Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 7: Hiểu Hiểu – bà nội

Edit: Rinnina

Beta: Mặc Doanh

Tần Hiểu Hiểu rơi vào cái ôm có mùi thuốc lá nhàn nhạt, kim đan len trong tay từ một giây khi thấy Nhậm Thiên Dã đã thu vào, tàn nhẫn trong đôi mắt lập tức biến mất không thấy tăm hơi, giống như trở về thành Tần Hiểu Hiểu ban ngày.

“Sợ lắm hả.”

Nhậm Thiên Dã cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của Tần Hiểu Hiểu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai trấn an cô, nhanh chóng cởϊ áσ khoác choàng lên người cô.

“Nhậm tổng, tôi…”

Hiểu Hiểu mới vừa mở miệng nói chuyện lại bị Nhậm Thiên Dã dùng một ngón tay chặn lại: “Xuỵt – – đừng nói nhiều, tất cả để tôi giải quyết.”

“Dạ.” Tần Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu, đôi mắt rủ xuống dần hiện ra ánh sáng lạnh không tầm thường.

Người đàn ông vóc người khô quắt đi đến chỗ Nhậm Thiên Dã: “Từ trước đến nay Nhậm tổng không quản chuyện của người khác, sao bây giờ lại bắt đầu xen vào chuyện của tôi vậy?”

“Tuyên thiếu nói đùa, nhưng giờ các người muốn dẫn người phụ nữ của tôi đi, chuyện này cần tôi đồng ý đúng không?!”

Thân hình cao lớn của Nhậm Thiên Dã vững vàng bảo vệ cô gái trong ngực, cảnh cáo nhìn người đàn ông vóc người khô quắt kia.

Người đàn ông bị nhìn chằm chằm thì lui về phía sau một bước, nói: “Thì ra cô Tần là người của Nhâm tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”

Ánh mắt như nhìn con mồi của hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên: “Được rồi, tránh đường hết đi!”

Lúc Nhậm Thiên Dã đi ngang qua bên cạnh người đàn ông khô quắt đó thì lạnh lùng nói: “Tuyên thiếu, tôi cảm thấy những thứ trong tầng hầm ngầm kia thích hợp với anh hơn.”

“Tuyên thiếu, chúng ta cứ để cho bọn họ đi như vậy sao?”

“Cô gái này tôi nhất định phải có được, nhưng không thể nóng lòng này nhất thời, Nhậm Thiên Dã kia là một phiền phức không nhỏ, khụ, khụ, được rồi, không nói nhiều nữa, đi xem miệng vết thương đi, tôi về.”

“Cung tiễn Tuyên thiếu!” Cửa lầu dưới, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn bỏ tay của anh ra, giọng trầm thấp của Nhậm Thiên Dã vang lên, tràn ngập cảnh cáo: “Bọn họ còn đang nhìn.”

Một câu nói, làm Tần Hiểu Hiểu ngoan ngoãn tùy ý cho Nhậm Thiên Dã ôm ấp, môi mỏng của anh cong lên cho đến khi ngồi vào xe cũng không hạ xuống.

“Kim Thuẫn, lái xe.”

“Dạ, ông chủ.”

Sau khi Tư Mộc Thành đưa hợp đồng xong thì nhanh chóng trở lại, vừa mở cửa xe đi đúng lúc trông thấy Tần Hiểu Hiểu bị một người đàn ông ôm trong ngực đi lên một chiếc xe hơi, xe hơi đi mất, Tư Mộc Thành nheo mắt lại thầm nghĩ, tại sao bọn họ lại ở cùng nhau.

“Nhâm tổng, anh ôm đủ rồi chứ, xin anh buông ra đi.”

Hiểu Hiểu ngại quan hệ hợp tác của Nhậm Thiên Dã và công ty mình, mặc dù lúc này giận đến sắp phát hỏa, nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống, cười ngọt ngào với Nhậm Thiên Dã.

“Sao hả, dùng xong thì muốn bỏ à?”

“Đa tạ Nhậm tổng tối nay đã giúp, nhưng chúng ta căn bản không quen không phải sao, lại không cần nói tới chuyện vứt bỏ gì đó.”

Nhậm Thiên Dã nâng cằm cô, con mắt đen như mực mập mờ nhìn phấn môi kia, “Hả? Không quen? Được, vậy chúng ta làm quen là được.”

