Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 10: Ai tặng Lan Hồ Điệp

Trong mắt Nghi thiếu lóe lên một chút mỉa mai không dễ phát giác, đúng là một người phụ nữ tùy tiện, ngay lập tức sinh ra cảm giác chán ghét với cô.

Không chút thay đổi nói: “Đúng là đã trễ lắm rồi, vậy ngày khác tôi sẽ đến.”

Trương Mỹ Lan gấp gáp: “Tử Tu à, cậu đã tới đây, nếu trễ như vậy còn để cậu đi thì người ta sẽ nói chúng tôi chiêu đãi không chu toàn, đúng không? Phòng khách chúng tôi đã dọn xong rồi, mặc dù cậu và Hiểu Hiểu nhà chúng tôi vừa quen nhau, nhưng tôi thấy hai người rất xứng đôi, sớm muộn gì cũng sẽ cử hành hôn lễ, cho nên ở lại đây cũng không sao đâu, mong cậu cứ yên tâm.”

Trong lòng Tần Hiểu Hiểu ghê tởm đến muốn ói, cô cực hận thái độ của dì nhỏ đối với cô, đường hoàng để một người đàn ông xa lạ ngủ lại, bà ta không chút lo lắng sẽ có ảnh hưởng không tốt cho cô, cô biết bà ta gấp rút muốn gả cô ra ngoài là vì muốn chiếm được tài sản của cô, nhưng bà ta không biết, tài sản của cô bà ta vĩnh viễn không bao giờ chiếm được, bất luận cô có lấy chồng hay chuyển ra ngoài, bọn họ cũng không chiếm được.

Ha ha….

Nghĩ tới đây, trong lòng cô cảm thấy sảng khoái, nhưng đằng sau sự sảng khoái là bi thương, nếu bọn họ có một chút thật lòng với cô, cô sẽ không tuyệt tình như vậy, nghĩ đến tương lai có một ngày bọn họ sẽ nổi điên vì tài sản của cô, trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng bi thương.

Tần Hiểu Hiểu vẫn cười xán lạn như hoa đào như cũ: “Nghi thiếu, anh xem, dì của tôi cũng đã nói vậy, anh còn—-?”

Dượng út muốn ngăn cản quyết định khinh suất này của dì út, dẫu sao để một người đàn ông xạ lạ ngủ trong nhà một cô gái sẽ không tốt, dì út tỉnh rụi hung hăng ngắt dượng út một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo ‘chớ có xen vào việc của người khác.’

Cứ như vậy, Nghi Tử Tu ở lại nhà Tần Hiểu Hiểu.

“Cốc cốc cốc————“

Nghi Tử Tu hồi thần, thấy Trương Mỹ Lan bưng một ly sửa nóng đi vào: “Tử Tu à, tôi sợ cậu không ngủ được, cố tình bưng một ly sửa nóng lên cho cậu.”

“Cảm ơn dì.”

“Ôi, khách sáo cái gì, mau uống lúc còn nóng.”

Trương Mỹ Lan thấy Nghi Tử Tu uống cạn ly sửa thì cười lấy lòng: “Tốt lắm, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ không quấy rầy cậu, nếu không để cho Hiểu Hiểu trên lầu hai biết sẽ oán giận người dì này nhiều chuyện.”

Nghi Tử Tu nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, cảm giác này không xa lạ gì, trước kia lúc hắn và những bé gái vị thành niên chơi đùa đã dùng loại thuốc này rồi, đừng nhìn bên ngoài hắn lạnh nhạt hời hợt, thực chất bên trong là một tên biếи ŧɦái, hắn thích chơi gái vị thành niên, không thích phụ nữ thành thục, chỉ có những cô gái vị thành niên non nớt mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú của hắn, đột nhiên hắn nghĩ tới câu nói lúc nãy của dì nhỏ: “Hiểu Hiểu ở lầu hai.”

Rõ ràng trong mắt hắn Tần Hiểu Hiểu thuộc dạng phụ nữ thành thục, không phù hợp với yêu cầu của hắn, nhưng bây giờ hắn cần dập lữa, nhớ lại lúc nãy Tần Hiểu Hiểu cười rất tự nhiên, nghĩ rằng cô cũng có ý với hắn, nếu không sẽ không chủ động mời hắn ngủ lại.

