Trên đường đá cuội không quá rộng, ba người cứ đứng cùng một chỗ như vậy, người đàn ông đối diện kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướng mày: “Tổng giám đốc tập đoàn RT trăm công nghìn việc, sao lại có thời gian đến đây vui chơi vậy?”
Nhậm Thiên Dã bước lên một bước hình thành sự đối lập mạnh mẽ với người đàn ông đối diện: “Tôi đi đâu, không cần giải thích với Xuyên Tử Lăng anh! Ngược lại, mũi người nào đó còn thính hơn cả chó săn, chỉ ngửi mùi người khác mà đã biết lần dấu đi theo.”
Xuyên Tử Lăng siết chặt quả đấm, hắn không ngờ ngôn từ của Nhậm Thiên Dã lại sắc bén như thế, hắn phẫn hận nhìn chằm người đàn ông trước mặt: “Cách nói chuyện của Nhậm tổng đúng là khác biệt, không sợ đắc tội người khác sao?!”
Lời nói của Xuyên Tử Lăng đặc mang theo sự uy hϊếp trắng trợn, đôi mắt thâm thúy của Nhậm Thiên Dã tối xuống: “Sợ chứ, có con chó điên nào mà không cắn người đâu?!”
Nói xong anh không để ý tới thái độ Xuyên Tử Lăng nữa, kéo Tần Hiểu Hiểu tiếp tục đi về phía trước, anh không thấy được gương mặt người đàn ông phía sau đang phẫn hận cực độ, vô cùng vặn vẹo, Nhậm Thiên Dã mày được lắm, chúng ta nhìn thử xem coi ai hơn ai!
Vốn là tâm trạng đang tốt, sau khi gặp Xuyên Tử Lăng thì thay đổi hẳn: “Nếu không chúng ta đổi chỗ khác?”
Nhậm Thiên Dã ôm vai cô trưng cầu ý kiến.
Tần Hiểu Hiểu lắc đầu, môi đỏ mọng giương cao: “Ở đây rất tốt.”
Đặc biệt là vừa nghĩ tới Xuyên Chi Hạ, lòng cô lập tức vui sướиɠ, nếu Xuyên Tử Lăng biết em gái bảo bối của hắn chết trong tay ai, sợ rằng vẻ mặt của hắn sẽ không chỉ là phẫn hận.
Món ăn được bưng lên, mùi thơm và cách trang trí làm mắt người ta phát sáng, đồ ăn tươi ngon! Tên đồ ăn càng thêm đặc biệt, tình nghĩa vợ chồng như hình với bóng, bên trong dùng măng tươi mùa đông tạo hình trái tim, còn món bên ngoài dùng bào ngư tươi, tên là Sảng Hoạt Tiên Hương! Vượt gió vàng sương ngọc đến gặp nhau, món ăn này là tùng nhung và tùng lộ hỗn hợp, tùng nhung quý như vàng, có thể so với kim phượng, còn có quay đầu nhìn nhau, một hai tương tư, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhiều món ăn với cái tên mới mẻ độc đáo, hương vị đặc biệt, làm cho người ta thích vô cùng.
Thưởng thức từng món ăn khác nhau, Tần Hiểu Hiểu hài lòng cong khóe môi, anh thấy cô cười thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt theo.
“Đến đây ăn cơm, sao không giới thiệu?”
Người tới mặc một áo khoác lụa có hình vẽ sông nước Giang Nam, trong tay cầm một cây quạt ngọc, chậm rãi đi đến trước bàn, kéo ghế ngồi xuống.
“Làm xong rồi?”
Nhậm Thiên Dã hỏi người đàn ông một câu, đôi mắt thì chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ăn của Tần Hiểu Hiểu, lại gắp một miếng măng mùa đông cho cô.
“Đây là?”
Người kia đánh giá hai người, như muốn nhìn ra cái gì đó.
“Hiểu Hiểu, vợ tôi.”
“Ặc?!”
Đôi mắt vẫn còn tìm kiếm của người đàn ông ngẩn ra, lập tức thay bằng ánh mắt cung kính: “Nhậm phu nhân có hài lòng với đồ ăn ở đây không?”
Tần Hiểu Hiểu đã ăn xong, nhận ly trà bách hương Nhậm Thiên Dã đưa, uống một hớp, giương cao mày liễu: “Cũng không tệ, nhưng so với đầu bếp nhà tôi thì vẫn còn kém một chút.”
Sắc mặt người đàn ông thay đổi một chút, lập tức khôi phục lại bình thường, cười nhạt nói: “Đầu bếp của Nhậm đại thiếu, là cực phẩm.”
Mẹ nó, Nhậm Thiên Dã lau mũi, nói đầu bếp nhà anh, không phải là Nhậm Thiên Dã anh thì còn là ai, lúc này anh có thể nói ra sao, có thể nói ra sao?! Nói ra không phải là tổn thương hình tượng Nhậm đại thiếu của anh sao, Nhậm Thiên Dã ha ha cười gượng hai tiếng, muốn nói chuyện thì ánh mắt quyến rũ của Tần Hiểu Hiểu liếc tới: “Dã, em còn muốn ăn thịt bò anh làm.”
“Được, được, bảo bối, về anh sẽ làm.”
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của người kia, Nhậm Thiên Dã bình tĩnh đáp.
Cô vừa lòng cười ngọt ngào, nắm càm anh, hôn lên một cái: “Ngoan quá, thưởng anh đó.”
