# tặng @ nhok Alone vàHằng Kòy đã ủng hộ truyện ~
@TruyenHD định beta nhưng chưa ccos thời gian thành ra đăng trước beta sau vậy...
Edit: Lệ Hy
beta: LenNiNi [đang làm +///+]
Tố Y nhìn thử, cảm thấy cũng khá được.
“Xe của sư huynh là của hãng nào vậy?” Tố Y tùy ý hỏi.
“Xe đó là hãng Vogar.” Lâm Tử Mặc liếc nhìn Tố Y.
“Vậy à, xe hãng kia, sư huynh cảm giác dùng thế nào?” Tố Y cũng không ngẩng đầu tiếp tục hỏi tiếp.
“Rất tốt, khá bền, tính năng an toàn rất cao!” Lâm Tử Mặc trả lời.
Thấy Lâm tử Mặc mở cho mình xem có mấy kiểu xe cũng có hãng Vogar, lại nghe Lâm Tử Mặc nói an toàn, hơn nữa bề ngoài xe lại phù hợp với thẩm mĩ của Tố Y. Tố Y liền quyết định cũng mua xe của hãng này.
“Sư huynh, vậy em chọn xe hãng Vogar kiểu việt dã, bên ngoài xinh đẹp, hơn nữa lại bền chắc! Thế nào ạ?” Tố Y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc bình tĩnh nhìn Tố Y “Em muốn mua kiểu này? Chắc chắn chứ?”
“Vâng, là mua kiểu này! Chờ buổi sáng ngày mai người bán thiết bị đến xem qua xong, em phải đi mua xe. Ngày mai Lâm sư huynh có rảnh không? Giúp em chọn xe được không?” Tố Y biết mình không biết gì về xe cả.
Trong mắt nàng, xe chỉ cần bền, bên ngoài đẹp là được. Nhưng mà, nàng cũng biết người ta mua xe phải chú ý các chỗ khác hơn nữa, chỉ là nàng cũng không hiểu, cho nên chỉ có thể xin giúp đỡ.
“Được, vậy ngày mai sau khi vội bên này xong, anh đi chọn xe cùng em! Đi thôi, hiện tại anh đưa em quay về trường trước.” Nói xong Lâm Tử Mặc đi ra ngoài.
“Có làm mất thời gian của anh không? Nếu anh có việc có thể đi trước, em gọi xe về là được rồi.” Tố Y vội vàng theo sau, vừa đi vừa hỏi.
“Không sao, vừa khéo anh cũng muốn quay về trường học. Tiện đường mà.” Lâm Tử Mặc nói.
Trên đường quay về trường học, Tố Y nhớ đến Lâm Tử Mặc nói hắn có xe ở trường học. Lại hỏi: “Lâm sư huynh, sao anh lại có xe ở trường học vậy? Xe của trường học không phải đều đưa cho thầy cô dùng sao?” Tố Y cực kì tò mò.
“Thực ra, xe kia là xe của mẹ anh. Bà là giáo viên dạy khoa trung văn (tiếng Hoa). Chỉ là bà không lái xe, xe kia liền cho anh sử dụng. Mà trong hội học sinh bên kia cũng để lại cho anh một chiếc xe. Cho nên, hiện tại anh có hai chiếc xe có thể dùng. Vận khí của em rất tốt đó, xe của hội học sinh bên kia cũng là cuối tuần trước vừa mới chia cho anh.” Lâm Tử Mặc trả lời.
“Vậy đợi anh không phải là hội trưởng hội học sinh nữa, chiếc xe kia cũng sẽ bị thu lại đúng không?” Tố Y tò mò hỏi.
“Đúng vậy, cho nên, em phải cầu nguyện anh vẫn là hội trưởng hội học sinh đi! Nếu như vậy, em vẫn có thể dùng xe của mẹ anh!” Lâm Tử Mặc cười nói.
“Được rồi, vì chiếc xe kia! Em sẽ cầu nguyện anh vẫn là hội trưởng hội học sinh đi! Nhưng ngàn vạn lần không được bị người ta cách chức xuống nha!” Tố Y nói đùa.
Lâm Tử Mặc không khỏi buồn cười. Hình như mỗi lần thấy Trình Tố Y, tâm tình của mình đều rất tốt!
Sau khi Tố Y trở lại ký túc xá mới biết được, trong nhà Chu Thư Linh có việc, xin nghỉ một tuần. Bạn ấy đã về nhà rồi! Trong ký túc xá cũng chỉ còn Lữ Bình và Hoàng Thải Vi.
Chu Thư Linh về nhà, nếu cả ngày mai mình cũng không ở đây, vậy Hoàng Thải Vi cũng chỉ có thể cùng vào cùng ra với Lữ Bình!
Quên đi, ngày mai mình sẽ mang Hoàng Thải Vi đi làm cùng. Dù sao học kỳ sau, mình cũng sẽ sống ở bên ngoài, mọi người cũng biết mình có nhà ở Yên Kinh, lúc này giấu diếm cũng không được. Mà cô bé Hoàng Thải Vi này bình thường làm việc vẫn rất có chừng mực, lời không nên nói, cô sẽ không nói nhiều một câu.
Nghĩ đến đây, Tố Y liền nói với Hoàng Thải Vi: “Thải Vi, ngày mai không có tiết, tớ muốn ra ngoài mua một chút đồ, cậu cùng đi với tớ đi!”
“Ừ, cậu muốn mua cái gì?” Hoàng Thải Vi ngẩng đầu.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn đi xem nhạc cụ thôi!” Tố Y nói.