Nghi Tử Tu khó khăn bò dậy từ trên giường, bây giờ cả người hắn nóng ran, cảm giác như muốn nổi điên, Trương Mỹ Lan này thật lớn gan, chờ hắn giải thuốc xong, sẽ tìm bà ta tính sổ.

“Anh rất khó chịu à?”

Tiếng phụ nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên, cô gái đứng bất động ở phòng khách nhìn Nghi Tử Tu đang chật vật.

Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chủ pic chia sẻ ở diễn đàn, mọi web khác đều là copy không xin phép!

“Cô là———-?” Nghi Tử Tu thở hổn hển mở miệng, nhịp bước rối loạn lau về phía cô gái.

“Thật khó cho anh, muốn kết hôn với tôi, lại không nhận ra giọng của tôi, rốt cuộc là anh cưới tôi, hay cưới tài sản của tôi đây?”

“Cô là Tần Hiểu Hiểu!” Cô gái không trả lời, cô lạnh lùng liết nhìn người đàn ông hai mắt đỏ ngầu trước mặt, hắn bước lên một bước muốn bắt cô lại, cô chỉ nhẹ nhàng lách người một cái đã tránh được bàn tay ghê tởm của hắn.

“Xem ra bà ta còn cho anh uống thuốc, đúng là lo lắng quá rồi.”

“A——- cô gái, cho tôi chơi không tốt sao.”

“Càn rỡ! Anh không có tư cách!”

Tần Hiểu Hiểu nghịch bình thuốc nhỏ trong tay, trong mắt đã sớm không còn vẻ tươi cười, cô không chút đểm xỉa, nói: “Đây là thuốc giải, muốn không?”

Nghi Tử Tu vươn tay muốn bắt cô, nhưng lại bị tránh một lần nữa: “Cô, rốt cuộc cô muốn thế nào?!”

“Rất đơn giản, tôi muốn anh lập tức——–.”

……….

Tần Hiểu Hiểu nghĩ tới cuộc gọi của công ty, đến bây giờ vẫn còn có chút khó tin, công ty mời cô trở về làm hơn nữa còn thăng cô lên làm thư ký trưởng, thật khó tin, thật sự có cảm giác như bay lên mây.

Sáng hôm sau, Tần Hiểu Hiểu vừa đến công ty đã nhận được một bó Lan Hồ Điệp lớn, tươi mới còn đọng sương sớm, chị Trương ngồi đối diện là một người phụ nữ đã lập gia đình, hâm mộ không thôi: “Hiểu Hiểu, được nha! Hoa này thật đẹp, ai tặng vậy?”

Nói xong chị Trương lập tức nghiêng đầu qua, vễnh tai đợi câu trả lời.

Tần Hiểu Hiểu cười ngọt ngào với chị Trương, cầm bó hoa cười khan hai tiếng: “Ai tặng? Em cũng muốn biết đây nè. Được rồi, chị thích thì lấy đi.”

“Cái này, làm sao được chứ.”

“Không muốn? Vậy thì vứt đi.”

“Đừng, đừng, hoa đẹp như vậy vứt thì rất đáng tiếc.”

Dứt lời chị Trương vui vẻ cầm bó Lan Hồ Điệp đi cắm vào bình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa muốn chào hỏi, bên kia đã nói trước: “Cô Tần, có thích bó hoa đó không?”

Tần Hiểu Hiểu sững sốt một chút, nghe tiếng của đàn ông: “Hóa ra là Tuyên thiếu, khó trách lại bỏ nhiều tiền như vậy.”

“Ha ha, cô Tần khách sáo rồi, nếu em thích tôi tặng tiệm hoa cho em cũng không có vấn đề gì.”

“Thôi thôi, một bó tôi còn có thể cho thùng rác xử lý, nếu là một tiệm hoa, tôi sẽ không biết phải xử lý thế nào.”

Dứt lời thì thở dài một tiếng.

“Em, cô Tần! Người khác tặng quà cho em, cho dù em không thích cũng không thể vứt đi.”

“Ồ, tại sao không thể?!”

Điện thoại đột nhiên bị ngắt, trước khi ngắt Tần Hiểu Hiểu còn nghe được tiếng ly vỡ từ đầu kia điện thoại, cô không khỏi giễu cợt nhếch môi, người đàn ông này đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm trước bị cô dạy dỗ còn chưa đủ sao?

———–