của Lan phu nhân mới đến sao?”

“Đúng thế, không ai thấy nàng cả, hay là vẫn ở bên trong…”

“Nghe nói Lan phu nhân bị bệnh, chỉ sợ không đủ khí lực để thoát ra ngoài.”

“Haizzzzz, ai bảo nàng muốn hại Vương phi, xem ra là quả báo. Xứng đáng.”

Thống lĩnh tuân lệnh vua đến nghe được những lời này, mày nhăn lại quát lớn:

“Mọi người nghe lệnh! Tiếp tục dập lửa! Bên trong có thể còn có người, ta đi vào trong, các ngươi cứ ở bên ngoài tiếp tục nghe lệnh.”

Dứt lời, hắn liền trùm lên mình một tấm vải rộng đã được làm ướt, phủ lên đầu rồi nhún nhún chân một cái, nhảy lên bờ tường, phi thân thẳng vào ngọn lửa nóng rực bên trong.

Lúc này nhân lực đều tập trung ở nơi xảy ra hỏa hoạn, ở cửa lớn, không có ai chú ý đến một cái bóng dáng nhỏ xinh trên người mặc một bộ quần áo cung nữ màu trắng đang trốn khỏi vương phủ.

--- ------ --- --- ------ ------ ---

Ra khỏi vương phủ, Sương Lan Nhi một mạch chạy như điên. Cứ trước mặt mà chạy, như một cơn gió hè nhẹ nhàng khoan khoái.

Một khắc kia, Sương Lan Nhi cảm thấy chính mình mấy ngày vừa rồi sốt, nhiệt độ cơ thể tăng cao, lúc này được gió thổi qua, tất cả đều tan hết. Thì ra đó chính là cảm giác của tự do, ngay cả hô hấp cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này trăng sáng đang treo ở phía chân trời, xa xôi, thăm thẳm mà chiếu sáng con đường phía trước.

Nàng ra sức chạy nhanh, hai chân hoạt động không ngừng nghỉ, dần dần cũng không khống chế được nhịp chân, chạy quá nhanh sẽ có vô số lần ngã, thế nhưng nàng chính là không muốn dừng lại. Thời gian của nàng có hạn, một khi người của Thụy vương phủ phát hiện nàng không có ở Hi viên, chắc chắn sẽ dẫn binh đi truy bắt nàng.

Mà họ chắc chắn biết nàng muốn đi nơi nào.

Tuy là hết sức nguy hiểm, tuy là có thể bị bắt lại! Nhưng nàng bắt buộc phải đến nơi đó.

Nàng phải về nhà!

Nàng phải về nhà!

Nhà của Lý thẩm lang là nhà của nàng, còn có phụ thân, mẫu thân, đệ đệ muội muội, nơi ấy cũng là nhà của nàng.

Thụy vương phủ nằm ở phía tây bắc thành Thượng Dương, nơi mà dòng tộc con cháu quyền quý của Tường Long quốc cư ngụ. Mà cha mẹ nàng ở một cái ngõ hẻm nhỏ gọi là Đại Liễu phía tây của thành, chỗ Kim Thất Môn.

Nàng một đường chạy về Đại Liễu. Trong nhà giống hệt như nàng dự đoán, trống rỗng không có người, hết thảy bài trí tựa như vẫn là cái ngày mà nàng xuất giá.

Đầu giường vẫn là bộ đồ mới mà muội muội Sương Mai Nhi được may cho nhân lễ cưới của nàng, chưa từng động qua. Trong phòng cha mẹ , hai bao đựng thuốc vẫn còn ở trên tủ, hiển nhiên bọn họ tham dự lễ cưới của nàng lúc sau cũng không có trở về.

Giờ phút này nàng đứng trong ngôi nhà không một bóng người, nhìn xung quanh bốn phía, trên nét mặt đều là mờ mịt cùng luống cuống.

Qúa giờ tý, gió đêm bắt đầu thổi, gào thét mà qua lại như có một loại cảm giác đau đớn đang khắc sâu vào sương tủy. Ánh trăng nương theo cửa sổ cũ nát chiếu vào gian phòng, lặng lẽ tịch liêu chiếu lên người Sương Lan Nhi.

Đột nhiên nàng xoay người chạy đi.

Gió đêm thổi càng lớn, như quật vào làm quần áo đơn bạc của nàng phần phật tung bay. Trên vành tai, khuyên tai màu ngọc bích rung động trong gió, châu ngọc cùng chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai.

