Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 76-2: (Diệp Gia Quán)

“Chào buổi sáng.” Đường Bội nhảy lên giường, mổ lên môi anh một cái, nói: “Em phải đến bệnh viện.”

“Anh cùng đi với em.” Lúc này Sở Quân Việt mới tìm lại được giọng nói của mình, đưa tay sửa lại cổ áo sơ mi cho cô, cài lại nút áo trên cùng.

Nếu như còn nhìn tiếp, anh không biết mình có thể để cô đi hay không.

Nhưng một người đàn ông tốt thành thục biết quan tâm, tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của mình, khó xữ giữa mình và em vợ.

“Không cần.” Đường Bội nói: “Anh cũng có rất nhiều chuyện phải làm đúng không? Tự em đi là được rồi.”

“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, nhớ lại cuộc nói chuyện với Văn Tư Miểu, nói với cô: “Lục Tử Mặc gọi điện thoại cho Văn Tư Miểu, hình như Minh Hiên đang tìm em.”

“Hả?” Đường Bội nhíu mày, đột nhiên nhớ lại, mình còn đang tham gia tiết mục của Minh Hiên, vòng đầu tiên đã loại hai người rồi.

Sau đó, hình như còn hai vòng thi.

Nghĩ tới đây, cô lại không nhịn được mà nhíu mày một cái, nói: “Bây giờ Tử Thái như vậy, sao em đi được chứ?”

“Bội Bội.” Sở Quân Việt vuốt chân mày cô, vuốt mặt cô, nói: “Nếu em không muốn tham gia, anh sẽ bảo Lục Tử Mặc xử lý giúp em.”

Vừa nói anh vừa kéo cô vào ngực mình, hưởng thụ vẻ đẹp sáng sớm của cô, nói: “Anh chỉ mong, em không đi đâu cả, chỉ cần ngây ngô ở bên cạnh anh, để anh nhìn là được rồi.”

Quả nhiên, Đường Bội lập tức ngẩng đầu lên, hé miệng cười nói: “Vậy cũng không được.”

Cô tuyệt đối sẽ không hoàn toàn phụ thuộc vào Sở Quân Việt, điểm này Sở Quân Việt đã sớm biết.

Anh không biết rốt cuộc là mình nên cảm thấy kiêu ngạo hay thất vọng, nhìn Đường Bội bước xuống giường, vừa tìm điện thoại, vừa nói với anh: “Chờ em hỏi Lục Tử Mặc, xem thời gian cụ thể rồi nói sau.”

Lúc đầu khi bước vào giới giải trí, có lẽ chỉ vì cướp vai của Đường Phỉ Phỉ, để bọn họ thấy được mình xinh đẹp thế nào trên màn ảnh, để bọn họ cảm thấy khó chịu.

Nhưng sau khi chân chính gia nhập, Đường Bội cảm thấy, đóng phim cũng có rất nhiều thú vui.

Ví dụ như vai Tiêu công chúa.

Tần Hạo Diễm rất hài lòng về cô, tuy nhiên, sự vui vẻ mà Đường Bội nói không phải vì điều đó.

Cho nên khi Minh Hiên nói đến vai nữ chính trong bộ phim lịch sử giả tưởng kia, thật ra cô cũng có chút mong đợi.

Lục Tử Mặc nhanh chóng nghe điện thoại, mù dù còn rất sớm, nhưng giọng của anh ta lại rất tỉnh táo: “Cuối cùng cũng chịu liên lạc với tôi, cô Đường! Lúc nào cô mới trở về?”

“Em trai tôi vừa phẩu thuật tim xong.” Giọng của Lục Tử Mặc không tính là quá tốt, nhưng vì đã dần thân quen, Đường Bội lại có thể nghe ra sự vui sướиɠ trong lời nói của anh ta: “Ít nhất phải chờ nó ổn định lại, tôi mới có thể về nước.”

“Ừ.” Lục Tử Mặc hỏi: “Tình huống của cậu ấy thế nào rồi?”

Thật ra thì, Văn Tư Miểu cũng đã kể sơ với Lục Tử Mặc. Nhưng anh ta đâu phải người đại diện chính thống, nói là giúp Đường Bội nổi tiếng, chi bằng nói là giúp Đường Bội cân bằng mối quan hệ với giới giải trí.

