Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 97: Thức tỉnh sau giấc ngủ say

Nhậm Thiên Dã híp mắt, lạnh lùng trào phúng nhìn A Duy: “Lỗ mũi của anh đúng là càng ngày càng nhạy bén, xem ra là đánh hơi tới.”

“Anh——–!” A Duy tức muốn hộc máu, xanh mặt trợn trắng mắt nhìn Nhậm Thiên Dã và Lạc Nhi ngồi đối diện. Nếu bây giờ hắn đáp trả, vậy chẳng khác nào tự nhận mình là chó, nếu không đáp trả, thì hắn tìm đến đây bằng cách nào, không thể giải thích được chuyện này, đâu thể nói mình gài thiết bị

theo dõi trong điện thoại của Lạc Nhi, nếu Lạc Nhi biết điều này nhất định sẽ hận chết hắn.

Những lời này của Nhậm Thiên Dã đúng là cao minh, thật sự làm cho A Duy ngậm bồ hòn làm ngọt. A Duy ngoài cười nhưng trong không cười đi lên trước, không nói câu nào cầm thực đơn ngồi xuống: “Tôi xem một chút, gọi món gì đây?”

Hắn không quan tâm đôi mắt gϊếŧ người của Nhậm Thiên Dã, tự mình cầm thực đơn lên nghiên cứu, mà phục vụ sau lưng hắn đang rất khó xử nhìn sắc mặt Nhậm Thiên Dã, áy náy nói: “Xin lỗi đã quấy rầy quý khách, nhưng chúng tôi không ngăn được, chúng tôi, chúng tôi cũng không có biện pháp.”

“Tôi biết rồi, cậu đi xuống trước đi.”

“Vâng, cám ơn quý khách.” Phục vụ lễ phép lui ra, để lại tổ hợp tình nhân ba người kỳ quái.

“Ừm… Bò bít tết, hừm! Đây là phần ăn tình nhân của hai người, tại sao không gọi nhỉ?” A Duy nói hai người, nhưng mắt lại nhìn vào Nhậm Thiên Dã, còn vô lại gãi ống tay áo Nhậm Thiên Dã, trên mặt là nụ cười du côn, giống như đang nói thì ra anh cũng chẳng hơn gì ai, ngay cả một phần ăn tình nhân cũng không dám làm chủ.

Nhậm Thiên Dã sao có thể chịu đựng, anh dùng tay gạt cánh tay heo của tên kia ra, mặt đầy hiểm ác nhìn A Duy, tỉnh rụi lấy khăn giấy chùi ống tay áo và bàn tay, lau xong lại không chút lưu tình bỏ khăn giấy vào thùng rác, giống như chậm một giây sẽ bị nhiễm bệnh khuẩn đáng sợ gì đó.

Lạc Nhi dửng dưng nhìn hai người đấu đá, mặt không biểu cảm ngồi đó, giống như hai người không còn tồn tại. Lúc này điện thoại di động của Lạc Nhi vang lên, hai người đàn ông đối diện khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của cô, nhưng Lạc Nhi không quan tâm tới bọn họ, cô cầm điện thoại lên nghe.

Hai người đàn ông to lớn ngầm đấu đá, kết quả không ai chú ý Lạc Nhi đã đi khỏi phòng ăn từ lúc nào, đến khi bọn họ nhớ lại thì người đã đi mất.

“Ê, cũng tại anh, Lạc Nhi mới đi một mình.” Một tên đàn ông cao lớn nghiêm nghị chất vất.

“Tại tôi? Anh có lầm hay không! Anh không giải quyết được cô ấy rồi giờ đổ lên đầu tôi?” Một tên đàn ông cao lớn khác châm biếm lại.

“Cái gì? Tôi không giải quyết được cô ấy?!” Một tên đàn ông cao lớn bị tổn thương cực lớn, rống to.

“Ha ha, chẳng lẽ không phải à?” Một tên đàn ông cao lớn khác cười ra tiếng.

“Dĩ nhiên không phải! Còn nữa, tôi cảnh cáo anh đừng đi theo chúng tôi! Nếu không——-” Tên đàn ông cao lớn trợn mắt cảnh cáo nói.

