*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: LenNiNi
Chờ hai người Tố Y và Thải Vi ra cửa, Lữ Bình mới nặng nề đặt mông ngồi xuống ghế!
Quá đáng sợ, mới rồi thiếu chút nữa bị khí thế của Trình Tố Y
ép tới không thở được.
Người phụ nữ này có cái gì tốt mà đáng kiêu ngạo! Bất quá là có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi, có thể có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không phải chỉ là một đứa cô nhi (trẻ mồ côi cha mẹ) sao! Một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi giẫm ở dưới bàn chân, trọn đời sẽ không thể trở mình! Lữ Bình hung hãn đập một quyền vang dội trên bàn sách. [mại này vừa ngu vừa tưởng bở rồi bệnh ATSM giai đoạn giữa là sao trời? hết thuốc cứu nhể?]
“Tố Y, bạn chớ để lời nói của cô ta ở trong lòng! Nếu không trung thu này bạn cùng về nhà với tôi đi, mẹ tôi khẳng định sẽ thật thích bạn!” [linh: e hèm: tham khảo giữa sưng hô mấy đứa này nhá ^^ tôi- cô hay tôi bạn được hơn nè?]
Hoàng Thải Vi thận trọng nhìn Tố Y.
“Tôi thật không có sao! Chẳng qua là trung thu này tôi thật sự không đi được a, biệt thự bên kia đang tiến hành sửa chữa, tôi phải thường xuyên đi qua nhìn một chút đâu.” Tố Y cười nói.
“Hai ngày nữa ba sẽ tới đón tôi, tôi sẽ tận lực thuyết phục ông ấy mua khu biệt thự bên kia. Đến lúc đó hai chúng ta chính hàng xóm chung một khu nha, như thế nào, có vui vẻ hay không?”
“Vui chứ, tôi rất vui vẻ là khác.”
Tố Y nhìn Thải Vi cố chấp nghĩ biện pháp giúp mình vui vẻ, bật cười. Mặc dù co nàng không có thiên phú khôi hài, nhưng Tố Y thật có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy đối với mình.
“Đến lúc đó ba bạn tới, bạn nhớ phải nói với tôi một tiếng a, dầu gì ta bây giờ cũng có xe có nhà. Chúng ta phải đi nơi nào, chúng ta tự mình lái xe nhiều mặt liền tốt hơn a.”
” Được, đến lúc đó bạn đưa tôi ra sân bay đón người vậy!”
Thải Vi nhìn Tố Y thật không có chuyện gì, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người buổi tối đi đến nới tổ chức vòng loại xem người khác tranh tài, sân khấu tranh tài là ở sân thể dục dựng lên, nhìn đặc biệt đơn sơ. Hơn nữa nhìn một hồi, thật không thấy là nơi tốt để biễu diễn ca hát.
“Thải Vi, những người tài giỏi để thi đấu đều ở đây à? hơn nữa thi đấu tài nghệ cũng ở tại đây sao?”.
Sắc mặt Tố Y có chút khó coi, những người này đều hơi tầm thường hoá, cô lên đài không phải khi dễ người sao? Kiếp trước dầu gì cũng là ca sĩ cấp Thiên Hậu [chả hiểu /_ hẳn giống ảnh hậu hả ta?], đối thủ lại là như có tài nghệ phổ thông như thế này, cũng khó trách sắc mặc của Tố Y khó coi.
“Cũng không hoàn toàn hết, ngày hôm qua tôi nhìn thấy, có mấy người hát cũng không tệ lắm. Hơn nữa chân chính hát tốt, đều là trực tiếp bắt được số báo danh (danh ngạch) trận chung kết. Cuộc tranh tài vòng loại như thế này, bất quá là góp nhân số cho trận chung kết thôi.” Hoàng Thải Vi suy nghĩ một chút lại nói tiếp “Hơn nữa địa điểm thi đấu chính thức là ở đại lễ đường của trường học, không phải ở nơi này! Trận chung kết muốn chính thức bất đầu sẽ rất nhiều người tham gia, dẫu sao cũng muốn mời các nhà chuyên nghiệp trong ngành tham gia. Hơn nữa, lấy danh tiếng trường học của chúng ta, mấy người đó ít nhất cũng cấp cho giám kháo một chút mặt mũi đi.”