“Cám ơn anh, phẩu thuật rất thành công.” Nói đến Đường Tử Thái, nụ cười trên mặt Đường Bội càng sâu hơn: “Mặc dù còn phải tịnh dưỡng một khoảng thời gian.”

“Ừ, chúc mừng cô Đường.” Lục Tử Mặc nói.

Anh ta dừng một lúc, rồi mới nói đến chuyện công: “Minh thiếu đã liên lạc với tôi nhiều lần rồi, vốn là vòng hai đã tổ chức vào tuần trước, nhưng cân nhắc về thời gian của các cô, nên mới dời đến tuần tới. Cũng chính là….” Anh ta xem lịch, nói tiếp: “Cũng chính là ngày 15 tháng 6, cô có thể trở về không?”

“Vậy không phải chỉ còn bốn ngày ư?” Đường Bội ngẩn ra, nói: “Sợ rằng không được, khi đó e rằng vết thương của Tử Thái vẫn chưa cắt chỉ.”

Sự nghiệp nghệ thuật đúng là thú vị, nhưng Tử Thái, quan trọng hơn nhiều.

“Cho nên….” Lục Tử Mặc hỏi: “Cô muốn rút khỏi cuộc thi? Hay để tôi thương lượng với Minh thiếu, nhờ anh ta dời ngày lại?”

“Nhưng mà, hình như thời gian của anh ta cũng rất gấp.” Không đợi Đường Bội trả lời, Lục Tử Mặc đã nói tiếp: “Hơn nữa còn phải tương tác với thường gian của mấy người còn lại.”

“Đây…” Đường Bội nhíu mày.

Rút khỏi cuộc thi thật sự rất đáng tiếc, nhưng mà….

Cô chút có không biết phải làm sao, nhưng vẫn nhanh chóng hạ quyết tâm: “Vậy chỉ có thể nói xin lỗi Minh thiếu, tôi không thể….”

Cô còn chưa nói hết, điện thoại di động đã bị Sở Quân Việt lấy.

Anh vẫn nghe Đường Bội và Lục Tử Mặc nói chuyện, lúc này liền lấy điện thoại.

Bên kia điện thoại Lục Tử Mặc đang hỏi: “Muốn rút khỏi cuộc thi sao? Vậy khá là đáng tiếc. Trong vòng một, biểu hiện của cô rất tốt. Nhìn ý Minh thiếu, thi thêm một vòng nữa, thì cô thắng chắc rồi.”

“Kêu Minh Hiên thay đổi thời gian.” Sở Quân Việt chờ anh ta nói xong, mới lạnh nhạt nói.

Lục Tử Mặc không ngờ trong mấy giây ngắn ngủi mà bên kia điện thoại đã đổi người.

Anh ta run sợ mấy giây, mới hít sâu một hơi, đáp: “Dạ, Sở thiếu.”

“Dời đến ngày 20 tháng 6.” Sở Quân Việt lại nói: “Kêu Minh Hiên sắp xếp thời gian, nói với anh ta Bội Bội nhất định sẽ tham gia.”

“Dạ.” Lục Tử Mặc vội vàng trả lời.

Sở Quân Việt nói xong thì trả điện thoại lại cho Đường Bội, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đường Bội nhìn theo bóng lưng anh, le lưỡi một cái, mới nói với Lục Tử Mặc đang sững người ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, vừa rồi quá bất ngờ, tôi không có đề phòng.”

“Cô hai của tôi ơi!” Lục Tử Mặc thở hổn hển nói: “Cô và Sở thiếu ở cùng nhau, ít nhất cũng nên nói với tôi một tiếng chứ. Sáng sớm đã bị hù, sẽ chết sớm lắm cô biết không!”

“Khụ khụ…” Đường Bội cười khan vài tiếng, nói: “Sở thiếu còn ở đây, ở ngay bên cạnh, giọng của anh vừa rồi, có hơi lớn….”

Lục Tử Mặc hơi ngừng lại.

“Gạt anh thôi.” Đường Bội không nhịn được cười ra tiếng.