“Con đường thênh thang rộng lớn, sao anh biết tôi không phải trùng hợp gặp hai người.” Một tên đàn ông cao lớn khác phúc hắc giải thích.

“Trùng hợp?! A——-, lời này anh cứ dùng để dụ con nít đi, gạt tôi, anh còn non lắm!” Một tên đàn ông cao lớn không cam lòng yếu thế gầm thét. (hai ông manh quá, đáng yêu ghê ha ha ha.)

“Dẹp đi, con mắt nào của anh thấy tôi không phải trùng hợp gặp hai người?” Một tên đàn ông cao lớn khác cố làm ra vẻ vô tội.

“Miếng dán hoa hồng trên điện thoại của Lạc Nhi chỉ sợ không phải đồ trang trí đơn giản như vậy!” Một tên đàn ông cao lớn phúc hắc nhíu mày.

“Anh đã nhìn ra?!” Một tên đàn ông cao lớn khác khẩn trương hỏi.

“Dẹp đi, chút tài mọn, anh cho là có thể qua mắt tôi à?” Một tên đàn ông cao lớn khinh thường liếc tên kia một cái, điện thoại đột nhiên vang lên, mở điện thoại ra thì thấy một tin nhắn: “Ha ha, Lạc Nhi nhắn tin cho tôi.” Một tên đàn ông cao lớn được nước làm tới đắc ý quơ quơ điện thoại.

Còn chưa chờ anh đọc xong, điện thoại của một tên đàn ông cao lớn khác cũng vang lên, hắn mở điện thoại đắc ý nói: “Tiếc quá, Lạc Nhi cũng nhắn tin cho tôi.”

Hai tên đàn ông đấu mắt kịch liệt, thuốc súng bay khắp nơi, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hai tên đàn ông đồng thanh nói: “Mời vào.” Sau đó bày ra dáng vẻ chán ghét lẫn nhau.

Người vào là phục vụ, cậu ta đẩy một chiếc xe đồ ăn vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Quấy rầy hai vị, đây là phần ăn tình nhân của hai vị, chúc ngon miệng.”

“Phần ăn tình nhân?!” A Duy giật mình nói.

“Chúng tôi không có gọi cái này.” Nhậm Thiên Dã mặt không biểu cảm nói.

“À, là cô gái vừa rồi gọi, cô ấy nói hai người muốn gọi phần ăn tình nhân nhưng ngại, cho nên bảo tôi trực tiếp đưa lên.” Phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Sắc mặt của Nhậm Thiên Dã và A Duy vô cùng khó coi, bọn họ đen mặt đuổi phục vụ ra ngoài, nhưng phục vụ lại mặt dày cười chúm chím không chịu đi.

“Sao vậy? Còn có chuyện gì?” Nhậm Thiên Dã rất không kiên nhẫn nhíu mày, nhìn nhân viên phục vụ.

“Không, chúc hai vị dùng cơm vui vẻ.”

Nhưng nói xong nhân viên phục vụ cũng chưa đi. Nhậm Thiên Dã vừa định hỏi, thì nhân viên phục vụ giải thích: “Cô gái kia nói, tôi giúp hai người một ơn lớn, nên quý khách nhất định sẽ báo đáp tôi.”

Nếu lần này hai người còn chưa hiểu thì thật sự nên đi làm heo, Nhậm Thiên Dã lấy một tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ: “Đủ chưa?”

“Đủ rồi, cám ơn quý khách, vừa nhìn đã biết hai vị là trời sinh một đôi, lần sau hai vị có tới xin hãy tìm tôi, bảo đảm tôi sẽ cung cấp cho hai vị phần ăn tình nhân lãng mạn nhất.”

Câu này nghe sao mà kỳ cục vậy? Nhậm Thiên Dã càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt của phục vụ khi nhìn bọn họ rất kỳ quái, chẳng lẽ, chẳng lẽ coi bọn họ thành GAY! Anh vừa muốn chất vất, thì phục vụ đã thức thời đi mất.

Thấy phục vụ đi ra ngoài, anh không thể chờ đợi mở tin nhắn của Lạc Nhi ra: “Sao hả, phần ăn tình nhân có hợp khẩu vị không?”

