Edit: Voi Coi
Beta: Mặc Doanh RF
Một ngày trôi qua, Tiểu Ưu nằm trên giường ngủ không yên, lúc Tu Mục đẩy cửa bước vào cô vẫn còn đang ngủ, nhưng chân mày đang nhíu chặt lại, hắn đặt tay lên trán cô, hỏng bét, cô lại sốt rồi.
Cũng may bình thường ở nhà luôn có thuốc hạ sốt, cô sốt rồi, Tu Mục lấy tất cả thuốc hạ sốt ra cho cô uống, vì muốn Tiểu Ưu mau khỏi bệnh, Tu Mục cho cô dùng từng chút một, lúc châm cứu cô vẫn không tỉnh lại, Tu Mục lo lắng thở dài, Tiểu Ưu, chẳng nhẽ Lãnh Diệc Thần ở trong lòng em còn quan trọng hơn cả mạng sống sao? Em hành hạ chính mình như vậy có biết anh đau lòng như thế nào hay không?
Nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, sắc mặt Tiểu Ưu dần dần khôi phục, hô hấp cũng bình ổn hơn rất nhiều, Tu Mục cười rạng rỡ, nhìn cô đầy yêu thương trìu mến, đến khi truyền nước xong, hắn nhẹ nhàng rút kim ra, chỉ sợ làm cô đau.
Chắc cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại, anh nghĩ vậy rồi rón rén đi ra khỏi phòng, xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho cô, mới sốt xong nên ăn đồ ăn dễ tiêu. Anh mở tủ lạnh, bên trong có trứng gà, cà chua, sữa bò, Tu Mục lấy cà chua ra cắt miếng vừa ăn, bị sốt không nên ăn trứng gà, nhưng mà cũng không thể chỉ ăn cà chua được, cũng may hắn tìm được mì sợi trong bếp, cuối cùng hắn cắt chút hành lá bỏ vào trong nồi, làm xong tất cả Tu Mục mới ra khỏi phòng bếp đi xem cô đã tỉnh lại chưa.
Tiểu Ưu còn đang ngủ, trên mặt vẫn còn nước mắt, Tu Mục nhìn thấy vậy thì trái tim như bị bóp chặt, chân mày cũng nhíu lại, lúc này hắn có nên làm gì cho cô? Do dự một chút hắn đi ra khỏi phòng cầm điện thoại gọi cho Lãnh Diệc Thần.
Điện thoại vang mấy tiếng mới có người bắt máy, hắn nói: “Alo, Thần, tôi là Tu Mục.”
“Tôi là mẹ nó, cậu tìm Diệc Thần có việc gì?”
Tu Mục thầm kêu một tiếng trong lòng, Lãnh phu nhân lại giữ điện thoại di động của Lãnh Diệc Thần, thật là hết cách với bà già này.
“Tôi muốn hỏi xem cậu ta đã khỏi hay chưa?”
“Cậu là bác sĩ mổ chính, sao lại không biết?”
“À, tôi biết rõ, chỉ là lo lắng cho cậu ấy, không biết sau phẫu thuật có vấn đề gì hay không, cho nên—-.”
“Vấn đề gì? Tu Mục, cậu đang đùa với tôi sao?”
“Không dám, không dám, không còn chuyện gì nữa, vậy tôi cúp trước, hôm khác tôi gọi cho Thần vậy.”
Cúp điện thoại, Tu Mục thở dài, người lớn tuổi đúng là rất thông minh, mình suýt chút nữa đã bị lộ, hắn là bác sĩ phòng cấp cứu, bình thường không đến khu nội trú, nếu không phải vậy, hắn đã sớm đi gặp Lãnh Diệc Thần để nói rõ, đang suy nghĩ thì có tiếng kêu.
“Anh gọi cho Thần phải không?”
Tu Mục xoay người đối mặt với khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Ưu, cô đang đứng đối diện chờ hắn trả lời.
“À, không phải, là—-.”
“Tu Mục, đừng lừa em, em đều nghe được, anh ấy sao rồi? Có khá hơn chút nào không? Có, có — hỏi về em hay không.” Nói xong lời cuối cùng giọng Tiểu Ưu càng nhỏ, hai chữ cuối như rút tất cả hơi sức của cô, sau đó cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tu Mục, hoặc nói là cô sợ nghe được tin xấu từ miệng hắn, cô sợ cô sẽ không chịu nổi mà khóc.
