Edit: Phạm Mai
Thần Tịch khe khẽ thở dài, nữ nhân này nghĩ đến Hoàng Phủ Cảnh Hạo thì trở thành sắc quỷ a, huống hồ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là người kiêu ngạo như vậy, ghét nhất chính là bị người khác thiết kế, nàng ta chẳng những dùng thủ đoạn để thiết kế hắn, còn trước mặt nhiều người như vậy làm cho hắn khó xử, có thể nghĩ tới những ngày an lành sau này thật khó khăn nha!
“Thần Tịch tỷ tỷ, ngươi cũng không giúp Tiểu Lan sao?” Triệu Tiểu Lan rốt cục có điểm thần trí, chuyển hướng tiến công sang Thần Tịch.
Thần Tịch lắc đầu, “Ngượng ngùng, thân phận của ta không có khả năng để cho Cảnh Hạo cùng với ngươi ở chung cùng một chỗ!”
“Không phải, ta chỉ muốn đi theo tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ......”
“Đừng, nha hoàn bên cạnh ta rất nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không nhất thiết phải cần một cái ham mê nam sắc như ngươi. Nếu đã đặc biệt cố ý ở trong phòng Cảnh Hạo cởϊ qυầи áo chờ hắn, phẩm hạnh bực này không có tư cách làm nha hoàn của ta.”
Sở Mục Nhiên rốt cục nghĩ tới Thần Tịch là ai, Xích Dương công chúa Cung Thần Tịch!
Hắn vẫn không có gặp qua Xích Dương công chúa, bất quá nghe nói qua, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là đại tướng quân bên người Xích Dương công chúa, người có thể làm cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo thuận theo cũng chỉ có Xích Dương công chúa! Về phần Xích Dương công chúa vì sao cùng những lời đồn thoạt nhìn có điểm không giống nhau vậy có thể là đồn đãi nhầm lẫn đi!
Ý thức được điểm này hắn thực khoái trá, đi đến bên người Thần Tịch thấp giọng nói: “Xích Dương công chúa, không thể nghĩ tới tại cái dạng địa phương này có thể gặp được ngươi, thật sự là duyên phận a!”
Thần Tịch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi là ai?”
“Sở Mục Nhiên, nếu nói như vậy công chúa còn không có rõ ràng, như vậy ta có thể nói rõ ràng một chút, ta là Tiêu Dao Vương Sở quốc.”
Sở quốc? Nga, chính là đế quốc nam tôn Sở quốc. Thần Tịch lại nháy mắt mấy cái, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó -- sau đó ta có thể cùng công chúa làm bằng hữu a!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn Sở Mục Nhiên: “Không thể tưởng được Tiêu Dao Vương còn có yêu thích xen vào chuyện người khác như vậy!”
“Ha ha, đâu có. Đâu có, không phải là do ta quan tâm Hoàng Phủ công tử bị tiểu nhân làm kỹ xảo lừa gạt sao!” Sở Mục Nhiên nói ra mấy câu lại cứ giống như đổ dầu vào lửa. Biết rõ Hoàng Phủ Cảnh Hạo vừa bị tính kế, còn nói ra.
Triệu Tiểu Lan nhìn thấy Tiêu Dao Vương nói chuyện khách khí cùng Thần Tịch như vậy tâm đột nhiên căng thẳng lên, thoạt nhìn Vương gia này tôn trọng Thần Tịch còn nhiều hơn so với Cảnh công tử, thật sự là làm cho trong lòng nàng không thể nào yên tâm được.
Đáng thương hề hề nhìn Thần Tịch, chờ mong nàng có thể phát thiện tâm, “Thần Tịch tỷ tỷ, van cầu ngươi lưu lại ta đi, bằng không ta cũng không còn mặt mũi để tiếp tục sống trong thôn nữa......”
Không còn mặt mũi để sống thật đáng buồn, Thần Tịch liếc mắt nhìn nàng một cái.“Nếu không thể sống ở trong thôn, vậy ngươi hãy tìm địa phương khác sống đi. Không cần miễn cưỡng lưu lại.”
