Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 90-1: Yếu thế trước người yêu không hề mất mặt

Editor: Mặc Doanh RF

Diệp Gia Quán.

“Bội Bội.” Sở Quân Việt chần chờ mấy giây, vẫn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấm áp làm cho anh cảm thấy nhức mắt này.

“Anh đến rồi.” Ðường Bội nhìn sang Sở Quân Việt, miễn cưỡng cười với anh một cái.

“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, từ từ đi tới bên cạnh Ðường Bội, nói: “Anh tới đón em về nhà.”

Biểu cảm trên mặt Ðường Bội trở nên dễ chịu hơn, cười trấn an nói với Ðường Tử Thái đang vùi đầu vào cổ cô: “Đi thôi, về nghỉ ngơi cho khỏe.”

Đường Tử Thái gật đầu, người lại không thấy cử động.

Đường Bội vỗ nhẹ lên bàn tay cậu đang quấn trên eo cô, cuối cùng cậu cũng từ từ buông xuống.

Sở Quân Việt thu ánh mắt lại.

Chị em bọn họ nương tựa vào nhau mà lớn lên, mỗi lần ở cùng nhau, giữa họ đều như có thứ gì đó rất đặc biệt, ngăn cách người khác ở bên ngoài, làm cho người ta không thể nào bước vào thế giới của họ.

“Đi thôi.” Sở Quân Việt không kéo Ðường Bội qua như ngày thường, mà chỉ đứng bên cạnh cô, dịu dàng thúc dục.

Sau khi ngồi vào phía sau xe, ba người đều cảm thấy rất thoải mái.

Sở Quân Việt lấy chai nước nhỏ trong tủ lạnh ra, rót ra ly cho Ðường Bội và Ðường Tử Thái.

Đường Bội cầm ly nước, thấp giọng nói cảm ơn, lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Lục Tử Mặc nói cho anh biết em và Tử Thái ở đây. Gần đây Liên gia chèn ép Đường thị rất chặt, cắt tận gốc những cơ hội của Đường Phong Ngôn, anh lo lắng ông ta chó cùng rứt giậu.” Sở Quân Việt nói.

“Đường Phong Ngôn…” Đôi mắt Đường Bội trở nên tối đen, nhưng lại nhanh chóng sáng lên, nói với Sở Quân Việt: “Chỉ là một tên hèn nhát.”

Thật ra ông ta chỉ biết dùng những âm mưu quỷ kế, một khi phải trực tiếp đối mặt với hậu quả, Đường Phong Ngôn căn bản không dám chống lại Liên gia.

“Bất luận là năm đó hay là bây giờ, gặp phải những chuyện này, ông ta chỉ biết trốn tránh, hoặc dùng âm mưu quỷ kế.” Đường Bội nhìn ra ngoài xe, nhàn nhạt nói: “Người kia cũng như vậy.”

Câu nói của cô không rõ là phiền muộn hay khinh thường, lời vừa ra khỏi miệng thì cảm thấy có một bàn tay ấm áp đè trên vai mình.

Ngón tay thon dài ấm áp để cô cảm nhận được sự an ủi thầm lặng của anh.

Đường Bội quay đầu cười với Sở Quân Việt, nói: “Yên tâm đi, em không sao. Cảnh tượng này, đã xuất hiện trong giấc mơ của em vô số lần. Bây giờ, chỉ là biến nó thành sự thật mà thôi.”

Nói xong cô bận tâm ngẩng đầu nhìn Đường Tử Thái ngồi đối diện.

Từ lúc lên xe, sau khi nhận ly nước Sở Quân Việt đưa và nói cảm ơn thì cậu luôn im lặng nhìn ra ngoài xe.

Lúc này, cảm thấy Đường Bội nhìn mình, cậu mới quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng nói: “Chị, em không sao.”

Đường Bội đặt tay lên tay cậu, nói: “Nếu như không thoải mái thì nói ngay với chị.”

Đường Tử Thái khẽ ‘ừ’ một tiếng.

Vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Từ Liên Thiên Duệ xuất hiện, đến Đường Bội chuẩn bị tới Đường thị, rối đến hai người đứng ngoài cửa, nghe được nhiều chuyện năm xưa, những bí mật bị phanh phui, cuối cùng là những tấm hình năm đó…

Cho đến lúc ngồi vào xe, khí mát thổi ra từ máy điều hòa không khí nhẹ nhàng hôn lên da cậu, mới khiến cho tất cả những chuyện xảy ra trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, được sắp xếp hoàn chỉnh trong đầu cậu.