Hơi thở nam tính dần dần tiến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt Tần Hiểu Hiểu lập tức hiện ra sự ngoan lệ, chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục sự ngọt ngào, cô dùng bàn tay nhỏ nhắn chặn ngang môi mỏng khêu gợi của Nhậm Thiên Dã: “Nhậm tổng, chẳng lẽ anh thích dùng sức mạnh hả?”

Những lời này làm cho đôi mắt mê ly của Nhậm Thiên Dã khôi phục tỉnh táo: “Hiểu Hiểu, tôi càng ngày càng không nhìn thấu em, nhưng em nhớ kỹ, tôi khinh thường dùng sức mạnh với người khác, Hiểu Hiểu, tôi sẽ chờ em tự nguyện.”

Nếu như nói ban ngày nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu ngây thơ, ngọt ngào, phúc hắc, như vậy đêm nay nhìn thấy cô mặc dù ngoan ngoãn, nhưng thật sự là lạnh lùng, thậm chí còn có một chút bài xích anh, tại sao một người trong một ngày lại có thay đổi lớn như vậy, trong lòng Nhậm Thiên Dã sinh ra trận trận mê hoặc.

Tần Hiểu Hiểu quay đầu đi, trong lòng hừ lạnh, chờ tôi tự nguyện, cắt – – cứ mộng tưởng xuân thu hão huyền đi!

“Tại sao tối nay em lại ở chỗ đó?”

“À? Tôi – -.” Chẳng lẽ phải nói cho anh biết là vì đi nhầm chỗ mới đi vào đó sao? Không thể, aizz, đêm nay đã đủ xúi quẩy mất mặt rồi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ dần mơ hồ, Tần Hiểu Hiểu nói: “Tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi, Nhậm tổng không cần hỏi.”

“Không cần hỏi?”

Nhậm Thiên Dã lặp lại mấy chữ này: “Tốt, rất tốt.”

Thời gian còn lại trong xe yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, anh lạnh lùng đưa mắt nhìn gò má xinh đẹp thanh lệ của Tần Hiểu Hiểu, áp suất thấp tuần hoàn trong cả buồng xe.

Kim Thuẫn ngồi ở ghế lái cảm thấy gió lạnh thổi qua sau lưng, hắn sợ đến mức thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, ông trời của tôi, cô Tần này là thế nào, tại sao cô ta dám nói như vậy với ông chủ, xem ra tí nữa ông chủ sẽ nổi giận.

Nhậm Thiên Dã ôm bả vai Tần Hiểu Hiểu, vô cùng nghiêm túc nói: “Chỗ đó không phải chỗ em có thể tới, Hiểu Hiểu đồng ý với tôi, sau này em đừng đến đó nữa.”

Cái gì?! Tôi không nghe lầm chứ, ông chủ không nổi giận, oh my god! Còn rất quan tâm cô Tần, đây, đây, đây là muốn lật trời sao? Cô Tần quả thực là thần tượng của tôi – – bà nội!

“Ngừng xe ở đây là được.”

Xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự: “Cám ơn Nhậm tổng, muộn rồi nên tôi không mời anh vào uống trà được, tạm biệt.”

Tần Hiểu Hiểu nói xong, đẩy cửa xe ra bước nhanh xuống, “Bụp – -” một tiếng dùng sức đóng cửa xe, Nhậm Thiên Dã nhìn động tác gọn gàng linh hoạt của cô chỉ cảm thấy trái tim anh trong giây lát trở nên trống rỗng, rất khó chịu, cánh tay từng vòng qua bả vai cô cũng có cảm giác thất bại cô tịch, cho đến khi cô đi vào trong cửa lớn anh mới hồi thần, giơ cánh tay lên lạnh lùng nói: “Lái xe.”

Trong tích tắc xoay người sang chỗ khác vẻ mặt Tần Hiểu Hiểu đã khôi phục thành trong trẻo lạnh lùng, đây mới thực sự là cô, trên thực tế cô có hai nhân cách, vừa qua mười hai giờ khuya, một nhân cách khác sẽ hiện ra, nhân cách này biết rõ sự tồn tại của nhân cách thỏ trắng kia, nhân cách thỏ trắng ngọt ngào động lòng người ban ngày không biết sự tồn tại của nhân cách thứ hai.

Tắm nước ấm xong Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường nhớ lại chuyện hôm nay, nhân cách thỏ trắng đúng là háo sắc, thiếu chút nữa đã tạo thành phiền toái lớn, người đàn ông kia vĩnh viễn không phải là người Tần Hiểu Hiểu cô cần, phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, đây là suy nghĩ buồn cười cỡ nào, nghĩ những chuyện này xong cô khinh thường nhắm mắt lại ngủ.

__