Người đàn ông ngồi một bên sớm đã bị một màn quỷ dị như sấm sét này đánh đến ngoài khét trong sống, môi hắn co giật trán trợt xuống ba vạch đen, đối với việc Nhậm Thiên Dã đột nhiên kết hôn hắn rất khó hiểu, đối với bộ dáng thê nô này của Nhậm Thiên Dã hắn càng không thể lý giải, đây, đây thật sự quá khiêu chiến phạm vi nhận thức của hắn rồi?!
Nhưng không cần nói hắn cũng biết, Nhậm đại thiếu này là đệ nhất đầu bếp trong lời nói của Tần Hiểu Hiểu! Người đàn ông đồng tình nhìn Nhậm Thiên Dã, nhưng giờ phút này Nhậm Thiên Dã đang chìm đắm trong bể tình ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho hắn, xong rồi, xong rồi, xem ra đã hoàn toàn thất thủ.
“Thời gian không còn sớm, đi trước, hẹn gặp lại.”
Người đàn ông thấy rõ mấy chữ to lấp lánh ánh vàng trời đất bao la, vợ lớn nhất trên mặt Nhậm Thiên Dã hơn nữa anh còn thỏa mãn rêu rao khắp nơi: “Để anh, cái này cho anh.”
Người đàn ông phục hồi tinh thần lại nhanh chóng lấy một thứ từ túi áo ra.
“Cám ơn.”
Nhậm Thiên Dã nhận USB màu đen người đàn ông đưa rồi bỏ vào túi áo, ôm Tần Hiểu Hiểu đi xa.
Trở lại thành phố đã là buổi trưa hôm sau, về biệt thự, Tần Hiểu Hiểu dính vào giường thì không muốn cử động, hành trình lần này làm cho cô nhận ra anh rất cưng chìu cô, tình cảm của hai người càng thấm thiết và nóng bỏng.
Hạng mục làng du lịch tiến triển vô cùng thuận lợi, đã có thể nhìn ra hình dáng ban đầu, tất cả đều phát triển theo hướng tốt, nhưng lúc này đối mặt mẹ Nhậm, Tần Hiểu Hiểu lại không thấy rằng sẽ có phát triển tốt.
“Cô là con gái lớn của nhà họ Tần?”
Mẹ Nhậm ngồi đối diện, mở miệng trước, bà nói Tần Hiểu Hiểu là con gái lớn nhà họ Tần chứ không nói Tần Hiểu Hiểu là con dâu nhà họ Nhậm, việc này có ý nghĩa mẹ Nhậm căn bản không thích Tần Hiểu Hiểu, càng không muốn tiếp nhận cô.
Tần Hiểu Hiểu cười quyến rũ, uống một ngụm nước việt quất chờ bà ấy nói tiếp, cô biết rõ lời người phụ nữ này muốn nói không chỉ một câu, giờ cô lười phải chen vào.
Mẹ Nhậm thấy Tần Hiểu Hiểu không trả lời vấn đề của bà thì hơi bất mãn: “Nhà họ Tần các người bây giờ không giống ngày xưa, nhưng cô cũng rất thông minh, biết leo lên cành cây, nhưng, nhà họ Nhậm chúng tôi không phải người nào cũng bước vào! Việc này còn phải xem cô có xứng hay không!”
Mẹ Nhậm tận lực cắn nặng chữ xứng, bà dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tần Hiểu Hiểu: “Cô —– gương mặt quyến rũ! Nói đi, điều kiện gì cô mới bằng lòng rời khỏi Thiên Dã?!”
Tần Hiểu Hiểu cười càng thêm xinh đẹp, cười cho đến khi Mẹ Nhậm xù lông, cô mới không nhanh không chậm hắng giọng nói: “Bà phải biết rằng, bây giờ tôi là vợ hợp pháp của Dã, muốn tôi đi, cũng phải do Nhậm Thiên Dã nói với tôi, bà —– không có tư cách!”
“Cô nói gì?!”
Mẹ Nhậm vỗ bàn, quên mất dáng vẻ của một quý phu nhân nên có, khôi phục diện mạo của người đàn bà chanh chua, ngay cả cà phê trên bàn cũng bị bà vỗ đến mức tràn ra hơn nửa ly.
“Phản rồi, sao Thiên Dã lại vừa ý loại phụ nữ này chứ! Tôi gọi điện thoại nói cho nó biết, kêu nó ly hôn với cô!”
“A? Bà cứ việc gọi thử xem, xem anh ấy bỏ tôi hay không nhận bà!”
Tần Hiểu Hiểu giống như nói chuyện phiếm, từng chữ nói ra đều tràn đầy lực lượng không thể chống lại, mẹ Nhậm đối diện kinh hoảng đến trắng mặt.
“Xem ra cô không đồng ý! Được, ông cụ nhà chúng tôi cũng không phải là ngồi không, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết cho ông, đến lúc đó nhìn xem cô còn cười được không!”
“Ha ha, hóa ra chỉ biết gọi chó, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại, lãng phí một buổi trưa của tôi, vậy bà từ từ ngồi, Dã đồng ý buổi tối nấu thịt bò cho tôi, tôi đi trước!”
Lần này Mẹ Nhậm giận lệch mũi, chỉ vào bóng lưng Tần Hiểu Hiểu cô, cô, cô nửa ngày, rồi ném luôn cái ly.