Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 126: Thị tẩm là một vấn đề lớn

Kỳ thật Thần Tịch lo lắng nhiều, vốn dĩ Bắc Đường Liên Vân cùng với Bắc Đường Quân Liên rất giống nhau, chỉ có khí chất của bọn hắn không giống mà thôi, trong mắt những người khác thì hoàn toàn tương tự, nếu không phải người quen rất dễ dàng nhận lầm.

Bắc Đường Quân Liên sở dĩ để cho Bắc Đường Liên Vân mang mặt nạ là vì phòng ngừa Tiêu Băng cùng Cơ Tĩnh Viễn, bởi vì trong sáu phu thị thì hai người này có vẻ hơi thân thuộc với hắn, hắn không muốn để lộ sơ hở.

Mà sở dĩ Thần Tịch liếc mắt một cái nhận ra, đó là bởi vì nàng ở chung với Bắc Đường Liên Vân đã hơn nửa năm, đã sớm quen thuộc khí chất của Bắc Đường Liên Vân, cho nên không có khả năng nhận sai.

Cho nên giờ phút này, mặc dù Hứa Phi Sương có chút nghi hoặc, nhưng không có nghĩ nhiều, bởi vì hắn cũng hiểu được Bắc Đường trải qua chuyện đêm qua thì có chút gì đó thay đổi mới là chuyện bình thường.

Hứa Phi Sương nhìn Thần Tịch hỏi: “Công chúa, người đã tiến hành giải độc cho mình chưa?”

Thần Tịch buồn bực trừng mắt nhìn Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, “Ta mới tỉnh.”

Hứa Phi Sương ho nhẹ hai tiếng, đuôi long mày hơi nhíu lên ý quyến rũ, rõ ràng là vừa vừa...... Khụ khụ, quên đi, “Vậy công chúa cần bao lâu?”

“Qua hai ngày, ta nghỉ ngơi một chút.”

“Công chúa, nhanh làm sẽ tốt hơn, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta mới có thể kịp thời nghĩ biện pháp!”

Thần Tịch nổi giận, sao nàng lại không nghĩ tới điều đó được, còn không phải tại Bắc Đường vô liêm sỉ tối hôm qua ép buộc như vậy sao, vừa rồi lại...... Nghĩ đến lời nói ái muội của hắn cùng với động tác đó nàng không tự chủ được mặt đỏ, không được tự nhiên nói: “Ta biết rồi, tối lại nói sau, ta đói bụng!”

Hứa Phi Sương ái muội nhìn Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, “Bắc Đường công tử, công chúa giải độc cần thể lực, mời ngươi chú ý một chút để cho công chúa nghĩ ngơi thật tốt!”

Nói những lời này, Thần Tịch và Bắc Đường Liên Vân đều đỏ mặt, bất quá, Bắc Đường Liên Vân có vẻ da mặt dày, rất nhanh khôi phục trấn định.

Hứa Phi Sương cũng không dài dòng, mamg theo hòm thuốc của mình rời đi.“Công chúa, ta đi trước lo việc quân doanh, buổi tối trở về lại đến kiểm tra cho người.”

“Ừ. Tốt.”

Thần Tịch cảm thấy thật không còn chút mặt mũi nào, nằm ở trên giường làm con rùa, buồn buồn nói: “Kêu người mang lên cho ta chút đồ ăn!”

Bắc Đường Liên Vân cảm thấy bộ dáng này của nàng hết sức đáng yêu. Cười phân phó với Linh Nhi đang đứng bên ngoài chuẩn bị thức ăn.

Quay lại bên giường ngồi xuống nhìn Thần Tịch cười cười, “Công chúa. Người muồn nằm ở trong trăn để ăn sao?”

“Hừ, ta chán ghét ngươi!”

“Vậy cũng cần ăn cơm đi?”

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cục Thần Tịch lại mở miệng lần nữa, nhưng lần này bình tĩnh hơn, mặt nghiêm túc lấy y phục mặc vào, rửa mặt thật nhanh cảm thấy có chút mễm nhũn ngồi ở trên ghế, một bên uống một bên nói.“Chuyện tối hôm qua là vì cứu ngươi, về sau hãy quên đi.”