“Cảnh phu nhân, làm người không thể làm như vậy, nhớ thời điểm lúc trước nhà các ngươi mới tới đây, không phải nhà chúng ta hảo tâm lưu lại các ngươi, các ngươi còn có thể ở đây sống tự tại như vậy sao? Tiểu lan nhà ta bị tướng công ngươi nhìn, không còn trong sạch, ngươi làm sao có thể không có một chút lương tâm nói những lời như vậy?” Triệu đại thẩm nhìn Thần Tịch chỉ ngồi kiên quyết như thế không chịu gật đầu, cơn tức trong lòng ngày càng nặng.
Nhất thời Thần Tịch cảm thấy buồn cười. Hảo tâm thu lưu. Ngoắc ngoắc môi nhẹ giọng hỏi: “Triệu đại thẩm, thời điểm nhà ta ở lại đó không phải trả bạc sao? Ta nhớ rõ những đồ vật ở trong nhà ngươi bây giờ không phải do ta mua cho sao. Mặt khác, gia gia của ta đi lên núi săn thú không phải vẫn chia cho nhà ngươi. Hàng tháng ta đều trả cho các ngươi năm lượng bạc nữa, như thế nào, phòng ở nhà ngươi quý giá như vậy, không đủ sao?”
“Ngươi --”
“Ôi chao, năm lượng bạc a, tiền chúng ta kiếm một tháng cũng không có được nhiều như vậy!”
“Đúng vậy, nếu ở nhà của ta thì tốt rồi.”
“Đúng đúng, người ta đã như thế mà người Triệu gia cũng có thể nói sao......”
......
Thôn dân nghe được trụ một tháng trả năm lượng bạc đều hâm mộ không thôi, cuộc sống của dân chúng nơi này đều không có cao, năm lượng bạc đều đủ cho một nhà trong gia đình có năm người chi trả trong vòng nửa năm.
Triệu đại thẩm nghe được thôn dân nghị luận đều mặt đỏ, có chút xấu hổ, bất quá phần lớn là tức giận, nàng cảm thấy Thần Tịch rất ác độc, nói như vậy sẽ làm cho những người trong thôn ghét bỏ nhà nàng. Nhất định là sợ hãi Tiểu Lan nhà nàng sau khi theo Cảnh công tử sẽ cướp đi ân sủng của nàng, cho nên gắt gao bắt chẹt, không cho nữ nhi vào cửa.
“Nói thế nào đi nữa, dù sao hôm nay Cảnh công tử đã làm nhục trong sạch của Tiểu Lan, các ngươi nếu không cho ta một cái công đạo ta sẽ không dời đi, ôi...... Đòi mạng a, những người ngoại lai này sao lại khi dễ Tiểu Lan nhà ta như thế, thật sự là không có thiên lý a, tự nhiên đi chiếm tiện nghi của nữ nhi ta......”
Thần Tịch nghe Triệu đại thẩm nháo, mày liễu hơi hơi nhăn lại, lập tức cười cười, người phụ nhân này thật là khóc lóc om sòm. Nhìn Cảnh Hạo liếc mắt một cái, “Cảnh Hạo, chuyện này ngươi xử lý thích đáng đi, có một số người vẫn cứ luôn cho là mình đúng đạp mãi không chết.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo biến sắc, còn thật sự gật gật đầu, nhìn về phía Triệu đại thẩm, “Không cần giả vờ giả vịt, nàng nếu nghĩ muốn hầu hạ ta, vậy bán mình làm nô đi!”
“Cái gì? Làm nô, khuê nữ nhà của ta là để gả đi làm thê tử cho người ta, làm sao có thể làm nô, Cảnh công tử ngươi không thể chà đạp nữ nhi của ta như thế!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng, “Bất quá là một cái tư sắc hạ đẳng, một cái nha hoàn ở trong nhà của ta tùy ý chọn cũng so với nàng đẹp hơn có tài hơn, tất nhiên chỉ có thể làm nô.”
“Ngươi --”
“Chính mình chọn đi, muốn đi theo ta liền làm nô, ký hạ khế bán mình. Bất quá là chỉ là một trò khôi hài, đừng đánh nhiễu...... Thần Tịch nghỉ ngơi.”
Triệu đại thẩm mộng, nữ nhi của nàng chỉ làm nô, mà nam nhân này chỉ coi đây là một trò khôi hài, còn không muốn đánh nhiễu Thần Tịch nghỉ ngơi?
