Hắn miệng khô lưỡi khô, nhưng vẫn còn một chút lý trí, xoa xoa mắt, “Ngươi -- các ngươi......”
Nhị công chúa cười quyến rũ đứng lên, “Đừng nóng vội, thỏa mãn Tiếu Ngôn nhà chúng ta lại cho ngươi ăn no!”
Ác hàn!
Thần Tịch căn bản là nhớ không thể chính phu nhị công chúa tên gọi là gì, nhưng mà nàng ta cũng quá cường hãn đi, nam nhân của mình không nói, còn thèm muốn nam nhân của người khác.
Hừ!
Tâm tư vừa chuyển, nàng đưa ngón tay, hai đạo hồng quang liền bắn về phía vợ chồng nhị công chúa, rất nhanh, vợ chồng bọn họ vẫn cứ quấn chặt lấy nhau, không có chút cảnh giác nào, ngay cả khi Thần Tịch tiến vào cũng không phát hiện.
Thần Tịch đi vào đi nâng Bắc Đường Liên Vân dậy, đang giải dược cho Bắc Đường Liên
Vân, lại bị hắn đưa tay giữ chặt, cắn ở trên vành tai, hung hăng nói: “Công chúa, người xem diễn có phải hay không thực đã nghiền?”
Ách! Thần Tịch ngây ngốc, “Ngươi -- ngươi không có bị mê --”
Bắc Đường Liên Vân hừ nhẹ một tiếng, “Ta nếu dễ dàng bị người ám toán như vậy đã không thể đứng cạnh công chúa! Bất quá, mị dược ta thực đã ăn, chỉ là đang chờ công chúa giải dược cho ta!”
Ba --
Thần Tịch hung hăng trừng mắt, “Ngươi ngốc a!”
Bắc Đường Liên Vân tà tà cười, biểu tình trên mặt cũng thực vô tội, “Công chúa, ta nghĩ người...... Đây chính là bởi vì công chúa ta mới bị ám toán, chẳng lẽ người không cứu ta?”
“Ngươi là bị nhị công chúa coi trọng mới bị nàng tính kế!”
“Tốt lắm tốt lắm, trước làm chính sự, nữ nhân này không biết liêm sỉ, chúng ta sẽ thanh toàn nàng, công chúa, tìm nam nhân thỏa mãn nàng ta cứ giao cho ta! Ta --”
Ngươi đi tìm chính phu cùng sườn phu của Khanh Thiên Yến, đem bọn họ đến thỏa mãn nàng ta, đúng rồi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo an bài ám vệ tựa hồ có chút không thích hợp. Chúng ta đi trước tìm Sở Mục Nhiên, để cho hắn phái người hỗ trợ.”
......
Lưu lại hai người dâʍ đãиɠ giao hoan, bóng dáng Thần Tịch cùng Bắc Đường Liên Vân lúc ẩn lúc hiện, đi tới Mộc phong viên.
Sở Mục Nhiên nhìn đến bọn họ tiến vào trừng lớn mắt, lập tức bĩu môi.“Như thế nào, công chúa còn muốn nói cho ta biết kế tiếp muốn cùng Bắc Đường công tử a?”
Thần Tịch liếc trắng mắt, “Nhàm chán. Ta có chuyện quan trọng thương lượng với ngươi!”
“Chuyện gì quan trọng, vừa rồi người của Hoàng Phủ Cảnh Hạo không phải mà nói, công chúa muốn ngủ lại Cảnh viên sao? Như thế nào bây giời lại mang theo Bắc Đường công tử đến đây?”
Bắc Đường Liên Vân nhíu mày.“Vương gia. Ngươi hiểu lầm, công chúa bị người tính kế hãm hại, ta cùng công chúa đều bị nhị công chúa cùng Khanh Thiên Yến kê đơn.”
Sở Mục Nhiên lúc này mới đứng đắn đứng lên, “Thật sự?”
“Vô nghĩa, này không phải tới tìm ngươi cho người hỗ trợ sao, người của Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhất định xảy ra vấn đề, ta bị bọn họ đưa đến một phòng khách cũng không có ai đi ra ngăn cản!”
Sở Mục Nhiên lập tức liên tưởng một mảnh, “Công chúa người chả lẽ đã ăn--”
Thần Tịch trực tiếp mắt lạnh đảo qua, Sở Mục Nhiên mới ngượng ngùng, “Ha Ha nói giỡn. Công chúa muốn làm như thế nào?”
Thần Tịch hừ lạnh một tiếng, “Nếu Khanh Thiên Yến đối với công chúa hoàng gia tốt như vậy, thì nên thàn toàn cho nàng đi, ngươi cho người đem chính phu cùng sườn phu được sủng ái của nàng đưa đến phòng Nhị công chúa, tối nãy để bọn họ cuồng hoan một hồi! Ta muốn xem nàng ngày mai nhìn cảnh nam nhân mình sủng ái lại ở trên giường Nhị công chúa thì sẽ có tư vị gì.”
Sở Mục Nhiên vỗ tay, cười hớ hớ nói: “Cao tay! Công chúa, ta thật sự là càng ngày càng thích tính cách của người, biện pháp như vậy rất hợp tâm ý của ta. Yên tâm, việc này ta sẽ cho người hảo hảo làm!”
Sở Mục Nhiên kêu A Võ lại đây, nói thầm một phen,sau thân mình A Võ run lên liền đi ra ngoài làm việc.