Lúc mới đầu, Lục Tử Mặc luôn đeo mác tinh anh lạnh lùng, nhưng bây giờ càng ngày càng có xu thế sụp đổ hình tượng.

Hơn nữa hình như, cũng càng ngày càng coi mình là người đại diện của Đường Bội…. Và cả bạn bè.

“……” Lục Tử Mặc không còn gì để nói, uể oải xác nhận lịch làm việc với Đường Bội lần nữa: “Vậy thời gian là ngày 20 tháng 6, mong cô về trước một ngày, lên máy bay thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đến sân bay đón cô.”

Dừng một chút, như nhớ ra cái gì đó, anh ta nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu cô và Sở thiếu về cùng nhau, vậy thì càng dễ hơn.”

“Được.” Giọng của Đường Bội, mang theo ý cười.

Mặc dù chuyện với Liên tam thiếu làm cô có chút muộn phiền, nhưng em trai phẩu thuật thành công, đã có thể hóa giải tất cả bực dọc do người khác mang đến.

Lúc đến thăm Đường Tử Thái, Đường Bội liền nói với cậu chuyện này.

Rõ ràng Đường Tử Thái rất vui, lập tức cười nói: “Thật tốt, em có thể nhìn chị thi đấu thông qua ti vi.”

Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Chờ chị thi trận tiếp, chắc em đã khỏe, em sẽ đến đó cổ vũ cho chị.”

Em trai luôn hiểu chuyện và quan tâm như vậy, làm Đường Bội không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cậu.

Một ngày trước khi cô về nước, vết thương dữ tợn trước ngực Đường Tử Thái, cuối cùng cũng được cắt chỉ.

Đường Bội bất an đứng bên cạnh, nghe bác sĩ tuyên bố “Tình huống hồi phục của vết thương rất tốt”, cô mới yên lòng, cười với cậu một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, cô lên máy bay tư nhân của Sở gia.

Vì để cô yên tâm, Sở Quân Việt đặc biệt mời hai hộ lý chuyên nghiệp đến chăm sóc Đường Tử Thái.

Dù vậy, lúc đi Đường Bội vẫn cẩn thận từng bước, nếu như những người trước kia từng thấy cô hiên ngang trước ống kính, nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, chắc sẽ khó có thể liên kết với vị nữ tướng trong cuộc thi kia.

Lúc đến thành phố S, đã là chạng vạng.

Nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau, Lục Tử Mặc đến đón Đường Bội.

Trên đường lái xe đưa Đường Bội đến đài truyền hình Minh Gia Kỳ Hạ, anh ta hỏi: “Lịch làm việc tôi gửi cô đã xem chưa?”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, đưa tay chống càm, tựa vào cửa sổ xe.

“À, đúng rồi.” Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Gần đây Đường Phỉ Phỉ thế nào?”

Khoảng thời gian này cô luôn ở Tây Bắc để quay phim, sau đó lại bay sang Thụy Sĩ, bận chăm sóc em trai, đâu có thời gian để chú ý tới tin trong nước.

“Tôn gia hoàn toàn xong rồi.” Lục Tử Mặc không chỉ là người đại diện cho Đường Bội trong giới giải trí, mà còn là kiện tướng đắc lực của Sở gia, lập tức nói với Đường Bội: “Mấy ngày trước đã tuyên bố phá sản, nghe nói gần đây cả nhà bọn họ ở trong một căn nhà trọ nhỏ, cuộc sống rất khó khăn.”

Trong mắt Đường Bội lóe lên ánh sáng lạnh, kết cục như vậy, là trừng phạt đúng tội.

“Còn Đường Phỉ Phỉ thì sao?” Cô lại hỏi: “Và cả Tôn Mặc Vân nữa.”

“Tôn Mặc Vân đi tìm Đường Phong Ngôn quậy, nghe nói vừa mắng vừa khóc, làm tập đoàn Đường thị rối thành một cục, còn uy hϊếp Đường Phong Ngôn, kêu ông ta giúp Đường Phỉ Phỉ.” Lục Tử Mặc cười lạnh, trào phúng nói: “Cô cũng biết Đường Phong Ngôn là một người thế nào, ông ta kêu người lặng lẽ đưa Tôn Mặc Vân đi, đưa về nhà trọ nhỏ của Tôn gia, uy hϊếp bà ta, nếu bà ta còn dám tới quậy nữa sẽ đưa bà ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng người còn lại của Tôn gia, một người cũng sẽ không tha.”