“Chỉ là cảm thấy tạo hóa trêu thật người.” Đường Tử Thái nắm tay Đường Bội, thấp giọng nói: “Sự nghiệp của Đường Phong Ngôn, phút chốc đã không còn gì cả. Diệp Gia Quán. Có lẽ nếu như ông ta không xấu xa như thế, mẹ…” Dừng một chút, cậu khó khăn nói tiếp: “Mẹ và chúng ta, đã không thành ra như vậy.”

Khi còn bé, cậu hâm mộ nhất chính là những bạn nhỏ được chạy nhảy dưới ánh mặt trời, nhưng cậu mãi mãi cũng không thể tham dự.

Mặc dù, cậu có một người mẹ tốt nhất.

Còn có một người chị rất yêu thương cậu.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, mà tiếc nuối này, không thể nào bù đắp.

“Hy sinh một cách vô cớ như vậy, dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy không cam lòng!” Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Bội, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ân cần của cô, cười tự giễu nói: “Có phải suy nghĩ của em quá ngây thơ không?”

Đường Bội rút tay ra, vuốt tóc cậu, nói: “Sao em biết?! Đổi thành bất kỳ ai, cũng sẽ không cam lòng. Cho nên những năm tháng sau này, chúng ta nhất định phải sống tốt và hạnh phúc hơn người khác.”

“Dạ.” Đường Tử Thái gật đầu cười khẽ.

Sở Quân Việt yên lặng nhìn một màn này.

Anh biết Đường Bội và Đường Tử Thái chị em tình thâm, nhưng lại không thể khống chế sự bất an trong lòng.

Là một người đàn ông thành thục, tất nhiên anh biết mình không thể tranh đoạt tình cảm với em vợ.

Cũng biết giữa hai người chỉ là tình chị em, tình cảm ấy hoàn toàn khác tình cảm của anh với Đường Bội.

Nhưng nhìn thấy hai người ăn ý như vậy, anh vẫn không nhịn được mà nhíu mày.

Lúc về tới biệt thự, Đường Bội và Đường Tử Thái vừa sóng vai đi vào bên trong, vừa quay đầu nói tạm biệt anh.

Thái độ này tự nhiên đến mức giống như đó là điều hiển nhiên, làm cho anh cảm thấy mình bị bài xích.

Hôm nay, Sở Quân Việt tan sở trước giờ nghỉ.

Khi về đến nhà, Đường Bội không ngồi một mình chờ anh giống như ngày thường, cũng không ngồi trên ghế salon xem sách hay ôm máy tính ngồi trong thư phòng, mà là đứng trong bếp nấu ăn với Đường Tử Thái, vừa thì thầm nói chuyện vừa cười híp mắt nhìn cái nồi nhỏ trên bếp.

Nghe được sau lưng có tiếng động, Đường Tử Thái quay đầu lại trước, cười chào anh: “Anh hai Sở.”

Đường Bội cũng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Sở Quân Việt đang đứng ở cửa bếp, cười nói: “Hôm nay anh về sớm vậy.”

“Chị.” Không đợi cô nói câu thứ hai, Đường Tử Thái đã hoàn toàn kéo lại sự chú ý của cô: “Khuấy nhanh lên khuấy nhanh lên, nếu không nó sẽ dính lại đó.”

“Cái gì gọi là dính lại?!” Đường Bội hơi cáu vừa gõ nhẹ lên trán Đường Tử Thái, vừa khuấy cháo trong nồi.

“Hai người… Đang làm gì thế?” Sở Quân Việt bước tới, nhìn thứ trong nồi.

“Tử Thái nói đã lâu không được ăn cháo em nấu.” Đường Bội cười nói.

Trong nồi là cháo yến mạch đang tỏa hương thơm ngát.

Cô vừa kiên nhẫn khuấy cháo, vừa nói: “Thật ra thì em cũng không nấu quá ngon, nhưng mà Tử Thái muốn ăn, nên em đành làm vậy.”

Vừa nói cô vừa quay đầu cười với Sở Quân Việt, nói tiếp: “Chút nữa anh có muốn ăn một chén không?”

Sở Quân Việt gật đầu.

“Chị, để em nếm thử một miếng đi.” Đường Tử Thái vừa nói vừa nghiêng đầu qua, ngửi một cái, nói: “Hình như là được rồi đó chị.”

“Coi chừng nóng.” Đường Bội vừa đẩy đầu cậu ra xa, vừa trách.

“Ừ ừ.” Đường Tử Thái dửng dưng đáp, nhưng không cử động.

Dáng vẻ này làm Đường Bội không kiềm được mà cười, múc một muỗng nhỏ, đưa tới miệng Đường Tử Thái.

