Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 49: Xung đột (2)

Mạch Tử lãnh đạm hỏi: “Diệp tổng có gì cần nói?”

Diệp Tử Phàm thấy thái độ của Mạch Tử như vậy thì càng thêm tức giận, nắm lấy cằm của Mạch Tử lạnh lùng nói: “Nói, Mạch Bảo rốt cuộc là em cùng ai sinh ra?”

Mạch Tử giật mình, bối rối quay mặt đi.

Thái độ trốn tránh của Mạch Tử càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diệp Tử Phàm, mình quả nhiên là đoán không sai, Mạch Tử dám ở sau lưng mình tìm đàn bà lại còn sinh ra Mạch Bảo. Vừa nghĩ đến việc bị Mạch Tử phản bội thì lửa giận trong lòng của Diệp Tử Phàm càng không ngừng thiêu đốt. Lực trên tay dần dần tăng lớn, hung hăng giữ chặt cằm Mạch Tử, dường như phải làm như vậy thì mới có thể đè nén lửa giận trong lòng hắn.

Mạch Tử đau đớn kêu lên: “Diệp Tử Phàm, anh buông tôi ra!”

“Nói, Mạch Bảo là do em và con đàn bà nào sinh ra?”

Gương mặt của Diệp Tử Phàm rất dữ tợn, nào có nhu tình như ngày xưa. Cảm giác đau đớn ở dưới cằm như truyền thẳng vào trong tim, Mạch Tử cười lạnh một tiếng, quật cường liếc nhìn người đàn ông đang giận đến ngút trời trước mặt, không hề tỏ ra yếu thế đáp: “Nó là do tôi cùng người tôi yêu sinh ra!”

Một lời của Mạch Tử chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, hai tai Diệp Tử Phàm nghe ong ong, trong đầu chỉ quanh quẩn giọng nói đầy quật cường kia:

“Cùng người tôi yêu sinh ra!”

“Cùng người tôi yêu sinh ra!”

Thì ra từ năm năm trước Mạch Tử đã không còn yêu mình, mình còn giống như một thằng ngu đi tìm cậu ta, muốn cùng cậu ta tiếp tục ở bên nhau. Diệp Tử Phàm đột nhiên cảm giác được kiên trì của mình từ trước đến giờ đều biến thành trò cười.

“Mạch Tử, em dám đeo cho tôi cái nón xanh lớn như vậy, em nói tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?”

Giọng nói âm u của Diệp Tử Phàm truyền đến, Mạch Tử chẳng hề sợ hãi, nâng mi tỏ vẻ châm chọc: “Diệp Tử Phàm, anh có tư cách gì chất vấn tôi? Năm đó anh cũng chỉ xem tôi như thứ đồ chơi mà tùy ý đùa giỡn, coi tình yêu của tôi dành cho anh như cỏ rác mà giẫm đạp lên. Mỗi ngày anh quay cuồng xung quanh đám tình nhân của anh, có bao giờ anh từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Một mình tôi ôm lấy cái lời hứa hẹn nực cười kia, si tâm vọng tưởng nghĩ rằng cuối cùng rồi anh sẽ trở lại bên cạnh tôi. Nhưng kết quả thì sao, thứ tôi đợi được là cái gì?”

Mạch Tử đau khổ nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra đủ loại cảnh tượng.

Mới đầu Diệp Tử Phàm rất yêu thương cậu, nhưng dần dần mất đi hứng thú. Mạch Tử lúc đó tuy biết Diệp Tử Phàm không chỉ có một mình mình, nhưng cậu lại ngây thơ cho rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì thì nhất định sẽ có được trái tim của anh ta. Bởi vì Mạch Tử biết mình hoàn toàn khác hẳn với những người đàn ông bình thường, mình có thể cho Diệp Tử Phàm điều mà những kẻ đó không làm được.

Thế nhưng khi Mạch Tử tràn đầy mong đợi quay trở về căn nhà nhỏ tràn đầy ngọt ngào kia thì nào biết rằng chờ đợi mình chỉ có sự phản bội. Hình ảnh hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau đâm thẳng vào mắt Mạch Tử, những lời nói sắc nhọn như dao cứa vào trái tim của cậu. Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, trái tim của Mạch Tử vẫn không thể ngừng đau đớn.

Năm ngón tay của Mạch Tử nắm chặt thành nắm đấm, móng tay găm vào trong da thịt. Mạch Tử phải cưỡng ép bản thân không được phép nhớ đến cảnh tượng khiến cho mình đau khổ kia, cậu mở to hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Sao? Không còn lời nào để nói? Không phải anh hỏi tôi mẹ của Mạch Bảo là ai à? Để tôi nhắc lại cho anh nghe rõ, đó là người mà tôi yêu thương nhất! Là người mà tôi yêu suốt cuộc đời này, vì người đó tôi có thể làm tất cả! Anh đã vừa lòng chưa?”

Những lời của Mạch Tử chẳng khác nào những mũi tên cắm thẳng vào trong lòng Diệp Tử Phàm. Trái tim của hắn vô cùng đau đớn, khí lực của toàn thân dường như mất sạch, bàn tay đang siết chặt cằm của Mạch Tử cũng vô thức buông lỏng ra.

Diệp Tử Phàm mở to hai mắt không thể tin nổi mà nhìn người con trai trước mắt. Mạch Tử của lúc này thật xa lạ, trong đôi mắt đen láy của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm có thể sâu sắc cảm nhận được sự căm ghét hòa cùng với oán hận. Nỗi hận đó đâm thẳng vào lòng tự tôn của hắn, sự cao ngạo của hắn. Lửa giận bùng lên hừng hực thiêu đốt chút lý trí còn sót lại trong đầu hắn. Diệp Tử Phàm giơ tay lên, lúc này chỉ có bạo lực mới có thể giúp hắn phát tiết được lửa giận.

Thế nhưng trước vẻ mặt đầy quật cường của Mạch Tử thì bàn tay đang giơ lên cao không cách nào hạ xuống được.

Mạch Tử nhếch môi cười nhạo, ngẩng đầu nghênh đón: “Anh đánh đi!”

Bàn tay giơ lên cao của Diệp Tử Phàm khẽ run rẩy, sau đó mạnh mẽ thu lại. Diệp Tử Phàm lạnh lùng quay người nhanh chóng bỏ đi.

Nhìn bóng dáng người nọ đi xa dần, càng lúc càng mờ đi, trong đáy mắt có chất lỏng không ngừng chay ra, đồng thời cũng kéo ra hết quật cường lẫn kiên cường trong thân thể.

Đây không phải là kết quả mà mình mong muốn sao? Vậy vì sao trái tim lại đau đớn đến như thế?

Mạch Tử ôm ngực yếu ớt dựa vào thân cây, trên gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.