“Quên là ý gì?” Bắc Đường Liên Vân cười tủm tỉm nhìn nàng, trong tươi cười lại chất chứa một loại nguy hiểm.

Thần Tịch mím môi quật cường nói: “Cứ coi như nằm mơ đi, miễn sau này ở chung lại xấu hổ!”

“Nhưng ta lại nghiện làm sao bây giờ? Ta muốn hàng đêm đều đến thị tẩm --”

Phốc –

Thần Tịch phun ra một ngụm nước, có chút kinh hách nhìn hắn, “Bắc Đường, ngươi không phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá chứ?”

Bắc Đường Liên Vân nhìn nàng rất nghiêm túc nói: “Không có, ta rất tỉnh táo!”

“Khụ khụ...... Cái kia, Bắc Đường, ngươi vẫn nên đi làm việc đi! Ta muốn mình nghĩ ngơi một chút.”

“Ta ở cùng ngươi không tốt sao?”

“Không. Không cần!” Ở cùng cái quỷ, nàng không nghĩ tới, vốn nghĩ rằng Bắc Đường Liên Vân là một nam nhân rất phóng khoáng, nhưng hôm nay xem ra. Hình như nàng nghĩ sai lầm rồi!

Ai, sẽ không pahir là muốn nàng thú đấy chứ?

Thần Tịch cựa cựa cơ thể, có chút bất an. Tuy rằng nàng cũng có chút hảo cảm với hắn, bằng không sao có thể đi hiến thân cứu hắn, tốt xấu gì nàng cũng có điểm mấu chốt, không có khả năng tùy tiện cùng một nam nhân phát sinh gì đó. Nhưng, nếu Bắc Đường Liên Vân vì chuyện này àm ở cùng một chỗ với nàng, nàng cảm thấy thật sự rất không được tự nhiên.

Bắc Đường Liên Vân đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, “Công chúa, ngươi chán ghét ta?”

“Ha ha, này, không có, ngươi làm người rất tốt, nếu ta chán ghét ngươi làm sao có thể cứu ngươi đây!”

“Vậy thì thích ta sao?”

Ai!

Bắc Đường Liên Vân đưa tay cầm tay nàng, rất chân thành nói: “Công chúa, ta biết, ta không phải người đầu tiên của ngươi......”

“Ai nói không phải -- ta --” Bỗng dưng Thần Tịch im miệng, linh hồn đi lên nói Bắc Đường Liên Vân là nam nhân đầu tiên của nàng, nhưng mà, còn bản tôn đây, ô ô...... lưng đeo việc xấu đã định rồi.

Bắc Đường Liên Vân kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt nghi ngờ, “Công chúa, vừa rồi người nói cái gì?”

“Ta -- ta là nói ngươi là sau khi ta mất trí nhớ...... Người thứ nhất.”

Lúc đầu Bắc Đường Liên Vân ngạc nhiên, lập tức hiểu ra, vẻ mặt sung sướиɠ, nàng đã quên việc trước kia, mất trí nhớ cũng giống như trọng sinh, như vậy, theo một ý khác thì hắn chính là người đầu tiên cùng với nàng, nghĩ tới điều này hắn thật vui vẻ! Nhịn không được gắt gao ôm nàng vào trong lòng, “Công chúa, ta thích ngươi, thật sự, không phải bởi vì ngươi đã cứu ta, cứu ta chỉ là khiến cho ta hiểu được tâm ý của ta với ngươi. Trước ngày hôm qua ta đã thích ngươi rồi!”

A!

Thần Tịch ngây ngốc bị hắn ôm, hắn đã thích nàng từ sớm? Không có cảm giác!

Khi nào thì bắt đầu? Hai người bọn họ chưa từng có điều gì tác động lẫn nhau, làm sao có thể thích nàng?