Nàng trong lòng không thể kìm nén cảm giác buồn, phiền toái không thôi. Trong nháy mắt đó, nàng nguyện ý chỉ nghe thứ âm thanh này mà không phải là bất cứ một loại động tĩnh bên ngoài khác.

Nàng bỗng nhiên nhớ có một ngày, trong vườn, hoa hạnh nở rỗ, như những ráng mây rực rỡ tràn đầy đang nhẹ nhàng trôi, thật khó mới thấy được một nụ cười trên khuôn mặt của mẫu thân. Trong trí nhớ còn có tiếng cười của đệ đệ, muội muội dưới khung cảnh hoa hạnh tươi đẹp, dường như liền một khoảng trời bao la cũng bị niềm vui ấy ánh lên sắc đỏ.

Phụ thân cầm cái xẻng, ở trong viện đào lên một cái hố nhỏ bên dưới một tàng cây: “Lan Nhi, Mai nhi, đây chính là hai bình rượu hạnh mà đích thân mẹ của các con ủ, phụ thân hôm nay đào nó lên, cất vào kho, chờ sau này các con xuất giá sẽ lôi ra uống.”

Nàng còn nhớ rõ cái ngày xuất giá kia, muội muội vui vẻ giống như một con bướm xinh đẹp, cứ bám lấy nàng thủ thỉ : “Tỷ tỷ, khi nào muội mới có thể lấy chồng? Tỷ tỷ…”

Âm thanh ngọt ngào như vẫn còn đọng lại bên tai, nhưng hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? Nhân gian hay là địa phủ?

Sương Lan Nhi lại tiếp tục chạy trốn, trên khuôn mặt không che giấu được nỗi bi thương. Theo phía tây thành nơi Thất Kim Môn, nàng chạy đến Thượng Chung

Môn ở phía nam thành, chỉ hơn 1 tiếng liền tới.

Nhưng mà một khắc kia mà nói, cảnh tượng trước mắt làm nàng sợ đến hoàn toàn ngây người.

Nơi này vẫn là nhà nàng sao? Nói là địa ngục ở trần gian cũng không đủ.

Nhà Lý Tri Hiếu ở đầu phố, xưa nay là nơi náo nhiệt nhất giờ đây trơ mắt biến thành một bãi hoang tiêu điều cùng đổ nát, không có một viên gạch nào là hoàn toàn lành lặn cả. Bức tường lớn hầu như đã sập, chỉ còn lại một đám cháy xém, cửa sổ đều bị thiêu, trở thành đen kịt một màu. Có một con mèo đen ngồi trơ mắt nhìn nàng, sau đó kêu meo một tiếng rồi bật người chạy mất.

Đêm khuya lúc này chỉ còn là hắc ám vô tận, ngay cả trăng sáng cũng không thể chiếu sáng cái bi thương đến thê thảm này. Phế tích này thì có khác gì phần mộ, im lìm tĩnh lặng đến rợn người.

Nàng bất động đứng đó, gió đêm như quật vào làm đau hai mắt, hai gò má có dòng chất lỏng ấm nóng chảy qua, đau đớn khôn kể.

Bảo nàng phải làm sao có thể tin đây, không đến một tháng trước kiệu hoa từng đưa nàng tới nơi này, nàng nhớ rõ không khí thật náo nhiệt, người người ra vào, cười nói vui vẻ.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Nàng vẫn đứng, cho đến khi phía đông xé mở ra một đạo ánh sáng, mặt trời cuối cùng cũng lộ ra. Cảnh tượng trước mắt lại càng khủng khϊếp, dữ tợn xấu xí đến vô cùng, mỗi một chỗ dấu vết càng lộ ra màu sắc cùng hình thù đổ vỡ rách nát, vắng vẻ thê lương, ngay cả mặt trời cũng rũ bỏ sự hăng say mà trở nên ủ rũ, trống rỗng treo giữa không trung.

Một ông lão sáng sớm kéo xe đi ngang qua, nhìn thấy hình bóng một nữ tử váy trắng phất phơ đứng giữa khung cảnh tiêu điều, không khỏi thở dài một tiếng.

“Thảm! Thực sự thảm! Tân hôn lại phát sinh thảm án diệt môn, haizzz, gia đình thân thích, bằng hữu liên quan một người cũng không còn sống….”

Ông lão lắc lắc đầu, bất đắc dĩ kéo chiếc xe cũ mèm rời đi.

Ông cũng không chú ý tới, giữa đám phế tích hoang tàn còn sót lại, nữ tử ấy hai vai run mạnh, nắm chặt nắm đấm…