Thấy mặt Nhậm Thiên Dã như bị táo bón, A Duy cũng nhanh chóng mở tin nhắn ra xem: “Một ngày đẹp trời, chúc anh và Nhậm tổng ăn vui vẻ.”

Lần này đến phiên A Duy mặt đầy khó chịu, hắn cất điện thoại di động cùng Nhậm Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau: Chúng ta đều bị cô ấy đùa giỡn, hai người cho ra kết luận chung. Sau đó cùng nhau thở dài. ( ha ha ha)

Đi khỏi phòng ăn, Lạc Nhi vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động, cô dự đoán biểu cảm của hai người lúc này, không kiềm chế được mà cười híp mắt.

“A——!” Có người đυ.ng vào cô, cô đau kêu thành tiếng, ngước mắt nhìn lên thì thấy một người đàn ông xa lạ đang quan sát cô.

“Tiểu thư Lạc Nhi, lão gia nhà tôi mời cô.”

“Đi theo anh, tại sao? Anh là ai?!”

“Xin cô lên xe, tôi sẽ giải thích với cô trên đường đi!” Người đàn ông cung kính cúi người với Lạc Nhi, thái độ hết sức khiêm tốn.

“Xin lỗi, tôi không đi.”

“Tiểu thư Lạc Nhi, xin cô đừng làm khó chúng tôi.” Người đàn ông ngoài miệng nói câu khách sáo, nhưng cơ thể đã chặn trước người Lạc Nhi.

Lạc Nhi xoay người muốn đi về sau, nhưng phát hiện sau lưng cũng có hai người đàn ông xa lạ mặc áo đen, cô cau mày nắm chặt quả đấm, cảm thấy không ổn. Đúng lúc cô chuẩn bị ra tay, người đàn ông phía sau cung kính nói: “Tiểu thư Lạc Nhi, lão gia bảo tôi hỏi người có còn nhớ ngón tay màu bạc khi còn bé hay không.”

Ngón tay màu bạc? Lạc Nhi cau mày lộ vẻ mờ mịt, hiển nhiên cô không biết chuyện này có liên quan gì với cô, cô cũng không quan tâm, nhưng bây giờ trong lòng cô lại tò mò muốn tìm kết quả, thậm chí khi nghe ba chữ ngón tay màu bạc, trái tim của cô cứ đập nhanh, đây rốt cuộc là tại sao? Cô rất muốn tìm câu trả lời.

Cứ như vậy, Lạc Nhi ngồi lên chiếc xe Porsche thể thao màu bạc kia, người đàn ông bên cạnh cô chuyên chú lái xe, xe nhanh chóng chạy được một đoạn xa, người đàn ông cung kính nói: “Tiểu thư Lạc Nhi, tôi là quản gia Đường, tôi nhớ khi cô còn nhỏ tôi đã từng bế cô, đã nhiều năm trôi qua, cô cũng đã trưởng thành rồi, tin tưởng khi lão gia nhìn thấy cô chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.”

“Ông biết tôi?”

“Khi cô còn nhỏ thường xuyên quấn lấy tôi đòi chơi, sao tôi có thể không nhận ra cô chứ.”

“Thật sao?”

“Xem ra cô đã quên hết rồi, thôi, dẫu sao cũng đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi tin khi cô gặp đến lão gia, cô sẽ nhớ lại tất cả.”

“Chỉ mong vậy.”

Xe dừng trước một pháo đài cổ kính, Lạc Nhi đi theo sau lưng quản gia Đường. Tòa pháo đài mang đậm phong cách quý tộc Châu Âu cổ kính, đi vào đây làm người ta có cảm giác như mình đã bước vào lâu đài Châu Âu thời cổ.

“Xin cô chờ một chút.” Quản gia Đường làm động tác mời Lạc Nhi ngồi xuống ghế salon, lại rót cà phê cho cô.

Không lâu sau đí, tiếng bước chân trầm ổn từ xa vang lên, một người đàn ông trung niên ngồi xuống đối diện Lạc Nhi: “Bảo bối, hoan nghênh con về nhà!”

