Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 116: Cố tìm đường sống trong chỗ chết

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán

Tả Tuấn Dân có thể đứng vững trong giới giải trí, tuyệt đối không phải nhờ may mắn.

Trừ vẻ ngoài xuất chúng cùng kỹ thuật diễn xuất vững vàng, bất luận chỗ nào anh ta cũng đều đi qua thuận lợi, nhân duyên tốt cũng là một trong những nguyên nhân.

Một hành động nhỏ của anh ta, nhắc nhở các phóng viên ở đây lý do họ được mời tới.

Tin về người nổi tiếng tất nhiên quần chúng ai cũng thích nghe ngóng, nhưng người không có một tác phẩm nào hay, thì cho dù tin tức về họ có hay cỡ nào, người quan tâm cũng không nhiều.

Phòng hội nghị dần yên tĩnh lại.

Đèn sáng lên, chiếu vào áp phích to phía trên.

Cái tên ‘Phượng hoàng’ này, đã nói rõ là lấy nhân vật nữ chính làm chủ.

Người được chọn vào vai chính, là người có số điểm cao nhất trong cuộc thi tuyển tú của Minh Hiên, chuyện này đã vô cùng chấn động.

Tới giờ nam chính còn chưa biết là ai, nhưng chỉ là vai phụ mà đã nổi bật như thế, địa vị của vai chính Đường Bội nhận, thật sự là không ai sánh kịp.

Minh Hiên dắt tay Đường Bội đi lên hàng ghế chính.

Ngồi bên trái cô chính là Tả Tuấn Dân.

Vị trí bên phải trống không, bảng tên của đạo diễn nổi tiếng đã bày ra trước mặt.

Các phóng viên bắt đầu làm hết bổn phận cầm máy lên chụp hình quay phim, trừ nữ chính thì vấn đề được quan tâm nhất chính là không biết đạo diễn của bộ phim này sẽ là ai.

Còn về hai vị khách quý là Sở Quân Việt và nhân viên, mặc dù là nhân vật lớn, nhưng họ cũng không phải thành viên của bộ phim lần này, nên đã được nhân viên dẫn qua khu vực nghỉ ngơi.

Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ ngồi đối diện nhau.

Mặc dù khu nghỉ ngơi dành cho khách quý cũng nằm trong phòng hội nghị, nhưng lại là một không gian độc lập yên tĩnh, trong phòng có ghế salon và một bàn trà nhỏ, để khách có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái đồng thời cũng sẽ không bỏ lỡ chuyện mình chú ý.

Tình cảnh như thế, thật ra Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ rất quen thuộc.

Trên bàn đàm phán, hai người có quan hệ hợp tác, nhưng làm sao tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho bản thân, đó là điều cần có của người làm ăn.

Chỉ là hôm nay, tâm tư của hai người đều không đặt trên người đối phương.

Sở Quân Việt và Liên Thiên Duệ nhàm chán nghe Minh Hiên giới thiệu từng người, từ nhân viên hậu kỳ đến người phụ trách, mặc dù là lĩnh vực mới tinh, nhưng rất khó để gợi được hứng thú của hai người họ.

Sở Quân Việt nhìn Đường Bội đang ngồi cười vui vẻ với Tả Tuấn Dân bên cạnh, nhìn cô thỉnh thoảng thấp giọng trò truyện với Tả Tuấn Dân.

Sở Quân Việt gõ lên tay vịn, dáng vẻ trầm tư khiến cho Liên Thiên Duệ chú ý.

Hắn cũng nhìn Đường Bội, rồi quay đầu nhìn Sở Quân Việt, khẽ nói: “Hôm nay Sở thiếu bất ngờ xuất hiện ở đây, chỉ là vì bản thân là nhà đầu tư thôi sao?”

“Vậy Liên tổng thì sao?” Sở Quân Việt không trực tiếp trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: “Tôi là một trong ba nhà đầu tư lớn, nhưng theo tôi được biết, lần này Liên thị, không hoàn toàn là nhà đầu tư của phim.”

Tất nhiên biết mối quan hệ chặt chẽ của Lãng Duyệt và Liên thị, nhưng Dư Hoành Chấn đã đến, Liên Thiên Duệ còn tới theo, nhất định là muốn cướp người trước mặt anh.

Đã có tư tâm, thì phải gϊếŧ!

“Minh thị coi trọng bộ phim này thế nào, chắc hẳn Sở thiếu cũng đã nghe nói, phục sức của nữ chính trong phim, tất cả đều được đặc chế riêng. Trang sức của Lãng Duyệt lại phù hợp với tiêu chuẩn phim, Minh thị sớm đã từng hỏi Dư tổng, muốn hợp tác với Lãng Duyệt, mong anh ta cung cấp trang sức.”