“A…” Cô cười trêu, “Há miệng ra nào.”

Đường Tử Thái há miệng.

Yến mạch thơm lừng hòa cùng gạo, để lại mùi hương thơm ngọt thanh trong miệng.

Nhưng mà…

“Hình như hơi nóng!” Đường Tử Thái vừa lè lưỡi vừa nuốt cháo xuống.

Đường Bội cười híp mắt liếc cậu một cái, cười nói: “Đáng đời!”

Cô tắt bếp, hỏi: “Nhừ chưa?”

“Dạ.” Đường Tử Thái gật đầu, chủ động cầm ba cái chén qua, rửa sạch rồi đưa cho Đường Bội, nói: “Rất thơm rất mềm.”

Cậu dừng một chút, trong mắt là hoài niệm, phiền muộn, nói: “Rất có hương vị tuổi thơ.”

Buổi tối hôm đó, Đường Bội cũng không có ngồi trong thư phòng chờ Sở Quân Việt làm việc xong, mà là ngồi trên ghế salon trong phòng khác, chụm đầu xem tạp chí với Đường Tử Thái.

Sở Quân Việt ngẩng đầu mấy lần, đều chỉ thấy ghế salon trống rỗng.

Anh luôn cảm thấy có chút không quen.

Tất nhiên Đường Bội không phải luôn luôn ở bên cạnh anh, lúc cô quay phim cũng thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà.

Nhưng chỉ cần khi hai người cùng ở nhà, cô sẽ luôn ngồi ở chỗ mà Sở Quân Việt có thể nhìn thấy, yên tĩnh chờ anh, thuận tiện làm chuyện của mình.

Hiệu quả cách âm của thư phòng cực kỳ tốt, anh không thể nào nghe được tiếng nói chuyện của hai chị em.

Nhưng hình như lại có tiếng nói quanh quẩn bên lỗ tai anh, làm cho anh ngồi gần nửa tiếng, mà tài liệu trong tay lại chưa lật được một trang.

Anh im lặng ngồi trước bàn đọc sách hồi lâu, quyết định đóng tài liệu lại, đứng lên, sải bước đi tới cửa thư phòng, kéo cửa ra, đi xuống phòng khách.

Nghe được tiếng mở cửa trên lầu, Đường Bội và Đường Tử Thái cùng nhau ngẩng đầu lên khỏi tạp chí, nhìn về phía Sở Quân Việt đang xuống lầu.

Đường Bội ân cần hỏi: “Sao vậy? Bây giờ anh phải ra ngoài hả?”

Sở Quân Việt lắc đầu một cái, từ từ đi xuống, hỏi: “Hai người đang xem gì vậy?”

Anh liếc thứ trong tay Đường Tử Thái, hai người đang xem tạp chí, là một quyển tạp chí model.

Sản nghiệp của Sở gia rất nhiều, gần như là liên quan đến tất cả các ngành nghề. Diệp Gia Quán. Mặc dù không phải là chuyện nào anh cũng đích thân xử lý, nhưng phàm là ngành Sở gia nhúng tay vào, anh đều hiểu biết đôi chút.

“Xem tạp chí thôi.” Đường Bội cười nhìn Sở Quân Việt ngồi xuống đối diện bọn họ, cúi đầu xem tạp chí, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cái đầm này không tệ, chị thích. Không có nhiều trang sức phiền phức, màu sắc nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp cho mùa hè, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã liên tưởng tới gió biển.”

“Vậy còn cái này?” Đường Tử Thái chào hỏi Sở Quân Việt xong, cũng đưa tay chỉ một cái khác.

Mặc trên người người mẫu cao gầy, là một chiếc váy đen trắng phối hợp, vô cùng đẹp.

Đường Bội nhìn qua, nói: “Cũng tạm, nhưng hợp với những trường hợp tiệc tùng hơn. Nhưng mà trang sức trước ngực….”

Cô chỉ hàng hoa thủy tinh trước ngực áo, cười nói: “Rất đẹp, vừa nhìn đã làm người ta sáng mắt, cũng làm cho chiếc váy này trở nên đặc biệt.”

“À.” Đường Tử Thái như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

Sở Quân Việt vốn cũng không phải là người nói nhiều, hai chị em nói chuyện với nhau, ngay cả cơ hội chen vào nói vài câu cũng không có, chỉ có thể nghe hai người bọn họ ngồi đó bình luận về quần áo.

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua. Đồng hồ trong phòng khách vang lên, tiếng ‘keng keng’ nhắc nhở đã mười giờ.