Lạc Nhi mờ mịt nhìn người này, rất hiển nhiên, lời ông nói cô nghe không hiểu. Thấy Lạc Nhi có biểu cảm này, người đàn ông trung niên nhíu mày, trên mặt thoáng qua sự đau đớn, xem ra tai nạn xe cộ sáu năm trước đã làm con bé quên đi tất cả, hơn nữa còn nghiêm trọng đến mức đến giờ vẫn không nhớ được gì, may mắn ông tìm được con bé, nếu không không biết con gái của ông còn phải chịu bao nhiêu cực khổ nữa. Mặc dù ông điều tra được A Duy đối xử với con bé rất tốt, nhưng tên nhóc kia có nói thế nào thì vẫn là kẻ thù của ông, ông tuyệt đối không thể để cho con gái mình và kẻ thù ở chung một chỗ, tuyệt đối không!

“Thưa ông, chúng ta quen nhau sao?” Lạc Nhi nhìn người đàn ông trung niên đang trầm tư, thản nhiên nói.

“Tất nhiên, cha là cha của con.”

“Cái gì?”

“Không sai.”

“Nhưng, tôi không nhớ mình có một người cha.”

“Không sao cả, cha sẽ làm cho con nhớ lại.” Ông vẫy tay với người đàn ông phía sau, người đàn ông kia cung kính cúi người với Lạc Nhi: “Tiểu thư Lạc Nhi, hân hạnh được gặp cô, tôi là Tang, là một nhà thôi miên chuyên nghiệp, xin để tôi phục vụ cho cô.”

“Đây?”

“Bảo bối, tin tưởng cậu ấy, cậu ấy sẽ giúp con.”

“Được, chỉ một lần.”

“Ok.” Tang mời Lạc Nhi nằm lên ghế salon đối diện, hắn dịu dàng mỉm cười nhìn Lạc Nhi, nụ cười kia giống như có độc, làm cho Lạc Nhi không tự chủ được mà nhìn chằm chằm, muốn dời mắt một chút nào.

“Rất tốt, tiểu thư Lạc Nhi, xin cô nhìn vào mắt tôi, bây giờ cô rất muốn ngủ, xin cô từ từ nhắm mắt lại, đúng, cứ như vậy, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhắm lại.”

Tang làm động tác OK với người đàn ông trung niên phía sau, sau đó nói: “Trước mặt cô lúc này là biển rộng vô bờ, trên biển có một chiếc thuyền nhỏ, cô muốn lên bờ thì phải leo lên chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ cách cô càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cô phát hiện trên thuyền có một người đàn ông đang nhìn cô, cô nhìn kỹ xem người đó là ai vậy?”

“Ông ta có lông mày rậm, có màu da giống tôi.”

“Còn gì nữa không?” Tang tiếp tục cảm ứng.

“Ông ta nói với tôi, ông ta là cha tôi, đến đưa tôi về nhà.”

“Rất tốt, như vậy bây giờ cô có thể leo lên con thuyền nhỏ kia, theo ông ấy về nhà…..”

Thôi miên vẫn còn tiếp tục, Lạc Nhi liên tục nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn bé, sau đó là lớn lên, đi tới thành phố, đột nhiên cô gọi một tiếng ‘Dã’. Tần Thiên Minh cau mày, người đàn ông này ông đã điều tra, căn bản không xứng với bảo bối của ông, cậu ta chỉ là một thương nhân, không đáng giá để con gái bảo bối của ông nhớ mãi không quên.

“Tang.” Tần Thiên Minh trầm giọng nói: “Trí nhớ liên quan tới người đàn ông đó, tôi muốn cậu xóa sạch toàn bộ.”

“Dạ, ông chủ.”

Tang nhìn cô gái đang ngủ say, hắn mấp máy môi tiếp tục thôi miên, cho đến khi hoàn thành yêu cầu của Tần Thiên Minh, xóa sạch trí nhớ của Tần Hiểu Hiểu về Nhậm Thiên Dã.

Hồi lâu sau, Tang vỗ tay một cái: “Tiểu thư, cô có thể tỉnh lại.”

Cô chậm rãi mở mắt, đó là một đôi mắt an tĩnh, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy thần thái trong đôi mắt ấy đã thay đổi rất lớn.