Liên Thiên Duệ nhếch môi, nói tiếp: “Tôi liền đề cử cô Đường với Dư tổng, mời nữ chính của phim làm người phát ngôn, cách tuyên truyền hiệu quả như vậy, thật sự không còn gì tốt hơn.”

“Người Liên tổng đích thân đề cử, tất nhiên Dư Hoành Chấn sẽ cực kỳ hài lòng.” Sở Quân Việt tỉnh bơ nói.

“Tôi không phải người độc đoán như vậy.” Liên Thiên Duệ không nhanh không chậm nói: “Dư Hoành Chấn đã xem clip của cô Đường, cũng vô cùng hài lòng, nên hôm nay mới tới đây, muốn thừa dịp trước khi cô Đường nổi tiếng, ký hợp đồng quảng cáo với cô ấy.”

Câu này của Liên Thiên Duệ nửa thật nửa giả, Sở Quân Việt dĩ nhiên biết.

Bây giờ cho dù là ảnh hậu nổi tiếng khắp cả nước như Thịnh Lan nhưng nếu lấy được hợp đồng quảng cáo cho Lãng Duyệt, cũng tuyệt đối sẽ mừng như điên.

Đường Bội là một diễn viên mới vào nghề, cho dù xuất sắc thế nào, cũng sẽ không thể khiến lão tổng của Lãng Duyệt đích thân mở miệng nói muốn mời cô là người phát ngôn. Diệp gia quán.

Câu nói tranh thủ trước khi cô nổi tiếng, chỉ là khách sáo mà thôi.

Chắc chắn là Dư Hoành Chấn nhìn thấu tâm tư của Boss phía sau màn, mới đặc biệt chạy tới đây, muốn thông qua việc lấy lòng Đường Bội, để lấy lòng tổng giám đốc Liên thị nổi tiếng công chính liêm minh.

“Về chuyện quần áo, nghe nói Sở thiếu đang để người bàn việc này thay Trầm Thanh Văn, vậy chắc cũng sẽ có Tử Thái rồi.” Liên Thiên Duệ lại nói: “Nhắc mới nhớ, tôi thật sự phải cảm ơn Sở thiếu yêu ai yêu cả đường đi lối về, thay tôi, cũng thay chú ba tôi chăm sóc cậu em họ này.”

“Vậy còn anh?” Sở Quân Việt nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay anh tới đây, vì cái gì?”

“Không phải Sở thiếu đã đoán được rồi sao?” Liên Thiên Duệ đùa cợt nói.

Hắn cúi đầu xuống, bắt chước Sở Quân Việt gõ lên tay vịn, nhìn Đường Bội đang cười nói đằng xa, nhàn nhạt nói: “Sở thiếu tới vì cái gì, tôi cũng tới vì cái đó.”

Liên Thiên Duệ cong môi, trào phúng nói: “Nghe nói, trong buổi họp báo phim mới, cô Đường đã to gan cầu hôn Sở thiếu, nhưng không nhận được câu trả lời nào. Không biết hôm nay, có thể làm cô ấy nhớ lại chuyện không vui đó hay không.”

Đây mới thật sự là Liên Thiên Duệ.

Hắn và Sở Quân Việt chưa từng chính thức giao chiến, nhưng đều là người ưu tú nhất trong thế hệ, luôn có người đem hai người ra so sánh với nhau.

Hai người đều là người thừa kế của hai gia tộc lớn, không ai phục ai cũng là chuyện hiển nhiên.

Cho dù hợp tác, vẫn thường xảy ra những cuộc đấu khẩu.

Sở Quân Việt quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ.

Anh biết tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, trước giờ vô cùng trầm ổn.

Thuộc kiểu người ẩn mình ba năm, nhưng một khi ra tay, chắc chắn là một kích tất trúng.

Hôm nay hoàn toàn bộc lộ như vậy, không chút che giấu kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, Liên Thiên Duệ nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhưng Sở Quân Việt vẫn mặt không đổi sắc, chỉ cùng Liên Thiên Duệ, quay đầu nhìn Đường Bội ở đằng kia.

Anh nhớ tới lời cầu hôn của Đường Bội.

Không có ai có thể cảm nhận được sự cảm động, rung động và kích động mà cô gái ấy mang đến cho anh.

Lúc này Minh Hiên đã giới thiệu đến nữ chính, Đường Bội đứng lên, cười xinh đẹp cúi đầu chào các phóng viên.

Đã giới thiệu nữ chính xong, chỉ còn lại đạo diễn, cho nên phần giới thiệu đến đây là kết thúc.

Thời gian còn lại, chính là thời gian các phóng viên tự do đặt câu hỏi.