Ánh mắt sương mù chống lại con ngươi thanh tỉnh, Bắc Đường Liên Vân cảm giác ánh mắt màu lam ngày thường làm người ta tỉnh táo này nay lại say lòng người cùng hồn nhiên, trong lòng vừa động cúi đầu hôn xuống, nụ hôn của hắn mang theo sự chân thành, mang theo một loại nhấm nháp tinh tế, giống như đang tìm hiểu mỹ vị nhân gian vậy, không quá nhanh, cũng không quá chậm, cứ như vậy từ nhẹ nhàng ngày càng sâu hơn tới mức trong mắt nàng chỉ còn lại bóng dáng của hắn, chỉ có hương vị của hắn!

Tiêu Băng vào cửa liền thấy một màn như vậy, hai người thâm tình hôn nhau, ít nhất dựa vào góc độ đứng ở cửa mà hắn nhìn thấy là như vậy! Nhất thời hàn ý phát ra mạnh mẽ, con ngươi lãnh liệt (lạnh lẽo, mạnh mẽ) nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, ánh mắt giống như muốn gϊếŧ một người để giải hận!

“Tiêu công tử?” Vân Thanh Ngân từ bên ngoài đi tới, còn chưa có phát hiện tình huống bên trong thì nhìn thấy Tiêu Băng đang đứng bất động ngoài cửa nên hô một câu.

Nghe thấy tiếng Vân Thanh Ngân, Thần Tịch từ trong nụ hôn tà vọng của Bắc Đường Liên Vân tỉnh táo lại, nhanh tay đẩy hắn ra, vẻ mặt hồng hồng, còn có chút buồn bực.

Vân Thanh Ngân đi đến nhìn thấy sắc mặt lãnh khốc của Tiêu Băng cũng không có cảm giác gì, bởi vì thói quen, bất quá vẫn phát giác được hôm nay lãnh khí của người nào đó tựa hồ càng mạnh! Cũng không để ý tới hắn nữa mà đi qua hắn đi về phía Thần Tịch vấn an, “Công chúa, thân thể người không việc gì chứ?”

Thần Tịch vừa nghe lời này mặt càng đỏ hơn, nửa ngày mới khôi phục đạm mạc của ngày thường, “Tạm thời không có việc gì!”

Vân Thanh Ngân lại nhìn về phía Bắc Đường Liên Vân đang có thần thái sáng láng, tán thưởng nói: “Có vẻ như ngày càng dễ chịu nha, thoạt nhìn phong thái Bắc Đường công tử càng thêm chói mắt hơn so với dĩ vãng nha!”

Bắc Đường Liên Vân đắc ý cười cười, “Tất nhiên là như vậy, có thể làm phu thị chân chính của công chúa ta thật thích!”

“Khụ khụ --”

“Làm sao vậy, cẩn thận một chút, uống nước cũng bị sặc!” Bắc Đường Liên Vân rất là ôn nhu vuốt vuốt lưng cho Thần Tịch.

Sắc mặt Tiêu Băng càng đen, Vân Thanh Ngân sờ sờ đầu, cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, liền nhìn về phía Tiêu Băng nói: “Tiêu công tử, đêm qua công chúa và Bắc Đường công tử cùng phòng, dưới sự trợ giúp của Hứa công tử giải độc Lưu Tinh trên người Bắc Đường công tử.”

Cùng phòng giải độc? Ánh mắt Tiêu Băng như kiếm hướng về hai vị chính chủ, Bắc Đường Liên Vân ngạo nghễ giằng co, Thần Tịch chỉ vuốt vuốt tóc không có nhìn hắn, bất quá hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thanh Ngân liếc mắt một cái, làm ơn, loại sự tình này không cần nói lung tung khắp mọi nơi! Nghĩ đây là việc vinh quang sao!

Trong lúc nhất thời không khí trong phòng áp lực vạn phần, có chút làm cho người ta hít thở không thông.

“Di, sáng sớm làm sao lại im lặng như vậy! Công chúa, tối hôm qua người thật đúng là mỹ nữ cứu anh hùng, đáng tiếc cứu anh hùng còn bị người ta ăn tới xương cốt không còn, tên bị cứu kia thật sự là diễm phúc sâu mà!”

Ngạch, rốt cuộc sắc mặt Thần Tịch khó có thể duy trì bình thường, hồng thấu, những nam nhân này không thể nào an phận một chút sao, không nên biến thành dạng mỗi người đều biết chứ?

