Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 96: Mùa thu gặp lại

Edit: Phạm Mai

Thần Tịch nghe vậy liền nhíu mày, nhìn về phía Sở Mục Nhiên một lần nữa trên mặt có chút suy nghĩ sâu xa, Tiêu Dao Vương, thân là người hoàng thất có thể chân chính tiêu dao có mấy người?

Có lẽ tiềm chất của nam nhân này thực không sai, đại phong tương khởi, đương nhiên nàng sẽ không đem bằng hữu đã đưa lên tới cửa đuổi đi.

“Tiêu Băng, đối với khách nhân khách khí một chút, Tiêu Dao Vương một mảnh nhiệt tình, ta thực thích.”

Trong tâm Tiêu Băng đổ một cái, hung hăng điểm một chút giải khai huyệt đạo cho Sở Mục Nhiên.

Sở Mục Nhiên cười hơ hớ đi lên, “Thần tịch, ta cũng thích nữ tử giống như ngươi vậy! Sảng khoái!”

Bởi vì tới mùa mưa, một trận sấm mùa xuân đi qua thì một trận mưa tầm tã đã đến.

Thần Tịch đứng ở trước cửa sổ trong phòng, nhìn lên bầu trời bên ngoài, mưa to tí tách rơi không ngừng. Giống như tưởng niệm mặt đất đã từ rất lâu rất lâu, dù thế nào cũng không thể vãn hồi, mãi cho tới đêm, vẫn không có ngừng lại.

Gió nổi lên giữa cơn mưa. Ngày mai của nàng bắt đầu cũng là nhưng ngày mưa gió. Cái sân này không biết bao giờ nàng mới có thể quay trở lại ở một lần nữa.

Liền lấy trận mưa to này làm mốc bắt đầu, mở màn cho cuộc đấu tranh giữa nàng và Nữ hoàng cùng Đại công chúa đi.

Trong phòng mấy nam nhân đều trầm tĩnh, bởi vì bọn họ cảm giác được trên người Thần Tịch tản mát ra một loại chiến ý, chiến ý không chết không ngừng.

Ngày mai, hết thảy mọi thứ sẽ tiến vào một giai đoạn mới, Xích Dương công chúa sẽ bắt đầu đối phó với tất cả những thứ xung quanh nàng.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảm thụ được hết thảy những diều này, rối rắm trở về phòng, thở dài một tiếng thật mạnh. Mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, công chúa đã quyết định trở về tiến hành cuộc chiến của nàng.

......

Hôm sau, mưa to qua đi, vạn vật đổi mới, tỏa ra vô vàn sức sống.

Thần Tịch mở ra cửa sổ đối với nắng ban mai lộ ra một cái tươi cười, lại là một ngày mới bắt đầu.

Đốc đốc --

“Tiến vào.”

Lão bà bà đẩy cửa tiến vào, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, “Nha đầu, ngươi thật sự muốn trở về?”

“Đúng vậy, cần phải trở về.”

“Vậy tiểu tử Hoàng Phủ, “

Thần Tịch mỉm cười: “Hắn tiếp tục đi theo hai vị luyện công đi, một năm sau sẽ rời khỏi núi sau!”

“Không, nha đầu, ngươi phải tin tưởng hắn đối với ngươi là thật tâm, người được Tiên hoàng lựa chọn sẽ không phản bội chủ nhân, nửa năm sau ta sẽ để cho hắn rời núi trở lại bên cạnh ngươi, đến lúc đó ngươi không cần phải đề phòng hắn!”

Thần Tịch nhìn lão bà bà có chút bất đắc dĩ, dù sao cũng cảm thấy hai vị lão lão này xuất hiện quá đúng dịp, ý trời?

Không, nàng luôn luôn cho rằng mọi chuyện là do con người cố gắng.“Bà bà, nói thật, các ngươi không phải đã sớm biết được......”