“Vậy thì tốt, nếu là đến lúc đó đều là tài nghệ phổ thông như mấy bạn này, vậy tôi cũng quá khi dễ người!” Tố Y sắc mặt coi trọng rất nhiều.
“Đi thôi, xem như vậy đủ rồi,trở về thôi.” Tố Y kéo Hoàng Thải Vi ra khỏi đam người đang ‘chen lấn’.”Ở lại nữa, tôi sợ ngày mai sẽ trước sau không phân biệt được bạn là ai!”
“Có ý gì?” Hoàng Thải Vi ngơ ngác ra mặt.
“Chính là ngực bị đam đông xô lấn trước sau đều không phân biệt được thì làm sao nhận ra bạn là ai!” Tố Y cười đễu nói“…”
Thải ViCô ấy là con gái à!“Tố Y, lời như thế này ở trước mặt tôi bạn đùa thì được, sau này ở trước mặt người khác ngàn vạn lần chớ nói như vậy nhá. Bạn thế nhưng là hoa khôi của ngành a! Phải chú ý hình tượng, biết không!!!” Hoàng Thải Vi xoa mi tâm bất đắc dĩ nói với Tố Y.
“Yên tâm! tôi đối với ngực người khác có còn nguyên vẹn hay không thì không có hứng thú để ý tới đâu!” Tố Y cười hì hì nói. [QAQ tôi quỳ chị *phất phất đèn* quá chói không cần đèn nền!!!]
Mấy ngày sau, ba của Hoàng Thải Vi đến Yến kinh. Một mình ở Yến kinh nhìn mấy ngày, sau đó lại đi đến cảng loan để xem tình huống.
Nghe Hoàng Thải Vi nói bạn cùng phòng cảu mình cũng ở cái tiểu khu này mua phòng, rốt cuộc quyết định đặt mua cho Hoàng Thải Vi một biệt thự mặt bằng 120 mét vuông [chém dữ lắm +//+]
Mà Chu Thư Linh cũng từ nhà quay trở về trường học, ký túc xá tựa hồ lại khôi phục những ngày qua náo nhiệt.
Thời gian qua rất nhanh, hôm nay chủ nhiệm thông báo cho Tố Y hai giờ chiều tới trường đến đại lễ đường họp, chờ đến lúc Tố Y đến lễ đường, bên trong đã ngồi rất nhiều người.
Một học sinh bộ dáng hơi gầy ôm lấy hộp giấy.
Rồi đứng ở trên đài nói”Chào các bạn học, tôi là Bộ trưởng hội học sinh bên ban tuyên truyền. Ngày mai sẽ là trận chung kết cuộc so tài ca sĩ sân trường, tôi kêu mọi người đến đây là để tuyên truyền một số thông tin và quy tắc của cuộc tranh tài lần này.
Lần này tổng cộng có 40 bạn học sẽ tham gia trận chung kết, tối mai 7 giờ rưỡi mọi người đều phải đến điểm danh và chuẩn bị, sau đó khi đến 8 giờ, các bạn dựa theo thứ tự rút thâm lấy sô thứ tự và theo thứ tự ở chỗ này tiến hành biểu diễn.
Mỗi vị tuyển thủ thời gian biểu diễn là hai phút, biểu diễn sau khi kết thúc do giám khảo hiện trường chấm điểm.Dựa theo yêu cầu, 10 người sẽ có đểm tối đa, ở thời điểm tối ngày mốt thông qua hai đợt tranh giải tiếp theo sẽ bầu chọn người duy trì đến ohuts cuối cùng sẽ là quán quân. [@TruyenHD chả hiểu gì ]
Lần này ban giám khảo cuộc tranh tài gồm có Tổng thanh tra giải trí Mộ Lâm Vương Thụ Khôn, ca sĩ An Minh Viễn, còn có hiệu trưởng Yến kinh của chúng ta Mã Túc Minh hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và tổng giám đốc xản xuất truyền thanh, cho nên ngày mai mong mội người biểu hiện càng thêm tốt.”
Nói xong, lại giơ giơ cái rương trong tay nói: ” Được, bây giờ mọi người
tới đây rút thăm! Đúng rồi, thứ tự biễu diễn tối ngày mốt, cũng là theo kết quả rút thăm bây giờ tới quyết định.”
Tố Y rút được chính là thứ tự số 36, thật gần vị trí cuối cùng. Thấy không có chuyện gì, Tố Y liền đứng dậy chuẩn bị đi về.