“Đều đi ra ngoài đi, nơi này không có việc gì!”

“Ôi chao ôi chao, công chúa, thật không công bằng, cư nhiên đã muốn khai trai, như vậy nên mưa móc cùng dính, từ hôm nay trở đi chúng ta thay phiên thị tẩm đi!”

“Phốc --” Thần Tịch dùng dùng hành vi uống nước trà che dấu xấu hổ lại bi thống khó nhịn, thay phiên thị tẩm? Thay phiên cái đầu ngươi!

Vân Thanh Ngân làm như không thấy, hắn chỉ là quản gia, việc này không có liên quan tới hắn.

Sở Mục Nhiên còn đang bắt tay tính toán nói: “Công chúa, nay tính cả ta thì ngươi vẫn có sáu phu thị như cũ, một tháng ba mươi ngày, mỗi người thay phiên năm ngày, thực công bằng nha! Chờ Hoàng Phủ công tử trở về thì mỗi người bốn ngày, ai, ngày còn rất thiếu!”

Thần Tịch nghe vậy sắc mặt đen lại, “Không cần phải nói, tạm thời không cần những việc này, đêm qua ta chỉ là vì cứu người! Các ngươi vẫn nên muốn làm gì thì làm đi, ta --”

“Như vậy sao được, thật vất vả công chúa mới có mở đầu, sẽ trước sau vẹn toàn mà!”

“Ta --”

“Chẳng lẽ công chúa muốn cho Bắc Đường công tử trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích? Tuy rằng nam nhân ghen tuông cũng không đứng lên mắng mỏ, nhưng mà lấy thanh kiếm gϊếŧ người vẫn là có thể......” Sở Mục Nhiên nói xong còn làm một bộ dáng nghiên cứu ánh mắt nhìn về phía Bắc Đường Liên Vân, “Ân, ta phỏng chừng Bắc Đường công tử chỉ có thể đánh thắng Lâm công tử cùng Cơ công tử đi, về phần ta cùng Tiêu Băng thì khẳng định còn hơn hắn một bậc, Hứa công tử sao, dụng độc thì tốt rồi......”

Thần Tịch phẫn uất nhìn hắn: “Sở Mục Nhiên!”

“Công chúa, đừng quên, ta lưu lại làm sườn phu của ngươi, nếu đường đường Tiêu Dao Vương gả cho ngươi làm sườn phu lại không được sủng ái yêu thương, ngươi nói văn võ bá quan Sở quốc sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có thể nói ngươi khinh thường Sở quốc hay không?”

Thần Tịch hoạt kê, trong lòng hận không được, một chút chuyện như vậy cũng có thể bay lên tới vấn đề của quốc gia! Khốn kiếp, hắn...... Quên đi, nàng không thể làm mạnh mẽ, Thần Tịch nắm tay nhịn nhẫn, “Tiêu Dao Vương, thân thể ta chưa trừ độc tố, việc này chờ Hứa Phi Sương giải độc cho ta rồi nói sau, miễn liên lụy tới các ngươi!”

Sở Mục Nhiên mở ra quạt ngọc, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, “Công chúa, ngươi không cần loại bỏ, Hứa công tử nói, độc Lưu Tinh, chỉ có thể thông qua nam nữ âm dương ái ân quá độ một lần, cho nên chúng ta lại cùng ngươi...... Không có việc gì!”

Nha nha, vấn đề này cũng hỏi thăm tốt rồi, người này chẳng lẽ có cấp bậc sắc lang! Trong lòng Thần Tịch tức giận không thôi, “Bản công chúa muốn thị tẩm ai, còn không cần hỏi ý kiến người khác!”

“Đương nhiên không cần, bất quá, hy vọng công chúa hãy tận lực cân bằng lợi ích, sáu người chúng ta, không, thêm Hoàng Phủ công tử là bảy, đều là đại biểu gia tộc khác nhau, công chúa hẳn là hiểu được đám hỏi này là vì cái gì.”

Bắc Đường Liên Vân đối với khí thế bức người của Sở Mục Nhiên rất là bất mãn, bình tĩnh nhìn hắn, “Sở công tử, chúng ta hãy dùng thực lực để quyết định được không?”