Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 14: Bệnh tình chuyển biến xấu (1)

Đến giờ tan tầm, chào hỏi đồng nghiệp xong Mạch Tử liền lao đến nhà ga, bé con nhà mình nhất định là đang sốt ruột lắm rồi! Vừa nghĩ đến gương mặt đáng yêu của con trai, Mạch Tử liền hận không thể mọc cánh mà bay đến trường mầm non để gặp bảo bối đáng yêu của mình.

Chạy đến trường mầm non thì thấy Mạch Bảo đang chống cằm ngồi xổm trước cổng trường không ngừng nhìn ngó người qua đường.

“Bảo bối, ba đến rồi!” Mạch Tử xốc con trai giơ lên cao chọc cho bé con cười khanh khách.

“Ba!” Mạch Bảo ôm cổ ba của bé mà hôn một cái thật kêu.

May mà phương án quảng cáo không bị gạt đi, tâm trạng buồn bực vì gặp phải người kia lập tức liền tốt lên. Trương Đại Đầu nói khách hàng mà thông qua phương án này thì coi như chỉ tiêu tháng này của cậu đã hoàn thành, cậu sẽ được một khoản tiền thưởng kha khá. Một ngày tốt như hôm nay hẳn phải đi chúc mừng một chút. “Hôm nay ba cho con đi ăn KFC chịu không nào?”

Bé con trong lòng sung sướиɠ khoa tay múa chân, một lớn một nhỏ vui vẻ xuất phát đến cửa hàng thức ăn nhanh.

Ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh thì đèn đường đã sáng rực, mọi người vẫn đi lại tấp nập. Mạch Tử một tay xách túi, một tay nắm tay con trai chậm rãi đi trên vỉa hè.

Mạch Bảo nghiêng đầu mở miệng hỏi: “Ba ơi sao chú Từ còn chưa về?” Mạch Tử tính nhẩm trong bụng: “Hẳn là hai ngày nữa chú sẽ về, sao hả, con nhớ chú Từ à?”

Mạch Bảo gật đầu: “Dạ, chú Từ về quê lâu rồi, không biết lần này chú có mang nho trong vườn cho Mạch Bảo không?”

Mạch Tử nhìn con trai thèm ăn đến độ nước miếng sắp chảy đầy đất thì nhịn không được mà chọc cái trán đầy thịt của con: “Con đúng là con mèo nhỏ tham ăn, ba tưởng con nhớ chú Từ, thì ra lại là nhớ nho à? Chú Từ của con mà biết chắc buồn lắm!”

Mạch Bảo ôm trán cuống quít biện minh: “Không có mà, Mạch Bảo không chỉ nhớ nho, còn nhớ chú Từ nữa!”

“Vậy mình về nhà gọi điện cho chú Từ, hỏi xem chừng nào chú về được không?”

“Dạ!”

Mạch Tử dắt tay con trai về nhà, từ xa xa có thể thấy có một người đang đứng dưới tàng cây trong sân, bóng tối gần như che khuất cả dung mạo của người đó.

Mạch Tử giật mình, Diệp Tử Phàm lại đến sao? Vốn định xoay người đi nhưng người kia đã nhận ra họ, từ từ đi ra khỏi tàng cây: “Mạch Bảo, sao giờ này hai cha con mới về?”

Một giọng nam thân thiết truyền đến, nhận ra là ai, tim của Mạch Tử mới thoáng trở lại bình thường. Trong khi đó bé con đã vội vàng nhào vào trong lòng người nọ: “Chú Từ, chú về rồi!”

Từ Hoằng Nghị bế Mạch Bảo lên thân thiết nói: “Đúng vậy, Mạch Bảo có nhớ chú Từ không nào?!”

“Mạch Bảo nhớ chú lắm!” Nói xong chu cái môi nhỏ hôn một cái thật kêu lên mặt nam nhân.

Gương mặt tuấn lãng nháy mắt tràn đầy ý cười, Từ Hoằng Nghị chọc cái mũi của Mạch Bảo, cưng chiều nói: “Quỷ con, chỉ biết nịnh thôi! Chúng ta về nhà nào, chú mang cho con nhiều món ngon lắm!”

Từ Hoằng Nghị một tay bế Mạch Bảo, một tay xách một cái túi to, Mạch Tử định vươn tay đỡ nhưng Từ Hoằng Nghị lại từ chối.

“Mạch Bảo, con xuống tự đi lên lầu, đừng bắt chú bế!”

Mạch Bảo nghe ba bảo, vội cựa quậy muốn xuống khỏi tay Từ Hoằng Nghị nhưng bị Từ Hoằng Nghị giữ lại: “Không sao, để chú bế Mạch Bảo.” Nói rồi ước lượng bé con trong lòng: “Mấy ngày không gặp mà Mạch Bảo lại nặng hơn rồi, sau này chú ôm không nổi nữa!”

Mạch Bảo ưỡn ngực nhỏ: “Mạch Bảo phải nhanh lớn lên, cao thiệt cao, to thiệt to!”

Từ Hoằng Nghị nhịn cười: “Sao Mạch Bảo lại muốn lớn lên nhanh?”

“Mạch Bảo lớn nhanh thì có thể bảo vệ ba!” Giọng nói non nớt như một cơn gió mát thổi vào trong lòng Mạch Tử, con trai đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi!

Ba người cùng đi lên lầu, Mạch Bảo tuy rất muốn xem thứ gì ở trong túi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đợi một bên, đôi mắt to tròn xoe nhìn cái túi không rời.

Từ Hoằng Nghị đẩy cái túi to đến trước mặt bé: “Mạch Bảo, mau tới đây xem đi, đây đều là quà mọi người gửi tặng con đó.”

Mạch Bảo vội vàng chui đầu vào cái túi lục lọi: “Oa, có nho, là nho trong vườn nhà chú tế ti! Còn có thạch lựu sau núi, đây là cái gì?” Bé con giơ lên một cái gói đưa cho Từ Hoằng Nghị tò mò hỏi.

Từ Hoằng Nghị cầm lấy: “Mạch Tử, đây là thuốc mới, cả thuốc sắc lẫn thuốc viên, tất cả đều ở trong này.”

“Cám ơn anh, phải phiền anh về lấy thuốc cho em.”

“Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì, giờ sắc thuốc rồi tối nhớ uống.” Từ Hoằng Nghị ôn hòa đáp, cầm bao giấy đi vào nhà bếp.

“Anh, để em tự làm được rồi!”

“Em có biết căn chỉnh lửa đâu, để anh làm cho!”

Mạch Tử ngượng ngùng thu tay về rồi đi theo Từ Hoằng Nghị vào trong bếp.

Bỏ thuốc vào trong ấm, đổ nước vào, Từ Hoằng Nghị dặn dò: “Trước ngâm hai mươi phút rồi mới sắc, em đừng có mà bớt công đoạn đấy.”

Mạch Tử le lưỡi: “Biết rồi mà, ngày nào cũng đều sắc phiền muốn chết. Hay là khi nào hỏi anh Tiêu xem em có phải uống nữa không?”

Từ Hoằng Nghị bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mạch Tử: “Không uống thuốc thì sao khỏi bệnh, gần đây em còn ho dữ nữa không? Còn nôn ra máu nữa không?”

Mạch Tử tránh nặng tìm nhẹ: “Không ho nặng lắm, thỉnh thoảng thôi!”

Từ Hoằng Nghị hiển nhiên không tin: “Đưa tay ra!”