“Đúng là tác phong của ông ta…” Đường Bội không chút cảm xúc nói.

Cho dù là người vợ đầu ấp tai gối hơn hai mươi năm, một khi không còn giá trị lợi dụng, Đường Phong Ngôn sẽ trở mặt ngay, ông ta rất máu lạnh vô tình.

“Gần đây Đường Phỉ Phỉ sống rất không tốt.” Lục Tử Mặc nói tiếp: “Hợp đồng của cô ta và công ty đến kỳ, trước lại gây ra tai tiếng lớn như vậy, gần như là không còn một chút giá trị nào. Nhưng tình trạng của Tôn gia bây giờ, cô ta chỉ có thể tiếp tục kiếm tiền.”

“Ồ?” Đường Bội cười một tiếng, trong giới giải trí có bao nhiêu phân biệt đối xử, cô làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ mấy năm, sao có thể không rõ.

Khi đó Đường Phỉ Phỉ còn là Đại tiểu thư Đường gia, là ‘thiên sứ’ trong lòng người hâm mộ, đi tới chỗ nào cũng bị đuổi theo, ai cũng xem cô ta như công chúa.

Bây giờ, sợ rằng cô ta ngay cả lúc Đường Bội mới bước vào giới giải trí cũng không bằng.

Cái vòng lẩn quẩn này chính là như vậy, khi bạn qua thời, thì chỉ có thể nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc, bị ăn hϊếp cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, phải nở nụ cười chủ động đi bợ đỡ người khác.

“Dù sao cô ta cũng là Đại tiểu thư Đường gia trên danh nghĩa, chẳng lẽ Đường Phong Ngôn ngay cả mặt mũi cũng không cần?” Đường Bội lại hỏi.

Trước mặt người ngoài, Đường Phong Ngôn có bao nhiêu giả tạo, cô rất rõ ràng.

Cho dù ông ta đã hoàn toàn buông bỏ Đường Phỉ Phỉ, nhưng chỉ cần còn có người biết Đường Phỉ Phỉ là con gái của ông ta, vậy ông ta sẽ quan tâm đến sĩ diện của mình, không thể làm quá trớn.

“Đường Phong Ngôn rất yêu quý mặt mũi của mình, cũng không dám xen vào chuyện này nữa. Huống chi….” Lục Tử Mặc cười lạnh, nói tiếp: “Ông ta yêu nhiều hơn là tiền và tập đoàn Đường thị, không phải sao?”

Đường Bội hơi nheo mắt lại.

Lục Tử Mặc lại nói: “Có người nói cho ông ta biết, nếu dám xen vào chuyện của Đường Phỉ Phỉ và Tôn gia, vậy Đường thị cũng sẽ rơi vào kết cục như thế, nên Đường Phong Ngôn nào dám xen vào chuyện của Tôn gia nữa.”

Đường Bội quay đầu nhìn về phía Lục Tử Mặc.

Lục Tử Mặc đang chuyên tâm nhìn về phía trước, tay cầm lái cũng rất ổn định.

Người ngồi bên cạnh anh ta lúc này, là người quý giá nhất đối với Boss nhà mình, anh ta không dám lơi lỏng.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Bội, anh ta vẫn không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Cô Đường, trước giờ tôi chưa từng thấy Sở thiếu đổi xử tốt với một người như vậy.”

“Tôi biết.” Đường Bội gật đầu.

Sở Quân Việt đối xử tốt với mình, xa hơn Lục Tử Mặc nghĩ nhiều.

Lục Tử Mặc không nói gì thêm, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Có lúc nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái như vậy, không cần phải nói quá nhiều, tất cả đều không nói gì.

BMW màu đen lái vào bãi đậu xe của đài truyền hình, Lục Tử Mặc mở cửa xuống xe, rồi chạy qua mở cửa cho Đường Bội.