Thần Tịch lại liếc nhìn phương hướng Cảnh viên một cái, Hoàng Phủ ám vệ cư nhiên vô dụng, thật sự là rất kỳ quái.“Mục Nhiên, ngươi theo ta đi Cảnh viên nhìn xem, Bắc Đường, ngươi ở tại chỗ này nghỉ ngơi đi!”
Bắc Đường Liên Vân gật gật đầu, ở lại trong phòng.
Dưới ánh trăng, Sở Mục Nhiên thoải mái mang theo một hộ vệ gầy nhỏ đi tới Cảnh viên.
Đến Cảnh viên lại bị hai hộ vệ ngăn lại, Sở Mục Nhiên ngoắc ngoắc môi, “Như thế nào, bản công tử không thể vào xem?”
“Sở sườn phu, tướng quân chúng ta đã cùng công chúa nghỉ ngơi, không bằng người ngày mai lại đến?”
Cùng công chúa nghỉ ngơi? Sở Mục Nhiên buồn cười nhìn người nào đó, cũng không biết bên trong là vị công chúa nào đâu!
Thần Tịch trực tiếp không nói vô nghĩa, đi lên, ngẩng đầu, mỉm cười, thân thủ vỗ vỗ, hai hộ vệ trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt trước mắt, nhất là cặp lam mâu kia.
Vừa động không thể động, chỉ có thể nhìn nhìn bọn họ đi vào thôi, nội tâm liền vô hạn khủng hoảng. Công chúa làm sao có thể xuất hiện ở trong này?
Lại còn là giờ khắc này!
Làm sao bây giờ, bọn hắn rất muốn hô lên, nhưng lại không thể phát ra một chút thanh âm, cũng làm không thể cử động, cương trực đứng ở nơi đó.
Sở Mục Nhiên cùng Thần Tịch trực tiếp bước nhanh vào phòng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, vừa vào cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng nói khe khẽ:
“Tướng quân đang nằm nghỉ, hết thảy liền giao cho khanh thê chủ!” Đây là thanh âm của một nam tử, Thần Tịch nhớ rõ đây tuỳ tùng bên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
“Yên tâm, ta sẽ làm tốt.” Thanh âm của Khanh Thiên Yến còn mang theo kích động cùng hưng phấn.
Thần Tịch ngoắc ngoắc môi cười lạnh, nữ nhân này lá gan ghê gớm thật a, cư nhiên dám đánh chủ ý lên sườn phu công chúa! Lại còn trong đêm tân hôn của bọn họ!
Hừ, nàng mà nhẫn thì sẽ không làm người!
Lưu Nghiệp nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo đang nằm trên giường, sau đó yên lặng rời đi,tướng quân, đây hết thảy đều là vì đại cục, mong người tha thứ.
Trong lòng hắn không ngừng thở dài, bóng lưng đơn bạc đi về phía đại môn, sau đó cảm giác được hơi thở quen thuộc định kinh hô lên liền bị một bàn tay điểm phía sau lưng hắn, trong nháy mắt hắn toàn thân lạnh như băng, không thể nhức nhích.
Thần Tịch bước tới, xuất hiện ở trước mặt hắn, cười lạnh, Lưu Nghiệp nhìn sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệnh.
Công chúa!
Công chúa làm sao có thể --
Thần Tịch xem Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, Sở Mục Nhiên thức thời lắc mình đẩy cửa đi vào lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai điểm huyệt, làm cho Khanh Thiên Yến té xỉu ở trên giường.
Thần Tịch bước tới, nghĩ nghĩ, cuối cùng rót một chén nước tự mình cho nàng uống, sau đó cười đến tươi sáng vô cùng.“Mục Nhiên, cho người đem nàng nâng đến phòng nhị công chúa cách vách đi, sau đó, đem chính phu của nhị công chúa quăng trên giường nàng, hảo hảo thành toàn nhân gia!”
“Đi!”
Sở Mục Nhiên nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo trên giường, “Hắn làm sao bây giờ?”
Thần Tịch đi tới, tát một cái trên mặt hắn, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đau đầu mở mắt ra, nhìn đến Thần Tịch có chút miệng khô lưỡi khô, “Công chúa......”
Thần Tịch thân thủ nhất chỉ thượng nữ nhân, cười hì hì hỏi: “Hảo sườn phu của ta, ngươi nhìn một cái, phòng của ngươi có nữ nhân khác, nếu không phải ta đến đây, ngươi liền cùng nàng liều chết triền miên nha!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo biến sắc, cố hết sức đứng lên, Thần Tịch thở dài, đưa cho hắn một ly trà mà nàng đã cho giải dược vào, “Uống đi! Thân tín của ngươi Lưu Nghiệp đang chờ ngươi tra vấn đó!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe được hai chữ Lưu Nghiệp tức thì sắc mặt âm trầm doạ người, mà Lưu Nghiệp ngoài cửa mồ hôi chảy ầm ầm, có loại cảm giác đầu sắp lìa khỏi cổ.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo uống hoàn Thần Tịch đưa cho hắn, cảm giác thân thể khôi phục sức khỏe, lập tức đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Thần Tịch giữ chặt hắn, “Còn có, đêm nay ngươi an bài ám vệ đều có vấn đề, một người cũng không nhìn thấy ta bị kẻ khác ám toán! Nếu bọn họ không có tâm, như vậy cũng không cần ở lại phủ công chúa, ta không giữ kẻ có tà tâm!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thâm hô khẩu khí, nắm nắm tay, khôi phục bình tĩnh, “Công chúa, chuyện này ta sẽ cho người một công đạo.”