Thần Tịch đến tột cùng có cái thủ đoạn gì, lại làm cho Cảnh công tử duy hộ nàng như thế?
Triệu Tiểu Lan nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, chỉ cảm thấy càng xem càng thích, nàng liền thích nam nhân này, thϊếp thất của người nhà giàu không phải đều có thân phận nô hay sao? Nàng không tin về sau mình có cơ hội ở bên Cảnh công tử lại không có biện pháp nào lấy được sự ưu ái của hắn, suy nghĩ rất nhiều chung quy là nàng luyến tiếc Hoàng Phủ Cảnh Hạo giống như cây thuốc phiện này, khẽ cắn môi nói: “Hảo, ta đáp ứng, chỉ cần có thể hầu hạ Cảnh công tử, cái thân phận gì ta cũng không để ý.”
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt của nàng còn không tự chủ được đỏ bừng một mảnh, không biết đang nghĩ tới cái gì đâu.
Thần Tịch nghe vậy đáng tiếc lắc đầu, người coi trọng Hoàng Phủ Cảnh Hạo thật sự không có kết quả tốt đẹp, nhìn lướt qua Sở Mục Nhiên đang nhìn chằm chằm vào nàng liếc mắt một cái, nhãn châu chuyển động: “Ôi chao ôi chao, chờ một chút, cô nương Triệu gia, vị này là đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Dao Vương Sở quốc, ngươi có muốn suy nghĩ một chút đi theo Vương gia làm một cái mĩ thϊếp hay không? Ngày qua ngày ấm no cũng không cần lo nha! So với làm nô còn muốn tốt hơn đấy!”
Triệu Tiểu Lan e lệ nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt một cái, lại nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái, tuy rằng Sở Mục Nhiên trưởng thành bộ dáng có đẹp hơn một tí, nhưng là một lòng của nàng đã muốn bắt tại trên người Hoàng Phủ Cảnh Hạo, cho nên nàng vẫn là lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, ta chỉ muốn hầu hạ Cảnh công tử.”
Thần Tịch ác rét lạnh một phen, liên tục xua tay nói: “Đình chỉ, hai chữ tỷ tỷ này ngươi không có tư cách kêu!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Thần Tịch là chủ, ngươi là nô tỳ, tôn xưng phu nhân. Lần sau tái phạm liền đem ngươi đuổi đi!”
Ánh mắt Triệu Tiểu Lan đỏ lên, thật đáng thương gật đầu: “Là, là, Tiểu Lan về sau nhất định nhớ kỹ.”
Ai!
Thần Tịch tiếc hận nhìn Triệu đại thẩm liếc mắt một cái, biết nàng ta đau lòng cho nữ nhi nhà mình, cuối cùng hỏi một câu: “Triệu đại thẩm, ngươi thật sự muốn cho khuê nữ nhà mình làm nô sao? Phải biết rằng, trên đời không có hối hận a!”
Triệu đại thẩm đau lòng nhìn khuê nữ liếc mắt một cái, nhưng lại nhìn đến khuê nữ lắc đầu, ý bảo nàng không cần lo lắng, một hơi buồn, “Trong sạch của Tiểu Lan đã muốn cho Hoàng Phủ công tử --”
“Phốc --”
Thần Tịch nhịn không được nở nụ cười một phen, “Ôi chao ôi chao, đại thẩm, nói cũng không nên nói lung tung, Cảnh Hạo bất quá là vô tình đẩy cửa đi vào phòng mình thì nhìn thấy một nữ nhân đang tự cơi y phục của chính mình thôi, cái gì cũng không có làm thì khuê nữ nhà ngươi đã thét lên như vậy, ta cùng Cảnh Hạo cùng nhau trở về cho nên biết được nhất thanh nhị sở, nhìn xem liếc mắt một cái vậy đã không còn trong sạch vậy giữa quan hệ vợ chồng thì được gọi là gì đây?”
“Ta --”
Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Được rồi, đừng nói nữa, các ngươi đã thích làm nô tỳ như vậy thì cứ làm đi, trong nhà ta cũng không thiếu tiền, nuôi thêm vài cái cũng không có ảnh hưởng gì.”