Lúc này Đường Bội khép tạp chí lại, nói với Đường Tử Thái vẫn chưa thỏa mãn: “Em nên đi ngủ rồi.”

“Dạ.” Trước giờ Đường Tử Thái luôn khôn khéo nghe lời, cậu đứng lên, lễ phép nói: “Vậy anh Sở, chị, em đi ngủ trước đây, hai người cũng ngủ sớm nhé.”

Nói xong cậu lập tức đi lên lầu.

Chờ bóng lưng của cậu hoàn toàn biến mất, Đường Bội mới đưa mắt sang người Sở Quân Việt, cười hỏi: “Anh có chuyện tìm em?”

Sở Quân Việt cứ im lặng ngồi đó từ chiều đến giờ, thật sự không giống anh thường ngày.

Cô vừa hỏi, vừa đặt cuốn tạp chí xuống, hỏi: “Tối nay anh không mang việc về nhà, cũng không ngồi trong thư phòng làm việc, đây thật sự là bất bình thường.”

Nói xong, Đường Bội lại cười khẽ.

Sở Quân Việt đứng lên, bước qua ngồi xuống cạnh cô, nhàn nhạt nói: “Công việc lúc nào cũng làm không xong.”

“Nói đi, có chuyện gì?” Đường Bội quay đầu cười nhìn anh, nửa đùa nửa thật véo nhẹ mặt anh một cái, cười nói: “Cứ im lặng ngồi chờ, thật sự là làm em thấy mà yêu, có hơi không đành lòng rồi.”

“Bội Bội…” Lời nói đến miệng, Sở Quân Việt lại do dự, cuối cùng đổi thành: “Tử Thái muốn làm nhà thiết kế thời trang?”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nói: “Về mặt hội họa nó rất có năng khiếu, đúng lúc lại có hứng thú với mặt này, em thấy học cũng không tệ.”

Dừng một chút, ánh mắt cô có hơi ảm đạm: “Hy vọng sẽ không quá trễ.”

“Chỉ cần thích, chịu chăm chỉ học thì lúc nào cũng không trễ.” Sở Quân Việt tựa vào ghế, nhàn nhạt nói: “Anh sẽ giúp nó.”

“Cảm ơn anh.” Đường Bội quay đầu cười với Sở Quân Việt.

“Anh cho là, giữa chúng ta đã không cần nói hai chữ cảm ơn này.” Sở Quân Việt vừa nói, vừa nhìn Đường Bội.

Hai mắt anh sáng rực có thần, nghiêm túc nhìn Đường Bội.

Chuyện Đường Phong Ngôn, hình như không tạo ra ảnh hưởng gì đối với Đường Bội.

Phải nói rằng, có một người cha như vậy, Đường Bội đã biết trước kết cục sẽ như vậy.

Buổi sáng ở Đường thị, hình như còn hơi ảm đạm. Nhưng đến buổi tối, hình như cô đã hoàn toàn không sao.

“Vậy sao?” Cô nghiêng đầu cười khẽ nhìn Sở Quân Việt, nheo mắt lại, cười xảo quyệt giống như hồ ly.

“Vốn dĩ em còn muốn, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo….” Đường Bội cố ý thở dài, nói: “Có một đưa em trai quan tâm em như vậy, em còn nghĩ có phải nên lấy… Người… Cùng…”

Nụ cười trên mặt cô càng lúc càng sâu, lông mi thật dài làm Sở Quân Việt không thể thấy rõ ánh sáng trong mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi xinh đẹp, tựa như một đóa như nở rộ…

Đường Bội cố ý kéo dài lời nói, chưa nói hết câu đã bị Sở Quân Việt nắm chặt gáy, kéo vào ngực anh.

Sau đó, che lại môi cô, sự nóng bỏng của anh làm cô run lên.

Sau đó, cô đưa tay ôm lấy bả vai Sở Quân Việt, chủ động vùi sâu vào ngực anh hơn.



Làn sóng nhỏ cứ bị tiêu trừ như vậy.

Khi mây mưa qua đi, Đường Bội nằm sấp trên giường, nhớ tới dáng vẻ của Sở Quân Việt lúc nãy, không nhịn được mà cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Sở Quân Việt ôm lấy cô từ phía sau, hài lòng dùng quai hàm cà lêи đỉиɦ đầu cô một cái, hỏi.

“Sở đại thiếu gia…” Đường Bội cười híp mắt hỏi: “Anh vẫn chưa nói, tối nay anh giương mắt ngồi đó để làm gì vậy?”

Sở Quân Việt im lặng mấy giây rồi ôm Đường Bội chặt hơn nữa.