Nếu có thể, tốt nhất là có thể mời Sở thiếu, Liên tổng, Dư tổng lên luôn, tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, đó mới đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhưng vì cố kỵ thế lực của Minh thị, Sở thị cùng với Liên thị, phóng viên đầu tiên đứng lên đặt câu hỏi, không phải hỏi Đường Bội, mà là hỏi Cảnh Tu Bình: “Xin hỏi anh Cảnh, năm ngoái anh vừa lấy được giải ảnh đế, chính là giai đoạn sự nghiệp lên cao. Nhưng tại sao anh lại cam tâm tình nguyện diễn vai phụ trong phim này? Chúng tôi đã nắm được thông tin từ phía nhà sản xuất, biết trong bộ phim này, cho dù là vai nam chính, phân cảnh cũng sẽ không quan trọng bằng nữ chính, huống chi là nam thứ số hai.”

Vấn đề này thật ra thì có chút xảo quyệt.

Nhưng đã ở trong giới giải trí nhiều năm, Cảnh Tu Bình từng bước từng bước đi tới hiện tại, tất nhiên sẽ không bị vấn đề nhỏ này làm khó.

Anh ta mỉm cười, nói: “Thói quen nhận vai diễn của tôi chắc mọi người cũng hiểu rồi, bộ phim này không chỉ có đội ngũ diễn viên mạnh nhất, đạo diễn giỏi nhất, kịch bản xuất sắc nhất, cũng có vai mà tôi muốn diễn nhất.”

Nói tới chỗ này Cảnh Tu Bình dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đối với một diễn viên mà nói, nếu như thật sự coi diễn xuất là nghề suốt đời, vậy khiêu chiến với những nhân vật khác nhau, diễn những cuộc sống khác, thử nghiệm vị trí khác, tuyệt đối quan trọng hơn nhiều so với việc chỉ diễn vai chính. Tất nhiên…”

Anh ta cười, nói tiếp: “Nếu như vừa vặn nam chính cũng có tính cách như tôi muốn diễn, tất nhiên tôi sẽ vô cùng vui vẻ vì mình được xem trọng và tin tưởng như thế.”

Chỉ mấy câu, đã hóa giải nguy cơ.

Ngay cả Tả Tuấn Dân bên cạnh cũng khẽ gật đầu, người hậu bối mình chứng kiến từng bước đi lên này, không chỉ thành công thích ứng với giới giải trí, còn bắt đầu tạo ra ảnh hưởng của mình trong giới.

Thật sự đáng mừng.

Một phóng viên khác vội vàng đứng lên: “Vừa rồi anh Cảnh có nói, bộ phim này có đội ngũ diễn viên mạnh nhất. Đạo diễn là ai tạm thời chúng tôi không biết, nhưng chắc hẳn là kịch bản vô cùng xuất sắc nên Minh thiếu mới coi trọng như vậy. Nhưng nữ chính…”

Phóng viên kia nhìn Đường Bội, uyển chuyển nói: “Biểu hiện của cô Đường chúng tôi biết rõ, nhưng đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa có một tác phẩm tiêu biểu nào. Xin hỏi anh Cảnh, trong đội ngũ diễn viên mạnh nhất, cũng bao gồm cô Đường sao?”

“Tất nhiên.” Cảnh Tu Bình không chút do dự nói: “Biểu hiện của cô Đường trong cuộc thị tuyển tú tất cả mọi người đều đã quá rõ ràng, có thể các bạn phóng viên ở đây còn không rõ lắm, diệp gia quán, trong vòng thi cuối, cô Đường chỉ có thời gian chuẩn bị rất ngắn. Nói thẳng ra, người có thể diễn chung với tôi, anh Tả và Tử Diệu trong hoàn cảnh ba chúng tôi đang liên thủ mà lại không bị đè ép, lại còn là một người mới, thật sự là lần đầu tiên tôi thấy.”

Lời khen này, đã không còn cao bình thường nữa.

Một phóng viên khác lập tức hỏi: “Nhưng có rất nhiều người đang đồn đãi, nói sở dĩ cô Đường có thể đi đến hôm nay, là hoàn toàn dựa vào scandal với tổng giám đốc tập đoàn Sở thị. Hơn nữa bây giờ còn có lời đồn, nói cô Đường đều tự biên tự diễn, bao gồm màn cầu hôn, Sở thiếu căn bản cũng không hề có bất kỳ sự hồi đáp nào. Không biết có thể thể hiểu rằng là cô Đường đang nói dối, không chỉ lừa gạt người xem, mà cũng lừa gạt các vị không?”

Chỉ trích thẳng thừng như vậy, đã không còn là một câu hỏi thông thường, mà là một câu hỏi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Minh Hiên khẽ nhíu mày, muốn phản bác.

Nhưng có người, còn nhanh hơn anh ta.