Đây không phải là lần đầu Đường Bội tới đây, nhưng qua những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, trở lại chốn cũ, lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Người trong đài truyền hình, cho dù chưa gặp được Đường Bội ngoài đời, bây giờ ai cũng biết cô là ai.

Dù sao cũng đã tham gia tiết mục của Minh Hiên, còn đi phỏng vấn chung với Hạ Tử Diệu, hơn nữa con là diễn viên trong phim của Tần Hạo Diễm – đạo diện số một trong nước….

Một người mới, dù là chỉ có một vai nhỏ trong phim của Tần Hạo Diễm, cũng đủ để nổi tiếng trong một đêm.

Huống hồ, Đường Bội còn chiếm cả ba cái.

Dọc theo đường đi, ai gặp cô, bất luận có quen hay không quen, đều thân thiện mỉm cười chào hỏi cô.

Mãi cho đến lúc bước vào phòng hóa trang đài truyền hình chuẩn bị riêng cho mình, cô mới nhún vai, cười nói: “Thật sự có hơi không quen.”

“Giới giải trí chính là như vậy.” Lục Tử Mặc ngồi xuống ghế salon, thản nhiên nói: “Nhìn lâu thì quen thôi.”

Đường Bội nhíu mày, cười chế nhạo nói: “Anh Lục, hình như thời gian anh bước vào giới giải trí còn ngắn hơn tôi đấy? Sao lại giở giọng tiền bối ở đây vậy hả….”

Bọn họ đang trêu ghẹo lẫn nhau, cửa phòng hóa trang bỗng bị người ta đẩy ra, Ann vội vả đi vào.

Tóc của cô ấy đã ngắn đi một chút, nhìn càng đáng yêu hơn.

Lúc này thấy Đường Bội, gần như là nhào tới ôm cô, cười nói: “Tại sao mới nữa tháng không gặp cậu mà mình đã nhớ cậu nhiều đến vậy.”

Đường Bội cười ôm lấy thân hình gầy gò tràn đầy sức sống trước người, cười nói: “Đây chính là một ngày không thấy như cách ba thu.”

Ann lập tức trang điểm cho Đường Bội.

Hôm nay chỉ là mở màn cho vòng hai, giống như lần trước vậy, chỉ giới thiệu năm diễn viên còn lại, thuận tiện tuyên bố nội dung của vòng hai.

Ann tỉ mỉ tỉa tóc cho Đường Bội, sau đó trang điểm cho cô, rồi đi tới trước mặt cô, nhìn một chút, nói: “Vòng hai hình như là đấu võ, cậu mặc cái này có hợp không?”

Quần áo hôm nay Đường Bội mặc, là váy cổ trang thùy mị, dưới bàn tay ma quỷ của Ann, cô đeo bộ tóc giả thời xưa, kiểu tóc cũng được làm theo kiểu cổ trang, nhìn vào đúng là không thấy có chỗ nào hợp để đấu võ.

Đường Bội suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đâu phải là hôm nay, hẳn là không có vấn đề.”

Nói xong cô đứng lên, hoạt động gân cốt.

Cho dù Ann nhanh tay, nhưng cô cũng ngồi mất một tiếng.

Lục Tử Mặc cũng đứng lên, nói: “Chuẩn bị xong rồi nhỉ, chúng ta đi ra đi.”

“Được.” Đường Bội gật đầu.

Phòng hóa trang của cô nằm ở cuối hành lang tầng 18, rất yên tĩnh, không có ai tới quấy rầy.

Đây coi như là quyền lợi đặc biệt mà đài truyền hình cho cô, tầng lầu này là dành cho những diễn viên hạng S, tổng cộng có bốn phòng hóa trang, bình thường rất ít khi dùng tới.

Hơn nữa chỗ quay là ở tầng 20, nên rất thuận tiện.

Cho dù là Thịnh Lan, lúc này cũng phải sử dụng phòng hóa trang ở lầu 13, ở đó rất ồn.

Đường Bội đặt tay lên nắm cửa, đột nhiên dừng lại.

Lục Tử Mặc và Ann đi sau lưng cô cũng cảm thấy kỳ quái.

Ann muốn nói gì đó, nhưng Đường Bội quay đầu đưa ngón trỏ lên miệng trước.