“Đúng vậy, có người đã tính ra, người đó trong giang hồ được xem là tính toán tài tử, mọi chuyện hắn có thể tính ra không xót thứ gì, chúng ta đã thỉnh hắn xem bói, biết được ngươi có một kiếp nạn ở thác nước đó, cho nên ta cùng lão gia tử vào đó ở trước, chờ các ngươi xuất hiện!”

Tính toán tài tử?

Không thể nghĩ tới cổ đại lại có nhân tài như vậy, có cơ hội sẽ đi xem một chút.

“Nha đầu, Tiên hoàng có ân đối với phu thê ta, bảo hộ ngươi ohuongw thức chúng ta báo ân. Hoàng Phủ Cảnh Hạo sẽ ở lại bên người chúng ta một thời gian, thời điểm vào thu sẽ là ngày các ngươi gặp lại!”

“Bà bà --”

“Nha đầu, đừng nói nữa, tính toán tài tử có nói qua, Cảnh Hạo là quý nhân của ngươi, cả đời này hắn sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi, có đôi khi mắt thấy không nhất định là sự thật, tai nghe không nhất định chính xác, mọi việc, cần phải lấy tâm để nhìn!”

Kia chẳng phải là càng phiền toái, Thần Tịch thở dài, “Được rồi, nếu hai người đã quyết định, liền làm theo đi, dù sao tạm thời ta không tính để hắn trở về hi thành với ta, mùa thu gặp lại cũng được, một cái mùa hè có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”

Lão bà tử nhìn bình tĩnh ở trong mắt Thần Tịch, trong lòng có bất đắc dĩ, “Nha đầu, nếu ngươi giữ lại một phần tình nghĩa trước kia đối với Hoàng Phủ thì thật tốt.”

Thần Tịch hơi hơi chấn động, lập tức cười khổ: Giữ lại? Thật có lỗi, nàng đã muốn không phải Cung Thần Tịch trước kia, với Hoàng Phủ, với bất luận người nào ở nơi này đều không có tình nghĩa.

Lão bà bà im lặng rời đi phòng của Thần Tịch, không lâu sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo mang vẻ mặt trầm tĩnh xuất hiện ở trước mặt của nàng, bình tĩnh nhìn nàng: “Người thật sự muốn ta ở lại trong núi đi theo hai vị tiền bối tập võ?”

“Ân.”

“Người sợ ta sẽ giúp đỡ Đại công chúa?”

Thần Tịch lẳng lặng nhìn hắn, thấy được đáy mắt hắn phẫn nộ -- còn có một phần mất mát, tâm hơi hơi động, “có một nữa là như vậy đi! Kỳ thật, ta nghĩ muốn thử xem nếu như không có ngươi hô trợ, ta có thể thành công hay không.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy ngẩn ngơ, “Người nghĩ dựa vào chính mình?”

“Đúng vậy, trên đời này, người đáng giá tin cậy nhất chính là chính mình, ta nghĩ không đem bất cứ điều gì để chỗ của người khác đó là chuyện tốt.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng thật lâu sau đó cười khẽ đứng lên, “Không thể tưởng được, thế nhưng có một ngày ta có thể nghe được người nói muốn dựa vào chính mình! Hảo, vì những lời này của người, ta chờ, mùa thu ta sẽ ra khỏi núi, ta sẽ chờ nhìn xem, một cái mùa hè, có thể làm cho một xích Dương công chúa kiêu ngạo sẽ làm được những gì.”

Hắn biết, không phải nàng không nghĩ dựa vào hắn, mà là không tin hắn!

Nếu đã như vậy, hắn cần gì phải đi lên làm mình mất mặt?

Khi mặt trời đã lên cao, thời điểm xe ngựa cô lỗ lỗ rời đi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo vẫn đứng trước cửa sổ trong phòng như trước, lẳng lặng nhìn một đội người rời đi.

Trong xe ngựa ngồi là công chúa của hắn và một người đối công chúa của hắn có hứng thú Tiêu Dao Vương! Một ngày này, hắn nhất định sẽ nhớ thật kỹ.