“Được, ngày mai tớ đi cùng cậu!” Hoàng Thải Vi xoay người, “Chỉ là, cậu nói cho mình biết trước hôm nay cậu đi đâu?”
“Ngày mai cậu đi theo tớ sẽ biết hôm nay tớ đi đâu!” Tố Y cười nói.
“Tố Y, hôm nay cậu hát bài kia nghe thật hay, là do chính ‘bản thân’ cậu viết sao?” Lữ Bình từ giường trên thò đầu ra hỏi. Còn cố ý nói nhấn mạnh hai chữ ‘bản thân”.
“Đúng vậy! Là "chính mình" viết.” Tố Y cười lạnh liếc mắt nhìn Lữ Bình, cũng nói nhấn mạnh hai chữ "chính mình".
Hoàng Thải Vi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lữ Bình, lại nhìn về phía Tố Y.
“Tố Y, bạn thật lợi hại. Học âm nhạc rất tốn tiền đi, chúng ta thật nhiều người muốn học cũng không biết học ở đâu, cũng không học nổi. Bạn cũng đã học 13 năm, nhất định tốn không ít tiền. Nhà bạn cũng thật có tiền!” Lữ Bình lại hỏi tiếp.
“Mình rất may mắn, đầu thai tốt, có nơi để học, cũng học được. Nếu đầu thai đến chỗ các bạn, thì sẽ thực thê thảm! Cho nên nói, đầu thai là một môn kĩ thuật sống! Người khác hâm mộ không được!” Tố Y bình tĩnh nhìn Lữ Bình nói “Hơn nữa, học âm nhạc cũng cần thiên phú. Không phải muốn học là có thể học giỏi được!”
Lữ Bình bị á khẩu, nhất thời không biết nói cái gì cho đúng, mà khóe miệng của Hoàng Thải Vi lại vểnh lên, một bộ dáng nín cười!
Tố Y trực tiếp kéo ghế dựa trước bàn học của chính mình ngồi xuống. Nghĩ ngày mai mình phải đi mua một chiếc notebook, dù sao bản thân mình thường xuyên cần dùng.
“Thải Vi, ngày mai tớ còn muốn mua một chiếc laptop, cậu biết nhãn hiệu nào tốt giới thiệu cho mình không?” Tố Y quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Thải Vi.
“Cậu không có máy tính sao?” Hoàng Thải Vi hỏi.
“Ừ, đúng lúc laptop hỏng rồi, nghĩ đến bên này lại mua cái mới. Gần nhất vẫn không cần dùng, tớ vẫn sẽ quên chuyện mua máy tính mất!” Thật ra, Tố Y chỉ lấy một ít đồ dùng tùy thân của nguyên chủ kể cả máy tính và vân vân, đều thu gọn. Tố Y không mang một vật nào trong nhà đi.
“Vậy cậu mua laptop giống hiệu của tớ đi, dùng còn rất tốt đó.” Hoàng Thải Vi vừa nói vừa giơ chiếc laptop của mình lên.
“Được rồi, vậy ngày mai đi xem!” Tố Y nhìn nhìn laptop của Hoàng Thải Vi nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tố Y đã mang Hoàng Thải Vi đến biệt thự bên này.
“Đây là chỗ nào? Không phải cậu muốn mua nhạc cụ sao? Sao lại dẫn tớ đến chỗ này?” Thải Vi chỉ cảm thấy ánh mắt cũng không đủ dùng. Vẻ mặt ngạc nhiên thú vị đánh giá chung quanh.
“Tớ mua một căn hộ ở chỗ này, hiện tại đang sửa sang nữa. Sáng sớm đến đây có việc, buổi chiều chúng ta lại đi.” Tố Y kéo Hoàng Thải Vi đi vào trong biệt thự, “Nhưng mà, buổi chiều tớ muốn mua xe, không phải là mua nhạc cụ!”
Hoàng Thải Vi trợn mắt há mồm nhìn Tố Y, há hốc miệng, nửa ngày không nói nên được một từ.
“Cậu là thổ hào sao! Tớ không bao giờ muốn nói cho cậu nữa!” Qua rất lâu, Hoàng Thải Vi mới thì thào nói.
“Mình đây không phải thẳng thắn với cậu sao? Hơn nữa, cậu cũng không hỏi mình mà!” Hoàng Thải Vi bị Tố Y da mặt dày làm nghẹn họng, cũng không biết nói cái gì cho đúng.
“Thải Vi, cậu biết rõ. Nếu tớ muốn viết bài hát, ở ký túc xá rất bất tiện. Hơn nữa, một số nhạc cụ đặt ở ký túc xá cũng không thích hợp. Cho nên, tớ định học kỳ sau sẽ dọn ra ngoài ở. Đến lúc đó nếu như ở bên này, vẫn cần một phương tiện thay đi bộ.” Tố Y quay đầu nói với Hoàng Thải Vi.
Hoàng Thải Vi quay mặt xem thường nhìn Tố Y: “Cậu cũng đã nói như vậy, mình còn có thể nói gì nữa! Hiện tại, mình chỉ có thể nói: Thổ hào, chúng ta làm bạn đi! Tốt lắm, trước mang ta đi tham quan đi. Để dế nhũi ta đây cũng cảm thụ một chút thế giới của thổ hào!”
“Đi thôi! Lên lầu nhìn xem, cậu cũng có thể cho tớ vài ý kiến chẳng hạn.” Tố Y kéo Hoàng Thải Vi đến cầu thang lên lầu.