Thôn nhân nghe được lời này không khỏi nổi lên tâm tư, bất quá tâm tư của bọn họ còn không có hình thành thì bị một trận tiếng vó ngựa làm bừng tỉnh.
Những người đang vây quanh ở cửa đều hướng về phía phát ra tiếng vó ngựa, chỉ thấy năm con ngựa chạy như điên mà đến, cầm đầu là một cái nam tử cầm bội kiếm, bộ dạng thật sự rất tuấn tú! Bất quá sắc mặt kia quá lãnh, làm cho người ta không dám tiến lên nói lời gì. Mà phía sau hắn rõ ràng là Hoàng Thanh Vân ở thôn Triệu gia bọn họ, tam thiếu gia Hoàng gia.
Hoàng Thanh Vân nhìn thấy nhiều thôn nhân vây ở cửa như vậy cũng kinh ngạc một phen, xuống ngựa sau đối với Tiêu Băng nói: “Tứ công tử, chính là nơi này, phỏng chừng là có sự tình gì.”
Tiêu Băng lãnh lãnh nhìn cái thôn nghèo túng này, tiểu viện này ở trong mắt hắn cũng thực sự quá nghèo túng, công chúa thế nhưng ở địa phương như vậy!
Xoay người xuống ngựa, thôn nhân tự giác tránh ra tạo một con đường, Tiêu Băng lãnh nhiên theo cửa lớn đi vào, ánh mắt hắn tìm kiếm xung quanh một bóng người, thời điểm ánh mắt thoảng qua Thần Tịch, hắn ngây ngẩn cả người, xoa xoa ánh mắt, lại nhìn, là khuôn mặt công chúa, nhưng vì sao màu tóc lại thay đổi?
Thần Tịch cảm ứng được khí tràng lạnh lùng quen thuộc cũng nâng mắt nhìn lên, “Tiêu Băng, sao ngươi lại tới đây?” Ánh mắt chạm đến Vân Thanh Ngân không khỏi nhíu mày, “Các ngươi đều tới nơi này làm cái gì?”
Tiêu Băng chậm rãi tiêu sái tiến đến, “Công chúa, màu tóc người làm sao vậy?”
Thần Tịch mỉm cười nhún nhún vai không sao cả nói: “Không có gì, chỉ là trúng độc, phải nữa năm mới có thế khôi phục màu tóc vốn có, đen tuyền thế này không đẹp sao? Nếu không, lần sau đổi thành màu trắng hoặc là màu lam đi?”
Tiêu Băng trắng mắt liếc nàng một cái, “Công chúa, người đã biến mất bốn tháng rồi, chơi đã, cần phải trở về!”
Ngạch!
Làm sao hắn lại nói như vậy a, không phải là nàng đang luyện tập sao, đừng nhìn mấy ngày nay nàng trôi qua vui vẻ, nhưng mỗi ngày nàng đều dành ra nửa ngày để luyện tập khinh công cùng nội lực nha! Bằng không có thể tiến bộ nhanh như vậy sao?“Chuyện tình Hi thành có các ngươi thì có thể lo liệu hết rồi, ta không vội xuất hiện.”
“Công chúa ở lại địa phương như vậy có thể làm cái gì? Thỉnh công chúa hiểu được thân phận chính mình! Qúa mức tùy hứng đối với ai cũng không tốt.” Nói xong lời này Tiêu Băng thẳng tắp quỳ xuống, một bộ dáng nếu nàng không đáp ứng thì sẽ không đứng dậy.
Thần Tịch u oán nhìn Vân Thanh Ngân liếc mắt một cái, Vân Thanh Ngân nhún nhún vai tỏ vẻ chính mình thực vô tội, “Được rồi, đứng lên đi, ngày mai chúng ta hồi Hi thành đi!”
Thời điểm mẹ con Triệu gia nghe được cái tiếng công chúa kia thì liền mộng, công chúa, nếu Thần Tịch là công chúa, như vậy Cảnh công tử chính là Phò mã, các nàng lại đi mưu tính phò mã của công chúa chẳng phải là tử tội hay sao?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt hai người tái nhợt, nửa ngày không phát ra thanh âm.