Lục Tử Mặc và Ann gật đầu, ngay cả hô hấp cũng hạ thấp xuống.

Trên hành lang trống trãi, giọng của một nam một nữ vô cùng rõ ràng truyền vào tai bọn họ.

Mặc dù hai người kia đã hạ thấp giọng, nhưng chắc là không ngờ tầng này lại có người sử dụng, động tác của bọn họ có chút không kiêng kỵ.

“Tâm can…. Bảo bối….” Người đàn ông thở hổn hển cười vô cùng dâʍ đãиɠ, vừa thở hổn hển, vừa thân mật gọi, sau đó cười nói: “Miệng nhỏ của em thật ngọt.”

Người phụ nữ không nói gì, chỉ khẽ hừ nhẹ mấy tiếng, giọng nói ngọt ngào, làm bộ lấy lòng, làm Ann nổi da gà hết cả người.

“Bảo bối ngoan….” Người đàn ông nói chuyện, không biết ông ta làm gì, mà giọng của người phụ nữ lại vang lên lần nữa, nhưng rõ ràng lần này xen lẫn mấy phần đau khổ: “Em ngoan ngoãn nghe lời… Để cho anh…. Để cho anh vui sướиɠ…. Anh sẽ không bạc đãi em!”

Cho dù là Ann, cũng đoán ra bọn họ đang làm gì.

Mặt Ann hơi nóng lên, nhẹ kéo vạt áo Đường Bội, khi Đường Bội quay đầu thì dùng khẩu hình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đường Bội cười với Ann.

Đây là lần đầu tiên Ann thấy Đường Bội cười như thế, mang theo sự châm chọc và khinh thường không thể nói rõ, trong mắt đều là lạnh lùng.

Ngay cả Lục Tử Mặc, cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, chống với cặp mắt của Đường Bội, gật đầu với cô.

Đường Bội cười với Ann, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Ann, cánh ta vẫn đặt ở nắm cửa bỗng nhiên vặn mạnh một cái.

Gần như hoàn toàn không cho người bên ngoài có cơ hội thở dốc, cô đã sãi bước đi ra.

“Aaaaaaaaaaaaaaa!”

“Cô là ai?! Sao dám chạy tới đây hả?!”

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng thét sợ hãi của phụ nữ, cùng với tiếng quát giận của đàn ông.

Đường Bội cười nhạt, cao cao tại thượng nhìn đôi nam nữ kia.

Trên môi cô là nụ cười lạnh lùng, giống như đóa hoa độc quyến rũ nhất trong đêm đen, nhưng đồng thời cũng khiến người ta sợ hãi.

Lục Tử Mặc đi bên cạnh cô, đã ‘tách tách tách’ chụp hình liên tục.

Điện thoại di động có tính năng vô cùng tốt, chụp rõ nét từng biểu cảm và dáng vẻ người phụ nữ đang ôm ngực nằm sát dưới đất kia.

Đường Bội nhìn hình trên điện thoại, quay đầu nhìn người phụ nữ vô cùng chật vật kia.

Ánh mắt khinh thường quét qua người đàn ông đứng trong góc, đó là một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi, rất thấp, bụng phệ, đầu hói, mắt hí, mặt tròn mà ngắn, tóm lại là vừa thô tục vừa xấu xí.

Lúc này ông ta đang vội vàng kéo quần lên, ngẩng đầu muốn chửi người quấy rầy chuyện tốt của mình mà còn dám chụp hình.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh sáng lạnh trong mắt Đường Bội.

Ông ta chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi lập tức nhớ ra cô gái trước mặt là ai. Sắc mặt bỗng nhiên trắng bệt, mỡ cả người dường như cũng run theo.

Đường Bội cười khẩy, đi về phía trước một bước, hơi khom người nhìn người phụ nữ đang trần trụi, liều mạng che người dưới đất, cười lạnh nói: “Đã lâu không gặp, cô Đường Phỉ Phỉ.”

Cô dừng một chút, xoay mắt, quét qua người đàn ông trung niên mập mạp xấu xí kia, cười nói: “Ông đúng là trước sau như một… Thật có nhã hứng!”