“Tiểu Ưu.” Tu Mục đi tới trước mặt cô dùng sức ôm lấy vai cô, nói: “Em nghe anh nói, anh sẽ giúp em gặp cậu ấy, diệp gia quán, nhưng điều kiện là em phải khỏi bệnh.”
“Thật, thật không?” Tiểu Ưu không tin mở to mắt, đôi mắt trong suốt không chứa tạp niệm, dù là ai cũng không thể coi thường.
“Ừ, thật.”
“Tu Mục, anh tốt quá!” Tiểu Ưu vui vẻ ôm lấy Tu Mục, cô như con chim nhỏ vui sướиɠ nhảy lên, cuối cùng hôn lên má hắn, khiến đôi mắt hắn sâu càng thêm sâu, mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không? Tu Mục bắt đầu nghi ngờ cách làm của mình, nhưng khi thấy cô vui vẻ, hắn không nghĩ ngợi nữa, đúng vậy, tất cả đều đáng giá, chỉ cần là vì Tiểu Ưu.
Mùi thơm của mì sợi từ phòng bếp bay tới phòng khách, lúc này Tu Mục mới nhớ ra còn nấu mì trong nồi, hắn véo nhẹ cằm cô, hỏi: “Em có đói không?”
Còn chưa đợi anh mở miệng, bụng người nào đó đã kêu ọt ọt, cô xấu hổ tới đỏ cả mặt, hắn cười to nhìn cô, nói: “Tiểu Ưu, bụng em đang nói rằng nó đói.”
“Được rồi, vậy anh đi lấy, em ngoan ngoãn ngồi đợi ở bàn ăn đi.”
“Vâng, được.”
Tiểu Ưu xoay người đi về phía bàn ăn, lúc này Tu Mục mới đi tới phòng bếp, không lâu sau, một bát mì nóng thơm nức mùi cà chua và hành lá cắt nhỏ được bưng tới trước mặt cô.
“Ăn nhanh đi.” Tô Mục dịu dàng dỗ cô, đáy mắt tràn đầy tình yêu, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Úi, nóng quá!” Mới vừa ăn một miếng mì Tiểu Ưu đã vội buông đũa xuống quạt miệng, lưỡi cũng bị nóng đến đỏ ửng.
Tu Mục cuống lên không biết làm thế nào, dưới tình thế cấp bách hắn dùng miệng mình hôn cô để giúp cô đỡ nóng, môi cô so với tưởng tượng của hắn còn mềm và ngọt hơn, hắn đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô thay cô xua tan hơi nóng, nhưng cô lại khẩn trương đến quên mất cả hô hấp.
Tu Mục vội dời môi, Tiểu Ưu thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn nóng không?”
Tiểu Ưu lắc đầu, che đôi môi vừa mới bị hôn.
“Sao vậy? Còn muốn anh hôn?” Tu Mục cố ý sát lại gần mặt cô hơn.
Tiểu Ưu sợ nên vội vàng liên tục xua tay, lùi về phía sau, nói: “Không, em không muốn.” Nói xong mặt cô lại đỏ lên, diệp gia quán, không phải cô chưa từng hôn, nụ hôn với Lãnh Diệc Thần cô vẫn còn nhớ như in, đó là một nụ hôn thật nóng bỏng, cô rất thích anh hôn, nó như có một dòng điện đi qua người cô khiến cô tê dại, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất thoải mái.
Nhưng Tu Mục đột nhiên hôn cô khiên cô rối loạn, đối với Tu Mục từ trước tới nay cô chỉ thấy cảm kích, hôm nay Tu Mục hôn cô, cô không biết nên làm thế nào.
“Nghĩ gì vậy hả đồ ngốc.” Tu Mục giơ tay lên xoa đầu cô, nói: “Ăn nhanh lên, nguội sẽ mất ngon.”
“Vâng.” Tiểu Ưu gật đầu, lần này hắn không có hành động bất thường nào nữa, Tiểu Ưu ăn ngon lành, sau khi ăn xong hắn lại bắt cô đi tắm nước nóng, đến khi cô đi ra lại bị hắn kéo vào phòng ngủ, bắt đi ngủ.
“Ngoan, bây giờ em cần nhất chính là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt mới có thể khỏi bệnh.”
“Khỏi bệnh rồi có phải anh sẽ giúp em đi gặp Diệc Thần không?”
“Ừ–.” Tô Mục khó khăn mở miệng, thật ra thì hắn càng hi vọng cô không gặp Lãnh Diệc Thần, như vậy hắn mới có cơ hội bày tỏ lòng mình với cô, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.